Bạn đang đọc Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết – Chương 36: Phiên Ngoại 052 “hắn Chạm Vào Ngươi Rồi À”
Mặt Minh Thì Tiết không chút thay đổi: “Lộ Hầu gia chuẩn bị nuôi mười con rể, việc này mọi người đều biết.
”
Lộ Phân Phân xấu hổ cúi đầu, bóp ngón tay, nhỏ giọng giải thích: “Chủ yếu là phụ thân sợ phu quân tương lai phản bội ta.
Một người phụ ta thì còn có người thứ hai, nếu người thứ hai phụ ta thì có người thứ ba cũng tốt.
Như thế thì sẽ có người luôn đối xử tốt với ta và ta sẽ ít khóc hơn.
Thế nhưng mà nếu ta chiếm được trái tim của một người thì có lẽ không cần đến mười vị phu quân.
”
“Vậy ngươi thấy bổn vương có ngoan không?”
Lộ Phân Phân tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Ngươi ngoan nhất.
”
Minh Thì Tiết kéo tay nàng lên, thả một viên ngọc bội trắng vào trong tay nàng “Vật này tặng cho vương phi của ta.
“Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ bừng của nàng: “Ngoan ngoãn chờ ta cưới ngươi qua cửa, đừng có nhớ thương tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ gì cả.
”
Hắn không cho nàng cơ hội từ chối, ngay cả khi đưa tín vật định tình cũng bá đạo như thế.
Sống ở lãnh cung vô tình này lâu đến vậy, đột nhiên gặp phải nam tử thâm tình như hắn khiến cho Lộ Phân Phân trong nháy mắt đã điên cuồng động tâm, nên cũng lấy ra tín vật tùy thân ra trao đổi với hắn.
“Phân Phân chờ Vương gia.”
Trong vài ngày.
Lộ Phân Phân tỉnh táo lại, nghĩ đến cả hai người cộng lại cũng chỉ gặp qua hai lần thế mà nàng có cảm giác đã cùng hắn đi hết cả một đời.
Nàng tin tưởng hắn, tin tưởng hắn đến nỗi không thể giải thích được.
Phụ thân cũng vậy, cả ngày thì chỉ biết tìm phu quân cho nàng mà không biết sai người đưa cho nàng chút bạc hay sớm đến cứu nàng ra ngoài.
Cũng không biết ngày khổ này phải chịu đến bao giờ.
Cũng may trong lòng vẫn còn nhớ thương, còn có một tia hy vọng.
Từ ngày môi răng thân mật đó đến giờ, đêm đêm Minh Thì Tiết đều đi vào giấc mộng của nàng.
Thế giới kì quái kia, nàng không chỉ mơ thấy một lần.
Mọi người đều ăn mặc kỳ lạ và những ngôi nhà được xây dựng cao hơn núi.
Sau khi tỉnh lại, Lộ Phân Phân nhìn ngọc bội của Minh Thì Tiết đưa đến ngẩn người.
Đêm đó hắn nói: “Vật này là tặng cho vương phi của ta.” Hắn coi nàng là vị hôn thê.
Lộ Phân Phân không ngừng nhếch khóe miệng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn khổ sở nữa.
Không biết là Minh Thì Tiết dùng cách gì mà rất nhanh đã sắp xếp hai cung nữ bên cạnh nàng.
Lộ Phân Phân lo lắng cho sự an nguy của hắn, thông qua hai cung nữ truyền lời cho hắn, khuyên hắn suy nghĩ kỹ, thật sự không được thì thôi.
Hoàng cung này không giữ được nàng, sớm muộn gì nàng cũng phải chạy thoát.
Cho dù tương lai phải thay đổi diện mạo, rời xa quê hương, không có cách nào khác để có thể sống một cuộc sống tự do không gò bó.
Trên lá thư, từng chữ của Minh Thì Tiết đều rất kiêu ngạo, tựa như giang sơn này vốn thuộc về hắn.
Nói tóm lại là: Kiên nhẫn đợi cho đến khi ta vào là được.
*
Trong cung lại có hai vị mỹ nhân mới vào, bộ dạng giống cố thái hậu, được Hoàng đế sủng ái.
Vài tháng trôi qua nhưng không ai mang thai.
