Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 33:
Chương 33: “Rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy!?”
Lúc Lâm Yến Thanh tới là thời gian ăn trưa, đúng lúc đám người Hàn Thời và Tống Soái xuống lầu một đi vào trong sân, đang chuẩn bị qua chỗ nhà ăn tạm thời.
Các sinh viên bình thường đều cách xa mấy cậu ấm nhóm bốn này, chỉ sợ không cẩn thận trêu chọc tới người nào —— vì vậy khi nhóm người này đi trong sân, vô cùng chói mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà chính vào lúc này Lâm Yến Thanh đi vào tòa nhà tứ hợp viện.
Đối diện phía trước anh gặp được một nữ sinh trong trường, nữ sinh kia thoáng nhìn thấy anh, đi được một nửa cũng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy thì giật mình la lên:
“Lâm hotboy? Sao anh lại ở đây?”
Một tiếng la này động tĩnh tuyệt đối không hề nhỏ, ít nhất hơn nửa người trong sân đều nghe thấy, ồn ào nhìn qua.
Đám người Tống Soái đi đến họ hàng cũng không thèm nhận, đối với những người, những việc khác không liên quan đến mình toàn bộ đều không quan tâm. Ngược lại Hàn Thời đi phía trước nghe thấy âm thanh, bước chân đột nhiên dừng lại.
Qua hai giây, anh hơi nhướng mày, nghiêng người qua hỏi Tống Soái: “… Cô ta vừa mới nói, là Lâm Yến Thanh?”
Tống Soái bỗng nhiên phản ứng lại mối quan hệ giữa “Lâm hotboy” và “Lâm Yến Thanh, vừa quay đầu nhìn người đang đứng trước mặt nữ sinh hoảng sợ la thất thanh lúc nãy, sau đó xoay lại, không xác định gật gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hình như là vậy, người trong trường bọn họ hình như đều gọi Lâm Yến Thanh là hotboy?… Cậu chủ nhà họ Lâm này và chúng là không phải là người chung đường, không chú ý đến anh ta lắm, tôi không nhận ra, cũng chỉ từng nghe nói.”
Sau đó Tống Soái sờ sờ ót, nghi ngờ nói: “Một đứa trẻ gương mẫu như anh ta, kỳ nghỉ không phải nên đến công ty trong nhà anh ta thực tập sao, sao đột nhiên lại chạy tới chỗ hoang vu hẻo lánh đến phân chim còn không có này?”
“…” Sắc lạnh lướt qua trong mắt Hàn Thời, lát sau anh hơi cong môi mỏng lên, cười hời hợt lười biếng thoải mái, “Nếu như là anh ta, vậy hình như tôi biết… tại sao anh ta lại tới đây.”
“Hả??… Tiểu Hàn tổng sao cậu biết được, trước đó không phải cậu không có chút ấn tượng nào với anh ta sao?”
Tống Soái nói xong hô hấp hơi chậm lại, sau đó trong lòng tế nhị nhíu mày, “Tiểu Hàn tổng, cậu đừng nói với tôi… cậu vì anh ta và Đinh Cửu Cửu có quan hệ thanh mai trúc, nên chủ động đi trêu chọc anh ta hả?”
“…”
Hàn Thời không trả lời, chỉ một tay đút túi quần, cười như không cười nhìn về hướng Lâm Yến Thanh.
Trong đôi mắt đào hoa chứa đầy sắc cười lạnh nhạt.
Thực tế cũng không cần Hàn Thời trả lời. Ánh mắt mọi người đều rơi vào vị trí kia, hiếm khi thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm Yến Thanh đang cúi đầu hỏi nữ sinh kia việc gì đó.
Sau khi nữ sinh sững sờ, mới đưa tay chỉ chỉ lầu bốn.
Lâm Yến Thanh nhấc chân đi về hướng cầu thang, chẳng qua vừa mới đi được mấy bước, khóe mắt lướt qua đoàn người Hàn Thời và Tống Soái, sau đó thân hình đột nhiên dừng lại.
Mấy giây sau, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Hàn Thời đứng đầu, đi nhanh tới.
Tống Soái che mắt, không nhịn được đau khổ quay đầu đi không nhìn hai người này nữa, “Mẹ nó mà…”
Đám con cháu đời thứ hai phía sau cũng nhìn ra bầu không khí không đúng lắm, có mấy người vội vàng chạy tới cạnh Tống Soái, thấp giọng hỏi:
“Tống ca, xử lý thế nào?”
