Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 61:
Chương 61: “Đàn anh”
Lúc này yên lặng giằng co trong mấy giây, Lâm Phương Nhụy và Diệp Vũ Giai đã kịp phản ứng ——
“… Đàn anh Hàn Thời? ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Á anh là đàn anh Hàn Thời khoa quản trị kinh doanh sao? !”
“…”
Cho dù sau khi hai nữ sinh kia hoảng sợ thốt ra, tầm mắt Hàn Thời vẫn không dao động không gợn sóng như cũ dừng lại mấy giây trên mặt cô gái bên cạnh, mới thu lại chuyển sang hướng khác.
“Chào mọi người.”
Giọng nói chàng trai bình tĩnh, hình như còn có chút nụ cười mờ nhạt.
Bên này, Tống Khả cũng lấy lại tinh thần.
——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù anh ta chỉ là một giảng viên hướng dẫn, nhưng đối với với danh hiệu Hàn Thời khoa quản trị kinh doanh đã sớm nghe nói.
Mà giảng viên hướng dẫn coi như có thể tiếp xúc nhiều việc nội bộ trong trường học hơn một chút so với sinh viên, đối với tin đồn về lai lịch bối cảnh của Hàn Thời giữa những giảng viên khác anh ta cũng vô cùng hiểu rõ.
Suy nghĩ một chút sinh viên này hình như đến đây để tìm mình, Tống Khả không khỏi vì vậy mà có chút hồi hộp ——
“Bạn học Hàn Thời… tôi chính là giảng viên hướng dẫn lớp một năm ba khoa toán học, Tống Khả, em đến tìm tôi là… có chuyện gì sao?”
Hàn Thời: “Trước đây em đã đến phòng giáo vụ nộp đơn xin chuyên ngành thứ hai, bắt đầu từ ngày mai trên danh nghĩa sẽ tham gia giờ học trong lớp một năm ba, có vài tờ đơn xin chuyên ngành thứ hai cần thầy Tống ký tên.”
“Chuyên ngành thứ hai?… Ở khoa toán học sao? ?”
Vẻ mặt Tống Khả có chút không thể không chế —— theo như anh ta biết, đừng nói là khoa toán học, cho dù vốn là giờ học chuyên ngành quản trị kinh doanh của Hàn Thời, số lần đối phương lên lớp cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay…
Qua mấy giây, Tống Khả mới đè nén kích động co quắp khóe miệng, cười có chút cứng ngắc.
“Việc này, mong muốn học tập nhiều như vậy khẳng định là chuyện tốt…. haha…. vậy… đơn xin đó em đưa cho tôi đi, tôi ký.”
Hai chữ cuối cùng, vẻ mặt Tống Khả xoắn xuýt nói giống như muốn ký khế ước bán thân vậy.
“Cảm ơn thầy Tống.”
Hàn Thời đặt đơn xin mới ra lò trong tay còn mang hơi ấm sót lại của mực in trên bàn Tống Khả.
“Đơn này… sau khi tôi ký tên đóng dấu sẽ trực tiếp đưa qua phòng giáo vụ, ờ, bạn học Hàn Thời còn có chuyện gì khác không?”
“Không có, làm phiền rồi.”
Hàn Thời lùi về sau một bước, nhìn không có chút lưu luyến nào xoay người ra khỏi phòng làm việc Tống Khả.
Lúc cửa phòng đóng lại lần nữa, trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh kỳ lạ mấy giây.
Sau đó cuối cùng Diệp Vũ Giai không nhịn được nắm cánh tay Lâm Phương Nhụy bên cạnh bắt đầu lắc lắc ——
“Trời ơi, trời ơi, thật sự là đàn anh Hàn Thời đó! Mình còn tưởng rằng mình ảo giác đó! Mình không nghe lầm chứ anh ấy anh ấy anh ấy muốn tới lớp chúng ta cùng nhau lên lớp chuyên ngành sao? !”
Lâm Phương Nhụy còn chưa mở miệng, Tống Khả ngồi phía sau đã bất đắc dĩ nói ——
“Diệp Vũ Giai, em thế này là coi người giảng viên hướng dẫn này không tồn tại sao?”
Mặt Diệp Vũ Gia đỏ bừng quay lại, âm thanh giảm đề-xi-ben nhiều hơn chút.
“Thầy Tống không phải là do em kích động sao… thầy không biết chứ, đàn anh Hàn Thời ở trong lòng những đàn em bọn em đây quả thật chính là nhân vật truyền kỳ. Hiệu trưởng Quan em đã từng gặp rất nhiều lần, nhưng đàn anh Hàn Thời nổi tiếng ba năm này đây là lần đầu em gặp đó.”