Lộ Phân Phân biết được từ trong miệng cung nữ thân tín rằng hai mỹ nhân này cũng là người của Minh thân vương, được đưa tới để mê hoặc hôn quân, chắc chắn sẽ không lưu lại hài tử.
Một tháng thì Minh Thì Tiết tìm Lộ Phân Phân khoảng ba lần, nửa năm này thời gian ở chung ngắn ngủi, Lộ Phân Phân càng ngày càng thấy hài lòng với hắn.
Nam nhân thần bí khó lường, giống như sương mù, ở trước mặt nàng không thêm che dấu con người thật của hắn, liếc mắt một cái là có thể thấy được tình yêu của hắn đối với nàng.
Ngay sau đó, Lộ Phân Phân đã nhận được thư gia đình.
Lộ Hầu gia đem một nửa tiền tiết kiệm đưa cho Minh thân vương để hắn mang binh đi đánh giặc Oa.
Cái con người Minh Thì Tiết này luôn luôn độc lai độc vãng*, nàng không ngờ là hắn với phụ thân của nàng có quen biết với nhau.
(*: chỉ có duy nhất, một mình)
Đã hai tháng nay Minh Thì Tiết không đến Lãnh cung, cũng may là Lộ Phân Phân vẫn thường xuyên nghe được tin tức về hắn.
Ngày hôm đó, Hoàng đế tổ chức yến tiệc để mừng Minh thân vương chiến thắng trở về, Lộ Phân Phân mới biết là hắn đi diệt giặc.
Nàng thay sang xiêm y của tiểu cung nữ, nhìn nam nhân có dáng người cao ngất ở xa xa.
Minh Thì Tiết giống như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Lộ Phân Phân vội vàng cúi đầu.
Một lát sau, đôi giày dài màu đen bước qua tầm nhìn của nàng, Minh Thì Tiết tập võ, ngày thường sẽ đi nhẹ nhàng như gió, hôm nay bước chân lại cực chậm, mỗi bước đều có thể nghe thấy sự nặng nề.
Hắn đi hồi lâu rồi mới đi ra thiên điện.
Lộ Phân Phân ghé mắt nhìn trộm cho đến khi bóng dáng cao ngất kia biến mất thì mới quay đầu rời đi.
Sau cái nhìn đó.
Mỗi đêm Lộ Phân Phân đều quanh quẩn bên hồ, nhưng không lần nào đợi Minh Thì Tiết.
Nửa năm nay hắn lập nhiều chiến công, trên dưới triều đình cũng đều hòa thuận, không có thay đổi nào.
Lộ Phân Phân không nhịn được mà thay xiêm y cung nữ, đi ra thiên điện thăm dò tin tức.
Nàng thường nghe thấy các tiểu cung nữ líu ríu thảo luận về Minh Thì Tiết, chứng tỏ thân vương có chiến công hiển hách, lại chưa cưới thê nạp thiếp, trong phủ ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có.
Các nàng còn nói buổi yến tiệc chúc mừng hôm đó, Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng trước mặt mọi người, Minh thân vương nói hắn sớm đã có thuộc về người khác, kiếp này hắn không nạp phi.
Hoàng đế hỏi hắn nữ tử kia là mỹ nhân nhà nào nhưng hắn cười không nói.
Các tiểu cung nữ ảo tưởng trong tương lai được xuất cung có thể gặp được nam tử chung tình như Minh thân vương, lại vô cùng hâm mộ nữ tử được hắn yêu sâu đậm kia.
Lộ Phân Phân khóe miệng nhếch lên, hai má tựa như treo hai cái đèn lồng đỏ.
Hai tháng sau.
Lộ Phân Phân nghe các tiểu cung nữ nói, Minh thân vương sắp cưới Vương phi.
Đại hôn diễn ra vào mùng một tháng sau.
Nàng cảm thấy bị đả kích, cố gắng biện hộ cho hắn bằng đủ loại lý do.
Cứ thế cho tới gần hôn kỳ của Minh Thì Tiết, hắn lại không xuất hiện, cuối cùng nàng cũng đối mặt với sự thật.
Trong lòng Lộ Phân Phân oán hận: lớn lên như vậy mà cũng là nam tử vô tâm! Là mắt nàng vụng về nên mới bị mỡ heo che lòng!
Cái gì mà một lòng người, cái gì mà dâng cả núi sông, đều là mấy lời để lừa gạt mấy cô nương ngốc mà thôi.
