Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 50


Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 50:

Chương 50: “Báo hoa giả dạng làm mèo”
 
Sáng sớm thứ bảy, vì cần sắp xếp và tập luyện hoạt động lễ mừng, các giáo viên hỗ trợ dạy học hiếm khi nghênh đón thời gian nghỉ ngơi.
 
Đinh Cửu Cửu vốn chuẩn bị ngủ đến tự nhiên tỉnh, nhưng chỉ mới hơn bảy giờ, cô đã bị Kiều Loan kéo ra khỏi chăn ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cửu Cửu, nhanh nhanh nhanh, nhanh ra đây nhìn xem, có chuyện tốt!”
 
“…”
 
Đinh Cửu Cửu bị kéo dậy nhíu mày, lúc xuống giường mắt vẫn còn mở không ra, nhưng nghe trong giọng nói Kiều Loan hưng phấn, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc áo khoác lên, để mặc Kiều Loan lôi mình ra ngoài.
 
Đến trên hành lang nhìn —— bị lôi ra ngoài cũng không chỉ có mình cô.
 
Trên thực tế, lầu hai này không có cửa sổ ngăn cách hành lang ngoài trời, hầu như nữ sinh mỗi phòng đều không nhịn được chạy ra ngoài, lúc này từng người từng người đều nằm bò sau bức tường thấp, nhìn xung quanh sân nhỏ dưới lầu dưới lầu tòa nhà tứ hợp viện.
 
Cuối cùng Đinh Cửu Cửu cũng có chút hứng thú.
 
Cô đi theo Kiều Loan đứng sau bức tường thấp đối diện phòng bọn họ, nhìn xuống dưới lầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ thấy ngoài cổng tòa nhà tứ hợp viện thấp thoáng một hàng dài xe tải đang đậu, xem ra thùng sau xe tải có lẽ chuyên dùng duy trì khí ẩm và nhiệt độ cho những rương phủ kín.
 
Lúc này đang có một hàng lại một hàng công nhân vận chuyển hàng, vận chuyển đồ từ trong thùng sau xe mở rộng nối tiếp nhau đi vào trong tòa nhà tứ hợp viện.
 
Mấy cái rương công nhân chuyển trong tay có vẻ không nặng lắm, nhưng toàn bộ vẫn được hai người cùng nhau chuyển. Vì mấy cái rương kia cũng không đậy nắp, trước mặt chuyển vào hơn mười rương, mỗi rương đều lộ ra những đóa hoa trắng hồng mềm mại.
 
“… Đó là hoa gì?”
 
Đinh Cửu Cửu tò mò nhìn sang Kiều Loan.
 
Kiều Loan nâng cằm trầm tư, “Ôi mình cũng không biết nữa, lần đầu tiên nhìn thấy loại hoa đặc biệt như vậy… Hình dáng cánh hoa giống như họ hoa hồng, nhưng số lượng cánh hoa và kích thước lớn nhỏ của đóa hoa, nhìn thế nào cũng không giống hoa hồng… Nhưng dù sao cũng sẽ không phải là hoa nguyệt quý chứ?”
 
(Hoa nguyệt quý: Hồng Trung Hoa (hay còn gọi là nguyệt quý hoa) có tên khoa học là Rosa chinensis, thuộc họ Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.)

 
Mấy nữ sinh phòng bên cạnh cũng đang nằm bò trên bức tường thấp, một người trong đó nghe vậy cười nói ——
 
“Kiều Loan, cậu nghĩ cái gì vậy, đây cũng không phải là nguyệt quý!”
 
“… Vậy là cái gì? Cậu biết sao?”
 
“Đương nhiên, mình còn nhận được đấy.” Bạn học nữ kia kiêu ngạo ngẩng đầu, “Đây chính là hoa hồng, lễ tình nhân năm ngoái bạn trai mình tặng cho mình chính là loại này —— cái này gọi là hoa hồng Austin, là kết quả lai giống giữa loại hoa hồng cũ và nguyệt quý, hơn nữa không phải hàng trong nước…”
 
Hoa hồng Austin:
 

 
Nói xong, nữ sinh kia hâm mộ lướt qua chỗ đất trống bên góc dưới lầu trong chốc lát đã chất đầy những rương hoa hồng ——
 
“Hoa hồng này giá rất cao, lễ tình nhân lúc ấy bạn trai mình cũng đã tặng mình một bó, nghe nói giá lên đến hơn một ngàn… Nhiều rương như vậy, đây là cái giá trên trời gì chứ?”
 
