Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 67


Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 67:

Chương 67: Mây trên trời và bùn dưới đất

 
Mấy phút sau, giám đốc câu lạc bộ này hoang mang rối loạn từ trên lối vào lầu hai chạy xuống chỗ đám người Đinh Cửu Cửu, cà vạt xiêu vẹo cũng không để ý chỉnh lại, cách thật xa đã cúi đầu khom lưng đi qua ——
 
“Tiểu Hàn tổng, tiểu Hàn tổng, ngài đại giá quang lâm, sao không thông báo trước cho chúng tôi một tiếng?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này Hàn Thời đang đứng trước quầy, lười biếng nghiêng người dựa vào, nghe vậy cặp mắt đào hoa nhấc lên ——
 
“Ý này của ông, còn trách tôi?”
 
“Ôi ôi —— lời này của ngài không phải là đẩy tôi vào hố lửa sao? Mượn một lá gan nữa tôi… tôi cũng không dám trách ngài đâu.”
 
Cuối cùng giám đốc kia chạy tới bên cạnh, lúc này dừng chân, đỡ đầu gối thở hổn hển, còn không quên thanh minh cho bản thân mình ——
 
“Tôi vừa nhận được điện thoại của Lâu gia, nào dám thất lễ, lập tức chạy ra ngoài —— vừa mới xuống cầu thang gấp đến mức tôi ôi, thiếu chút nữa lăn xuống…. Tiểu Hàn tổng ngài xem ở chỗ này tôi lăn lộn kiếm một phần cơm cũng không dễ dàng, đại nhân không tính toán với tiểu nhân, ngài nhất định đừng để chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này trong lòng làm trì hoãn.”
 
Giám đốc trung niên này tuổi tác xem như cũng xấp xỉ với bậc cha chú của Hàn Thời, ở trước mặt Hàn Thời dáng vẻ trơ mặt cười, làm đám sinh viên nhìn thấy chấn động tại chỗ.
 
Trong đám sinh viên đã có người không nhịn được tụ lại một chỗ, thấp giọng thảo luận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xem ra những tin đồn trong trường kia đều là thật nha…”
 
“Một cú điện thoại là có thể làm giám đốc chỗ này tự mình chạy xuống, hơn nữa thái độ cúi đầu như vậy.”
 
“Nếu không các cậu nghĩ sao, số 0 đi theo phía sau tài sản gia tộc của nhà họ Hàn, là chuyện đùa sao…”
 
“…”
 
Diện mạo thường thấy của Hàn Thời, lúc này trong ánh mắt không có một gợn sóng, chỉ quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.
 
Khóe môi anh hơi cong, “Chuyện này tôi nói không tính, phải nghe lãnh đạo nhỏ nhà tôi.”
 
“…”
 
Người giám đốc có chút mập mạp lau mồ hôi, nhìn cô gái bên cạnh hàn Thời.
 
Lòng nói, “Đây chính là Lâu gia nói trong điện thoại, chính xác là tiểu tổ tông của tổ tông không đắc tội nổi thì phải?”
 
Nghĩ vậy, trên mặt giám đốc kia lại không lộ ra chút nào, chỉ cười càng nhiệt tình ——
 
“Ngài chính là Đinh tiểu thư sao?”
 
“…”
 
Đinh Cửu Cửu không nghĩ tới giám đốc này lại còn biết mình, không khỏi ngơ ngác, sau đó trong sắc mặt có chút phức tạp hơn.
 
“Trước đó tôi đã nghe Lâu gia nhắc tới ngài, hôm nay mới có may mắn gặp người thật, Đinh tiểu thư ngài có thể tới câu lạc bộ chúng tôi, đó là vinh hạnh của tôi —— những người bên dưới này vừa rồi có chỗ nào làm sơ suất, xin Đinh tiểu thư nhất định đừng để trong lòng nhé.”
 

Người trước mặt này dù sao cũng là người lớn tuổi tác xấp xỉ mẹ mình, Hàn Thời quen rồi, nhưng Đinh Cửu Cửu không quen với dáng vẻ cúi đầu này của đối phương.
 
Cô hơi gật đầu, trước khi giám đốc trung niên này tiếp tục mở miệng nịnh hót, trước tiên ngăn cản lời nói của đối phương ——
 
“Chúng tôi chỉ là sinh viên bình thường tới họp lớp, ngài không cần khách khí như vậy, dựa theo quy trình bình thường xử lý là được rồi.”
 
Giám đốc trung niên kia có chút bất ngờ nhìn Đinh Cửu Cửu, dường như không nghĩ tới cô lại không mượn cơ hội này đảo ngược lại thị uy dạy dỗ những người phục vụ kia.
 