Nàng ấy không bao giờ đến hồ nước nhỏ ấy một lần nào nữa.
Nửa đêm.
Lộ Phân Phân ngủ không sâu, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa sổ rất nhỏ, lập tức mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Trên cửa sổ giấy phản chiếu một bóng người, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng.
Lãnh cung này tuy không lớn nhưng để giết chết một phi tử không được sủng ái rồi tùy tiện ném thi thể đi thì mấy tháng sau cũng sẽ không có người biết.
Lộ Phân Phân kinh hồn bạt vía, muốn trốn dưới gầm giường nhưng lại ngại bẩn.
Giữa cái chết bẩn thỉu và bị giết bởi một thích khách.
Lộ Phân Phân lựa chọn không chết.
“Ta nhìn thấy ngươi rồi.”
Bóng người trên cửa sổ kia dừng lại.
Lộ Phân Phân: “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, ngươi không làm tổn thương ta, ta có thể cho ngươi một xe vàng, hai xe cũng được.
”
Nàng lấy chủy thủ* dưới gối đầu ra: “Đồ vật trong lãnh cung của ta không đáng giá, nhưng đối với phụ thân ta mà nói thì mạng của ta rất có giá trị.
Đúng rồi, ta là tiểu nữ nhi nhà Lộ Hầu gia.
Vị hảo hán này, không bằng chúng ta thỏa thuận, được chứ? ”
(*: dao găm)
Đối phương đứng yên bất động.
Lộ Phân Phân suy đoán đối phương cố ý giao dịch với nàng, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ để lộ ra chủy thủ: “Ta mở cửa sổ, hảo hán coi chừng một chút.
”
Lộ Phân Phân: “Ngươi không nói lời nào tức là đồng ý rồi đó.
”
Lộ Phân Phân: “Ta đã mở cửa sổ rồi.
Ngươi đừng đánh ta, vũ khí cũng thu lại đi, chủy thủ hay kiếm gì đó, mũi nhọn thì cũng đừng đối diện với đầu này, ta sợ đau.
”
Sau nhiều lần xác nhận, Lộ Phân Phân mới đẩy cửa sổ ra.
Sau khi xác nhận người này không có ý động thủ thì mới đẩy bên khác ra.
Ánh trăng chiếu vào tẩm điện, mặt của chủ nhân của bóng đen đập vào mắt.
Thấy rõ dung mạo của đối phương, Lộ Phân Phân thu lại nụ cười dối trá, đóng cửa sổ “phanh” một tiếng.
Cánh cửa bên cạnh bị đẩy ra rồi lại đóng vào.
Minh Thì Tiết đứng trong điện, ngước mắt nhìn nàng.
Nàng còn tưởng hắn sẽ gõ cửa sổ.
Lộ Phân Phân không nói gì, thu chủy thủ, quay lưng lại, dùng sức đấm vào vách tường hai cái cho hả giận.
Nàng chua xót nói: “Vương gia không ở trong phủ làm bạn với như hoa mỹ quyến*, đến lãnh cung ta làm cái gì.
”
(*: ý chỉ người đẹp)
Minh Thì Tiết không sợ nàng sai khiến, thế nhưng nàng không ồn ào không ầm ĩ, thờ ơ với chuyện hắn cưới Vương phi mới khiến hắn buồn bực.
Thấy nàng nổi giận, hắn cười khẽ: “Phân Phân không có ở đây, bên cạnh ta lấy đâu ra như hoa mỹ quyến chứ.
”
Lộ Phân Phân quay đầu đi.
Minh Thì Tiết nắm lấy tay nàng “Sợ đau còn dùng sức đập vào tường làm gì, đau không? ”
Lộ Phân Phân: “Ngươi nói thật sao? Không cưới một nữ tử khác sao? ”
“Thật.”
“Nhưng tiểu cung nữ bên ngoài đều đang nói rằng đầu tháng sau ngươi tổ chức đại hôn.”
“Tân nương là ngươi.”
Lộ Phân Phân kinh ngạc.
Minh Thì Tiết nâng cằm nàng lên: “Ngươi có đồng ý tin ta không? ”
“Tất nhiên là có.” Lộ Phân Phân gật đầu, nàng chờ hắn quá lâu, bị kìm nén đến nóng nảy, cái miệng nhỏ nhắn phàch phạch tố cáo một trận: “Nhưng ta bị giam cầm ở trong lãnh cung này, không hề biết chuyện bên ngoài, ngươi làm cái gì ta cũng không biết.
Nếu ngươi mà nuốt lời thì ta cũng chẳng hay biết gì cả.” Nàng quay mặt ra và tức giận nói, “Giống như một ngốc tử vậy.”
“Không ngốc.”
Minh Thì Tiết nghiêng đầu hôn xuống.
Lộ Phân Phân vốn quyết định cứng rắn một hồi, ai ngờ bị hắn hôn, trái tim nàng liền buông lỏng, đập thình thịch không ngừng.
Trên người hắn có hơi thở lạnh lẽo tựa trầm hương, cực kì dễ ngửi, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, cuốn đi cả hồn của nàng.
Lộ Phân Phân ôm lấy hắn, xấu hổ đáp: “Đêm nay vương gia không đi có được không? ”
Lời nói của nàng có chút mập mờ, Minh Thì Tiết vốn không định ở lại lâu, nhưng khi thấy bộ dạng tủi thân của nàng thì không đành lòng từ chối nên đành ôm nàng lên: “Không đi.” ”
Từng lớp từng lớp tố y một bị gỡ xuống.
Minh thân vương lại múa đao lộng thương dịu dàng đến nỗi khiến người ta mê mẩn.
Minh Thì Tiết chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy.
Trước kia mỗi khi nhắc đến những tên ăn chơi trác táng thì hắn chỉ cảm thấy khinh thường, sơn hào hải vị thì làm sao có thể dùng để lấy lòng nữ tử được.
Thế mà đến giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy sơn hào hải vị không bằng nàng.
Lúc bình minh, Minh Thì Tiết đứng dậy sửa sang lại quần áo, hôn cô nương đang ngủ say, nghiêng mình rời đi.
Vài tên ám vệ ẩn ở bên ngoài, giúp hắn xuất cung.
*
Sau lần tiếp xúc da thịt thân thiết như vậy, Lộ Phân Phân lại thấy an tâm hơn một chút.
Minh Thì Tiết rất quý trọng nàng.
Hắn chê tẩm cung này quá rách nát, không muốn ở chỗ này muốn nàng, cho nên mọi lần đều là hắn dùng miệng làm cho nàng sung sướng.
Sợ hắn khó có thể thoải mái, Lộ Phân Phân thỉnh thoảng cũng sẽ dùng tay giúp hắn một phen.
Nàng áng chừng qua chỗ của Minh thân vương kia, hai tay mới khó khăn lắm mới có thể bọc lại, còn mọc ra một mảng lớn như vậy, không khỏi có chút nghi ngờ rằng đến lúc đó nàng thật sự có thể chịu đựng được hay không.
Thế nhưng đây dường như không phải điều nàng nên lo lắng lúc này.
Lộ Phân Phân thay đổi một vấn đề khác, tiếp tục đi vào cõi tiên.
Mấy tháng nay, nàng phát hiện ra Minh Thì Tiết đi ra đi vào khỏi hậu cung tựa như trở về nhà mình, những hộ vệ cấm quân kia giống như là nhìn không thấy hắn vậy.
Cũng không phải hắn có thuật tàng hình gì, rất rõ ràng là quân hộ vệ tiến vào đều là người của hắn.
Nàng từng nghe phụ thân nói qua, Minh thân vương là nhi tử thông minh nhất của tiên hoàng, Thái hậu nương nương mười sáu tuổi đã gả cho tiên hoàng, trở thành hoàng hậu thứ hai của tiên hoàng, khi đó tiên hoàng đã hơn nửa trăm tuổi, Thái hậu nương nương lúc ấy còn nhỏ, khó hoài thai, qua nhiều năm mới có thể sinh được một đích hoàng tử như vậy.
Minh Thì Tiết khi tuổi còn nhỏ đã lấy được thái ấp tốt nhất, đánh trả và nắm binh quyền, văn võ bách quan đều cho rằng Minh thân vương mới là người kế thừa đại thống, nhưng không ngờ hắn đột nhiên vứt bỏ binh quyền, sống một cuộc sống nhàn nhã không tranh giành với thế gian.
Lộ Phân Phân cũng rất tò mò vì sao hắn không cần ngôi vị hoàng đế.
Đêm nay qua đi rất thoải mái, Lộ Phân Phân nằm trong lòng Minh Thì Tiết, hỏi hắn: “Ngươi không muốn làm hoàng đế à?” ”
Minh Thì Tiết nắm lấy tay nàng, nói: “Không muốn.
”
“Vì sao?”
Minh Thì Tiết nói cho nàng, năm đó hôn quân vì lấy được Thái hậu nương nương nên không từ thủ đoạn, ngay cả tổ phụ* của mình cũng tính kế.
Hắn có thể sống sót là bởi vì Thái hậu nương nương lừa hôn quân nói hài tử là của hắn.
(*: ông bà.)
Hoàng thất hỗn loạn không chịu nổi như vậy, cũng khó trách được hắn không có lòng dạ nào mà tranh giành quyền vị.
Lộ Phân Phân hỏi: “Vậy tại sao bây giờ lại tranh giành?” ”
Minh Thì Tiết hạ mắt nhìn nàng: “Không phải ngươi muốn làm hoàng hậu sao.
”
Hắn trả lời hời hợt như vậy khiến Lộ Phân Phân cảm thấy rất mỹ mãn.
“Năm đó Thái hậu nương nương sinh non là do có người hại nàng sao?”
Khi nàng hỏi vấn đề này, Minh Thì Tiết cũng đã đoán được tâm tư thầm kín của nàng.
Hắn trả lời: “Tất cả đều không phải cốt nhục của phụ hoàng của ta.”
“Nếu Hoàng Thượng đã thích nàng, vì sao lại muốn xuống tay với nàng, lại còn âm thầm làm hại ngươi?”
Minh Thì Tiết theo lời của nàng: “Giang sơn và mỹ nhân, người đã chọn giang sơn.”
“Vậy Vương gia thì sao?” Lộ Phân Phân nằm sấp trên vai Minh Thì Tiết, nhân cơ hội hỏi: “Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào? ”
Minh Thì Tiết sớm biết nàng sẽ hỏi một câu này.
Hắn đồng ý chiều chuộng nàng, cũng đưa ra đáp án mà nàng muốn.
“Ta mạo hiểm tính mạng đến ngủ cùng ngươi, ngươi nói xem?”
*
Đại hôn của Minh thân vương đến càng, các tiểu cung nữ trong thiên điện cũng càng thảo luận về Minh Thì Tiết nhiều hơn.
Minh thân vương vì đại hôn này mà đã hơn mười ngày không ra khỏi cửa phủ, ở trong phủ xây dựng một tòa thanh lương* điện, nghe nói là bởi vì Vương phi sợ nóng.
(*: thanh lương có nghĩa là mát lạnh)
Xe ngựa vận chuyển vật liệu đi tới vương phủ nối liền không dứt.
Lan can hành lang của thanh lương điện đều được điêu khắc bằng ngọc trắng, các thợ thủ công không thể di chuyển được, Minh thân vương liền gọi phó tướng thân tín đi khuân vác, điều cả nửa số binh sĩ của doanh trướng đi.
Minh thân vương luôn luôn công tư phân minh, lúc này đây lại bị mỹ nhân làm cho lóa mắt, tướng sĩ thân tín đi theo hắn nhiều năm thế mà nhìn cũng không vừa mắt, cãi nhau một trận với hắn rồi đêm ra khỏi thành, đi lên phía Bắc cho hả giận.
Nghe đến đây, Lộ Phân Phân đại khái hiểu được dụng ý của lần đại hôn này.
Minh Thì Tiết không phải loại người lấy việc công làm việc tư, dùng số binh lính của nửa doanh trướng để vận chuyển Hán Bạch Ngọc là cái cớ.
Phó tướng của hắn sao có thể chạy lên phía Bắc được? Muốn hết giận thì ở lại Thịnh Kinh vừa hưởng phúc vừa tức giận chẳng phải là tốt hơn sao.
Tám phần là đi cứu binh.
Lộ Phân Phân nghĩ thầm, hắn gióng trống khua chiêng chuẩn bị hôn sự như vậy, thân phận Vương phi lại không ai biết được thế mà hôn quân lại không thấy kỳ quặc.
Hóa ra tâm tư hôn quân đều ở trên người mỹ nhân.
Gần đây, hôn quân càng ngày càng điên loạn.
