Bạn đang đọc Yêu Em Rồi Đấy – Chương 53: Chàng trai với mùi bạc hà thanh mát
– Cua, em lại không ngoan rồi. Sao em lại đến tìm anh nữa rồi?
– Anh, em sợ, em mệt. Đừng bỏ em lại có được không? Hãy cho em đi cùng anh.
Thanh Phong vuốt mái tóc mềm của Trúc Chi, anh mỉm cười dịu dàng.
– Anh biết, nhưng nơi này không dành cho em. Nghe lời anh, em quay về đi.
– Không, em không muốn đi đâu cả. Em muốn ở cạnh anh, đừng bắt em quay về.
– Cua, em có biết là anh yêu em không? Anh yêu em, rất yêu em.
– Yêu em sao anh lại nỡ bỏ em mà đi? Sao anh cứ bắt em phải yêu anh trong đau đớn thế này?
Trúc Chi vội ôm lấy anh bậc khóc nức nở.
– Cua ngoan em đừng khóc. Nghe anh đi. Anh yêu em nên mới để em được sống, anh yêu em nên mới bảo em quay về. Em nên nhớ anh đánh đổi cả tính mạng của mình là để em được bình an. Đừng như thế nữa, anh đau lòng lắm.
– Anh!
Trúc Chi thét lên khi anh vụt biến trong vòng tay cô.
– Em về đi, bên kia có người đang đợi em đấy!
Thanh Phong lại xuất hiện, anh đứng ở một bên đầu của cây cầu dài mờ ảo trong màn sương trắng, anh chỉ tay về phía sau lưng Trúc Chi. Trúc Chi đứng giữa cầu nhìn anh rồi lại nhìn về phía màn sương trắng sau lưng mình, nhưng làm gì có ai đang đợi cô như anh nói. Cô vội vàng quay đầu lại thì anh đã biến mất.
Màn đêm bỗng từ đâu đổ ụp xuống, đặc quánh và lạnh lẽo, Trúc Chi sợ hãi ngồi thụp xuống và khóc nấc lên, một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi bạc hà thanh mát. Sợ thì sợ thật đấy nhưng Trúc Chi bướng bỉnh không muốn trở về, cô không muốn mở mắt ra để rồi phải đối mặt với những đớn đau mệt mỏi. Cô không về, nhất quyết không về, cô sẽ ngồi đây đợi anh nhất định anh sẽ đến đón cô đi cùng.
Trúc Chi không biết mình đã ngồi bao lâu trong cái đêm đen tĩnh mịch này, không gian xung quanh rất lạnh, cái lạnh thấu tận xương tủy, toàn thân Trúc Chi dường như trở nên tê cứng nhưng duy chỉ có bàn tay là rất ấm áp cảm giác như có ai đó đang nắm chặt lấy tay mình. Nhưng rồi bàn tay cô cũng trở nên lạnh dần, dường như ai kia đã buông tay. Trúc Chi sợ hãi chạy vội theo làn hơi ấm đang xa dần.
Trúc Chi choàng tỉnh hốt hoảng mở mắt ra, thở dốc đầy sợ hãi. Mãi một lúc sau cô mới bình tĩnh lại và đảo mắt nhìn quanh. Một căn phòng trắng toát được rọi vàng bởi ánh nắng ban mai, trên đầu giường thì chằng chịt những sợi dây truyền, một sợi là nước truyền dịch màu trắng một sợi thì chứa dung dịch màu đỏ, chúng đang chầm chậm chảy vào người cô.. Trúc Chi khẽ thở dài khi biết đó là máu, cô đang được truyền máu.
Tay chân mệt mỏi không buồn cử động nên Trúc Chi chỉ nghiêng đầu về một bên và anh lại xuất hiện như bao lần. Gương mặt đẹp với đôi mắt khép hờ luôn khiến cô cảm thấy bình yên. Sau bao biến cố xảy ra thì người đầu tiên cô muốn nhìn thấy mỗi khi mở mắt ra là anh – chàng trai với mùi bạc hà thanh mát.
Trúc Chi cười nhẹ khi biết thì ra nh ngủ quên nên mới buông tay cô ra. Cứ mãi đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man Trúc Chi không hề hay biết anh đang nhìn cô.
– Bộ em chưa thấy con trai ngủ bao giờ sau mà lại nhìn như thế?
– Hả? à…ừ….
Trúc Chi giật mình chẳng biết nói gì.
– Đừng có trố mắt mà nhìn như vậy nữa, nói tôi nghe em thấy trong người thế nào rồi? Có đau ở đâu không? Có thấy chỗ nào không ổn không?
– Không sao.
Trúc Chi nói mà nước mắt lăn dài.
– Không sao mà sao lại khóc? Đau ở đâu à?
Trúc Chi lắc đầu rồi khóc to hơn, cô không hiểu vì sao mình lại khóc, cô chỉ biết là mình rất muốn khóc.
Thiên Vương phát hoảng khi Trúc Chi cứ khóc mãi không chịu nín, anh không biết phải làm thế nào đành lớn giọng quát.
– Em thôi đi, ồn ào chết được.
Và câu nói đã phát huy tác dụng tốt Trúc Chi dừng khóc hẳn. Ngay lúc đó ba và anh hai Trúc Chi chạy vào, vẻ mặt lo lắng sợ sệt.
Nhìn thấy cô con gái bé bỏng vẫn bình an vô sự ông thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn Thiên Vương.