Nhưng người tinh thông như vậy, cho dù là ngoài dự liệu cũng rất nhanh đã che giấu được, mặt đầy dáng vẻ tươi cười ——
 
“Đinh tiểu thư, chuyện này tất nhiên là trong câu lạc bộ chúng tôi phạm sai, vì nhận lỗi với các vị, tất cả chi phí tối nay đều ghi lại vào sổ sách dưới tên tôi —— chỉ mong các vị chơi được tận hứng, đừng vì chuyện nhỏ này mà quấy nhiễu tâm tình.”
 
Lời đến âm cuối, giám đốc trung niên kia dùng một ánh mắt thỉnh cầu kín đáo với Đinh Cửu Cửu.
 
Hàn Thời bên cạnh sớm đã nghe ra, giám đốc trung niên này nhiều lần bảo đảm thỉnh cầu anh muốn dàn xếp ổn thỏa, lúc này cũng chỉ nhẹ cười giễu cợt.
 
“… Dẫn đường đi.”
 
Tâm tình khẩn trương trong mắt giám đốc trung niên kia lập tức buông lỏng, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn rất nhiều ——
 
“Mời các vị đi cùng tôi.”
 
… Một đêm này, sự phục vụ chu đáo trong câu lạc bộ, làm đám sinh viên trong lớp đều có chút thụ sủng nhược kinh.
 
——
 
Còn chưa kể tới mâm trái cây điểm tâm và các loại đồ uống có cồn gần như đưa vào không dứt, chỉ là gần đến lúc tan cuộc, mấy người phục vụ ở quầy phục vụ dưới lầu trước đó từng làm khó dễ bọn họ, cuối cùng đồng loạt đi vào cúi người nhận lỗi, làm cho đa số sinh viên ở đây lờ mờ tại chỗ.
 
Đều sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như vậy.
 
Thật vất vả chờ mấy người phục vụ tới xin lỗi giải tán, chút vui vẻ chơi đùa cuối cùng của bọn họ cũng bị hao mòn gần hết.
 
Nhất là trong lòng Lâm Phương Nhụy phức tạp, thấy mọi người không có quá nhiều hứng thú, dứt khoát nói:
 
“Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay không sai biệt lắm đến đây thôi nhé?”
 
“…”
 
Lần này, đám sinh viên nhìn nhau, sớm đã không còn dáng vẻ kêu gào “tăng hai “tăng ba” như sau lúc ăn cơm trước đó.
 
Mọi người ngầm thừa nhận, sau đó tan cuộc.
 
Trong đám sinh viên còn có mấy người uống nhiều, ví dụ như bí thư chi đoàn trong lớp, bị hai nam sinh một trái một phải dìu đi ra ngoài.
 
Gần đến cửa, bí thư chi đoàn kia ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn thấy Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời đứng cạnh cửa, trên mặt lập tức toét miệng cười hề hề ——
 
“Hôm nay quả thật là… nhờ có các cậu…. ha…”
 
Đinh Cửu Cửu sững sờ.
 
Đây là câu đầu tiên bí thư chi đoàn này tự nói với mình, mặc dù là lời nói lúc say rượu.

 
Lúc này không đợi cô nghĩ xong câu trả lời đáp lại, bí thư chi đoàn lại đột nhiên quay đầu nhìn qua, cánh tay gác lên trên bả vai nam sinh bên cạnh nâng lên, tùy tiện vỗ vỗ nam sinh kia từ trên xuống dưới, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm ——
 
“Lão Phương à… Lão Phương đâu…”
 
Nam sinh bên cạnh bị vỗ bất đắc dĩ kéo cậu ta, “Phương Quý Hàm ở trước mặt đấy.”
 
Bí thư chi đoàn đoán chừng là không nghe vào tai, vẫn vung vẫy cánh tay từ trên xuống dưới ——
 
“Lão Phương à…. Cậu nói mấy người phục, người phục vụ kia… bọn họ sao cứ như vậy… như vậy… mắt chó như vậy mà coi thường người khác chứ!”
 
“Bí thư chi đoàn, cậu uống nhiều rồi.”
 
Nam sinh bên kia cũng bất đắc dĩ nói.
 
“Tôi không uống nhiều!….. Tôi tỉnh táo đấy! —— Ông đây sống hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa có ngày nào từng tỉnh táo giống như hôm nay ——!”
 
Bí thư chi đoàn kích động đến mức mặt đỏ bừng, phun nước bọt ——
 
“Chúng ta cho rằng trình độ học vấn bản thân mình cao, cho rằng bản thân mình là trâu bò nhất trong đám học sinh trong thôn vào được đại học, cho rằng mình rất giỏi rồi…. Phi! —— so với người có tiền, chúng ta vẫn là cái gì cũng không có —— cho dù bị người ta chỉ vào mũi sỉ nhục, vẫn phải chịu đựng!”
 