“Còn không phải sao.”
 
Kiều Loan cười híp mắt, ánh mắt nhẹ nhàng bay thẳng đến Đinh Cửu Cửu bên này, chỉ kém chưa nháy mắt ra hiệu báo cho cô biết ——
 
“Phó tổ trưởng Hàn thật là không tiếc tặng… tiêu tiền nha.”
 

Mặt Đinh Cửu Cửu đầy đứng đắn, “Nhóm các cậu chuẩn bị hoạt động thế nào rồi? Thiếu người có thể chuyển từ nhóm bọn mình đến, bọn mình ủng hộ vô điều kiện.”
 
Đinh Cửu Cửu giả bộ như không nghe thấy trêu đùa này của Kiều Loan, nữ sinh bên cạnh lại không chịu bỏ qua.
 
Ngửi được mùi bát quái, lập tức tò mò sáp lại gần, “Nè? Nè nè? Tổ trưởng Kiều, lời cậu vừa mới nói có ý gì? —— Đây là phó tổ trưởng Hàn nhóm bốn mua?”
 
Kiều Loan cười hì hì, “Nếu không cậu nghĩ sao.”
 
“Haizz, vừa rồi bọn tôi còn nói, sao đột nhiên thầy Lư lại hào phóng như vậy, lại dùng số tiền lớn như thế bố trí lễ mừng, ngay cả khả năng hoa hồng nhà sản xuất tài trợ bọn tôi cũng từng thảo luận —— thì ra là phó tổ trưởng Hàn tiêu tiền sao.”
 
Kiều Loan cười mắt cũng nheo lại ——
 
“Vốn mình còn muốn nhắc nhở người nào đó một chút hôm nay là ngày gì, nhưng xem ra đã không cần mình nhắc nhở, phương pháp này rất đẳng cấp đấy.”
 
Kiều Loan thuận miệng hỏi nữ sinh kia ——
 
“Cậu nói cái này Ốt-xừ… hoa hồng cái gì Ốt-xừ, ý nghĩa hoa nói cái gì thế?”
 
Cô gái kia suy nghĩ một lát, “Hình như là bảo vệ.”
 
“Nghe thấy không, Cửu Cửu, ý nghĩa hoa này ——” nói đến một nửa, Kiều Loan tự mình kẹt cứng, sau đó khó hiểu quay lại, “Bảo vệ? Cậu chắc chắn? ?”
 
“Hả, đúng vậy, mình nhớ là cái này.”
 
Kiều Loan lập tức rơi vào trầm tư, không quá mấy giây cô ấy khoát khoát tay, “Bảo vệ thì bảo vệ, hoa hồng mà, đều giống nhau.”
 
Đinh Cửu Cửu bên cạnh cười lên, nhẹ giọng nói đùa chế giễu cô ấy: “Hoa này rõ ràng là tặng cho những đứa trẻ kia, là cậu hiểu sai ý, tổ trưởng Kiều.”
 
Nói xong, cô gái xoay người trở về phòng.
 
Sắc mặt Kiều Loan khó xử, cẩn thận hỏi nữ sinh bên cạnh ——
 
“Thật sự là mình hiểu sai ý sao?”
 
“Ừ…” Cô gái kia không chắc chắn nói: “Cho dù phó tổ trưởng Hàn muốn bày tỏ với tổ trưởng Đinh, chắc chắn sẽ không chọn thời gian này.. Lỡ như bị thầy Lư bên trên bắt làm điển hình, vậy có thể chúng ta cũng phải xui xẻo theo.”
 
“Cũng đúng nha.”
 
Kiều Loan suy nghĩ một chút, đồng ý gật gật đầu.
 
Lại trầm tư mấy giây, Kiều Loan đưa tay vỗ một cái lên bức tường thấp, “Không được, xem ra mình vẫn phải nói với anh ta thôi!”
 
“Hả? Nói với ai…”
 
Lời của nữ sinh kia bị bỏ lại phía sau, Kiều Loan đã không còn để ý tới, bước chân dứt khoát chạy đến cửa cầu thang.
 
Đến cửa cầu thang bên này, chuyển qua một khúc cua, Kiều Loan vừa muốn bước xuống một bước đột nhiên dừng giữa không trung.
 