Tống Khả chê cười cô gái: “Gặp có lợi ích gì, cũng không liên quan đến em đâu.”
Diệp Vũ Giai: “…”
Diệp Vũ Gia: “Thầy Tống dao này của thầy đâm vào có chút quá đáng nha.”
Sau đó mấy người bắt đầu cười.
Chỉ riêng mình Đinh Cửu Cửu cứng ngắc tại chỗ, không lên tiếng, cũng không có động tác gì.
Cuối cùng ba người vẫn rối rít nói tạm biệt Tống Khả, nối đuôi nhau rời khỏi phòng làm việc.
Lúc này Đinh Cửu Cửu nặng nề đi đầu tiên, rơi lại phía sau, lúc sắp đóng cửa nghe Tống Khả sau lưng than thở với thầy Hoa ——
“Một vị Tiểu tổ tông nhét vào lớp chúng tôi, sao tôi lại cảm thấy học kỳ này có chút giày vò tôi nhỉ?”
“Haha, nén bi thương.”
“….”
Cửa khép lại, lúc này Đinh Cửu Cửu rũ mắt không biết suy nghĩ gì, Lâm Phương Nhụy và Diệp Vũ Giai trước mặt dừng bước, khoác tay nhau xoay người lại vẫy tay với cô ——
“Đi thôi, bạn học mới.”
Đinh Cửu Cửu không tiếng động thở dài.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn [1]…. Cũng không có cách nào tốt hơn.
[1] Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn: đề cập đến theo tình hình cụ thể, áp dụng một cách tiếp cận linh hoạt
Vì vậy cô gái ngẩng mặt lên, cười cười với hai nữ sinh trước mặt, tiến lên đi tới bên cạnh hai người.
Ba cô gái cùng nhau xuống lầu đi ra ngoài.
Dưới bóng râm trên hành lang gió hè thổi qua, mấy bước ra đến bậc thang dưới cửa tòa nhà, ánh mặt trời rực rỡ.
Bước chân Đinh Cửu Cửu lại đột nhiên dừng lại.
Hai nữ sinh đang sôi nổi lại hăng hái thảo luận việc Hàn Thời tới học chuyên ngành thứ hai, đi được mấy bước mới hơi phát giác.
“Sao vậy?”
Lâm Phương Nhụy và Diệp Vũ Giai theo ánh mắt ngơ ngẩn của cô gái nhìn về phía trước.
——
Trong ánh mắt trời rực rỡ bên ngoài tòa nhà, chàng trai thân hình thon dài đang đứng thoải mái lại tùy ý, mái tóc đen nhánh lộn xộn giống như những ngôi sao rơi xuống, làm ánh mắt của người đi đường đều bị hấp dẫn qua. Trong ánh mặt trời mùa hè tháng 9, trên khuôn mặt màu da trắng lạnh thâm thúy lại yên tĩnh, duy nhất lộ ra một phần mát lạnh trái ngược với sự khô nóng.
Vốn anh đang câu được câu không trò chuyện với đàn anh đứng bên cạnh, lúc này hình như phát hiện ánh mắt trong tòa nhà, cảm xúc trong đồng tử tối đen hơi đình trệ.
Ngừng hai giây, anh nghiêng mặt nhìn qua.
Tinh thần Đinh Cửu Cửu bừng tỉnh, chỉ nghe Lâm Phương Nhụy và Diệp Vũ Giai bên cạnh không đè nén được hưng phấn khẽ hô ——
“Là nhìn qua đây là nhìn qua đây đúng chứ?”
“Chú ý hình tượng, cậu cười hàm răng cũng lộ ra rồi này.”
“…. Hừ hừ hừ, cậu mới lộ hàm răng.”
Cho dù còn muốn trì hoãn, Đinh Cửu Cửu cũng chỉ có thể đi theo sau lưng hai nữ sinh, ánh mặt cụp xuống che đậy chậm rì rì di chuyển ra ngoài.
Đứng bên cạnh Hàn Thời, chính là đàn em nhỏ giúp Đinh Cửu Cửu trông va li hành lý.
Ánh mắt Diệp Vũ Giai xoay chuyển vòng vòng, tiến lên giơ tay chào hỏi, cười rực rỡ: “Chào đàn anh Hàn Thời, lại gặp nhau rồi nhỉ.”
“Ừ.”
