Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 12: Bạch vi


Đọc truyện Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm – Chương 12: Bạch vi

Bạch
vi kỳ thật không như tên, nhưng tất cả loại thuốc đông y đều rất thần kì, xấu
xí như vậy, mà lại có thể chữa bệnh.

Ngày hôm sau, Hà Tô Diệp bị giáo sư gọi
điện thoại tới trường, đúng vào dịp nghỉ tết nguyên đán; ngược lại, trong sân
trường không khí như bình thường, rất nhiều người, nghiên cứu sinh đi đi lại
lại, vẻ mặt của các tiến sĩ đều thoải mái, thật không dễ dàng mà “thâu đắc phù
sinh bán nhật nhàn”*.

(*câu này lấy từ một bài thơ ra:đại ý là trong cuộc
sống bận rộn phù du, trộm lấy chút thời gian vui vẻ, thư giãn thật thi vị).

Kết quả, anh lại nhàn không được, giáo sư Cố Bình
chỉ chỉ một đống thật dày bài thi trên bàn: “Tiểu Hà à, nếu em đã nói không
bận, vậy giúp thầy đem mấy cái phương ca* này sửa lại, đám sinh viên chưa tốt
nghiệp kia, tùy tiện viết lộn xộn hết cả lên.”

(* Phương ca: là phương pháp điều chế thuốc, có tận
107 bài thuốc trong cái phương ca này! o_O)

Anh đành phải nhận lấy, thình lình giáo sư cố nói
một câu: “Tô hợp hương hoàn gồm Xạ hương, Tức hương*, phía dưới là gì?”

Anh không cần nghĩ ngợi, đọc ra: “Mộc Đinh Chu Nhũ
Tất Đàn Kha, Tê Băng Truật Trầm Tỳ Hương phụ*, lại dùng quả long não tính ôn
viết thành phương thuốc.”

(*đây là các loại dược liệu: Mộc hương, Đinh hương,
Chu sa, Nhũ hương, Ngưu tất, Đàn hương,Kha tử, Tê giác, Băng phiến, Bạch truật,
Trầm hương,Tỳ bạt, Hương phụ. OMG, anh cứ như Cù Trọng Xoay, hỏi gì
đáp nấy ^^ ).

Giáo sư Cố “hắc hắc” nở nụ cười, tràn đầy khen ngợi:
“Tốt, tốt lắm, một chút cũng không quên!” Bỗng nhiên đanh mặt lại, khẩu khí
nghiêm khắc: “Tiểu Hà, “từ tốn” mà sửa cho thầy, sửa cho “chân thật” vào, không
được khoan nhượng!”.

Nhất thời, Hà Tô Diệp cảm thấy hàn ý từ gót chân
thẳng lên da đầu, trong lòng mặc niệm, hệ số 4,5 một tín chỉ, xem ra lại muốn
có người phải chi tiền* đây, quả nhiên, Diệt tuyệt sư thái, thầy vẫn như cũ
‘diệt tuyệt’* như vậy.

(*chi tiền ở đây ý là học lại)

(* diệt tuyệt = diệt sạch ^^)

——–

Anh đem bài thi sắp xếp lại cẩn thận, cho vào túi
đeo, khoác lên vai, sau đó dự định đi căng tin mua ít thức ăn sẵn
để mang về nhà, buổi trưa tạm thời một bữa như vậy là xong. Vòng qua hành lang
hoa cỏ thật dài, có vài nữ sinh ngồi trên ghế đang luyện tập với mẫu máy đo
huyết áp, anh không để ý, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn một cái rồi đi qua.

Lập tức liền có nữ sinh khẽ hô: “Mau nhìn, trai đẹp
kìa!” (ˉ﹃ˉ)

Có người tiếp lời: “Trường chúng ta thế mà cũng có
loại “hàng” này, trời ơi, ta sống đến hai mươi năm đều uổng phí, a a a!”.

Sau đó liền có một nữ sinh kêu oai oái: “Đừng có bơm
khí vào nữa, cánh tay của tao bị thít chặt, sắp phế rồi, ai u!”.

Hà Tô Diệp nghe thấy rõ ràng, “phụt..” ra một tiếng
cười, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đã đi quá đường, đang muốn vòng trở lại,
lại nghe thấy ở phía dưới chân tường đằng kia, một nam sinh đang cùng một
nữ sinh nói chuyện: “ Bức tường này đặc biệt dễ trèo, trước đây lúc chưa
có khu học mới, bọn anh đều vượt tường ra ngoài chơi đêm”.

——–

Anh đương nhiên nhớ rõ bức tường này, năm đó, khi
trường đóng cửa bạn học trèo qua bao nhiêu người, anh đều nhớ không nổi, nhưng
chỉ là một bức tường, một cửa ải thấp bé như thế, vậy mà bản thân lại không thể
bay qua. Bởi vì, luôn có một nữ sinh lúc nào cũng uy hiếp anh: “Hà Tô Diệp, anh
đi đi thử xem!”

Khi ấy nhà trường ra thông báo: ‘ thời gian trường
đóng cửa nghiêm cấm rời trường, sẽ bị quản chế và không được phép đánh giá
học bổng nếu trốn ra.’

Anh lúc ấy thật sự phát điên, trong nhà điện thoại
không có người nhấc, điện thoại văn phòng của bố mẹ thì âm thanh máy bận kéo
dài, di động toàn bộ không tín hiệu, bản thân như sống trong trạng thái lơ
lửng, không cảm nhận thấy bất cứ âm thanh gì xung quanh, cho dù là dao động rất
nhỏ.

Cuối cùng, một lần anh thật sự vứt bỏ mọi thứ muốn
đi ra ngoài, mặc kệ xử phạt thế nào, lại càng không để ý học bổng gì gì, kết
quả, vừa muốn nhảy xuống, giọng nói quen thuộc đã truyền tới: “Hà Tô Hiệp, đừng
làm chuyện điên rồ, em van cầu anh, được không!”.

Không còn cái khẩu khí lên mặt bắt nạt người, mang
theo tiếng khóc nức nở, anh lập tức hoảng loạn, dưới chân bỗng trượt, trực tiếp
từ trên bờ tường ngã xuống, có thể nói trong cuộc đời của anh, đó là một nét
bút thảm hại nhất, thất bại nhất, nhưng may mắn thay, chỉ là trên cánh tay bị
trầy da.


Anh đành phải ngây ngốc ngồi xổm ở đó, bất chấp tay
chân mình đau nhức, nhẹ nhàng an ủi Trương Nghi Lăng: “Quên đi, anh ngã không
nặng lắm, em cũng đừng khóc, khóc nữa anh sẽ đào đất chui ra đấy!”.

Sau đó, bọn họ dựa vào ánh trăng cùng nhau trở về,
trên lông mi của Trương Nghi Lăng còn lưu lại nước mắt, lóng lánh, Hà Tô Diệp
cảm thấy có chút ánh náy, nhưng anh thật sự không nghĩ ra nổi động cơ của cô,
cuối cùng hỏi ra miệng: “Vì sao em lại không cho anh đi?”

Trương Nghi Lăng thoáng thu lại cảm xúc: “Trường đã
có thông báo, anh đi rồi không phải tự rước họa vào thân?”

Anh thở dài: “Việc này vừa đúng lúc không có người
cùng tranh học bổng với em”.

Cô hừ lạnh một tiếng, lườm mắt nhìn Hà Tô Diệp:
“Không thích, thứ không duyên cớ cho em, em mới không thèm!”.

Anh đành phải cười xấu hổ, một lúc mới nghẹn ra một
câu: “Cám ơn em!”

Kỳ thật, Hà Tô Diệp khi đó biết, cô có bao nhiêu sự
mạnh mẽ, bản thân muốn thứ gì đó cũng sẽ không thừa nước đục thả câu, nhưng,
anh thật sự là chậm chạp, một cô gái tâm cao khí ngạo như vậy vì bản thân lo
lắng sợ hãi, anh lại có thể không tìm hiểu đến cùng nguyên nhân.

Hà Tô Diệp suy nghĩ khó hiểu, nhưng không biết làm
sao, anh đối với phương diện tình cảm luôn luôn chậm chạp khiến người khác líu
lưỡi, thế nào cũng phải thẳng thắn, trực tiếp nói toạc ra mới làm cho anh hiểu
được, nếu chỉ liếc mắt đưa tình thì không hiệu quả. Ngày ấy, toàn bộ mọi người
đều nhìn ra sự ái mộ của Trương Nghi Lăng đối với anh, Hà Tô Diệp lại không
biết, trước kia anh thường không màng mọi thứ, một người sống nhàn nhã tự tại.

Cho đến khi tin tức về mẹ truyền đến, anh ở trong
đêm tối hoàn toàn lạc mất phương hướng, là Trương Nghi Lăng tóm lấy, đem anh
lôi ra ngoài ánh sáng.

Anh luôn luôn cảm thấy bản nợ cô thật nhiều, nghĩ
tới muốn dùng cả cuộc đời này trả lại, cuối cùng không đợi được đến ngày ấy,
còn cô thì nói với anh “ Hà Tô Diệp, chúng ta đã không còn ai nợ ai.”

Từ nay về sau, thế giới của anh không hề có cô.

Có lẽ, anh nên sớm biết, Trương Nghi Lăng không phải
tách trà kia của mình, đối với cô quá nhiều tình cảm, có thể là nợ nhau, ỷ lại,
cảm kích, nhưng tình yêu chân chính lại rất ít.

Thời gian, thật sự, có thể làm cho con người ta nghĩ
thông suốt một chuyện tình.

——–

Đi vào căng tin, vừa xếp hàng, cân nhắc hôm nay ăn
bao nhiêu cơm, di động vang lên, một dãy số xa lạ, anh do dự nhận máy, âm thanh
bên kia cũng cực kì lưỡng lự: “Hà Tô Diệp… là cậu?”

Anh nhanh chóng phản ứng lại: “Khâu Thiên?”

Bên kia “ Ha ha” cười to: “Là mình, Ta Hồ Hán Tam du
học đã trở lại*, mời các cậu một bữa, ăn vịt quay được không?”.

(* nguyên văn câu này là “Ta Hồ Hán Tam đã trở lại”
một câu nói trích từ bộ phim nổi tiếng thập niên những năm 70 tên là ngôi sao
đỏ lấp lánh, hình như đây là câu cửa miệng hay dùng thì phải!)

Lúc anh đến khách sạn đã thấy năm sáu người, toàn bộ
trước đây đều là đám bạn bè thời chung nghiên mực với nhau, bọn họ nhìn thấy Hà
Tô Diệp lại bắt đầu ồn ào: “Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác, tảo hữu mỹ nữ lập
thượng đầu*”

(* đây là hai câu thơ trong bài thơ Tiểu Trì (Ao
nhỏ) của nhà thơ Dương Vạn Lý: 小荷才露尖尖角,早有蜻蜓立上头bài thơ diễn tả cảm xúc yêu thương cuộc sống thông
qua cảnh đẹp ngày hè trong một cái ao nhỏ, hai câu trên mình hiểu na ná là: sen
nhỏ mới nở nhìn chăm chú, sớm có mỹ nữ đứng trên đầu~~~ ặc ặc, thông cảm nếu
mình dịch quá tệ, hihi góp ý, góp ý nhé! À, thật ra ở trong truyện thì tiểu Hà
trong bài thơ chỉ hoa sen 小荷bị viết
thành 小何 là họ của
Hà Tô Diệp, mấy ông bạn anh mượn thơ nói móc đây! ╮(╯▽╰)╭ )。

Hà Tô Diệp đi qua từng người từng người đập một cái,
nhìn thấy Khâu Thiên thì dừng lại, mỉm cười hỏi: “Đã trở về? Hợp chủng quốc Hoa
Kỳ chơi được chứ?”.

Khâu Thiên là đám bạn học đồng sinh cộng tử của Hà
Tô Diệp, cùng với tính tình của anh trái ngược nhau, Khâu Thiên hoạt bát hiếu
động, mở miệng ra là có thể đổi trắng thay đen, con gái mê mẩn bâu quanh người.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài, thì không ai có thể đem gã mồm mép láu lỉnh này mà đánh
đồng với cái bằng MD* của Đại học Y Baylor được.

(*MD là từ viết tắt của Medical Doctor, đây là
professional degree, là cái học ra để hành nghề Y. Cũng tương tự như bằng J.D
là bằng Juris Doctor, là bằng luật, học ra để hành nghề luật.)

Thời còn là nghiên cứu sinh Khâu Thiên chuyển sang
học về lâm sàng, sang đó được nhà nước cử ra nước ngoài, lấy được học vị tiến sĩ,
năm nay mới trở về.

Anh cùng Trương Nghi Lăng, là hai người năm đó được
chọn đi.


Trên bàn tiệc rượu, mọi người nháo loạn thành một
đám, nhất là Khâu Thiên, tiếng Mỹ chính cống không biết quăng đi chỗ nào, một
miệng tiếng mẹ đẻ cứ tuôn ra như thác, xanh đỏ tím vàng, thể loại gì đều có thể
‘chém’.

Hà Tô Diệp không muốn uống rượu, cũng bị ép quán
triệt mấy chén, cuối cùng lúc hai người đi toilet, Khâu Thiên ngà ngà say quàng
bả vai anh hỏi: “Có muốn biết Trương Nghi Lăng hiện tại thế nào không?”

Không nghĩ là giả, anh gật gật đầu: “Cô ấy hiện tại
thế nào?”

“Không tốt!” Khâu Thiên nhìn qua thật thanh tỉnh,
nói chuyện còn nói rất khí phách: “Vốn dĩ, đều là do nhà nước cử đi, học hai
năm rồi trở về , cô ấy lại một lòng muốn ở lại Mỹ, kết quả trường bên này không
đề cập tới cấp giấy chứng nhận, cái trường Belor bên kia lại không thừa nhận
bằng cấp chính quy của bên này, cô ấy đành phải chuyển sang học về kỹ sư sinh
học, dù sao không phải chuyên ngành của mình, nghe nói khó khăn rất nhiều.”

“À?” Hà Tô Diệp hơi hơi nhíu mày: “Xem ra cậu cũng
không phải nắm được hết?”

Khâu Thiên vốc nước làm ướt mặt, hít sâu một hơi:
“Khi đó bận rộn phát điên, ai lại rảnh rỗi đi quản chuyện người khác, hơn nữa,
cậu cũng không phải không biết, quan hệ giữa tớ và Trương Nghi Lăng, bọn này
không khác gì kẻ thù.”

Hà Tô Diệp thở dài: “Tính tình của cô ấy sẽ hại
chính mình.”

Khâu Thiên ngơ ngác nhìn Hà Tô Diệp trong gương, một
lúc sau mới quyết định tiếp tục nói: “Nếu cậu còn thích Trương Nghi Lăng, hôm
nay sẽ không đến , tớ đã sớm nhìn ra, hai người các cậu không có kết quả,
vậy mà khi đó, cậu thiếu chút nữa vì cô ta cùng tớ tuyệt giao.”

Cổ họng như có cái gì nghẹn lại, có chút nóng lên,
anh quay lưng lại Khâu Thiên, thật lòng nói tiếng: “Cám ơn cậu!”.

Khâu Thiên vỗ vai anh đi lên phía trước, cười ha ha:
“Lúc nào tìm được vợ thì để tớ nhìn mặt một cái, cho con cậu gọi tớ hai tiếng
‘bố nuôi’ là được rồi!”.

——

Ra khỏi khách sạn, thời tiết nhanh chóng trở nên u
ám, hình như sắp có tuyết rơi, trên đường người người đi lại vội vàng, anh dựng
thẳng cổ áo, mượn gió lạnh loại bỏ đi hơi rượu.

Hôm nay uống khá khá, rượu đã bốc lên đầu, nhớ tới
về nhà phải sửa bài thi, buổi tối Thẩm Tích Phàm còn đến trả lại tài liệu, anh
vòng vào siêu thị, mua một ít đậu xanh, đậu đen, đậu đỏ, chuẩn bị buổi tối nấu
cháo.

Nấu cháo cũng là một môn học, phân ra nấu và ninh,
đầu tiên dùng lửa lớn nấu cho sôi lên, sau đó, chỉnh sang lửa nhỏ để nước cháo
dần dần đặc sệt lại. Cháo không thể xa lửa, dùng lửa nhỏ ninh tới chín nhừ, sau
đó hầm thêm khoảng hai tiếng nữa là được. Khi nấu cháo đậu, trước khi cho gạo
cần phải để đậu đã luộc ngâm qua vài lần trong nước lạnh, đậu được “kích thích”
vài lần dễ dàng nở ra, rồi tiếp theo mới cho gạo vào nồi.

Anh cứ ở trong nhà bếp mà sửa bài thi, thỉnh thoảng
không nén nổi tiếng thở dài, đám đàn em này, thật sự làm cho người ta không thể
nói nổi, anh vừa sửa vừa cười, suy nghĩ sau khi sửa xong lên Thiên Nhai* viết
một cái topic, khích lệ một chút mấy đứa nhỏ cần phải thi lại.

(* Thiên Nhai: hay tianya.cn là 1 trang web xã hội
trực tuyến lớn, đứng thứ 63 ở Trung Quốc và thứ 287 trên toàn thế giới theo xếp
hạng của Alexa, nhưng mình thấy cái trang này nó nổi tiếng chỉ sau Baidu tỷ tỷ,
QQ chim cánh cụt và Weibo đại gia thôi ^^)

Trời đã gần tối, anh ngẩng đầu hướng ra ngoài cửa sổ
xem, phát hiện từng bông tuyết lớn bay bay rơi xuống, kìm nén không nổi vui
sướng, đem cửa sổ mở ra, muốn nhìn hết khung cảnh, gió lạnh mang theo bông
tuyết bay vào, gặp phải khí ấm, xuất hiện một lát rồi đột ngột tan biến.

Anh tưởng tượng, Trầm Tích Phàm đến lại không đem
theo ô, trên đầu phủ một đám tuyết, xúc động đáng thương mà nói: “Hà TôDiệp,
tuyết rơi!”

Vậy mà, dự cảm của anh luôn luôn chuẩn như vậy,lúc
vừa mới chuẩn bị đi múc cháo, chuông cửa vang lên, sau đó chính là Thẩm Tích
Phàm cười hì hì nhìn anh, toàn thân từ trên xuống dưới đều là tuyết vương, ánh
mắt đen láy lóe ra tia vui mừng: “Hà Tô Diệp, tuyết rơi rồi!”.

Để cô vào trong phòng khách, Thẩm Tích Phàm liền
nhấc ra đống lớn tài liệu đã dùng túi nhựa đựng chắc chắn, cẩn thận kiểm tra
lại, cười nói: “Hoàn hảo, không bị ướt, anh xem, tôi dịch cũng được lắm, chỉ
kém mấy cái danh từ chuyên môn của anh thôi.”

Anh vừa bằng lòng vừa buồn cười, đành phải hỏi cô:
“Ăn cơm chưa? Tôi nấu cháo xong rồi, muốn dùng một chút không?”.


———

Sau khi ăn xong, Thẩm Tích Phàm nhận chỗ tài liệu
còn lại, ánh mắt lướt qua, không than một tiếng đi xách cặp lại, lấy ra một cái
laptop mini, bắt đầu bùm bùm gõ chữ. Tốc độ của cô cực nhanh, từng từ, từng chữ
giống như vội vã trong màn hình nhảy múa .

Hà Tô Diệp có chút kinh ngạc, lại có chút thán phục,
anh lần đầu tiên thấy dáng vẻ làm việc của Thẩm Tích Phàm:Tóc mái trên trán
dùng chiếc cặp tóc kẹp lại một bên, đeo kính, nhìn màn hình không chớp mắt. Ai
nói hình ảnh lúc đàn ông chuyên tâm làm việc là đẹp nhất, anh cảm thấy khung
cảnh khi phụ nữ làm việc tuyệt cũng không thua kém.

Sau một lúc lâu, Trầm Tích Phàm ngẩng đầu, nhíu mày:
“Hà Tô Diệp, mấy cái âm dương gì gì này đều dùng phiên âm?”

Anh gật gật đầu: “Thêm dấu nối nhé!”.

“Mộc hương nói như thế nào?”

“Vladimiria souliei, trước tiên dùng phiên âm, sau
đó giải thích một chút.”

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại bọn họ cùng tiếng
đánh máy, thỉnh thoảng trao đổi đơn giản, hai người hợp tác ăn ý, chỉ chốc lát
một phần tài liệu đã hoàn thành, Lí Giới trên QQ liên tục gửi qua mấy cái biểu
tượng emotion, ngược lại Thẩm Tích Phàm nhìn thấy lại phì cười.

Cảm giác bả vai có chút mỏi, cô ngẩng đầu lắc lắc
cánh tay, không để ý liền thấy Hà Tô Diệp nhìn cái máy tính che miệng cười, má
lúm đồng tiền nhỏ trên má hiện lên vừa ngọt ngào lại đáng yêu đến không còn
thiên lý.

Cô thật sự nhịn không được, liếc mắt nhìn sang, nhìn
tới dòng thứ nhất đã bật cười: “Hà Tô Diệp, đám nhóc ấy đều tài năng như vậy!
Việc anh làm thầy giáo thế này, cũng rất có năng khiếu nha!”

Một người con trai nào đó trên mạng mở topic:

“Rất thất vọng…. sửa phương ca của các em…

Các em, mọi người học Đông y đều biết cái tên ầm ĩ
“Bạch vi” này, nhưng chữ hán Trung Quốc chính là kỳ diệu ở chỗ, có “Bạch
vi*” còn có “Bách uy”, một đồng chí nào đó viết thành “bài thuốc gia giảm Ngọc
trúc thang dùng Bách uy”.

(*Bạch vi(白薇) đọc là ‘bái wēi’ với Bách uy (百威) đọc là ‘bǎi wēi’, cách đọc gần giống nhau nên chắc đám sinh viên này bị
nhầm, hài hơn là Bách uy là tên một loại bia ^^)

Thật ra, nếu em viết “Tử vi*” thì thôi đành, viết
“Heineken” tôi cũng coi như em đúng, đã vậy lại cố tình viết cái gì mà “Uống Bách uy, được BMW”, đoán chừng cảm thấy học đông y không có tiền
đồ, muốn đi thử vận may trúng xe BMW.

(*mấy đứa viết liều vì không nhớ ra Bạch vi liền
viết thành Tử vi ╮(╯▽╰)╭ )

Còn câu này: “Hoàng linh, Sinh địa thêm Cam thảo, ra
mồ hôi tránh gió tác dụng mạnh”, như thế nào có người viết: “Ra mồ hôi tráng
dương lấy lại phong độ”.

Đọc qua mấy bài thuốc, đều thấy các em, những mầm
non, đang bị đầu độc bởi các mẩu quảng cáo, những lời này không thể viết bừa,
may mà là cho tôi đọc, nếu cho Diệt tuyệt sư thái nhìn thấy, dự đoán thật sự sẽ ‘diệt tuyệt’.

Hơn nữa, còn có đồng chí khác đem Bích ngọc viết
thành Bích huyết, tôi cũng thật thất vọng, có phải trước đây đầu giường Kim
Dung đọc quá nhiều, nhớ mãi không quên Viên Thừa Chí, Ôn Thanh Thanh với Kim xà
lang quân*.

(các nhân vật này đều ở trong bộ truyện Bích huyết
kiếm của Kim Dung, ha ha, mấy tên này viết từ ngọc bích (Bích ngọc) sang
máu đào (Bích huyết)~~~ liên tưởng tốt ^^).

Còn có chuyện càng tuyệt hơn, bài thuốc Phổ tế tiêu
độc có Ngưu bàng tử, Hoàng cầm, Hoàng liên, … … , Bản lam căn, … ,Liên kiều, …
—- không biết, các bác sĩ tương lai kê đơn thuốc này cho người bệnh, lại
nghĩ không ra là loại thuốc gì, trực tiếp điền “Ngài tự cân nhắc đi!” thay cho
cái …

Trong quá trình sửa lại chữ sai vô hạn, các đồng chí
đừng gấp, có hai tiếng, từ từ mà viết cho tốt, nội dung chính của mấy cái pha
hài phía trên còn nữa……

Có phương thuốc, tôi cảm thấy học về đông y
đều hẳn sẽ viết được——- Trong canh Ma hoàng * dùng Quế chi, nhưng, tại sao có
rất nhiều người câu thứ hai đều là “Tế tân Cam thảo Mộc thông thêm vào” ?
chẳng lẽ, lúc thầy giáo các em đang giải thích về nguyên lí phương pháp điều
trị quân, thần, tá, sử*, không phải dùng canh Ma hoàng làm ví dụ sao?

(*phương pháp chế thuốc Ðông y chia làm 4 vị: quân,
thần, tá, sử 君臣佐使 (vị chủ,
vị thứ hai, vị phụ giúp, vị dẫn thuốc).

(Ma hoàng thang chữa cảm lạnh, còn nếu thêm quế chi,
tế tân, cam thảo lại ra loại thuốc chữa bệnh sinh lí của chị em, ặc ặc, bó tay
các bạn lang băm này!!!

(“▔□▔)/ )

Nói tóm lại, phê phương ca so với chép chính tả còn
đau khổ hơn!

Tinh thần mệt nhọc hai tiếng, trứng ngỗng cũng ‘đập’
mấy chục quả, hệ số 4.5 một tín chỉ, xem chừng lại có người phải chi tiền đây!

Các đồng chí, quý trọng cuộc sống, tránh xa thi lại,
tất cả bảo trọng!”.

……..

Hai người liền che miệng cười, Thẩm Tích Phàm chỉ
vào màn hình, còn nhắc tới: “Bạch vi, Bách uy, không biết anh bạn kia dùng bách
uy làm thuốc có thể trị bệnh gì?”


Hà Tô Hiệp thật nghiêm túc nói cho cô: “Bài thuốc
gia giảm Ngọc trúc thang dùng Bạch vi, đậu xị, hành tươi, cát cánh ,chích thảo,
bạc hà cộng với bát vị*, công dụng tư âm, đổ mồ hôi, anh bạn này dùng Bách uy
có tác dụng tư âm, mát máu!”.

(*bát vị là một bài thuốc tiêu biểu trong Đông y,
gồm 8 vị thuốc chế thành).

Trầm Tích Phàm nhìn nhìn anh, nghiêm trang: “Hà Tô
Diệp, tôi lần đầu tiên phát hiện ra, anh cũng có thể nói ra điều gì đó buồn
cười, anh nói anh không phải loại man show* có phải không?”.

(*闷骚 = Man
Show; thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì
giầu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong
một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.)

Bị nói thành như vậy, Hà Tô Diệp giả bộ tức giận,
thuận tay cuộn một quyển sách chụp lên đầu cô: “Nhóc con này, bắt đầu không
biết lớn nhỏ rồi, ngứa da phải không? Muốn ăn đòn!”

Thẩm Tích Phàm vội vàng tránh thoát, chính là không
ngờ chân cô bước hụt, ngón tay vịn vào ngăn kéo, lại lùi một bước, thân mình
đem ngăn kéo đóng “rầm” lại, vừa lúc kẹp mất hơn nửa ngón tay.

Đều nói tay đứt ruột xót, cô thét lớn một tiếng,
nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của bản thân.

Ngược lại, khiến Hà Tô Diệp hoảng sợ, đem tay cô bỏ
ra, ở dưới ánh đèn nhìn chăm chú, sưng đỏ một mảng lớn, nước mắt Thẩm Tích Phàm
dàn giụa: “Ngón tay của tôi có thể đứt hay không?”

Hà Tô Diệp thở dài: “Cô cảm thấy có thể đứt sao? Tôi
đi lấy thuốc, ngoan ngoãn không được cử động, đừng có đem chân kẹp lại”.

Thẩm Tích Phàm thập phần ủy khuất nhìn anh bôi thuốc
cho mình, nghĩ nghĩ, ‘ tôi chẳng qua là nhát gan sợ chết thôi, Hà Tô Diệp, anh
làm sao mỗi lần đều thích tạt nước lạnh như vậy, làm tôi phi thường buồn bực
!’.

Nhưng cô hoàn toàn không biết tâm tư của Hà Tô Diệp,
vừa rồi, cô bị kẹp một chút, anh chịu kinh hãi không phải chỉ một lát, nhìn
thấy hình ảnh nước mắt cô chảy ròng ròng, anh lại bắt đầu tự trách, không thể
thay cô chịu cái đau này.

Mà hiện tại, dưới ngọn đèn dịu nhẹ, cô cắn môi, yếu
ớt kêu đau, dáng vẻ không biết làm thế nào hướng bản thân anh mở to đôi mắt
thật sự đáng yêu, hoàn toàn là dáng vẻ của một cô bé.

Mặt anh hơi phiếm hồng, nâng tay cô có chút cầm
không nổi, anh cảm thấy về mặt tình cảm bản thân có thể hơi chậm chạp, nếu dùng
lời nói của Khâu Thiên chính là : “con lừa cũng mạnh mẽ hơn cậu”, nhưng, tại
sao hiện tại gặp phải Thẩm Tích Phàm mới thông suốt như vậy.

Nỗi sợ hãi này, trong cuộc đời của anh là vấn
đề nan giải lớn nhất, so với viết chính tả phương ca còn khó hơn,ít nhất anh
cảm thấy như vậy.

Ngược lại, Thẩm Tích Phàm hoàn toàn không biết, con
mắt nơi nơi loạn chuyển: “Hà Tô Diệp, cái Bạch vi kia anh có không?”

Hà Tô Diệp hoàn hồn: “Cô xác định nói là Bạch vi,
không phải bia Bách uy?”.

Cô dùng ngón tay không bi băng gõ đầu anh: “ ‘ông cụ
non’ lẩm cẩm rồi, tôi nói là Bạch vi, cái tên nghe hay như vậy, không biết có
dạng gì?”

Hà Tô Diệp bừng tỉnh đại ngộ: “ Ừm, cô muốn xem cái
kia thật không, tôi cảnh báo trước, đừng có thất vọng!”.

——

Kết quả, Bạch vi thật sự khó nhìn, Thẩm Tích Phàm ủ
rũ: “Tôi tưởng rằng nó là loài hoa rất xinh đẹp nữa cơ, không ngờ là một đống
cỏ khô!”

Hà Tô Diệp chỉ vào tiêu bản tỉ mỉ nói: “Đây là rễ
cây Bạch vi, thô ngắn, có cục u, nhiều đoạn gấp khúc; tính chất giòn, dễ bẻ
gẫy, bề mặt vỏ là màu vàng nâu. Mùi nhẹ, vị đắng. Tính hàn, thanh nhiệt hương
huyết, thanh lọc lợi tiểu, giải độc mụn nhọn.”

Thẩm Tích Phàm nhận lấy: “Một loại thuốc đông vì sao
lại có thể trị nhiều bệnh đến thế? Có điều, Bạch vi, đúng là một cái tên
rất đẹp.”

Hà Tô Diệp mỉm cười: “Cô nhóc, sao mà nông cạn như
vậy…” còn chưa nói hết, nhìn thấy Thẩm Tích Phàm trừng mắt, lập tức sửa miệng:
“Kỳ thật bên trong thuốc Đông y tên dễ nghe còn nhiều lắm, chẳng hạn: Bạch
thược, Bán hạ, Quế tâm, Hậu phác, Phục linh, Liên kiều, Bạch truật, Hương phụ,
Ngọc trúc, Sơn chi, Liên thảo, Thù du, Tử đinh hương…”

Anh cẩn thận đếm ra, vẻ mặt rất chuyên tâm, chân
thật, Thẩm Tích Phàm nhìn anh, cảm thấy, đây là một người con trai nhìn
thế nào cũng đều ôn hòa như vậy, trái tim khẽ rung động: “Tô Diệp, nghe cũng
rất hay…”

Thình lình bị cắt ngang, Hà Tô Diệp cười khẽ nói ra:
“Đúng vậy, dễ nghe hơn Hà Diệp*…”

(* Hà Diệp (荷叶) là lá sen, tên của anh Tô Diệp nghĩa là rau tía tô.

Ngoài cửa sổ tuyết lớn ào ào bay lả tả, rơi xuống
bên thềm cửa sổ, ngày mai, nhất định là một khung cảnh tuyết trắng xóa. Đêm
đông yên tĩnh không tiếng động, trong phòng không khí ấm áp, đèn bàn cùng ánh
sáng dịu nhẹ từ máy tính hắt ra, làm nổi bật hai khuôn mặt ngồi đối diện, cười
nói với nhau, trên mặt đất là tiêu bản các loại thuốc Đông y.

Hai người đều có chút hồ đồ, nhiều hơn là bản thân
không tự nhận ra, thứ ánh sáng ôn hòa hạnh phúc, từ trong đôi mắt như dòng nước
chảy, hòa vào bóng đêm vô tận.

Khung cảnh này, khiến cho người ta cảm thấy thật ấm
áp, thoải mái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.