Đọc truyện Yêu Em Muộn Màng – Chương 52: Không Biết Kiềm Chế
Mày muốn chết? Giọng nói lạnh như băng của Mạc Thiếu Quân vang lên, dường như hắn nghiến răng mà nói ra
Người của Nguyên Thành Đông muốn ra tay nhưng bị ngăn cản lại.
Điện thoại của A Cửu vang lên, hai người mới rời đi
– Đã tìm được rồi?
– Đúng vậy.
Tôi đoán đúng mà, hắn chỉ nhử chúng ta đến thôi còn vợ cậu chắc chắn đã bị đưa đi.
Vì vậy mà tôi đã cho người phong toả ngọn núi này sớm chứ nếu không…cậu mất vợ đi chơi!
A Cửu nói xong thì không khó liền trầm hẳn, nhiệt độ xung quanh như bị giảm xuống, cậu ta quên mất vừa rồi vì một câu nói đùa mà Nguyên Thành Đông đã nhận đủ vậy mà cậu lại quên mất.
Cái mặt nhỏ này của A Cửu không dám nhận cú đánh đó
– Xin lỗi, xin lỗi…!
Lái xe với tốc độ nhanh, hai người cuối cùng cũng trở về biệt thự riêng của Mạc Thiếu Quân, hắn mở cửa đi xuống, phía sau giọng A Cửu vui vẻ nói
– Chúc mừng nhé, hai người các cậu cứ vui vẻ mà tâm sự, đừng xúc động quá!
– Còn chưa đi?
– Đi ngay đây…!hahaha
A Cửu trả Mạc Thiếu Quân về liền đi ngay, sợ ở lâu hơn chút nữa là lại không cười được.
Nói ra thì chỉ có Hà Cẩm Vân mới là người thích hợp để trêu đùa với hắn
Mạc Thiếu Quân vào đến nhà nhưng tất cả đều im lặng, căn nhà này đã gần một tháng hắn không trở lại.
Mạc Thiếu Quân không kịp thay giày, hắn chạy nhanh lên phòng, mở cửa ra, quả thực Hà Cẩm Vân đang ở trong này.
Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra, đoán là cô đang tắm nên Mạc Thiếu Quân đi đến mở cửa tủ ra lấy một bộ quần áo cho cô.
Hà Cẩm Vân từ sau sinh Tiểu Ái thì trí nhớ không còn tốt nữa, cô hay quên mang đồ đi tắm nên lần nào cũng là Mạc Thiếu Quân lấy giúp
Căn phòng trở nên im ắng hơn, Mạc Thiếu Quân quay lại thì đã thấy Hà Cẩm Vân quấn khăn tắm bước ra.
Không ngoài dự đoán, cô lại quên rồi.
Hai người không để ý đến những thứ khác, cô và hắn như bị ai kéo mất hồn vía mà cứ như vậy đứng nhìn nhau.
Mạc Thiếu Quân tỉnh táo hơn, hắn sực nhớ ra liền chạy tới ôm cô, cả hai đều ôm chặt lấy nhau như thể buông tay thì đối phương sẽ đi mất
Hà Cẩm Vân khóc, cô cảm thấy lần này như một thử thách cho cô và Mạc Thiếu Quân vì trước kia Mạc Thiếu Quân đã gây ra cho cô bao nhiêu đau khổ, đến lượt cô tránh hắn như tránh tà rồi căm ghét hắn nhưng một tháng qua cô bị bắt, người mà cô luôn mong nhớ, luôn muốn nhìn thấy chính là hắn.
Hà Cẩm Vân muốn ôm chặt hơn nữa, cô nhớ Mạc Thiếu Quân đến phát điên rồi
– Mạc Thiếu Quân…em yêu anh…!
Hà Cẩm Vân nước mắt lưng tròng vô thức thốt lên nhưng cô biết đây chính là lời mình muốn nói từ lâu.