Chàng trai nhẹ giọng trả lời, thái độ không tính là thân thiện, nhưng đã đủ làm cho Diệp Vũ Giai rơi vào trong ánh mắt hâm mộ của đám sinh viên đi ngang qua luôn nhìn tới.
Lâm Phương Nhụy cũng đáp lời, “Có phải đàn anh còn có chuyện gì không? Em là lớp trưởng lớp một năm ba khoa toán học, có vấn đề gì liên quan đến giờ học chuyên ngành anh đều có thể trực tiếp tìm em.”
“Không có” Hàn Thời hơi cong môi, “Chỉ là đúng lúc nhìn thấy đàn em vốn cùng chuyên ngành, nên tới thăm hỏi một chút.”
“Hả?” Lâm Phương Nhụy và Diệp Vũ Giai nhìn sang, “Thì ra đàn em cậu và đàn anh Hàn Thời quen biết sao, vậy trước đó còn không nói với bọn tôi?”
“….”
Dáng vẻ đàn em oan ức như người câm ăn hoàng liên.
——
Vừa rồi lúc Hàn Thời ra khỏi tòa nhà đi tới trước mặt cậu ta mở miệng lên tiếng trước, cậu ta cũng không biết mình và vị đàn anh toàn trường đều muốn làm quen này lại có quen biết….
Mà ở đây có thể nhận thức được tiếng lòng của cậu ta, có lẽ cũng chỉ có Đinh Cửu Cửu.
“Cảm…”
Cô đang muốn mở miệng, lại nghe thấy chàng trai ánh mắt cũng không nhìn đến trên người cô chút nào đột nhiên lên tiếng cắt ngang ——
“Tôi nghe nói đàn em này của tôi muốn giúp mọi người chuyển hành lý sao?”
Lâm Phương Nhụy: “À, đúng vậy, đây là sinh viên trao đổi mới tới của lớp bọn em, hôm nay cậu ấy tới báo danh —— đàn em này của đàn anh Hàn Thời rất nhiệt tình, hình như đi cùng bạn học mới vòng quanh cũng sắp gần một tiếng đấy.”
Nữ sinh nhìn Đinh Cửu Cửu, cười nháy nháy mắt, “Mình nói không sai chứ?”
Không đợi mở miệng, Đinh Cửu Cửu đã cảm giác ánh mắt chu đáo giống như giấu kim từ một vị trí cao hơn đỉnh đầu cô đè ép xuống.
Đinh Cửu Cửu: “…. Ừ.”
“Một tiếng à.”
Mắt chàng trai hơi nheo lại, cảm xúc trong đôi mắt đen dần sa sầm, giọng ý vị thâm trường lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Hàn Thời lại quay về rơi vào trên người đàn em bên cạnh, “Vậy bây giờ hai người muốn làm gì?”
“À… Em đưa đàn chị trở về ký túc xá, va li hành lý này hơi nặng.”
Đàn em lau mồ hôi rỉ ra trên trán.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc bị đàn anh này của bọn họ từ trên cao nhìn chằm chằm xuống, luôn có một loại cảm giác như có gai trên lưng.
… Mùa hè rộng lớn này, sau cổ cũng lạnh lẽo.
Hàn Thời cười, con ngươi vẫn đen tối sa sầm lạnh lẽo.
“Thời tiết nóng thế này, chỉ vất vả cho đàn em này của tôi sao thích hợp chứ?”
Đinh Cửu Cửu hoàn hồn, đưa tay kéo va li hành lý từ chỗ đàn em còn phát ngốc.
“Tự em có thể —— “
Lời còn chưa dứt, một bàn tay thon dài đã đặt lên thanh kéo va li hành lý.
Đinh Cửu Cửu sững sờ, nhìn lên.
Trực tiếp đụng vào một con ngươi đen như mực sâu thẳm.
“Nói thế nào cũng phải trở thành bạn học cùng lớp ” mắt chàng trai cũng không chớp một cái nhìn chăm chú cô, môi mỏng hơi cong, “Chút chuyện tiện tay này, tôi giúp một chút, chắc cũng là chuyện đương nhiên.”
“… Đinh Cửu Cửu lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu xuống, muốn giành quyền chủ động va li hành lý lại lần nữa, “Thật sự không cần, Hàn Thời… đàn anh.”
Lúc cô nói xong, chỉ cảm thấy trong tay buông lỏng một chút.
——
Người kia kéo va li hành lý của cô, đã xoay người đi về hướng tòa nhà ký túc xá sinh viên nữ khoa toán học.
Ngay cả một chút đường sống cự tuyệt đều không chừa lại cho Đinh Cửu Cửu.
