Bạn đang đọc Yêu Em Rồi Đấy – Chương 56: Anh là Đông Quân
Dưới cái nắng nhạt nhòa yếu ớt của một ngày mây giăng, ba con người đối diện nhau trong một trò chơi tình ái. Đời đôi khi thật tàn nhẫn luôn bao bọc yêu thương bằng một vòng gai đau đớn. Như một món quà khuyến mãi tặng kèm, đau đớn luôn song hành cùng yêu thương.
– Em hỏi anh ba điều được không?
– Được, em cứ hỏi nếu điều đó khiến em tin anh.
Đông Quân tự tin vào sự hiểu biết của mình về Trúc Chi. Lúc còn sống, em trai anh – Thanh Phong hay kể về Trúc Chi cho anh biết và lúc bắt đầu nuôi kế hoạch trả thù anh đã đọc hết những quyển nhật kí của Thanh Phong viết về Trúc Chi. Cộng với khoảng thời gian vừa qua, anh đã hiểu rất rõ về cô.
– Câu thứ nhất, tại sao anh gọi em là Cua?
– Vì tính tình em lúc trước rất ngang bướng.
– Câu thứ hai, anh có biết nụ hôn đầu tiên của mình có vị gì không?
-…
Đông Quân điếng người không biết phải trả lời thế nào, mấy chuyện thế này thì làm sao anh biết được. Nhưng bộ óc nhạy bén của anh cũng kịp nhớ ra.
– Là vị dâu, vị kem dâu.
Một sai lầm trầm trọng. Đông Quân đâu biết rằng nụ hôn đầu tiên mà Thanh Phong kể chỉ là nụ hôn gián tiếp khi anh lén lút đánh tráo muỗng kem của Trúc Chi.
Trúc Chi cười nhạt, đưa tay quẹt nước mắt.
– Câu thứ ba, tại sao anh yêu em?
– Vì em là em.
Câu trả lời thông minh khi Đông Quân nhớ đến câu mà Thanh Phong từng nói: “Em yêu Trúc Chi vì cô ấy là Trúc Chi.”
Trúc Chi ngã khụy xuống khóc nức nở trong niềm đau tột cùng. Vậy là đã rõ, không còn gì để níu kéo, tin yêu đã vụn vỡ. Trúc Chi chầm chậm từng lời trong nước mắt.
– Em tin rồi. Giờ thì em tin rồi. Thanh Phong của em đã chết và anh là Đông Quân.
– Cua?
Đông Quân sững sờ kinh ngạc. Anh nói gì sai sao? Anh đã phạm lỗi gì sao?
– Anh là Đông Quân vì thế đừng gọi em như vậy.
– Sao em lại nói vậy? Anh nói gì sai sao? Sao em không tin anh?
Cười nhạt trong nước mắt Trúc Chi ngẩng đầu lên nhìn anh.
– Để em cho anh biết. Thanh Phong gọi em là Cua không chỉ vì em ngang bướng mà còn vì em thuộc cung Cự giải. Câu thứ ba, vì sao anh yêu em thì Thanh Phong chưa bao giờ trả lời, anh ấy luôn bảo khi nào về già thì em sẽ biết.
Đôi vai nhỏ run lên theo từng tiếng nấc, khó nhọc lắm Trúc Chi mới nói tiếp được.
– Còn câu thứ hai, nụ hôn đầu tiên không phải là vị dâu mà là vị tanh. Vị tanh của máu đấy! Anh nghe rõ chưa? Là máu đấy.
Đông Quân chết lặng người đi, là nụ hôn đó – nụ hôn lúc nóng giận của anh đã khiến môi cô bậc máu. Cảm giác đau đớn tội lỗi bủa vây lấy anh. Đột nhiên mọi thứ đều trở nên vô nghĩa và trống rỗng.
“Anh ngu dại giữa bộn bề nỗi nhớ
Giữa hận thù và giữa cả yêu thương
Anh yêu em, một tình yêu câm lặng
Mất em rồi, anh mới mình yêu”