Đọc truyện Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi – Chương 60: Cậu Muốn Lấy Mình Không
Dự định xem phim hoàn toàn ngâm nước nóng.
Đàm Thanh Ninh bị hôn đến choáng váng đầu óc, tư thế chuyển thành bị Bạch Tân Hàn đè trên sô pha.
Hai cánh tay trắng nhỏ nhắn ôm cổ cậu, bàn tay vuốt nhẹ đằng sau gáy, mấy sợi tóc cứng, ngắn ngủn quét qua lòng bàn tay cô.
Đàm Thanh Ninh mặc áo phông cổ chữ V, hơi thở nóng rực cùng nụ hôn ướt át lướt dần xuống dưới, dừng lại trên chỗ hình xăm, trằn trọc lưu luyến.
Cả người Đàm Thanh Ninh run rẩy, không được tự nhiên dịch dịch người.
Bạch Tân Hàn rất thích hôn chỗ hình xăm của cô.
Trừ phi cô mặc loại áo không tiện hành động như áo sơ mi, không thì những lúc hai người thường xuyên hôn hôn, cậu sẽ hôn từ môi xuống hình xăm.
“Phim, xem phim….” Thanh Ninh rụt người lại, quay đầu nhìn về màn hình chiếu nhắc nhở.
Tuy mỗi lần cậu hôn ở nơi đó cô thấy vừa vui vừa buồn, nhưng chỗ này gần sát ngực, thỉnh thoảng cô sẽ hơi lo lắng suy nghĩ nhiều.
Nhỡ may cậu tiếp tục đi xuống nữa, mình nên từ chối hay phóng túng còn chưa biết…..
Động tác hôn của Bạch Tân Hàn thoáng dừng lại.
Giây tiếp theo, cằm Đàm Thanh Ninh bị nắm lại, nụ hôn quay lại trên môi.
Có lẽ cảm thấy cô không chuyên tâm, động tác lần này của Bạch Tân Hàn mạnh mẽ hơn.
Thanh Ninh ‘nức nở’ hai tiếng, từ mặt đến cổ bắt đầu đỏ.
Trong phim phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, xem ra đám cưới của nam chính và nữ chính đã đến hồi kết.
Thanh Ninh mở mắt nhìn thoáng qua, quả nhiên trên màn hình đã bắt đầu chiếu tên đạo diễn, nhà sản xuất, tên diễn viên,v..v..
Cô trộm thở dài trong lòng.
Nội dung của nửa đoạn sau bộ phim bọn họ không xem được, ngay cả quá trình phát triển tình cảm của nam nữ chính trong lúc đó ra sao cũng không biết.
Cô đang xem phim sao?
Bạch Tân Hàn lấy điều khiển từ xa ấn nút giảm âm lượng, nên đến lời thuyết mình cô cũng không được nghe.
Đàm Thanh Ninh bực bội từ phía sau gáy giơ tay vò vò tóc cậu, đưa mắt nhìn mái tóc đang gọn gàng trở nên rối tung.
Bạch Tân Hàn buông Đàm Thanh Ninh ra ngồi dậy, bình tĩnh nhìn khóe miệng đang cong lên của cô.
Thanh Ninh ngồi dậy theo, trong đôi mắt sáng lộ ra sự đắc ý.
Ai bảo cậu khi dễ mình! Lêu lêu lêu.
“Muốn xem phim?” Giọng Bạch Tân Hàn còn hơi khàn, mang theo chút cảm xúc chưa kịp rút lại.
Đàm Thanh Ninh gật đầu: “Xem lại lần nữa à?”
Bạch Tân Hàn đứng dậy, giơ tay kéo cô: “Đến rạp chiếu phim.”
“Rạp chiếu phim?”
“Ừ, hẹn hò.” Bạch Tân Hàn nghiêm túc nói.
Đàm Thanh Ninh về phòng chuẩn bị, chiếc áo phông cô mặc vừa rồi đã bị nhàu nát.
Cô thay một chiếc yếm mang phong cách tươi mát, đeo chiếc túi trên lưng, cùng Bạch Tân Hàn ra cửa.
Chỗ hai người đang ở nằm trong trung tâm thành phố T, cách trung tâm thương mại không xa.