Mấy sinh viên còn chưa rời đi sắc mặt cũng có chút khói coi, hai người một trái một phải vòng lấy bí thư chi đoàn cũng không để ý tới hành động nhẹ nhàng, mạnh mẽ kéo bí thư chi đoàn di chuyển đi vào hành lang ——
 
“Được rồi được rồi, đừng điên cuồng chơi đùa với rượu nữa…
 
Cho dù bị kéo đi càng ngày càng xa, Đinh Cửu Cửu vẫn còn nghe thấy giọng nói kia từ phía trước truyền tới ——
 
“…. Đang cùng chúng ta học một trường đại học giống nhau như vậy… nhưng người ta là mây trên trời… còn chúng ta, chính là bùn dưới mặt đất —— biết cái gì gọi là trời đất tách biệt không? Cái này gọi là ừm…. không với tới, cả đời cũng không với tới….”
 
Chờ bọn họ liên tục lôi bí thư chi đoàn vào thang máy, cuối cùng trong tầng lầu này mới không còn âm thanh kia.
 
Mấy sinh viên còn lại trong lớp đứng bên cạnh, lúng túng nhìn vẻ mặt Hàn Thời.
 
“Cái đó, bí thư chi đoàn uống nhiều, nói lời vớ vẩn đấy… đàn anh Hàn Thời, ngài đừng so đo với cậu ấy.
 
Sinh viên kia nói xong, mới phát hiện mình khách khí dùng “ngài” để xưng hô, vẻ mặt lập tức cũng có chút lúng túng.
 
Ánh mắt Hàn Thời hơi nặng nề.
 
Anh nhìn qua bên cạnh, nhìn Đinh Cửu Cửu đang đứng bên người.
 
Cô gái đang hơi rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Sinh viên bên cạnh cũng không phải người ngốc, suy nghĩ một chút lời vừa rồi của bí thư chi đoàn, lại nhìn bầu không khí đột nhiên kỳ lạ giữa hai người này, trong lòng lập tức lộp bộp xuống.
 
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không có người nào tiếp tục nói nhảm.
 

“Đàn anh Hàn Thời, bạn học Đinh… chúng tôi, đi trước nha.”
 
Chào hỏi hai người xong, mấy sinh viên gần như chạy mất dạng rời khỏi.
 
Con ngươi tối đen của Hàn Thời nhìn Đinh Cửu Cửu, “… Em đang nghĩ gì thế?”
 
Giọng nói anh chẳng biết từ lúc nào hơi khàn khàn lên.
 
Đinh Cửu Cửu bị lời nói của chàng trai gọi hoàn hồn.
 
Ngẩng đầu đối mắt với Hàn Thời, cô theo bản năng né tránh ánh mắt ——
 
“Không…”
 
Không đợi cô nói xong, trên cánh tay đột nhiên siết chặt.
 
Hàn Thời đưa tay kéo cô trở lại trong phòng bao bên cạnh, sau đó dùng lực vung lên cửa.
 
Một tiếng “ầm” bực bội vang lên.
 
Cô gái bị đè lên mặt tường in hoa văn chìm nổi.
 
Sau khi Hàn Thời đóng cửa đèn trong phòng bao bị anh trực tiếp nhấn tắt.
 
Lúc này xung quanh hai người, chỉ có ánh sáng nhạt từ hành lang men theo thủy tinh mờ bên cạnh xuyên vào.
 
Lúc hô hấp kéo gần lại, mập mờ lên men trong bóng tối.
 
Mặt mũi Hàn Thời đã lạnh nhạt.
 
Anh câu sau lưng cô gái, từ từ cúi người xuống, nhưng chỉ dán vào trên tai cô ——
 
“… Nói với anh.”
 
Trong giọng nói đè ép tới khàn khàn trầm thấp kia lộ ra cảm giác nguy hiểm ——
 
“Vừa rồi em đang suy nghĩ gì?”
 
“…..” Đinh Cửu Cửu vẫn yên lặng không nói.
 
Hàn Thời nhẹ cười giễu cợt, đáy mắt đen như mực lại giống như một đám lửa lớn thiêu đốt.
 
“Có phải em đang suy nghĩ tới lời cậu ta nói —— em cảm thấy chúng ta cũng như vậy sao? Có phải em… lại muốn né tránh anh không?”
 
Đinh Cửu Cửu hơi nhíu mày.
 
Chàng trai kiềm chế bàn tay ở sau lưng cô đã theo cảm xúc phập phồng mà theo bản năng buộc chặt, lực độ kia làm cô hơi đau.
 