Biên quan thì lang yên tứ khởi*, trong cung thì vẫn ca vũ thăng bình**.
(*: bốn bên đều báo hiệu bất ổn)
(**: ca múa mừng thái bình)
Trong đại điện, các cung nữ đều thấy bất an, mấy vị phi tần sợ tới mức mặt như tro tàn.
Hôn quân tát một bạt vào mặt Lệ phi, nóng nảy phẫn nộ nói: “Nhảy! Nhảy cho trẫm! ”
Lệ phi là tiểu thư nhà quan, làm sao có thể khiêu vũ khi vừa cởi áo vừa cười, xấu hổ khó chịu đâm đầu vào cột điện.
Trên thái dương của nàng cung phi thuần khiết đầm đìa máu tươi.
Người không tắt thở thì một khắc sau lại bị hôn quân một kiếm đâm chết.
Nhóm tiểu thái giám xách thùng nước, nhanh chóng tiến lên, mặt không đổi sắc mà rửa sạch vết máu.
Nhạc sĩ tiếp tục tấu nhạc, ca múa không ngừng, giống như thứ vừa bị kéo ra ngoài không phải là một mạng người.
Lộ Phân Phân ngồi ở góc điện, thấy Lệ phi ngã xuống, cô nương cùng tuổi với nàng thế mà rơi vào khoảnh khắc hương tiêu ngọc vẫn*.
Nàng ngước mắt lên, căm hận kẻ điên xấu xí ngồi trên long ỷ đến cùng cực.
(*: mất, qua đời)
Không ngờ liếc mắt một cái lại bị hôn quân nhìn thấy, đột nhiên chỉ vào nàng, lạnh giọng ra lệnh: “Ngươi đến nhảy cho trẫm! ”
Hai mỹ nhân thấy thế thì liếc nhau, lập tức tiến lên: “Hoàng thượng, đó là con ma ốm mà hoàng hậu gọi tới đánh đàn ở thiên điện Linh Hoa cung.
Làm thế nào nàng ấy có thể nhảy được? Thần thiếp nhảy cho ngài, được không? ”
Hôn quân bình thường sủng ái hai vị mỹ nhân này, nhưng hôm nay không biết phát điên cái gì, nhìn chằm chằm vào Lộ Phân Phân, đẩy người ra: “Cút ra! Hôm nay trẫm phải xem nàng nhảy.
”
Ánh mắt vừa rồi mang theo oán hận, có thể là loại hận ý này hôn quân đã thấy trong mắt của Thái hậu nương nương quá nhiều lần nên đã gợi lên dục vọng khống chế ác liệt nhất của hắn.
Lộ Phân Phân nhìn hai vị mỹ nhân, ý bảo các nàng không cần ngăn cản nữa, để tránh không giữ được mạng.
Nàng giơ tay lên, cởi dây áo ra từng chút một.
Hôn quân nóng nảy rút kiếm chỉ vào cổ nàng, hung tợn mắng: “Tiện nhân! Ngươi còn chậm chạp nữa thì trẫm sẽ giết ngươi! ”
Lộ Phân Phân nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi cởi ra lớp váy cuối cùng.
Ngay khi chiếc váy dài rơi xuống đất, một ánh dao hiện lên làm cho nàng không mở được mắt.
Trên đầu có một chiếc áo khoác màu đen, che đi cảnh tàn sát khốc liệt.
Ngay sau đó, gót chân nàng rời khỏi mặt đất, được người khác ôm ngang eo.
Giống như sợ dọa tới nàng nên giọng nói của Minh Thì Tiết đã dồn nén tới cực thấp, chỉ nói một chữ: “Giết.
”
Tiếng bước chân đều đặn như động đất truyền đến, ngay sau đó là tiếng vũ khí sắc bén cắt rách da.
Tiếng kêu rên, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng thét chói tai trộn lẫn với nhau, hỗn loạn không chịu nổi.
Lộ Phân Phân cuộn mình trong ngực Minh Thì Tiết, rốt cuộc không kiềm chế được sự sợ hãi, òa khóc.
Minh Thì Tiết ôm nàng nhảy lên lưng ngựa.
Hắn kéo áo khoác ra, nâng cằm nàng lên, ngón tay thô kệch quanh năm cầm kiếm dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt nàng: “Khóc cái gì? Ngươi chính là người muốn làm hoàng đế cơ mà.