“Thằng nhóc nhà họ Lâm này điên rồi sao, dám đối chọi với tiểu Hàn tổng của chúng ta?
“Hay là chúng ta lên cản anh ta lại?”
“…”
Tống Soái nhức đầu, khoát khoát tay, “Các người đừng nói nhảm, bảo đám con gái trường bọn họ gọi Đinh Cửu Cửu xuống đây, nói hai người kia muốn đánh nhau… Nhanh lên!”
“…”
Khoảng cách giữa Hàn Thời và Lâm Yến Thanh không hề xa, trong phút chốc Lâm Yến Thanh đã dừng trước mặt đoàn người Hàn Thời.
“—— Cậu chính là Hàn Thời?”
Ánh mắt Lâm Yến Thanh sắc như dao, giọng nói cũng lạnh giống như có thể đông cứng cả người khác.
Hàn Thời không trả lời, chỉ khàn giọng cười, lười biếng nâng mắt, ánh mắt quét qua một lần trên người vừa tới, “… Lâm Yến Thanh?”
“…!”
Giọng điệu khinh thường buông tuồng rơi vào tai, lập tức ném một mồi lửa vào đống củi một đường tích tụ trong lòng Lâm Yến Thanh, tức giận biến thành lạnh lẽo trong mắt anh ta, đột nhiên anh ta bước lên một bước, đưa tay kéo cổ áo sơ mi chàng trai trước mặt.
Động tác này vừa xảy ra, trong sân lập tức xôn xao.
Sắc mặt đám người Tống Soái sau lưng Hàn Thời đều thay đổi, lập tức có mấy người tiến lên một bước, Tống Soái cũng không nhịn được lạnh mặt nhíu mày ——
“Lâm Yến Thanh, tốt nhất anh nên buông tay ra.”
Sau lưng cũng có người không đè nén được nóng nảy, đã đi tới muốn kéo cánh tay Lâm Yến Thanh ——
“Đúng vậy Lâm thiếu, trước tiên tốt nhất anh nên nghĩ rõ ràng người này là ai —— không phải hậu quả gì anh cũng có thể gánh vác nổi đâu!”
Trong những lời này, Hàn Thời bị nắm chặt cổ áo sơ mi bỗng nhiên cười nhẹ giễu cợt.
Ánh rút tay đút trong túi quần rút ra, lười biếng giơ lên.
Mấy người vừa mới tiến lên do dự một chút, đều lui về vị trí của mình.
Hàn Thời thu tay về, cũng không giãy ra, mặc cho Lâm Yến Thanh giống như sư tử nổi giận hung ác nhìn chằm chằm mình, bản thân anh chỉ cười thản nhiên.
“… Có chuyện gì sao, Lâm thiếu.”
Lâm Yến Thanh siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, giọng nói đè ép tới mức cực thấp, đến mức chỉ có hai người mơ hồ nghe được ——
“Rốt cuộc cậu đã làm gì Cửu Cửu!?”
Ánh sáng trong mắt Hàn Thời hơi dao động.
Lát sau, anh khàn giọng cười, “Căng thẳng như vậy làm gì?… Cô ấy là bạn gái anh, nên sợ tôi cho anh đội nón xanh sao.”
Nói đến âm cuối vẫn cười như không cười hời hợt lười biếng, chỉ có tầm mắt thu lại đúng lúc, trong con ngươi sâu thẳm của chàng trai đen kịt giống như có thể nhỏ ra mực.
Mà thái độ ngạo mạn này lại chọc giận Lâm Yến Thanh, anh ta giận đến mức cắn răng, “Hàn, Thời!… Cậu quả nhiên giống như tin đồn vậy, chính là một kẻ bại hoại không hơn không kém!”
Hàn Thời không tức giận ngược lại còn cười, dứt khoát đút tay vào túi quần, tùy ý cánh tay đối phương nắm cổ áo sơ mi mình càng ngày càng chặt, anh cười nhạt.
“Anh nói vậy, thì chính là vậy đi… cô ấy không biết không phải là tốt rồi sao.”
“…!”
Lâm Yến Thanh trừng hai mắt đã đỏ bừng, “Cậu nói đi —— rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy!?”
