Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 69:
Chương 69: Giao chiến
Ba người cùng đi lên lầu hai quán cà phê, tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Trên bàn yên tĩnh kéo dài suốt hai phút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Uyển Tinh và Hàn Thời ai cũng không nói chuyện, từng người im lặng giống như trước mặt không có người nào khác.
Đinh Cửu Cửu không hiểu nổi không khí gia đình nhà họ Hàn, lúc này cũng không tiện nói chen vào, chỉ đành cùng nhau ngồi đó.
Cuối cùng, sau lần thứ ba đưa cà phê tới ánh mắt người phục vụ nhìn về phía ba người cũng trở nên có chút cảnh giác, phu nhân Từ Uyển Tinh cả người mặc âu phục có chút động tác.
Bà đưa tay cầm ly cà phê trước mặt mình lên, đưa lên môi nhấp một cái.
Mỗi một động tác đều lộ ra sự đoan trang tao nhã.
Đáng tiếc loại đoan trang này, sau khi bà nhìn ly cà phê trong tay theo bản năng nhíu mày, có chút nứt ra.
Đinh Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
——
Ít nhất cái nhíu mày nhẹ này, làm cô cảm giác người tới trước mặt chính là một người có máu có thịt có thể nói đạo lý.
Mà lúc này, cũng chú ý tới vẻ mặt Từ Uyển Tinh thay đổi như vậy, Hàn Thời nhẹ cười giễu cợt.
“Phu nhân, quán cà phê trong trường học chỉ có loại cà phê hòa tan nhanh giá rẻ này, làm khó ngài rồi. Chỉ là ông già bảo ngài đến đây, không nhắc tới với ngài sao?”
“Con không cần châm chọc ta.”
Nghe lời Hàn Thời nói, Từ Uyển Tinh vuốt nếp nhăn giữa chân mày xuống, tầm mắt nâng lên nhìn qua ——
“Sự thật, lần này ta tới, chính là chủ động yêu cầu. Không liên quan đến nhà họ Hàn.”
Từ đầu đến cuối Đinh Cửu Cửu lo lắng nhìn Hàn Thời.
Vì vậy cô cũng chỉ chú ý tới, lúc Từ Uyển Tinh nói xong câu này, rõ ràng trong đáy mắt Hàn Thời lập tức lướt qua sự hoảng hốt.
——
Hiển nhiên, đối với giải thích này của Từ Uyển Tinh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Chẳng qua rất nhanh, chút hoảng hốt trong mắt Hàn Thời đã tiêu tan sạch sẽ.
Anh nhẹ cười giễu cợt.
“Thảo nào…. Trước đó tôi còn nói, để phu nhân ngài tới khuyên tôi quay đầu, có phải ông già đã thành ông già hồ đồ rồi hay không.”
“….”
Nghe Hàn Thời một mực tự mình nói “ông già”, Đinh Cửu Cửu không khỏi nhìn về phía Từ Uyển Tinh.
Nhưng làm cô cảm thấy kỳ lạ chính là, không biết có phải Từ Uyển Tinh đoan trang thành thói quen hay không, từ dáng vẻ nhìn ra, hình như đối với loại xưng hô không quá mức kính trọng này của Hàn Thời, không có bất kỳ ý không vừa lòng nào.
…. Giống như, bà ấy đối với người “ba chồng” trên quan hệ pháp luật kia, cũng không có bất kỳ cảm tình nào vậy.
Đinh Cửu Cửu không dám nghĩ thêm nữa.
Mà lúc này, Từ Uyển Tình cũng vừa vặn lên tiếng.
“Mặc dù không phải ta tới theo yêu cầu của ông ấy, nhưng có mấy câu nói, ông ấy vẫn bảo ta giúp hỏi con.”
“….”
Hàn Thời nâng mắt, màu sắc con ngươi hơi lạnh nhạt nhìn Từ Uyển Tinh.
Sắc mặt Từ Uyển Tinh vẫn không dao động như cũ, từ từ mở miệng lên tiếng.
“Ông ấy bảo ta thay mặt ông ấy hỏi con, chơi đủ chưa?”
Hàn Thời không trả lời, chỉ là sắc mặt càng rét run thêm hai phần.
Từ Uyển Tinh tiếp tục nói: “Bất kể có hay không, đã buông thả con thời gian quá lâu rồi —— ở bên ngoài tiếp tục ham chơi buông thả cũng không sao, nhưng đến lúc phải về nhà, thì nên ngoan ngoãn nghe lời…. Mang toàn bộ đồ vật không thể mang vào nhà, tất cả đều gạt bỏ, bỏ lại bên ngoài là được rồi.”
Câu nói sau cùng rơi xuống, ánh mắt Đinh Cửu Cửu hơi lay động, sắc mặt lại không có quá nhiều thay đổi.
Ngược lại Từ Uyển Tinh ngồi đối diện Hàn Thời, sắc mặt đã hoàn toàn nặng nề lạnh xuống.
“…. Đồ vật không thể mang vào nhà?” Một tay anh đè lên mặt bàn nghiêng người về phía trước, khóe miệng nhẹ cong lên, ánh mắt lại lạnh đến kinh người ——
“Cái gì là đồ vật không thể mang vào nhà?”…. Chính là bị người ngoài xem như độc đinh của nhà họ Hàn, coi như thân thế vô giá nhưng sự thật chẳng qua chỉ là một đứa con riêng bẩn thỉu tôi đây —— hay là người mẹ trước kia sinh ra tôi?”
“……!”
Sắc mặt Từ Uyển Tinh đột nhiên thay đổi.
Đây cũng là từ sau khi bà ấy vào quán cà phê, lần đầu tiên Đinh Cửu Cửu nhìn thấy cảm xúc trên mặt bà ấy lộ ra ngoài rõ ràng như vậy.
Nhưng lúc này Đinh Cửu Cửu đã không còn để ý tới những thứ này.
Cô lo lắng nhìn chàng trai, thấp giọng khẽ gọi một câu.
“Hàn Thời.”
“….”
Cặp mắt kia nhìn qua bị tức giận hoàn toàn xâm chiếm.
Lúc chạm đến khuôn mặt cô gái, ánh mắt Hàn Thời mới từ từ mềm xuống.
Lý trí cũng trở về lần nữa.
Yên lặng hồi lâu, anh cười giễu cợt, tầm mắt nâng lên, từ từ nhìn Từ Uyển Tinh đối diện.
“Cần gì phải căng thẳng như vậy chứ, phu nhân?”
Sắc mặt Từ Uyển Tinh từ từ hòa hoãn, nhưng vẻ mặt vẫn có chút cứng ngắc.
“Con không phải là một đứa trẻ, Hàn Thời, nhớ phải chú ý cách diễn đạt của mình —— nhất là ở nơi công cộng thế này.”
Hàn Thời cười lạnh nhìn sang chỗ khác.
“Ngài là xem tôi như cấp dưới mà dạy bảo sao?”
Từ Uyển Tinh: “Bất kể con đấu tranh thế nào, con là người thừa kế duy nhất trong tương lai của nhà họ Hàn —— một điểm này không thể nào xảy ra bất kỳ thay đổi nào.”
Từ Uyển Tinh như có thâm ý nhìn Hàn Thời.
“Nếu đã bước vào chiến trường của người trưởng thành, ngay cả mũi đao con giơ lên cũng chỉ có thể hướng về phía trước —— cũng đừng để mình ngây thơ như một đứa trẻ kiên cường chống đỡ sĩ diện bốc đồng.”
Ánh mắt Hàn Thời giật giật.
Lát sau, anh khẽ cười, lắc đầu.
“Ngài coi như nữ chủ nhân của nhà họ Hàn, dồn hết tâm trí làm tròn bổn phận tới giáo dục thế hệ sau… thật là làm cho người ta kính phục nha, phu nhân.”
“….” Từ Uyển Tinh nhìn anh.
Hàn Thời: “Nói cho cùng, chẳng qua ngài cũng chỉ vì lợi ích hai nhà, mới âm thầm chịu đựng đứa con riêng là tôi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ…. ông già là loại người gì, tôi rất rõ ràng, ngài ở nhà họ Hàn chịu nhiều uất ức như vậy, chẳng lẽ vẫn không muốn trả thù lại trên người tôi sao?”
Từ Uyển Tinh đè nén ánh mắt.
“Con có ý gì?”
“Ý của tôi, ngài thật sự nghe không hiểu sao?”
Hàn Thời cúi người về phía trước, ánh mắt nổi lên sự ác liệt.
“Đây là một cơ hội tốt biết bao —— Ông già nhiều năm như vậy, thời thời khắc khắc đều không đề phòng bà, chỉ sợ người con dâu này chịu nhiều uất ức ở nhà họ Hàn, tương lai sau này ông ấy trăm tuổi già giết chết tôi, sau đó thôn tính tài sản nhà họ Hàn —— nếu không, ông ấy cần gì phải gấp gáp để tôi trở về bắt đầu bắt tay vào công ty vậy chứ?”
Lời này Hàn Thời vừa nói ra, không chỉ vẻ mặt Từ Uyển Tinh thay đổi.
Ngay cả Đinh Cửu bên cạnh đang một mực cố gắng đè xuống cảm giác tồn tại của mình sắc mặt cũng soạt cái trắng nhợt, không thể tin nhìn về phía Hàn Thời.
Hàn Thời nhận được ánh mắt như lưỡi dao của Từ Uyển Tinh, ngửa mặt cười quay người lại ——
“À, tôi nói có thể hơi quá một chút. Phu nhân ngài lòng dạ Bồ Tát, hẳn vẫn sẽ chừa lại cho tôi một cái mạng chứ. Dù cho đưa đứa con này đến hòn đảo nhỏ nào đó tiếp tục sống cô độc quãng đời còn lại, cả đời đừng nghĩ đến quay về —— vậy cũng là chuyện thường tình của con người, đúng không?”
Ánh mắt Từ Uyển Tinh lập lòe nhìn Hàn Thời, lát sau, sắc mặt bà mới từ từ lạnh xuống.
“Thì ra, con vẫn đề phòng ta như vậy, Hàn Thời.”
Hàn Thời nhẹ nhún vai, đối với lời này từ chối cho ý kiến.
Nụ cười trên mặt anh thoải mái vui vẻ, cảm xúc trong mắt lại giống như màu mực lắng đọng.
“… Nhưng phu nhân, tôi có thể nghĩ đến, bà có thể nghĩ đến, ông già gian xảo như quỷ kia, sao ông ấy lại có thể không nghĩ tới? —— Bà đoán xem, ông ấy giữ lại bao nhiêu đường lui, cho dù đến lúc có một ngày tự mình lên trên hưởng phúc, cũng có thể sắp đặt kế hoạch bà không thể ảnh hưởng tới tôi?”
Thái dương Từ Uyển Tinh nhảy lên.
“Con muốn nói gì?”
Khuỷu tay Hàn Thời chống lên tay vịn ghế sô pha mềm mại, bàn tay trắng nõn mở ra.
“Tôi chỉ là cho bà thấy một con đường nhanh gọn nhất —— hôm nay nhà họ Hàn này là tự tôi không cần, đường lui cũng là chính tôi tới chặt đứt. Ngài chỉ cần qua loa đổ dầu vào lửa, sau đó khoanh tay đứng nhìn là có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi thu vào —— như vậy, chúng ta đôi bên vừa thoải mái lại vui vẻ, chẳng lẽ không được sao?”
Lời nói của Hàn Thời đã đủ thẳng thừng, Từ Uyển Tinh im lặng mấy giây mới rũ mắt xuống nói: “Nói cho cùng, con vẫn muốn thuyết phục ta đứng về phía con. Nhưng phần thắng của con quá ít, Hàn Thời —— ta là một người làm ăn, không phải nhà từ thiện, ta không làm việc mua bán chắc chắn thua.”
Hàn Thời thấp giọng cười nhẹ.
“Ngài sai rồi, phu nhân. Tôi không bảo ngài đứng về phía tôi, ngài vĩnh viễn chính là tự mình đứng bên kia. Mà tôi chẳng qua là chỉ cho ngài thấy —— con đường này, chính là một con đường bằng phẳng nhất với ngài; còn phần thắng của tôi, chính là phần thắng lớn nhất của ngài.”
“…”
Từ Uyển Tinh trầm mặc xuống.
Trên bàn tròn yên tĩnh không biết bao lâu, mới vang lên giọng nói bình tĩnh của người phụ nữ lần nữa.
——
“Được.”
“….” Ánh mắt Hàn Thời hơi lay động, nâng mắt nhìn qua.
“Ta thừa nhận, con thuyết phục được ta, Hàn Thời. Hy vọng năng lực của con, xuất sắc giống như tài ăn nói vừa rồi của con.”
Từ Uyển Tinh đứng lên, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi thì dừng lại.
Ánh mắt bà nhìn về phía cô gái bên cạnh từ đầu đến cuối chưa từng có giao lưu.
“Cháu gọi là… Đinh Cửu Cửu, phải không?”
Đinh Cửu Cửu ngẩn ra, sau đó gật đầu, đồng thời cũng theo lễ phép đứng lên.
Từ Uyển Tinh vẫn là dáng vẻ kia, lúc trang điểm ngũ quan tinh xảo không nhìn ra cảm xúc gì.
“Ta xem qua tài liệu cá nhân của cháu, là một cô gái nhỏ rất tốt. Giao con cho tiểu lưu manh của nhà họ Hàn…”
Từ Uyển Tinh nói xong, lạnh nhạt liếc Hàn Thời, không nhanh không chậm ném ra ba chữ ——
“Thật đáng tiếc.”
==========================================
Hàn Thời: …………?