Đọc truyện Yêu Em Nhé! Lão Đại Lạnh Lùng! – Chương 6: Ngoan ngoãn tùy lúc lão đại à (3)
Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự đẹp lộng lẫy gần giống tòa biệt thự Updown Court – Anh. Căn biệt thự được xây theo cách tân cổ điển mang hơi thở Châu Âu bằng việc đơn giản hóa kiến trúc cổ điển, nhấn mạnh vào bức tường được làm bằng lớp kính chống đạn, hàng cột thay vì phối màu sáng và tối vừa tôn lên nét cổ điển thân thiện, nét sang trọng phong lưu của giới quý tộc. Tòa biệt thự tân cổ điển toát lên trên nền xanh ngắt tính trật tự ước lệ và giản đơn, không quá cầu kỳ nhiều chi tiết rườm rà làm cho Uyển Nhi mãn nhãn chiêm ngưỡng vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng kiêu sa kiều diễm thật hoành tráng. Tòa biệt thự đẹp phong cách Châu Âu mang trong mình nét đẹp hài hòa với cảnh quan gần gũi làm cho Uyển Nhi có cảm giác đang ở nhà.
Cô bước xuống xe không tin vào mắt mình khi thấy tòa biệt thự của Khẩm Thiên không thốt lên lời. Chưa kịp ngắm hết vẻ đẹp bên ngoài thì từ phía sau ai đó đã bịt tấm khăn mùi xoa vào miệng cô theo phản xạ mà lão trưởng bối dạy cho cô, Uyển Nhi đưa tay ra đằng sau túm trặt lấy cổ áo Bạch Phong một người hiểu biết về các loại thuốc độc nhất trong Ngũ Phong rồi quật mạnh về phía trước Bạch Phong bất ngờ không kịp phản bác vì hành động nhanh như chớp của Uyển Nhi. Vì đã hít phải thuốc mê trong tấm khăn mùi xoa kia nên đột nhiên đầu óc cô choáng váng chân bước đi lảo đảo ngả xuống và lịm đi.
Khi tỉnh lại cô thấy mình đang bị chói vào ghế cô mơ màng mở to cặp mắt long lanh của mình và nói với giọng nhỏ có chút sợ hãi:
– ” Tôi đang ở đâu vậy “
Bóng tối bao chum lấy căn phòng đột nhiên cánh cửa phía sau mở hé và tung ra, ánh sáng chàn ngập căn phòng rộng chứa đầy dụng cụ tra tấn và vũ khí hạng nặng. Ở phía trước Uyển Nhi khoảng trừng 2m một chiếc ghế được mạ vàng to lớn quay lại phía cô. Một đôi mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn chằm chằm vào cô từ phía chiếc ghế đầy uy nghiêm kia một người đàn ông điển trai hết mức ngồi bắt chéo chân hai tay bắt chéo trước ngực, không để cho cô mở mồm hỏi được câu nào Lạc Phong đứng bên cạnh Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng:
– ” Cô là người đang nắm giữ tấm bản đồ đúng không? “
Uyển Nhi không để mình bị sợ hãi nhanh chóng trả lời với giọng lạnh lùng không kém với đôi mắt chết người của Khẩm Thiên:
– ” Chúng ta có cần phải nói chuyện theo kiểu này không vậy chẳng lẽ các anh sợ tôi chạy mất khi tôi đã tự nguyện nộp màng sao. “
Đây là cách nói chuyện của cô khi nói chuyện với người lạ vì cô đã bị mọi người trong nhà xa lánh từ nhỏ vậy nên cách nói chuyện với người cô vừa mới mới biết sẽ khác hoàn toàn. Một cách nói trống không và lạnh lùng vô cảm.
Lạc Phong thấy cô không có vẻ gì sợ hãi và nhìn bộ mặt của cô không có ý gì đùa nên ra hiệu cho Hồng Phong cởi trói. Uyển Nhi chỉnh lại tư thế ngồi và cất giọng như cũ:
– ” Không biết Khẩm Gia có việc gì mà phải cần tới nó vậy tôi muốn biết lý do. “
Lạc Phong nhíu mày nhìn trằm trằm vào cô nói lạnh lùng:
– ” Không ai có tư cách ngã giá với Khẩm Gia, cô không nói cô sẽ chết ngay tại đây “
Vừa nói xong Ngư Phong đứng bên cạnh cô giơ khẩu súng Beretta-92 vào đầu cô cất giọng lạnh làm người bên cạnh toát mồ hôi hột:
– ” Nói “
Uyển Nhi không ra vẻ sợ hãi đứng phắt dậy quay người đi về phía cổng Khẩm Thiên đưa mắt về phía Uyển Nhi nói với giọng lạnh lùng thấu xương pha chút sự chết chóc:
– ” Đứng lại “
Hết