Hàn Thời nhẹ liếm hàm trên, vốn không muốn để ý tới, chẳng qua lúc ánh mắt rũ xuống nhìn qua, anh vô tình bắt được đầu cầu thang bên cạnh, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn còn chưa lộ ra hoàn toàn.
Lát sau, Hàn Thời bỗng nhiên cười nhẹ.
“Làm gì?” Ánh mắt chàng trai xoay chuyển, hơi hất cằm, nụ cười khiêu khích lại ý vị thâm trường, “Đương nhiên tôi phát điên muốn làm vài chuyện với cô ấy —— không phải khi đó anh nghe được rồi sao?”
Không khí đột nhiên nặng nề.
Một giây tiếp theo, chỉ nghe mấy nữ sinh xung quanh có người “A” một tiếng sợ hãi hét lên.
——
Mà trong nháy mắt Đinh Cửu Cửu vừa mới chạy ra khỏi cửa cầu thang, cảnh tượng nhìn thấy chính là Hàn Thời hai tay đút túi quần cười lười biếng, cổ áo anh bị Lâm Yến Thanh nắm chặt hung dữ đánh một quyền ngã xuống đất.
“…!!”
Con ngươi Đinh Cửu Cửu bỗng nhiên co rút lại.
Cô gần như không suy nghĩ, tránh khỏi cánh tay nữ sinh đang kéo mình xuống, dùng hết toàn bộ sức lực chạy về phái vòng vây kia.
Những người còn lại vẫn còn trong cảm xúc kinh ngạc đến ngây người chưa hoàn hồn, đám người Tống Soái đã sớm có chuẩn bị trái lại kịp thời phản ứng, sắc mặt từng người giận đỏ bừng, lại không người nào bước lên.
——
Tống Soái nhìn thấy vô cùng rõ ràng, trước đó mấy giây, trước khi Lâm Yến Thanh ra tay, rõ ràng Hàn Thời đã ra hiệu cho bọn họ tỏ ý không cho phép nhúng tay vào.
Nếu như nói anh ta tức giận không thể hiểu được mục đích Hàn Thời làm như vậy làm gì, vậy thì cho đến khi nhìn thấy cô bé kia xông vào giữa đám người, mới đột nhiên tỉnh ngộ.
“Lâm Yến Thanh!!”
Giọng cô gái không đè nén được tức giận vang lên. Lâm Yến Thanh nửa quỳ xuống, đã xốc cổ áo Hàn Thời lên lần nữa chuẩn bị vung một quyền sống lưng lập tức cứng đờ.
“… Anh thua.”
Một âm thanh nhẹ vô cùng, cực thấp, mà lại khàn khàn cực kỳ vui vẻ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được.
Lâm Yến Thanh cứng đờ cúi đầu xuống, chính diện nhìn thấy khóe miệng chàng trai rỉ ra vết máu đỏ thẫm ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia là một mảnh đen kịt, cuối cùng lộ ra sự buông tuồng sắc lạnh như tuyết đầu mùa tan chảy, còn có sau khi tuyết tan chảy, ẩn giấu bên dưới chính là những thứ ác liệt và sắc bén ——
“Cô ấy là của tôi.”
Giọng nói khàn khàn nặng nề, từng chữ lạnh như băng.
Trong cặp mắt đào hoa cũng không thấy sắc cười nào.
Mà cô gái đã chạy vọt đến bên cạnh hai người.
Đinh Cửu Cửu không chần chừ kéo Lâm Yến Thanh đang giơ nắm đấm, cái tay khác cũng níu cánh tay đang siết chặt cổ áo Hàn Thời của anh ——
“Buông ra.”
Cô tức giận nói, sắc mặt căng thẳng trắng nhợt.
“…”
Lâm Yến Thanh rũ mắt, im lặng buông lỏng tay.
Đinh Cửu Cửu kéo Lâm Yến Thanh lạnh mặt mang anh ta ra ngoài.
Ánh mắt chàng trai trên đất dao động mạnh, trong mắt ghim một thanh đao nhỏ, từng đao từng đao mà bay tới trên cánh tay Đinh Cửu Cửu đang kéo Lâm Yến Thanh.
Nhưng anh mở miệng, môi mỏng hơi động đậy, giọng nói lại nghe có vẻ vô cùng trầm thấp, ấm ức ——
“Đinh Cửu Cửu.”
“…”
Thân hình Đinh Cửu Cửu cứng đờ.
Từ khi bắt đầu gặp mặt, người kia hiếm khi gọi mình như vậy, càng hiếm khi giọng điệu có chút giống như bất lực thế này, không hiểu sao lúc nghe thấy, trong ngực cô cũng đảo lộn lên một trận đau nhói giống như bị kim đâm chi chít.
Cảm giác đau kia không hề dữ dội, cũng không phải không có cách nào nhịn được, chẳng qua nó vẫn ở đó, giống như theo mỗi một lần hô hấp cũng nặng nề thêm một chút.
Không biết thời gian bao lâu, cơn đau này sẽ như dây leo phát triển đến mức không thể nào khống chế được.
Nhưng ít nhất Đinh Cửu Cửu biết, lúc này mình không thể quay đầu.
Bởi vì cô cũng không tin tưởng chính mình —— sau một tiếng gọi này nếu như quay đầu lại, nếu như nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt và ánh mắt người kia —— cô cũng không thể xác định chút nào, mình còn có thể đi nữa hay không.
Vì vậy sau khi thân hình cứng đờ mấy giây, Đinh Cửu Cửu vẫn nhẹ nhàng hít một hơi, cắn răng kéo Lâm Yến Thanh, bước nhanh rời khỏi ánh mắt mọi người, ra khỏi tòa nhà tứ hợp viện.
Trong sân là một mảnh yên tĩnh.
Trong lòng mọi người vây xem đều phức tạp nhìn hướng hai người đã biến mất ở trong sân, lại nhìn Hàn Thời ngồi dậy trên mặt đất.
Người kia hơi cong chân dài, một tay chống đầu gối, rũ mắt xuống, trên gương mặt thanh tú góc cạnh rõ ràng, lại là cảm xúc lạnh như băng dường như bọn họ chưa từng nhìn thấy.
“Con bà nó… Cho nên Đinh Cửu Cửu là vì Lâm Yến Thanh, mà Hàn Thời cũng vứt bỏ mặc kệ sao? Trước kia không phải cô ấy nói mình và Lâm Yến Thanh chỉ là bạn bè thôi sao?”
“Oa, Hàn Thời đó cũng quá đáng thương đúng không?”
“Cô ấy thế này cũng quá là phía trước một mặt sau lưng lại là một mặt đi…”
“Ôi, tôi cảm thấy không đến nỗi như vậy, đổi lại là tôi tôi cũng kéo Lâm Yến Thanh đi, rõ ràng anh ta mới là người đang gây chuyện mà, không kéo anh ta đi chẳng lẽ chờ nhìn bạn mình ở chỗ này nổi điên sao?”
“Mặc kệ nói thế nào, Hàn Thời này nhìn cũng có chút thê thảm mà. Trước đó còn cho rằng người như anh ta theo đuổi con gái nhất định rất dễ dàng, kết quả… Đinh Cửu Cửu thật là lòng dạ tàn nhẫn…”
“…”
Nghe những tiếng nghị luận kia càng ngày càng nhiều, Tống Soái nhíu mày, không kiên nhẫn lạnh mặt phất tay ——
“Giải tán giải tán, đều không ăn cơm sao?”
“…”
Mấy sinh viên vây xem lúc này mới ồn ào tản đi.
Mấy người Tống Soái đứng tại chỗ hơi do dự, nhìn nhau mấy lần, cuối cùng vẫn là Tống Soái bất chấp đi tới bên cạnh Hàn Thời, ngồi xổm xuống ——
“Cái đó thế nào nhỉ… Tiểu, tiểu Hàn tổng, cậu cũng đừng quá khó chịu, tục ngữ có câu này rất hay, chân trời nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu thích một cành hoa… Đinh Cửu Cửu này không được, vậy chúng ta đổi…”
Tống Soái không nói được, tất cả những gì mình nói đều nghe như thằng khốn, đang lo lắng nháy mắt ra hiệu với những người khác, dùng khẩu hình hỏi lúc này phải an ủi thế nào, anh ta đột nhiên nghe chàng trai trước mặt vẫn luôn không có động tĩnh gì cười nhẹ.
Tống Soái vội vàng nhìn qua.
Lại nhìn thấy Hàn Thời đưa tay lên khóe miệng nhẹ quẹt một cái, sau đó bