Bạn đang đọc Yêu Em Rồi Đấy – Chương 11: Giấc mơ và hiện thực
Chiều về nắng thay màu áo – màu ánh cam dịu dàng rồi lang thang qua từng ngõ ngách, nắng len mình vào cửa sổ và vô tình đánh thức ai đó. Hàng mi cong khẽ cử động, không gian yên ắng với một màu trắng toát được mở ra. Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh và khẽ thở dài khi biết mình đang ở phòng y tế.
Ấn mạnh vào hai bên thái dương để cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Từng mảng kí ức được ghép lại mọi thứ dần hiện ra, Trúc Chi nhanh chóng nhảy khỏi giường và lao ra ngoài. Rõ ràng là anh, anh bằng xương bằng thịt cô không nhầm, không thể nào nhầm lẫn được người đó chính là anh – người mà cô hằng mong nhớ trong vô vọng.
Trúc Chi đứng yên mắt không rời người đang đứng xoay lưng về phía cô. Dáng vẻ quen thuộc này khiến tim cô đập mạnh liên hồi, Trúc Chi mấp máy môi:
– Anh gì…
Câu nói bị bỏ dở khi người thanh niên ấy quay mặt lại, Trúc Chi không còn biết phải làm gì nữa cô đang lạc lõng giữa bộn bề cảm xúc. Là ánh mắt ấy, gương mặt ấy, mọi thứ đã quá quen thuộc sao giờ lại trở nên kinh hãi thế này? Cô từng ao ước một phép màu nào đó biến những giây phút kinh òoàng ấy thành hư không và mang anh trả về cho cô. Giờ thì sao đây? Thật hay là mơ? Có thật là anh hay chỉ là ảo ảnh sương khói? Hay là nỗi nhớ điên dại trong cô hóa thành?
Nước mắt tự động lăn xuống mặn chát bờ môi.
Người thanh niên ấy cười hiền lành, anh dang rộng vòng tay “Cua. Đừng khóc. đến đây với anh”. Giọng nói trầm ấm nhanh chóng hút lấy hồn Trúc Chi.
– Phong!
Trúc Chi chạy đến ôm chằm lấy anh.
Là anh thật rồi! Cô cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay anh, cô nghe được nhịp đập tim anh và cô ngửi được mùi hương quen thuộc từ anh. Là anh thật rồi, Phong của cô đã trở về. Phép màu đã linh nghiệm.
– Được rồi, cua ngoan của anh đừng khóc nữa.
Trúc Chi dụi mặt vào vòm ngực rắn chắc, cô ôm chặt anh hơn như thể chỉ cần cô buông lơi là anh sẽ biến mất.
Trên gương mặt ấy một nụ cười đắc thắng nham hiểm khiêu khích một ánh mắt lạnh ngang tàn gần đấy.
……..Trúc Chi mở mắt ra thì thấy An An ngồi cạnh đang chăm chú nhìn mình.
– May quá cậu tỉnh rồi. Cậu thấy trong người thế nào rồi? Có đau ở đâu không?
– Đây là đâu? Sao tớ lại ở đây?
Trúc Chi nhỏm người dậy hai tay ôm lấy đầu, choáng váng nặng nề như thể vừa tỉnh dậy sau cơn say.
– Cậu không nhớ gì sao? Lúc trưa cậu bị ngất ở canteen Iceboy đã giúp tớ đưa cậu vào đây. Đây là phòng y tế.
– Phòng y tế? – Trúc Chi chau này nhớ lại.
Rõ ràng khi nãy cô đã tỉnh lại và đã gặp Phong. Chuyện gì xảy ra thế này? Cô mơ chăng? Không! Không phải vậy! Cô đã thực sự nhìn thấy anh, chạm vào anh, mùi hương của anh vẫn còn đây. Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chẳng có ai khác ngoài cô và An An.
– Cậu ổn chứ? cậu bất tỉnh từ trưa đến giờ đấy. Tớ lo lắm vừa xong tiết cuối là tớ chạy xuống đây liền đó.
An An vuốt lại mái tóc hơi rối của Trúc Chi.
– Không! Lúc nãy tớ đã tỉnh dậy tớ còn gặp Phong mà!
– Phong nào? Cậu nói gì thế?
– Tớ phải tìm anh ấy! – Trúc Chi nhảy khỏi giường – Nhất định là anh ấy vẫn còn ở đây.
– Mọi người đã về hết rồi chẳng còn ai đâu, giờ chỉ có tớ và cậu thôi – An An vội níu tay Trúc chi lại.
Màn đêm buông xuống khoác lên vai mọi thứ sự tĩnh lặng và cái se se lạnh.