Đọc truyện Yêu Em Như Sinh Mệnh – Chương 103: Lạnh Lùng Và Ngọt Ngào
Diệp Chi Sinh từ lúc ngồi vào bàn ăn, tầm mắt và lực chú ý, vẫn luôn đặt hết ở trên người của Lương Tưởng Huân, những lúc cầm đũa gắp thức ăn, sẽ lơ đãng liếc nhìn cô một chút.
Nhưng là, Lương Tưởng Huân hôm nay có biểu hiện rất kỳ lạ, suốt buổi ăn cứ luôn cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm, mặc kệ là ai nói cái gì, cũng điều không có lên tiếng.
Còn có, lúc cô ngẩng đầu lên gắp thức ăn, vô tình bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn về cô, cô liền vội vàng rũ mi mắt xuống, tránh né khỏi tầm mắt của anh, cứ như anh và cô hoàn toàn không có một chút quan hệ gì.
Cô thờ ơ với anh, lạnh nhạt với anh, thẩm chí không muốn nhìn anh, nhưng đối với người đàn ông ngồi ở bên cạnh kia, cô lại rất tự nhiên đón nhận ân cần, chăm sóc từ người đàn ông đó, còn gọi anh ta bằng cái tên “Phong Phong” rất ngọt ngào.
Có biết hay không, cảm giác nhìn thấy người phụ nữa của mình, ở trước mặt mình đi nhìn người đàn ông khác, dùng âm điệu ngọt ngào gọi tên người đàn ông khác, là thật rất khó chịu.
Những lời nói linh tinh của hai cô gái kia, lần lượt chui vào trong tai, khiến cho tâm tình của anh hoàn toàn hỏng đã đành, ở trước mặt, còn nhìn thấy Lương Tưởng Huân giương cao cánh môi, nở ra nụ cười dịu dàng, rồi cầm lấy ly nước lọc, vừa được người đàn ông đưa tới, máu nóng trong người anh bỗng chốc điều biến thành nước sôi, nơi lồng ngực mạnh mẽ dâng lên một cổ phẫn nộ, cùng ghen tuông nồng đậm.
Cảm giác đoàn lửa nộ khí sắp bốc cháy đến qua đỉnh đầu, anh tức giận cầm ly rượu vang đỏ, ngẩng cao đầu, cường ngạnh nuốt vào, rồi đứng lên, đá mạnh chiếc ghế gỗ nặng trịch ra phía sau, buông lại một câu: “Tôi vào nhà vệ sinh.” Sau đó không dừng lại chút nào, gương mặt lạnh lùng, sải từng bước chân thật rộng rời khỏi phòng bao.
Lúc cánh cửa được đóng lại, phát ra âm thanh khá lớn, khiến cho tất cả mọi người trong phòng, ai nấy điều không hẹn mà hướng mắt nhìn ra cửa, rồi không nhịn được tò mò về phản ứng của Diệp Chi Sinh.
–
Diệp Chi Sinh đi như vũ bão về phía phòng vệ sinh, thẳng một đường tiến đến bồn rửa tay, vặn mở vòi nước ra, rồi không ngừng dùng tay nâng nước lên, rửa liên tục gương mặt mình.
Động tác này lặp đi lặp lại, kéo dài đến hơn năm phút, nộ khí ở trong lòng Diệp Chi Sinh mới có phần thuyên giảm, anh chống hai tay trên mặt bồn rửa tay, hơi nhấc mi mắt, nhìn hình ảnh của chính mình được phản chiếu trên tấm gương, trong lòng vô cùng hỏng bét.
Anh không phải vì những lời nói linh tinh của hai cô gái kia mà tâm tình biến xấu, cũng không phải tức giận chỉ vì, nhìn thấy người đàn ông khác ân cần bồi thức ăn, nước uống cho người phụ nữ của anh.
Mà anh tức giận, là bởi vì Lương Tưởng Huân xem anh giống như không khí, không hề tồn tại.
Hơn ba tháng nay, mối quan hệ giữa anh và Lương Tưởng Huân, vốn dĩ đã dần dần trở nên rất tốt, tuy rằng cô chưa từng mở miệng nói với anh là, cô nhớ anh, hoặc yêu thích anh. Thế nhưng, từ những lần trò chuyện qua tin nhắn với cô, rồi gặp cô ở bên ngoài mỗi khi cô quay về Bắc Kinh, anh có thể cảm nhận được, ở trong lòng cô, anh rõ ràng có một vị trí quan trọng.
Cũng như tối đêm qua, lúc anh gửi tin nhắn cho cô qua QQ, cô vẫn còn rất vui vẻ, còn nói cho anh biết, hôm nay cô có lịch hành trình ở Vương Tỉnh Phủ, Bắc Kinh. Anh hỏi cô “Xong việc sẽ về Nam Thôn chứ?” Cô còn nói đùa rằng, “Nghe nói bánh phô mai ở tiệm bánh Tử Lan nổi tiếng ăn rất ngon, niếu như người nào đó có lòng mời cô ăn, thì cô có thể suy nghĩ lại…”
Cục diện rõ ràng là rất tốt đẹp, vậy mà từ lúc gặp cô ở phòng triển lãm, cô bỗng nhiên trở nên rất lạ, không nói chuyện với anh, không nở lấy một nụ cười, còn thường xuyên né tránh ánh mắt của anh.
Vừa rồi ở trong phòng bao cũng như thế, cô ngay cả nâng mi mắt nhìn anh một cái cũng không muốn, suốt buổi ăn cứ cúi đầu, bảo trì một khoảng cách nhất định với anh, khiến cho anh không tránh được suy nghĩ, cô và tên tiến sĩ họ Hà kia là thật sự đang hẹn hò, vì lo lắng mối quan hệ trước đây của cô và anh sẽ khiến cho bạn trai hiện tại của cô không vui vẻ, cho nên cô mới ở trước mặt anh ta, vạch rõ ranh giới với anh.
Vẻ mặt lạnh nhạt của cô hiện tại, so với cái đêm cô mang giấy ly hôn vào trong thư phòng cho anh vào ba năm trước, là hoàn toàn giống như nhau.
Có biết hay không, trong suốt quãng thời gian cô rời đi, không để lại một chút tin tức gì, đối với anh, mỗi một ngày trôi qua điều giống như là ở dưới địa ngục vậy, mặc kệ anh thử qua bao nhiêu phương thức, mong rằng bản thân sẽ quên được cô, thế nhưng tất cả điều không hữu dụng, đến cuối cùng chỉ có thể thoả hiệp đầu hàng, hoà thuận với nỗi nhớ nhung cô mà tiếp tục quãng đường còn lại.
Rồi cho đến hơn hai năm sau, khi anh gặp lại cô, qua một hồi dây dưa, mối quan hệ của anh và cô mới dần tốt hơn một chút, tưởng chừng sẽ có thể quay lại như lúc xưa, khoảng trống ở trong lòng anh sẽ lại được lấp đầy, cô sẽ không rời xa anh nữa.
Nhưng là, vui vẻ còn chưa được bao lâu, cô lại bắt đầu thờ ơ, lạnh nhạt như trước, ánh mắt của cô nhìn anh, thật giống một kẻ bạc tình, khiến cho anh không ngừng khổ sở, trong lòng không nhịn được tự hỏi, cô rốt cuộc xem anh là cái gì?
Tại sao cô lúc thì ngọt ngào, quan tâm, gây cho anh thêm nhiều thương nhớ, cảm giác như ở tận trên mây. Khi thì lại lạnh lùng xa cách, muốn vạch rõ ranh giới, một cước đá anh từ trên mây rơi xuống địa ngục.
Cô lúc nắm lúc buông là tại sao chứ? Cô có từng thật lòng nghĩ đến hay dù chỉ một chút hay chưa? Hay chỉ là tuỳ lúc rãnh rỗi, muốn giết thời gian, nên mang anh ra trêu đùa?
Ý nghĩ này khiến cho đáy mắt của Diệp Chi Sinh xẹt qua một tia trào phúng, cánh môi nhịn không được khẽ nhếch lên, tràn ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Thế nhưng, anh lại càng nực cười hơn, khi mà vừa rồi ở trong phòng bao, dù cho bản thân là đang rất tức giận, cổ uất khí dâng cao tới mức, chỉ muốn lập tức xông tới, dùng toàn lực đánh chết người đàn ông kia.
Phải biết rằng, đàn ông khi ghen tuông, sẽ còn hung hăng, khủng khiếp gấp trăm lần phụ nữ.
Nhưng rồi lại lo sợ, lo sợ Lương Tưởng Huân sẽ bởi vì anh tổn thương tới người đàn ông của cô, đối với anh sẽ trở mặt không nhìn, cuối cùng chỉ có thể kéo căng khoé môi, một thân bốc hoả rời khỏi phòng bao.
Nghĩ tới đây, bên trong lồng ngực Diệp Chi Sinh liền nhói lên, đau một trận kịch liệt, anh theo bản năng đưa tay lên ấn chặt.
Lại là cảm giác đáng chết này, mặc kệ là hai năm trước hay là hiện tại, thì kết quả vẫn là giống hệt một kiểu, nơi lồng ngực vẫn đau nhói đến vậy, nội tâm không ngừng giằng xé, khiến cho người ta cảm thấy nghẹn lòng.
Diệp Chi Sinh khẽ hít vào một ngụm khí lớn, nhắm đôi mắt lại một lát, tận lực điều chỉnh tốt lại cảm xúc, ước chừng vài giây sau, mới từ từ mở mắt ra, trên gương mặt đã phục hồi lại vẻ lạnh nhạt như cũ.
Anh trước là rút khăn giấy lau khô tay, sau mới đóng lại vòi nước, rồi bước bước chân ra ngoài.