”
Lộ Phân Phân khóc nức nở: “Không muốn làm đâu, hoàng đế đều bị điên rồi! ”
“Vậy muốn làm gì?”
Hắn hỏi rất bình thường nhưng giọng điệu lại kiêu ngạo, cảm giác như nàng muốn làm bất kì cái gì thì hắn cũng đều có thể giúp nàng vậy.
Lộ Phân Phân ngửa đầu, nước mắt vòng quanh hốc mắt: “Phân Phân chỉ muốn ở bên cạnh Vương gia.
”
“Được, làm vương phi của bổn vương.”
Ngày hôm đó, cửa thành của hoàng thành mở rộng, thống lĩnh cấm quân quỳ xuống đất nghênh đón, quân đội của Minh thân vương không phí một binh tốt nào để tiến vào nội điện.
Minh thân vương cởi chiến bào, che chở một nữ tử trẻ tuổi, từ trong cung đánh ngựa mà đi.
Hôn quân tự vẫn trong tẩm cung của cố Thái hậu.
Hoàng hậu mang thái tử chạy trốn khỏi hoàng cung, chỉ còn lại một vị hoàng tử kế vị trong tã lót.
Quan viên của gia tộc Lệ phi dẫn đầu, tất cả đều dâng tấu mời Minh thân vương lên nhiếp chính.
*
Hôm nay là mùng một.
Đoàn rước dâu của nhiếp chính vương đánh chiêng đánh trống, tám người nâng kiệu lớn, trải hồng trang mười dặm, đi tới Lộ Hầu phủ cưới Vương phi.
Hơn trăm “con rể tương lai” mà Lộ Hầu phủ nuôi dưỡng đồng loạt chúc mừng.
Đến ngày đại hôn này thì Lộ Phân Phân mới biết, phụ thân đâu có nuôi phu quân tương lai cho nàng, rõ ràng là nuôi một đám con nuôi.
Đám người này phần lớn đều là cho Minh Thì Tiết sử dụng, còn lại cũng đều trở thành thân tín của Lộ phủ.
Còn bữa cơm no say trước lúc vào cung đều là do phụ thân giả bộ! Hắn đã sớm cùng Minh Thì Tiết lên kế hoạch từ trước.
Không để ý tới nàng, cũng không đưa bạc để cứu tế cũng đều là để mê hoặc hôn quân.
Đêm tân hôn.
Ma ma canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh đầu tiên, tiếng vang kia không phải người bình thường có thể làm ra.
Vương gia quanh năm chinh chiến sa trường, sức khỏe như vậy cũng không biết Vương phi làm thế nào chịu đựng được!
Nghĩ đến cũng không chịu nổi, Vương phi suốt đêm thấp giọng khóc nức nở, tiếng nũng nịu kia khiến người ta nghe được cũng mặt đỏ tai hồng.
*
Phong cảnh trên đỉnh núi ở tiểu thôn trang Lâm Giang độc đáo, Lộ Phân Phân tự nhiên phát hiện ra nơi này nên thích đến đây nghỉ ngơi.
Minh Thì Tiết vì nàng mà đã cho xây dựng một vọng lâu* nhỏ, sợ nàng bị ngã nên sai người xây dựng hàng rào bảo vệ và trồng một cánh đồng hoa dưới chân núi.
(*: chòi nghỉ mát)
Cho dù trăm hoa đua nở cũng không bằng vương phi xinh đẹp.
Lộ Phân Phân đứng ở trên lan can móc, giương mắt nhìn về núi sông vạn dặm.
Nàng luôn cảm thấy nơi này rất quen mắt mà cũng không biết khi nào đã tới đây.
Minh Thì Tiết cởi áo choàng, đặt trên lưng nàng, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy.”
Lộ Phân Phân dựa vào ngực hắn: “Ta đang suy nghĩ nếu ngươi đã ấn định ngày cưới vào ngày mùng một mà ngày đó nếu ngươi không cứu ta thì bây giờ sẽ như thế nào.
”
“Mỗi ngày ngươi ăn gì ta cũng biết, xem qua hoa cỏ gì ta đều biết, làm sao không biết ngươi gặp nguy hiểm?” Minh Thì Tiết nắm tay nàng, hạ một nụ hôn trên trán nàng.
“Đã nói mùng một cưới ngươi thì đúng là mùng một sẽ cưới.”