Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 54: Tạm Biệt Bắc Kinh Tạm Biệt Người Tôi Yêu


Đọc truyện Yêu Em Như Sinh Mệnh – Chương 54: Tạm Biệt Bắc Kinh Tạm Biệt Người Tôi Yêu

Đoàn Thiệu Nhậm không quan tâm mình đang cầm tay lái, cứ nghiên đầu về phía anh, nhiệt tình tăng động, còn vượt qua đèn đỏ, khiến cho anh khẽ nhăn mi tâm, nhắc nhở.
“Đoàn Thiệu Nhậm, trong lúc đang tham gia giao thông, cậu nên nghiêm túc một chút, lúc nào cũng đùa giỡn, xảy ra tai nạn thì làm thế nào?”
Đoàn Thiệu Nhậm biết Hà Nghinh Phong là nhớ tới tai nạn xe năm đó, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nói một tiếng “Vâng.” rồi ngồi ngay thẳng lại, sau mới nhìn thời gian trên tay, lại nói tiếp.
“Ở gần đây có một nhà hàng chuyên phục vụ món Âu rất được, tớ đưa cậu đến đó ăn thử nhân tiện làm vài ly nhé!.”
“Tớ không ăn đâu, đợi lát nữa còn trở vào bệnh viện.”
Tuy rằng, anh đã dặn dò Lương Tưởng Huân cần thứ gì thì gọi y tá, nhưng tâm trạng Lương Tưởng Huân đang không tốt, để cô một mình trong bệnh viện anh thật không yên tâm.
Nghe Hà Nghinh Phong nói muốn trở lại bệnh viện, Đoàn Thiệu Nhậm do dự một lúc mới nói.
“Mặc dù nội tình thế nào chưa rõ, nhưng Lương Tưởng Huân cũng đã kết hôn rồi, lẽ nào cậu vẫn không chịu buông bỏ chấp niệm đó?”
Hà Nghinh Phong trầm mặc hồi lâu, mới hít vào một hơi thật sâu, giơ tay lên nhẹ nhàng chà xát gương mặt anh tuấn của mình, nhàn nhạt mở miệng.

“Tiểu Huân vừa tỉnh lại không lâu, sức khoẻ còn rất yếu, cần có người ở bên cạnh chăm sóc.”
Đoàn thiệu Nhậm: “Bệnh viện Bắc Kinh có rất nhiều bác sĩ, y tá cũng hơn trăm người, cậu lo lắng họ không thể chăm sóc nổi một bệnh nhân?”
Hà Nghinh Phong nhăn mặt mày, giải thích: “Y tá hay bác sĩ, thì họ điều có công việc phải làm, không phải lúc nào cũng có mặt ở đó mà để ý tới một bệnh nhân. Lại nói, tâm trạng Tiểu Huân tệ như vậy, cậu nói tớ làm sao yên tâm đây?”
Tuy rằng Đoàn Thiệu Nhậm rất muốn thuyết phục Hà Nghinh Phong cân nhắc lại quyết định của mình để ngày sau không phải khổ sở, nhưng anh biết, vào lúc này, dù có nói thêm lời gì đi nữa, Hà Nghinh Phong vẫn không nghe vào tai, chỉ khiến cho tình hình trở nên căng thẳng.
Con người này là vậy đấy, dùng chuyên môn của mình, chữa khỏi tâm bệnh cho rất nhiều người, dạy người ta cách làm thế nào buông bỏ, để đi đến bến bờ an yên, hạnh phúc. Nhưng lại không chữa được cho bản thân, ôm chặt trong lòng chấp niệm, khiến cho người làm bạn thân như anh đây nhịn không được mà lo lắng, sốt ruột…
Đoàn Thiệu Nhậm nghĩ rồi khẽ thở dài một hơi, thoả hiệp nói: “Thôi được rồi, cậu muốn như thế nào, thì liền như thế ấy đi.”
“Nhưng trước tiên phải vào nhà hàng ăn cơm đã, tớ đói rồi!” anh nói như ra lệnh, rồi không đợi cho Hà Nghinh Phong có cơ hội từ chối, trực tiếp bẻ lái tiến vào cổng lớn nhà hàng.
Hà Nghinh Phong biết Đoàn Thiệu Nhậm chính là quan tâm anh nên mới nói những lời như thế, nhưng hiện tại với anh mà nói, Lương Tưởng Huân mới là quan trọng nhất, những chuyện khác, anh không muốn nghĩ tới cũng không muốn quản.
Xe vừa dừng lại, anh liền đẩy cửa hông xe, bước ra ngoài, cùng Đoàn Thiệu Nhậm tiến vào bên trong đại sảnh.
Hà Nghinh Phong vốn dĩ từ chiều đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào trong bụng, nên mặc dù là bị Đoàn Thiệu Nhậm ép đến nhà hàng ăn cơm, nhưng bữa cơm này quả thật là không tệ, đến lúc tính tiền, anh liền tranh phần thanh toán.
Nói chỉ đưa Hà Nghinh Phong về khách sạn, nhưng đến cuối cùng, Đoàn thiệu Nhậm vẫn là ngồi đợi anh tắm rửa xong, rồi lái xe đưa anh quay lại bệnh viện, sau đó mới trở về nhà.