Lúc Bạch Tân Hàn đỗ xe, Đàm Thanh Ninh đã mua xong vé xem phim trên đường đi.
Lại nói tiếp, thời gian lúc trước lúc sau hai người ở bên nhau không tính là ngắn, nhưng số lần đi hẹn hò giống các cặp đôi bình thường rất ít.
Một lần ở nhà cũ, một lần ở đường Bình Tây….
Thanh Ninh bẻ đầu ngón tay đếm, tổng cộng không vượt quá 5 lần.
Đi từ bãi đỗ xe đến thang máy, ở đó đã có một đôi tình nhân đang đứng đợi.
Cô gái bên cạnh ăn mặc theo hướng trưởng thành và quyến rũ, chiếc váy đen ôm sát người làm tôn lên đường cong cơ thể vô cùng tinh tế.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh cao ngang cô ấy, hơi béo, diện mạo bình thường.
Nhìn thấy Đàm Thanh Ninh và Bạch Tân Hàn, cô gái kia kẻ mắt hơi thô khẽ ngiêng đầu nhìn qua, xong quay lại.
Cửa thang máy sáng bóng như gương chiếu rõ khuôn mặt của bốn người.
So sánh với người phụ nữa đằng trước, Đàm Thanh Ninh không trang điểm nhìn giống như học sinh.
Cô không chú ý đến người đằng trước đang âm thầm quan sát đánh giá mình, vẫn đang mím môi cười trộm.
“Vui à?” Bạch Tân Hàn cụp mắt, thấp giọng hỏi.
Đàm Thanh Ninh nắm cả cánh tay cậu cười: “Hình như lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài như bây giờ.”
Lúc còn đi học, vì không muốn lộ chuyện yêu sớm dù cho hai người đi ra cửa cũng không dám làm cử chỉ thân mật, hành động như hai người bạn bè bình thường.
Sau khi hai người quay lại, do mỗi người quá bận rộn với công việc của mình nên không có cơ hội ra ngoài.
Giống như lúc này ở bên ngoài công khai dắt tay nhau đi hẹn hò, có cảm giác như đã lâu.
Bạch Tân Hàn giật giật khóe miệng: “Ừ, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Đây là lời Đàm Thanh Ninh từng nói, cậu chỉ nói lại.
Hai người nhìn nhau mấy giây, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
“Một lúc nữa phim mới bắt đầu chiếu, cậu muốn đi mua gì không?” Thanh Ninh ngửa đầu hỏi.
Bạch Tân Hàn nghĩ một lúc: “Mua nhẫn đôi?”
“Nhưng đi thực tập không thể đeo.”
“Vậy mua đồng hồ.”
“Không cần!” Đàm Thanh Ninh vội vàng ngăn cản, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, “Thật ra chiếc đồng hồ kia luôn ở chỗ mình, chỉ là trước đó không đeo ….”
Bạch Tân Hàn cau mày, mặt mày trở nên nặng nề.
Thanh Ninh lắc lắc cánh tay cậu, quen thuộc dỗ dành: “Được rồi lúc nào về mình sẽ đeo.
Không cần mua nữa, đắt lắm.”
Bạch Tân Hàn hé môi định nói chuyện.
‘Đinh’, tiếng cửa tháng máy mở.
Đôi tình nhân im lặng đằng trước bước vào trước, hai người theo sau đi vào.
Thanh Ninh nhấn tầng một, lẩm bẩm tự nói: “Đi mua đồ uống đi, mình hơi khát.”
Cô quay đầu nhìn đôi ở đằng sau, nhẹ giọng hỏi: “Hai người đi tầng mấy?”
“Bốn —-”
“Tầng một, cảm ơn!” Người đàn ông đang nói bị cắt ngang.
Phía sau truyền đến tiếng hỏi khó hiểu của anh ta: “Đi tầng một làm gì?”
“Mua cà phê.”
Thang máy đến tầng một rất nhanh, ‘Đinh’ một tiếng cửa thang máy lại mở.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, người trong trung tâm thương mại không nhiều, trong cửa hàng trà sữa không đông người.
Từ bên ngoài nhìn vào có thế thấy có khoảng ba đến năm người đang xếp hàng bên trong.
“Cậu ở bên ngoài chờ mình, mình đi vào mua.”