Sau khi im lặng mấy giây, cuối cùng cô ngẩng mặt lên, trong bóng tối tìm được đôi mắt kia.
 
Đối diện, sau đó Đinh Cửu Cửu nói.
 
“Nhưng cậu ấy nói cũng không sai, không phải sao?”
 
“….” Tay Hàn Thời đang nắm cánh tay cô gái hơi siết chặt, “Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ như vậy!
 
Đinh Cửu Cửu khẽ thở dài.
 
Cô cười khổ, “Đúng, anh không nghĩ như vậy, em biết, em vẫn luôn biết. Nhưng người nhà anh, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Mà người nhà em, bọn họ sẽ lại nghĩ thế nào? Càng huống chi còn có nhiều như vậy, người giống như bí thư chi đoàn hôm nay vậy, bọn họ thấy em và anh thế nào… cái này anh nghĩ sao?”

 
“Tại sao em phải để ý cách nghĩ của người khác?”
 
Đinh Cửu Cửu hơi siết chặt đầu ngón tay, lát sau, cô khẽ cười.
 
“Bởi vì… em vĩnh viễn không thể giống như anh không kiêng nể gì.
 
Ánh mắt Hàn Thời ngừng lại.
 
Mà cô gái còn đang trong bóng tối nhẹ giọng nói: “Anh có rất nhiều rất nhiều thứ… Hàn Thời, cho nên anh không cần quá lo lắng mất đi một thứ trong đó, ví dụ như người khác thấy thế nào… Nhưng anh biết không?”
 
Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu lên, buông lỏng thân thể dựa vào trên vách tường, trong mắt chợt lấp lánh thứ gì đó.
 
Nhưng cô chỉ cố gắng cong khóe miệng cười với chàng trai trước mặt ——
 
“Giống như mẹ em, nửa đời trước của bà ấy ngoại trừ nghèo khổ ra không có gì cả, cho nên tôn nghiêm đã là một chút đồ vật cuối cùng của bà ấy. Em không có cách nào tưởng tượng —— em không có cách nào… tưởng tượng…”
 
Đinh Cửu Cửu lập lại lần nữa, khẽ hít một hơi, đè xuống nghẹn ngào trong giọng nói.
 
“Nếu như có một ngày, ông nội của anh lại tìm tới nhà em lần nữa, dùng lời thực tế nhất nói với mẹ em —— con gái bà ấy không xứng bước vào cửa nhà họ Hàn…”
 
Giọng nói cô bỗng dưng nghẹn ngào dừng lại.
 
Trong giọng nói đã không nén được run rẩy.
 
“… Đủ rồi.”
 
Hàn Thời ôm cô gái vào trong ngực, anh dán sát vào đỉnh đầu cô, đau lòng hôn lên mái tóc ngắn của cô.
 
“Có phải em muốn cho anh đau lòng chết không… Đinh Cửu Cửu?”
 
Cô gái buông lỏng đầu ngón tay, đưa tay vòng quanh người trước mặt, dùng sức siết chặt quần áo anh.
 
Nước mắt thấm ướt trên áo sơ mi Hàn Thời.
 
Hàn Thời đàng phải ôm cô gái vào trong ngực càng chặt hơn.
 
“Em không được suy nghĩ những thứ này, em chỉ cần đứng bên cạnh anh là đủ rồi —— anh sẽ cố gắng dùng hết khả năng của mình bảo vệ em, anh sẽ ngăn chặn tất cả. Cho dù có một ngày, anh thật sự thua, vậy em phải đồng ý với anh —— đến lúc đó, em phải nói với anh là anh vô dụng, là anh bảo vệ em không tốt, đến lúc đó em sẽ rời đi, được không?”
 
“….”
 
Yên lặng rất lâu, cô gái ở trong ngực anh dùng sức gật gật đầu.
 
“Vậy bây giờ, đừng khóc.” Hàn Thời ôm cô thở dài, “Em tiếp tục khóc nữa, bức anh đến điên rồi.”
 
“Vừa nói chuyện, anh hơi lui ra, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô gái.
 
Cô gái hơi quay mặt sang bên cạnh.
 
Lúc này lý trí quay trở về, lại nghĩ tới hành động có hơi ngu ngốc vừa rồi, mặt Đinh Cửu Cửu hơi nóng lên né tránh.
 
Nghe thấy Đinh Cửu Cửu dừng nghẹn ngào, Hàn Thời hơi thở phào nhẹ nhõm.
 
Anh bất đắc dĩ rũ mắt xuống.
 
“Cảm giác một ngày nào đó, anh sẽ chết trên người em mà… Đinh Cửu Cửu.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.