Bạn đang đọc Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết – Chương 3: Sống Chung
Edit: MoonMi
Beta: Túc
– ————-
Lộ Phân Phân không xác định được anh đang gọi cô hay là bạn gái cũ.
Nhưng cô không có lý do gì để tìm hiểu về việc riêng tư của anh.
Cũng giống như việc cô không muốn cho người lạ nào biết về chuyện mẹ vứt bỏ mình rồi đi tái hôn.
Hai người cũng không thân thiết đến mức có thể nói chuyện xấu trong gia đình cho nhau biết, Lộ Phân Phân rất biết chừng mực.
“Được.”
Mặc dù kết hôn để lánh nạn, nhưng cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng.
Lộ Phân Phân cần ai đó làm chỗ dựa cho cô, cô thiếu tiền.
Minh Thì Tiết lại xuất hiện đúng lúc để đáp ứng tất cả các nhu cầu của cô.
Sự lựa chọn của riêng cô, cô đương nhiên biết rõ các quy tắc.
Bỏ được khoản nợ này, Lộ Phân Phân thoải mái hơn rất nhiều.
Cô xoay người đi về phía phòng tắm, dừng ở cửa, quay đầu nhìn vào ánh mắt của người đàn ông: “Minh tiên sinh, có phiền nếu tôi dùng máy giặt của ngài không?”
Minh Thì Tiết nói: “Từ giờ đây là nhà của em.” Tốc độ nói chuyện của anh chậm rãi, mỗi một chữ đều mang theo thành ý.
Người đàn ông này hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
Lộ Phân Phân nghĩ thầm, bạn gái cũ của anh nhặt được bảo bối mà lại không trân quý.
Cô mỉm cười: “Vâng.”
Tính cách của Lộ Phân Phân trời sinh đã hoạt bát, mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện không tốt, trong lòng trở nên đề phòng.
Thỉnh thoảng lại vô ý toát ra vẻ tinh nghịch của trẻ con, đấy mới là tính cách thật của cô.
Minh Thì Tiết gật đầu, có thể là do nhìn thấy cô luôn đứng một chỗ cười khúc khích, anh hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”
Lộ Phân Phân thu lại ánh mắt: “…Không cần đâu.
Cám ơn.”
Trái tim cô sớm đã chết rồi, đêm nay lại phải đối mặt với một người đàn ông không mấy thân thiết.
Lộ Phân Phân dựa lưng vào vách tường, nước nóng chảy xuống, cuốn đi hết những sự hoang mang và dơ bẩn của những ngày qua.
Chớp mắt cái đã kết hôn với một tỷ phú.
Nếu như không quen biết trước với Đế Lâm, kỳ thật trong lòng Lộ Phân Phân cũng không yên tâm.
Chín năm trước Đế Lâm còn chưa có danh tiếng khủng khiếp như bây giờ, ông Lộ nhờ anh ta giúp một vụ kiện, khen anh ta không dứt miệng.
Những tên tuổi lớn trong ngành không bao giờ dám xưng anh em với một kẻ lừa đảo, Lộ Phân Phân không còn nghi ngờ đối với thân phận Minh Thì Tiết nữa.
Bình nóng lạnh trong phòng lúc tốt lúc xấu, cô đã lâu không được thoải mái tắm rửa như vậy rồi.
Cô tắm rất lâu, Minh Thì Tiết ở bên ngoài gõ cửa: “Phân Phân, em có ổn không?”
Lộ Phân Phân vốn định nói “Ổn”, thì đột nhiên phát hiện cô quên không lấy khăn lông.
“Minh tiên sinh, xin hỏi ngài có khăn dự phòng ở đây không?”
Minh Thì Tiết nói: “Có, trong tủ quần áo ngăn trên cùng.”
Lộ Phân Phân ngẩng đầu nhìn tủ quần áo cao hơn hai mét, ngay trước mắt cô khăn lông được đặt ở trên cùng, đáng tiếc cô nhảy dựng lên cũng không thể lấy được.
“Em lấy được chưa? ” Minh Thì Tiết ở bên ngoài nói: “Có cần tôi giúp không?”
Lộ Phân Phân: “…”
“Không cần đâu.”
Cô rút ra mấy tờ giấy, lau sơ nước trên người mình, mặc đồ ngủ vào, đội tóc ướt mở cửa.
Minh Thì Tiết chờ ở cửa, ánh mắt rất có khuôn phép, chỉ dừng ở trên cổ cô.
“Xin lỗi, tôi đặt cao quá.”
Anh bước vào phòng tắm, vòng cánh tay của mình qua đầu cô rồi mở cửa tủ quần áo.
Chiều cao của Lộ Phân Phân chỉ đến bả vai của người đàn ông, cô cảm thấy bởi vì cô quá thấp nên mới không với tới được.
Minh Thì Tiết nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt đang cười của cô, cánh tay dừng lại ở giữa không trung hai giây.
Anh đưa khăn cho cô một cách cứng nhắc: “Lau tóc đi.”
Lộ Phân Phân dựa vào tủ rồi lau tóc, người đàn ông chờ ở bên cạnh, giống như đang chờ lệnh.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt rõ ràng và tập trung, giống như một người máy trí tuệ nhân tạo trung thành và tận tâm.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Anh quá đặc biệt, hoàn hảo nhưng lại khuyết thiếu cảm xúc.
Lộ Phân Phân một tay chống thắt lưng, định tạo dáng cho bầu không khí sôi động: “Chiều cao thật của tôi là 1m68, thật ra chiều cao của tôi ở miền Nam không tính là lùn đâu.” Kết quả là khuỷu tay vô tình làm rơi toàn bộ đồ để trên giá tủ.
Bình hoa khô đổ xuống, cánh hoa rơi xuống đầu cô.
Mái tóc dài của cô xõa ra sau vai và cổ, dính cánh hoa hồng vụn, váy ngủ cũng dính vài cánh hoa, bị hoa bay quấn quanh, đẹp như một nàng tiên hoa lạc vào nhân gian.
Minh Thì Tiết ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nhìn cô.
“……”
Lộ Phân Phân mím môi cười, cô cười rất tươi, những gì xấu hổ đều tan biến: “Minh tiên sinh thích tắm cánh hoa sao?”
“Không phải.” Minh Thì Tiết cúi xuống nhặt xà phòng thủ công và cánh hoa khô: “Dành cho em xài đó.”
Lộ Phân Phân hiểu ra, đây là sở thích của cô ” Phân Phân ” kia.
Cô cầm một nắm hoa lên, kề sát cánh hoa ngửi ngửi, mùi vị này trước kia cô rất yêu thích, đáng tiếc loại hương này điều chế nước hoa quá đắt, cô vốn dĩ đã không mua nổi nước hoa rồi, chứ nói chi việc lấy nước hoa hàng đầu để làm hoa khô.
Minh Thì Tiết lụm những bông hoa khô đặt gọn gàng trên kệ.
Giống như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh vươn một ngón tay, đẩy cái lọ hơi lệch về phía sau một milimet.
Lộ Phân Phân: “…”
Anh giúp cô treo những cái khăn đã qua sử dụng, căn chỉnh bốn góc.
Kéo ngăn kéo ra, nhìn xuống cô: “Máy sấy tóc ở đây.
” Sau đó kéo ra ô thứ hai: “Đồ dùng hàng ngày của em tất cả đều ở đây.”
Lộ Phân Phân: “Ồ, được rồi.”
Anh bước đến phía cái tủ bên cạnh bồn cầu, khom lưng kéo ra.
Lộ Phân Phân nhìn vào, trong tủ được xếp đầy băng vệ sinh, có đồ che lại.
Minh Thì Tiết mở tủ lạnh ra, cầm một hộp sữa chua đưa cho cô: “Trong tủ lạnh vẫn còn.”
Sữa chua thương hiệu này cô rất thích, hương vị này mới ra mắt năm nay.
Cô ” Phân Phân ” kia chắc chia tay với anh chưa lâu.
” Phân Phân?”
Lộ Phân Phân lấy lại tinh thần Hả? một tiếng, đưa sữa chua cho anh: “Tiên sinh có muốn ăn không?”
Minh Thì Tiết hơi sững sờ, rất ngạc nhiên vì cô mời anh ăn.
Lộ Phân Phân đoán rằng cô ” Phân Phân ” đó không quá chủ động.
Cô rút tay về, cắn ống hút và mỉm cười với anh.
Minh Thì Tiết nghiêng người một chút, dứt khoát quay đi.
Lộ Phân Phân ngồi trên giường chờ Minh Thì Tiết.
Ngoại trừ chỗ cô ngồi thì ga giường xung quanh đều bằng phẳng.