Như mọi khi, Thanh Ninh để Bạch Tân Hàn tìm chỗ nào đó ngồi ở ngoài, một người vào trong mua.
Khoảng hơn mười phút sau, cô mua xong đồ uống.
Lúc đẩy cửa ra đúng lúc nhìn thấy bên cạnh Bạch Tân Hàn có người.
Bước chân Thanh Ninh chậm lại, tập chung nhìn xem, đây không phải là cô gái đi cùng thang máy với bọn họ lúc nãy sao?
Cô gái có mái tóc dài quyến rũ, hơi khom lưng, rãnh sâu trước ngực thấp thoáng.
Đàm Thanh Ninh cúi đầu nhìn nhìn mình, cầm nước đi đến.
Cô mới đi được hai bước đã thấy cô gái kia chuẩn bị rời đi.
Bạch Tân Hàn ngồi trên ghế ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt Đàm Thanh Ninh.
“Cho cậu, vị xoài.” Thanh Ninh đưa cho cậu một cốc.
“Còn cái kia là gì?”
“Cái này là vị chanh, có vị hơi chua.” Thanh Ninh lắc lắc cốc trà trái cây trong tay.
“Mình uống vị chanh.” Bạch Tân Hàn giơ tay lấy cốc trên tay cô, cầm cốc vị xoài trả lại cho Thanh Ninh.
Cậu cúi đầu nhìn nhãn dán trên cốc cười khẽ: “Trà trái cây vị Thanh Ninh?”
Thanh Ninh cầm ống hút cắm xuống, buồn bực trả lời.
Do cô nhìn thấy đồ uống này có tên giống tên mình nên mới muốn mua về uống thử.
Kết quả mình còn chưa được uống đã bị cậu cướp đi.
Thanh Ninh thầm nghĩ, bên tai có tiếng ống hút tiếp xúc với màng dán trên miệng cốc.
Ngay sau đó, ly nước trái cây vị chanh xuất hiện trước mặt cô.
Bàn tay thon dài trắng nõn cầm cốc để trước mặt cô, khớp xương rõ ràng.
Thành cốc cầm trong lòng bàn tay lấm tấm vô số giọt nước nhỏ li ti.
“Cho cậu mượn Thanh Ninh của mình uống thử một ngụm.” Bạch Tân Hàn thản nhiên nói.
(*)Chữ ‘Chanh(柠)’ và chữ ‘Ninh(柠)’ trong tên Thanh Ninh giống nhau.
Bạn nào đấy đang trêu bạn Ninh ý
Thanh Ninh giật mình, không để ý đến lời nói của Bạch Tân Hàn, cúi đầu hút một ngụm.
Bỗng dưng lông mày nhíu lại, mặt hơi nhăn.
Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn, đề nghị: “Cái này ba phần ngọt, hơi chua.
Cậu muốn đổi không?”
Bạch Tân Hàn thu tay lại, lắc lắc đầu: “Không đổi.”
Cậu dùng chỗ ống hút Đàm Thanh Ninh dùng qua nếm thử một ngụm.
“Ngọt.”
“Không ngọt mà, nó chua…..” Thanh Ninh chớp mắt, dừng lại đột ngột.
Bởi vì cô thấy Bạch Tân Hàn có ý khác cong môi cười: “Không phải Thanh Ninh rất ngọt à?”
“Thịch thịch thịch”, tốc độ tim đập trong ngực nhanh hơn gấp mấy lần.
Cô cào cào tóc, lấy cốc nước uống trong tay ngăn trước mặt.
Có ý gì? Một lời mang theo hai ý.
Tâm trạng cô bình tĩnh lại, cái miệng nhỏ nhắn uống trà trái cây vị xoài lạnh.
“Cô gái vừa nãy tìm cậu có chuyện gì?”
Sắc mặt Bạch Tân Hàn bình thường, trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: “Cô ta nói không tìm thấy bạn trai, muốn mượn điện thoại di động.”
“À.” Thanh Ninh rủ mắt.
Cô nghi ngờ cô gái kia muốn lấy số điện thoại của Bạch Tân Hàn nên mới làm vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy mình nghĩ hơi quá.
Cô gái kia đã có bạn trai, hẳn là không đến mức vậy đâu? Có lẽ lạc nhau thật.