——
 
Đối diện cách ba bốn bậc thang phía dưới, Chu Thần đang bước lên một bậc, lúc này cũng dừng lại, cười nhìn cô, nhướng mày.
 
“… Nấc.”
 
Kiều Loan vừa nhìn thấy người này, luồng khí kìm nén trong ngực lập tức bị hù dọa thành nấc cục.
 
Sau khi nấc xong cô ấy mới phản ứng được, vội vàng đưa tay lên che miệng, cúi đầu muốn chui qua khe hở giữa Chu Thần và vách tường.
 
Lúc đầu Chu Thần cũng không có động tác gì, Kiều Loan cũng cho rằng mình sắp vượt qua được ải này, lại thấy ngay lúc cô sắp xuống đến bậc thang trước mặt Chu Thần, Chu Thần dưới một bậc đột nhiên bình tĩnh bước sang ngang một bước.

 
Không nghiêng không lệch, chính diện chặn con đường phía trước của Kiều Loan.
 
Bước chân Kiều Loan dừng lại, quay đầu dựa sát đến khe hở đầu bên kia.
 
Vừa mới lách qua được một nửa, chỉ thấy người ở bậc thang phía dưới dựa vào ưu thế chân dài, lại dễ dàng bước sang trái một bước.
 
Lần nữa chặn lại.
 
Kiều Loan: “…”
 
Vóc dáng Chu Thần rất cao, cũng xấp xỉ với Hàn Thời, mặc dù lúc này thấp hơn một bậc so với Kiều Loan, nhưng vẫn cúi đầu rũ mắt nhìn Kiều Loan như cũ.
 
Chắc là nhờ vào công lao trước đó trở về thành phố ở lại hơn nửa tháng, lúc này Chu Thần cũng không phải “da đen” giống như lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt vốn tuấn tú càng rực rỡ thêm mấy phần.
 
Thấy dáng vẻ Kiều Loan hận không thể co mình lại thành một con chim cút nhỏ, nụ cười Chu Thần càng sâu thêm mấy phần.
 
“Có phải anh quá quen thuộc với em, nên bây giờ gặp mặt em đều không gọi người nữa phải không?”
 
Kiều Loan bứt rứt lên tiếng, “Chu Thần… Thần đàn anh.”
 
Tiếng cười Chu Thần chậm rãi rõ ràng, “Ở chỗ em, anh đã đổi tên gọi là Chu Thần Thần sao?”
 
Kiều Loan: “…”
 
“Được rồi, không làm khó em nữa. Anh hỏi em một vấn đề, chỉ cần em thành thật trả lời, anh cho em đi qua.”
 
“Được… Anh hỏi đi, đàn anh.”
 
Giọng Kiều Loan bi tráng một bộ dáng sắp lên đoạn đầu đài.
 
“Trong lòng em chỗ nào lại nhiều trò như vậy?”
 
Chu Thần không nhịn được cười.
 
Chỉ là đối với ánh mắt lờ mờ nhìn lên của Kiều Loan, anh không nhịn được ho nhẹ, nhìn sang chỗ khác, “Cái này không tính.”
 
Kiều Loan thở phào nhẹ nhõm.
 
“Vấn đề rất đơn giản.” Chu Thần quay lại nhìn về phía cô, “Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em sao?”
 
“Hả?” Kiều Loan lờ mờ nhìn anh.
 
Ý cười Chu Thần rất nhạt, “Nếu như không phải, vậy tại sao mỗi lần em thấy anh đều chạy?”
 
——
 
Anh chưa bao giờ tự xưng là ai nhìn thấy cũng thích, nhưng có bao nhiêu nữ sinh lén lút nhét thư tình vào trong khe cửa cho anh, anh vẫn biết được. Chỉ riêng Kiều Loan này, lần đầu tiên gặp mặt còn bình thường, sau đó không biết bắt đầu từ hôm nào, sau đó hầu như vừa nhìn thấy anh đã quay đầu chạy.
 
Giống như sau lưng có cái gì tựa như hồng thủy mãnh thú đuổi theo.
 
Kiều Loan bị chuyển qua vấn đề thẳng thừng này làm nghẹn một lát, một lúc lâu mới lúng túng hỏi: “Đàn anh…. chính là muốn hỏi em cái này?”
 
Chu Thần nhướng mày, “Hay là em còn có những thứ khác muốn nói cho anh, có thể nói với nhau.”
 