Bình thường cô không phải là người câu nệ, nhưng đây không phải giường của cô, là của chủ nợ, cô không dám tùy tiện lăn lộn.
Minh Thì Tiết tắm rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút liền đi ra.
Anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa tối màu, tóc rối tung xõa trước khóe mắt, không nghiêm túc như ban ngày, có chút lười biếng, nhìn càng chân thật, cũng càng tuấn tú.
Bây giờ anh trông phù hợp với tuổi của mình hơn.
Ngày nhận giấy chứng nhận, Lộ Phân Phân xem ngày sinh của Minh Thì Tiết, cùng năm với cô nhưng chỉ lớn hơn cô hai tháng.
Lộ Phân Phân ngẩng đầu, ánh mắt không dám dừng lại trên người anh quá lâu.
Cô không mở mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Minh tiên sinh thích ngủ bên trong, hay là bên ngoài?”
Minh Thì Tiết lần này không hỏi ý kiến của cô: “Bên ngoài.”
Lộ Phân Phân nằm xuống, để lại một nửa chỗ trống cho anh.
Minh Thì Tiết tắt hết đèn.
Trong bóng tối, Lộ Phân Phân cảm thấy vị trí bên cạnh lún xuống, mùi sữa tắm và dầu gội đầu trên người đàn ông này giống như trên người cô, nhưng pha lẫn mùi cơ thể của anh, lại trở nên không giống nhau.
Cô vẫn khá thích nó.
Tư thế ngủ của anh rất ngay ngắn, sau khi nằm xuống liền không động đậy nữa.
Ngược lại là Lộ Phân Phân có chút không quen khi có người bên cạnh, thỉnh thoảng xoay người, mở to hai mắt nằm đến nửa đêm cũng không ngủ được.
Minh Thì Tiết làm việc và nghỉ ngơi rất có kỷ luật.
Anh thức dậy lúc 6 giờ sáng và chạy bộ buổi sáng.
7 giờ ăn sáng.
7 giờ 30 phút đi ra ngoài.
12 giờ trưa đón cô đi ăn trưa, không hề trễ giây nào, bởi vì cửa hàng của cô đang có khách, anh thường ngồi bên cạnh chờ cô.
Sau đó là 9 giờ 30 tối, đây là chuyện Lộ Phân Phân cảm thấy biến thái nhất, kinh khủng nhất.
Anh không thức khuya, mỗi ngày đúng giờ đều nằm xuống ngủ, đối với tự do quả là một loại tra tấn.
Mấu chốt là đắp chăn bông ngủ cùng nhau.
Mỗi ngày Lộ Phân Phân bị buộc phải ngủ vào lúc 9h30.
Lúc đầu, cô không thể ngủ được, lén đếm cừu đến rạng sáng.
Sợ làm ầm ĩ đến chủ nợ, cô cũng không dám chơi điện thoại di động, cứ như vậy nằm vài ngày.
Vào một ngày nọ, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Sau đó tập thành thói quen đi ngủ sớm.
Nửa tháng gần đây cô ngủ đủ giấc, cả người khí sắc đều tốt hơn, suy nghĩ rõ ràng, lúc cắt quần áo cảm hứng tốt hơn trước rất nhiều.
10 giờ sáng.
Lộ Phân Phân đi vào cửa hàng thêu.
Gần đây không phải là mùa cao điểm, phố đi bộ không có mấy người, trong ngày kết hôn 11 tháng 5 này, sườn xám bán rất chạy, thường thì đều bán kèm vài cây quạt và khăn tay.
Lộ Phân Phân học thiết kế thời trang, vì không có lý lịch sáng giá của các trường danh tiếng, trước kia trong giới cô có trình độ học vấn thấp nhất, đi ứng tuyển thường xuyên bị các đồng nghiệp tốt nghiệp trường danh tiếng thế giới vượt mặt.
Lộ Phân Phân cũng không vì vậy mà tự ti, còn tự an ủi mình, cô là một người thích thêu quốc phong, đi du học để làm gì chứ? Hơn nữa lúc trước cô đã từng thi đậu rồi, chẳng qua là không có tiền đi học tiếp.
Sau đó thì gặp được sư phụ, tài trợ cho cô mở cửa hàng này.
Mãn Hồng Ngọc sáng sớm đã tới đòi tiền, giọng điệu chanh chua: “Gặp được đại gia còn mở cửa hàng bán những loại rẻ rách như này sao, tao xem, số mày cũng vất vả.”
Lộ Phân Phân không có kế thừa từ ai, nhưng cũng không phải là thứ rẻ rách trong miệng Mãn Hồng Ngọc.
Cô mở túi xách, lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn: ” Giấy nợ đâu.”
Mãn Hồng Ngọc đối chiếu xong số tiền trong thẻ, thái độ thay đổi 180 độ: “Bác nói này Tiểu Phân, nói như thế nào bác cũng là bác gái con, mẹ con tái giá cũng không dẫn con theo, chúng ta có lòng tốt đón con về, lúc con thi đại học thời gian đó bác hay hầm canh gà cho con, những ân tình này con nói quên là quên sao?”
Lộ Phân Phân xỏ kim, trong mắt không hề có cảm xúc: “Đấy là bác trai hầm cho tôi.”, ông lén bưng cho cô uống, bị Mãn Hồng Ngọc phát hiện, hất đổ nồi canh, cãi nhau đòi ly hôn với bác trai.
Người đàn bà này ác độc đến mức không thể nào hình dung được, còn đặc biệt thích dát vàng lên mặt mình.
“Nếu không phải do mẹ con, bác cũng sẽ đối xử tốt với con, nhưng bà ta đã làm những gì?” Khi còn trẻ Mãn Hồng Ngọc từng phẫu thuật thẩm mỹ, vừa kích động thì gương mặt liền vặn vẹo: “Bà ta chính là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Con điếm chuyên đi quyến rũ đàn ông!”
Giọng điệu Lộ Phân Phân có vẻ lười biếng: “Bà ta không nghe thấy đâu.”
“Bà ta dám trở về thì ta cũng dám mắng, xem bà ta dám về không!?”
Mãn Hồng Ngọc bĩu môi, cất thẻ lại: “Yên tâm, bác chỉ tới chào hỏi con, cửa hàng của ta đã chuyển đi rồi, bác sẽ chuyển đến phòng mới của anh họ con trong vài ngày nữa.
Sở dĩ nói cho con biết những chuyện này là hy vọng sau này con đừng tìm đến nhà ta, tránh cho con trai ta nhìn thấy con lại mất lòng.”
Lộ Phân Phân ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng, cô đang tự hỏi, làm sao để ném người đàn bà đáng ghét này ra bãi rác.
Mãn Hồng Ngọc ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng vô lo vô nghĩ của Lộ Phân Phân, bà ta muốn hại chết con hồ ly tinh này, đáng tiếc là cho dù có mắng cô bao nhiêu thì cô vẫn nhịn được, nhịn đến khi thi đậu đại học thì không về Lộ gia nữa.
“Bỏ đi, ánh mắt con cứ như vậy, có tiền thì chúng ta cũng không nương tựa vào con đâu! Bác nói trước, người đàn ông giàu có kia của con tương lai nếu mà muốn tìm vợ khác rồi không cần con nữa, đến lúc đó con cũng đừng tới tìm chúng ta cứu giúp.
Nuôi con lớn đến vậy, chúng ta coi như là hết tình hết nghĩa, ta nói đến đây, con tự hiểu nhé.”
Những lời này nghe có vẻ muốn tốt cho cô, nhưng Lộ Phân Phân đã nghe từ 16 đến 28.
Sống nhờ nhà người ta, im lặng là vàng.
Lộ Phân Phân thu hồi giấy nợ do chính tay ba cô viết.
“Mãn Hồng Ngọc, tôi không nợ bà cái gì, bà đối với tôi cũng không có ân dưỡng dục.
Sau này không nên làm phiền nữa.”
Bề ngoài của Lộ Phân Phân luôn nhẹ nhàng, khiến cho người đàn bà kia căm hận, Mãn Hồng Ngọc một cước đạp ngã một cái giá quạt: “Tiểu tiện nhân! Cho mày chút thể diện mày liền là lên mặt đúng không, bà đây hôm nay đập nát cái cửa hàng nhỏ này của mày!”
Lúc này, từ bên ngoài cửa hàng hai người đàn ông cao lớn đeo kính râm đi vào.
“Phu nhân, ngài có biết người này không?”
Lộ Phân Phân cúi đầu thêu hoa: “Không biết.”
“Vâng.”