Còn Mạc Thiếu Quân thì sững sờ bởi câu nói đó, đây chính là câu mói mà hắn đã khao khát muốn nghe từ lâu
– Anh yêu em, yêu em…!
Buông cô ra, Mạc Thiếu Quân cúi xuống hôn vào môi Hà Cẩm Vân, nụ hôn đầy mong nhớ và hạnh phúc.
Có sự nhẹ nhàng cũng có sự mãnh liệt
Mạc Thiếu Quân vô ý liền nhìn thấy trên cổ Hà Cẩm Vân có vết đỏ, nhìn vị trí không khác là mấy.
Hắn không bao giờ nghi ngờ cô nhưng nhớ đến những lời hôm nay của Nguyên Thành Đông Mạc Thiếu Quân liền không thể kiềm chế được.
Hà Cẩm Vân vẫn đang say đắm trong nụ hôn kia không hề biết được sự tức giận của Mạc Thiếu Quân, cô buông hắn ra định lấy bộ đồ trong tay Mạc Thiếu Quân mặc vào nhưng không kịp trở tay Mạc Thiếu Quân vứt bộ đồ ra xa, rồi vế xốc cô lên giường
Hà Cẩm Vân ôm bụng, cô sợ làm đau đứa bé liền muốn nói Mạc Thiếu Quân nhẹ tay nhưng môi bị hắn bịt kín
– Quân…ưm…!
– Hà Cẩm Vân…em là của tôi.
Mạc Thiếu Quân vừa hôn cô vừa lẩm bẩm, hoàn toàn không cho cô cơ hội để nói
– Thiếu Quân…em không…ư…!
Động tác của Mạc Thiếu Quân rất thành thục, bộ đồ trên người đã bay xuống đất từ lúc nào.
Hà Cẩm Vân bị hắn làm cho mê man không có cách nào phòng bị chỉ có thể để Mạc Thiếu Quân dẫn dụ.
Cô nghĩ chắc là do Mạc Thiếu Quân đã nhịn nhiều ngày, hai người vừa gặp lại nên hắn không nhịn được.
Nghĩ vậy cô cũng bỏ qua, hai người vì vậy mà dây dưa…!
Nhưng Mạc Thiếu Quân càng ngày càng loạn hơn.
Động tác dưới thân cũng nhanh và mạnh mẽ, Hà Cẩm Vân không chịu được, bụng lại càng lúc càng nhói.
Mạc Thiếu Quân hình như cũng nhận ra là mình quá đáng, thấy trên mặt Hà Cẩm Vân có nhiều nước mà vẻ mặt hình như đang rất khó chịu.
Mạc Thiếu Quân ngay lập tức rút ra, rồi cúi xuống hỏi cô
– Cẩm Vân…em sao thế?
Hà Cẩm Vân nhắm tịt mắt, miệng khó khăn trả lời, cô quay người ôm bụng
– Đau…bụng em đau…con của em!
Lúc này Mạc Thiếu Quân mới sực nhớ ra là Hà Cẩm Vân đang mang thai, hắn bật dậy chạy vào phòng tắm lấy khăn lau người cho cô rồi mặc quần áo cẩn thận lại.
Đưa Hà Cẩm Vân đến bệnh viện.
Chờ đợi gần một tiếng đồng hồ, Mạc Thiếu Quân sốt sắng đi lại bên ngoài.
Vừa thấy bác sĩ đi ra hắn liền lao vào hỏi
– Vợ tôi thế nào rồi bác sĩ?
Ông bác sĩ già kia nhìn hắn một lượt rồi lắc đầu ngao ngán, Mạc Thiếu Quân nhìn thấy càng lo lắng thêm, hắn túm lấy cổ áo ông ta mà quát lên
– Ông điếc à? vợ tôi cô ấy sao rồi ?
– Hai cô cậu không biết kiềm chế làm động thai còn ở đây lớn tiếng à? Mau về kiểm điểm đi!