Hà Nghinh Phong quay lại bệnh viện đã hơn mười một giờ tối, nên lúc anh tới phòng bệnh, sợ đánh thức Lương Tưởng Huân, đã nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi vào.
Nhưng lúc anh bước hẳn vào bên trong, mới nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang cúi người tìm thứ gì bện trong ngăn tủ, liền bước tới gần hỏi.
“Tiểu Huân, đã trễ như vậy, vì sao còn chưa ngủ?”

Vì Lương Tưởng Huân đưa lưng về phía cánh cửa, nên không biết là có người đi vào, đến khi anh tới gần, lên tiếng hỏi, cô mới giật mình xoay người lại, nhìn thấy Hà Nghinh Phong đang đi về phía mình, liền cười cười, nói.
“Em định lát nữa mới ngủ.”
“Em đang tìm gì sao?” anh hỏi rồi nghiên đầu nhìn nơi ngăn tủ chưa đóng.
Được Hà Nghinh Phong nhắc nhở, cô mới chợt nhớ ra mình cần tìm đồ, vội hỏi lại.
“À, phải rồi Nghinh Phong, anh có giữ túi xách của em không?”
“Anh không có, tối qua lúc anh đưa em đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy mỗi chiếc vali, ngoài ra thì không có thứ gì nữa.”
“Không có? Là người đó sau khi ra tay với mình, đã cố ý lấy đi?”
“Vậy nên phần hợp đồng họ chụp được, chính là của mình…” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm rồi quay trở lại giường ngồi xuống.
Ra tay? Hà Nghinh Phong liền nắm được trọng điểm trong lời nói vừa rồi của Lương Tưởng Huân. Đây là nói hôm qua Lương Tưởng Huân không phải bất cẩn trượt chân té ngã, mà là có người cố tình muốn lấy mạng cô?
Ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu, đáy lòng không nhịn được hốt hoảng một phen, nhăn chặt mi tâm, ngữ điệu mang vài phần khẩn trương.
“Tiểu Huân, hôm qua không phải em bất cẩn trượt chân, mà có người cố ý đẩy em ngã từ trên bậc thang sao?”

Lương Tưởng Huân trầm mặc hồi lâu mới gật nhẹ đầu một cái.
Hà Nghinh Phong hỏi xong, mới ý thức được mình hỏi một câu thật dư thừa, nhìn bộ dáng của cô lúc này, anh có thể đoán ra được việc gì, nhưng vẫn cố hỏi thêm.
“Và em cũng biết người đẩy em xuống là ai?”
Lương Tưởng Huân không trả lời.
“Là Diệp Chi Sinh?”
Vẫn là không có hồi đáp.
Lương Tưởng Huân im lặng như thế, càng khiến cho Hà Nghinh Phong thập phần tin tưởng chính là Diệp Chi Sinh làm.
Lập tức có một đoàn lửa chạy khắp toàn thân, anh nắm chặt bàn tay thành quả đấm, thần sắc bỗng chốt đã lạnh đến cực hạn, nghiêm giọng nói: “Anh muốn gặp anh ta.” Rồi không có dừng lại trực tiếp xoay người tiến về phía cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.