Lâm Phương Nhụy và Diệp Vũ Giai bên cạnh nhìn cực kỳ hâm mộ: “Chậc chậc, đàn anh lấy giúp người làm niềm vui như vậy, cũng quá đẹp trai rồi.”
“Sớm biết mình cũng kéo một va li hành lý tới hu hu hu…”
Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ nhìn hai người, mắt thấy va li hành lý cách mình càng ngày càng xa, chỉ có thể bước nhanh đi theo.
Trong ánh sáng nhạt cuối hè, chàng trai người cao chân dài mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, vẻ mặt lười biếng kéo một cái va li hành lý màu hồng tím, đi dưới bóng cây bên đường trong sân trường —— không cần chờ đoàn người Đinh Cửu Cửu đi tới dưới lầu ký túc xá, trong tieba trường học tin tức có liên quan đến Hàn Thời đã bay đầy trời.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận, có thể để đàn anh hotboy thần bí nhất trong lịch sử đại học Q này lộ mặt, còn đích thân kéo va li hành lý, nữ sinh kia rốt cuộc là ai.
Mà Đinh Cửu Cửu rất thông minh.
——
Sau khi phát hiện nhiều nữ sinh qua đường cầm điện thoại di động hướng về phía Hàn Thời một trận “tách tách tách tách”, cô rất sáng suốt duy trì đi ngang hàng với Lâm Phương Nhụy và Diệp Vũ Giai.
Ngay cả đàn em nhỏ phía sau cũng bị cô gọi đến đi cùng trong “hàng ngũ”, để đạt được hiệu quả không phân biệt người qua đường.
Lâm Phương Nhụy bên cạnh nhìn thấy không nhịn được cười: “Đinh Cửu Cửu, khát vọng sống của cậu thật sự mạnh nha.”
Diệp Vũ Giai: “Việc làm bình thường —— đổi lại bây giờ là mình, mình cũng sẽ không vì được một người như đàn anh Hàn Thời kéo va li hành lý mà trả giá bằng sinh mạng, tuổi thanh xuân và dung mạo xinh đẹp.”
“….”
Đinh Cửu Cửu bị hai người chọc cho mỉm cười.
Rất nhanh đã tới dưới lầu ký túc xá, vốn Đinh Cửu Cửu đã bắt đầu xoắn xuýt làm thế nào chống lại một đám ánh mắt tới chỗ Hàn Thời cầm lấy va li hành lý của mình —— sau đó cô phát hiện Hàn Thời đứng trước cửa sổ của dì quản lý ký túc xá nói mấy câu với đối phương, không hề quay đầu lại trong ánh mắt gần như sắp điên cuồng của các nữ sinh đi vào ký túc xá.
Đinh Cửu Cửu: “….”
Đinh Cửu Cửu quay đầu nhìn về phía Lâm Phương Nhụy: “Ký túc xá đại học Q nam nữ ở chung sao?”
Lâm Phương Nhụy: “Á, không phải… nhưng mà mấy ngày nay là mùa nhập học, sinh viên mới có ba mẹ người lớn hoặc là anh chị em giúp đỡ chuyển hành lý, không phải số ít.”
Diệp Vũ Giai bên cạnh tiếp lời câu chuyện: “Nhưng có thể lập tức thuận lợi vào như vậy —— cũng là lần đầu tiên mình nhìn thấy. Quả nhiên dáng dấp đẹp trai nhất định tốt nha.”
Lâm Phương Nhụy an ủi vỗ vỗ vai Đinh Cửu Cửu: “Không sao, như vậy có thể tránh cho cậu bị đưa ra ánh sáng trước mắt toàn trường và treo lên đầu đề tieba.”
Đinh Cửu Cửu cười khổ.
Dĩ nhiên đàn em không thể cùng đi vào, vì vậy sắp xếp cho cậu chờ dưới lầu một lát, Đinh Cửu Cửu cùng hai người Lâm Phương Nhụy bước nhanh lên lầu.
Cho đến lúc bước lên cầu thang cũng không thấy bóng dáng Hàn Thời, Lâm Phương Nhụy đột nhiên “Í” một tiếng.
Đinh Cửu Cửu: “Sao vậy?”
Lâm Phương Nhụy quay đầu lại, kỳ quái nhìn về phía Đinh Cửu Cửu.
“Đàn anh Hàn Thời, sao lại biết cậu ở ký túc xá nào —— hình như cậu cũng không nói với anh ấy đúng không?”
=====================================
Tiểu Hàn tổng, nhân bánh của cậu lộ rồi, mau quay lại bọc đi.