Cô vẫn đang nghĩ thì tự nhiên có cảm giác lạnh đằng sau gáy, cô rụt cổ kêu “A” rồi tức giận nhìn Bạch Tân Hàn: “Cậu làm gì vậy? Lạnh quá.”
“Tại sao không hỏi vì sao mình không cho mượn?” Bạch Tân Hàn khẽ nhíu mày.
“Cậu không cho mượn á?” Thanh Ninh cắn ống hút, lấy lại tinh thần, “Nhỡ may cô ấy —-”
“Mình bảo cô ta đi tìm nhân viên.” Bạch Tân Hàn nói trước khi cô nói xong.
Thanh Ninh rầu rĩ nói: “Ồ”
Bây giờ càng ngày cô càng thấy được khả năng hấp dẫn người khác của Bạch Tân Hàn.
Thời đi học, có lẽ vì Bạch Tân Hàn và cô luôn đi với nhau, không nhiều bạn nữ tỏ tỉnh với cậu.
Nhưng hiện tại, cho dù biết cậu có bạn gái đi nữa, con gái muốn xin số xếp hàng dài không hết.
“Mình phát hiện vận đào hoa của cậu ngày càng nhiều.” Thanh Ninh mím môi, bắt đầu thấy vị ngọt trong miệng trở nên chua chua.
“Ừm.” Bạch Tân Hàn thấy cô hơi nhăn mặt, tâm trạng vui sướng.
“Cho nên cậu muốn kết hôn cùng mình không?”
Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu.
Sao lại nói đến chuyện kết hôn rồi?
“Kết hôn rồi người khác sẽ không đến tìm mình.” Bạch Tân Hàn chắc chắn nói.
“Thật không?” Thanh Ninh giữ nguyên sự nghi ngờ.
Cô không phải cô gái không biết gì.
Với điều kiện giống như Bạch Tân Hàn cho dù sau khi kết hôn vẫn sẽ có những cô gái trẻ để ý đến, tre già măng mọc.
Không kể đến sự giàu có, riêng vẻ bề ngoài như này cũng đủ hấp dẫn không biết bao cô rồi.
“Ừm.” Bạch Tân Hàn rất chắc chắn, lấy tay miết miết sau gáy cô, “Kết hôn không?”
Thanh Ninh thở dài, bất lực: “Vị bạn học này, mình mới học năm ba.”
“Rồi sao?”
“Ít nhất chờ đến khi mình tốt nghiệp đã.” Cô dừng một chút bổ sung, “Tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”
“Nghiên cứu sinh?” Bạch Tân Hàn nâng cao giọng, vẻ mặt không vui, “Còn tận 5 năm?!”
Thanh Ninh chột dạ gật đầu.
Sắc mặt Bạch Tân Hàn không tốt nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng vẫn không dây dưa nhiều thêm về đề tài này.
Khoảng thời gian còn lại, hai người giống những cặp đôi yêu nhau bình thường, ở bên ngoài xem phim xong đi ăn.
Hai người kết thúc hành trình một ngày đi hẹn hò về đến nhà lúc 9 giờ tối.
Thanh Ninh tắm rửa xong đi ra, gõ gõ cửa, nhắc nhở Bạch Tân Hàn uống thuốc.
“Cậu nhớ uống thuốc đấy.”
Vừa dứt lời, cửa được người bên trong mở ra, cánh tay dài rắn chắc kéo cô vào phòng.
Cửa đóng cái ‘ầm’.
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt mông lung, làm khuôn mặt thâm trầm của Bạch Tân Hàn mang theo mấy phần dịu dàng.
Cả hai mắc kẹt trong vầng sáng mờ nhạt này, bầu không khí dần trở nên ái muội.
Tim Đàm Thanh Ninh đập mạnh.
“Làm gì nha?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Bạch Tân Hàn cúi đầu, tới gần Đàm Thanh Ninh đang sợ sệt.
Cậu mím môi, trong mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên, hai bên tai nóng bừng.
“Cậu…..”
Cậu hơi do dự, cứng ngắc hỏi: “Đêm nay mưa có sấm chớp.
Cậu sợ tiếng sấm sét không?”
—-Muốn ngủ lại đây không? .