“Cái này…”

 
Con người Kiều Loan lộc cộc lộc cộc đảo loạn, nhưng hồi lâu cũng không thu thập được ý hay gì, đành phải kiên trì đến cùng nói: “Ờ… Chính là… Uy danh của đàn anh quá mạnh mẽ… em, em quá kính nể ngài…”
 
“Ngài” cũng đều nói ra.
 
Chu Thần tức giận lại buồn cười. Chẳng qua nhìn dáng vẻ khó xử muốn nhanh chóng tìm khe hở dưới đất chui vào của Kiều Loan, anh vẫn không dồn ép quá chặt, chủ động dời đề tài.
 
“Em thế này đang vội vàng đi làm gì thế?”
 
Kiều Loan không dám nói dối: “Em tìm phó tổ trưởng Hàn có chút chuyện riêng.”
 
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Chu Thần hơi thay đổi.
 
“Em và Đinh Cửu Cửu, hình như là bạn bè?”
 
“Đúng vậy.”
 
Kiều Loan đáp một tiếng như chuyện đương nhiên, cô cũng không hiểu vì sao Chu Thần lại đột nhiên nói như vậy.
 
Mà chờ khi cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Chu Thần hình như hơi ý vị thâm trường, đầu óc mới đột nhiên sáng tỏ ——
 
“Ôi… Không phải như đàn anh nghĩ vậy đâu!” Kiều Loan sốt ruột, “Em chỉ là có lời muốn nói với phó tổ trưởng Hàn, hơn nữa chính là có liên quan đến Cửu Cửu! Em không có ý gì với phó tổ trưởng Hàn, không có chút nào, thật đó! !”
 
Bộ dáng kia chỉ kém đưa tay lên trời thề thốt.
 
Mà sau khi Kiều Loan gào lên xong, lúc này toàn bộ trong cầu thang đều vô cùng yên tĩnh.
 
Hai người đứng đối diện ánh mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên khó xử, lại vô hình giống như có chút vi diệu.
 
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng ở cầu thang dưới chân hai người vang lên ——
 
“Tôi không có chút ý gì với cô, cũng là sự thật.”
 
Ánh mắt Kiều Loan và Chu Thần đồng thời nhìn xuống, nhìn thấy Hàn Thời đứng phía dưới cầu thang hình như muốn đi lên lầu, lúc này tay đút túi quần nửa dựa vào tường, mắt ngẩng lên nhìn hai người, cười như không cười, một bộ dáng đứng xem kịch.
 
“… Phó tổ trưởng Hàn, ách, sao anh lại ở đây?” Kiều Loan vô cùng lúng túng hỏi. Sau đó đột nhiên kịp phản ứng, “Vừa rồi anh, nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
 
Hàn Thời nghe vậy cười giễu cợt, “Đừng hiểu lầm, tôi lên tìm lãnh đạo nhỏ nhà tôi, bởi vì các người đứng chặn cầu thang, nên mới ở chỗ này chờ khai thông.”
 
Kiều Loan: “…”
 
Hàn Thời nhìn lên cầu thang, vẫn là dáng vẻ cười như không cười, “Là tôi quấy rầy đến hai người sao? Nếu không thì, trước tiên tôi tránh đi một chút?”
 
Chu Thần vừa muốn mở miệng phủ nhận, đã nghe thấy Kiều Loan bên cạnh giống như bị đạp phải đuôi, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên tại chỗ ——
 
“Không không không phó tổ trưởng Hàn vừa khéo tôi tìm anh có chuyện anh chờ tôi một lát —— “
 
Nói xong, Kiều Loan không thể chờ được chạy xuống lầu.
 
Chỉ để lại Chu Thần đứng tại chỗ ý vị thâm trường nhìn bóng lưng cô.
 
Nửa phút sau, Hàn Thời đi theo sau lưng Kiều Loan, xuống đến chỗ trống cầu thang lầu một.
 
“Có việc gì, nói ở chỗ này đi.”
 
Hàn Thời chủ động dừng lại.
 
Kiều Loan nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không có người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Hàn Thời, vẻ mặt thần bí: “Phó tổ trưởng Hàn, anh biết hôm nay là ngày gì không?”
 
Hàn Thời hơi nâng mắt, “Lễ mừng kết thúc hoạt động hỗ trợ dạy học?”
 