Mãn Hồng Ngọc bị hai tên vệ sĩ một tay nhấc lên, sợ tới mức kêu to, sắc mặt hai người không thay đổi, vung tay ném, Mãn Hồng Ngọc giống như một đống rác rưởi, bị ném vào sọt rác.
Thân hình mập mạp của bà ta cuộn lại cùng với hộp cơm và một đống thức ăn thừa lăn xuống, miệng la hét đòi báo cảnh sát.
Hắc Siêu nói: “Đã báo rồi.
Bà đến cửa hàng này đe dọa Minh phu nhân còn cướp tiền của ngài.
Bà chờ chút thôi, cảnh sát sẽ đến đây trong vòng 5 phút.”
Trước đó Mãn Hồng Ngọc đúng là có đập đồ, hơn nữa cũng lấy được tiền, giấy nợ đã xé, nếu Lộ Phân Phân nói bà ta cướp bóc thì bà ta toang rồi.
A Phi nói: “Thưa phu nhân, hôm nay Minh tiên sinh họp muộn 2 phút, bảo tôi đón ngài đi ăn trưa.”
Lộ Phân Phân đã xé giấy nợ do chính tay ông Lộ ghi cho Mãn Hồng Ngọc.
Cô cảm thấy bầu trời hôm nay đặc biệt xanh.
Cuối cùng, cô đã thoát khỏi gia đình đó.
Ngoại trừ lúc ba cô còn sống, Lộ Phân Phân đã nhiều năm không có cái cảm giác thoải mái sung sướng như này.
Cô giống như một con phượng hoàng được trọng sinh, ngọn lửa dày vò biến thành ánh lửa ấm áp, chiếu sáng con đường tương lai của cô.
Lộ Phân Phân uống chút rượu, vội vàng trở về nhà trước 8 giờ.
Mỗi đêm 9 giờ 30 Minh Thì Tiết đã lên giường đắp chăn ngủ, cô rất tuân thủ các quy tắc chủ nợ đặt ra.
Cô lảo đảo, vừa vào cửa đã nhào vào một cái ôm vững chắc.
Minh Thì Tiết ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của cô, thấp giọng hỏi: “Say rồi sao?”
“Hôm nay tâm trạng tốt, uống vài chén, chúc mừng một chút.” Lộ Phân Phân dựa vào bờ vai rộng lớn của đàn ông rồi bất động.
Minh Thì Tiết giơ tay lên, lòng bàn tay dừng lại trên đầu cô: “Có phải có người khi dễ em hay không.”
“Hết rồi.” Kẻ bắt nạt cô cuối cùng đã biến mất.
Cô sẽ không bao giờ bị thúc giục kết hôn nữa, bị ép nợ, bị đe dọa và lợi dụng.
Lộ Phân Phân cảm thấy tựa vào vai anh rất an tâm, cô thích kiểu dịu dàng này, đầu cọ cọ trong ngực anh, lầm bầm: “Sao tôi không đi nổi vậy.
Ngài có thể đỡ tôi vào phòng không?”
Minh Thì Tiết thì thầm: “Được rồi.”
Lộ Phân Phân được anh đỡ, bước lảo đảo vào phòng.
Cô túm lấy quần áo của anh không buông tay, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.
Thân thể của Minh Thì Tiết cứng đờ.
Tầm nhìn của Lộ Phân Phân mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Hai tay cô vòng quanh cổ người đàn ông, mượn rượu đè anh xuống, nhìn kĩ mặt mày, sống mũi, và đôi môi mỏng của anh.
Xương quai hàm của anh đường nét rõ ràng, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên xuống.
Càng nhìn càng đẹp mắt, cô cảm thấy hơi khát nước.
Đột nhiên, cô muốn trở về làm con người thật của mình, cùng người đàn ông này trải nghiệm.
“Tiên sinh biết tôi là ai không?” Giọng nói của cô mang theo vẻ ngọt ngào quyến rũ trời sinh, nhưng cô lại không hề hay biết.
Minh Thì Tiết vén lọn tóc rối bời bám trên má cô: “Phân Phân, em say rồi.”
Lộ Phân Phân nhìn con mắt trầm tĩnh màu xanh lam của anh, thấy được hình bóng mình trong con mắt của anh.
Cô cười có chút ngớ ngẩn, thì thầm: “Ngài thực ra là người đàn ông của ai?”
Minh Thì Tiết dùng lòng bàn tay nâng gáy cô, giọng nói khàn khàn: “Của em đó.”.