Kiều Loan khoát khoát tay, “Không phải cái này!”
 
Nói xong, cô lập tức mong đợi nhìn Hàn Thời, chờ đối phương mở miệng lần nữa.
 
Nhưng làm Kiều Loan tiếc nuối là, hình như Hàn Thời cũng không có ý muốn nói gì nữa.
 
Kiều Loan không khỏi thất vọng nói: “Anh thật sự không biết sao? Tôi còn tưởng rằng chắc anh đã sớm có chuẩn bị rồi… Sớm biết sáng nay tôi cũng không cố ý kéo Cửu Cửu nhìn những thứ hoa hồng kia.”

 
Nói xong, Kiều Loan quay đầu nhìn Hàn Thời, “Được rồi, tôi nói thẳng với anh nhé, hôm nay cũng không phải chỉ là lễ mừng, còn là Cửu Cửu —— “
 
“Sinh nhật cô ấy.”
 
Giọng nói bình tĩnh cắt ngang giọng của Kiều Loan.
 
Sau khi không khí đình trệ mấy giây, Kiều Loan kinh ngạc nhìn lên, nhưng chỉ thấy bóng lưng chàng trai đã xoay người đi lên lầu —— 
 
“Nếu như không có chuyện gì khác phải nói, tôi lên đây.”
 
Lúc này Kiều Loan mới phản ứng được —— 
 
“Anh đã biết rồi? ?”
 
“Ừ.”
 
Giọng nói nửa chừng ngắn gọn lười biếng rơi xuống.
 
Kiều Loan suy nghĩ một lát, không khỏi cười nói: “Vậy nhất định anh đã chuẩn bị kinh hỉ cho cậu ấy nhỉ!”
 
“…”
 
Đã đi được nửa cầu thang, bước chân Hàn Thời dừng lại, anh chống chân dài, mí mắt rủ xuống, tầm mắt nhìn xuống lầu.
 
Trên khuôn mặt yên tĩnh kia hiếm khi không thấy cảm xúc gì, chỉ có trong con ngươi đen nhánh ẩn giấu một chút ý tứ dò hỏi.
 
“Hình như cô rất quan tâm đến chuyện của chúng tôi?”
 
Kiều Loan sững sờ, sau đó nghiêm mặt, nghiêm túc uốn nắn: “Tôi là rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Cửu Cửu nhà chúng tôi —— cho dù không phải anh, đổi lại là một người khác, tôi vẫn sẽ rất quan tâm như thường.”
 
“…”
 
Đáp án này coi như hiếm thấy miễn cưỡng đưa vào trong cái vòng nhỏ kén chọn của Hàn Thời, môi mỏng anh hơi cong, đáy mắt chứa ý cười lạnh nhạt.
 
“Chỉ có thể là tôi, sẽ không có một người nào khác.”
 
Kiều Loan: “…”
 
Người này có thể đừng tự tin quá đáng một chút được không?
 
Hàn Thời thu ánh mắt lại, vừa mới chuẩn bị tiếp tục lên lầu, sau đó hình như nghĩ tới điều gì, chân dài bước ra dừng lại.
 
“À, coi như cảm ơn vì cô quan tâm đến Đinh Cửu Cửu —— “
 
Kiều Loan tò mò ngẩng đầu nhìn qua. “——? “
 
“Cô thích Chu Thần nhỉ.”
 
“…? !”
 
Vẻ mặt, ánh mắt và giọng nói của chàng trai đều bình tĩnh có một không hai, giống như không để ý tiện tay chọc vỡ một cái bọt khí.
 
Trong ánh mắt khiếp sợ không nói được gì của Kiều Loan, anh khàn giọng cười nhẹ, ánh mắt thâm thúy.
 
“Chu Thần cũng không phải nhìn vô hại giống như vậy. Một con báo hoa giả dạng làm mèo… Cô cẩn thận bị anh ta nuốt đến lông cũng đều không còn.”
 
Nói xong, Hàn Thời cũng không lắm lời nữa, nhấc chân đi lên lầu.
 
Chỉ để lại Kiều Loan đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ cả buổi, vẫn không nhịn được lẩm bẩm —— 
 
“Tại sao phải còn lại lông chứ —— tôi cũng không phải động vật được chưa?”
 
========================================
 
Kiều Loan: Tôi, ngốc bạch lại không ngọt.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.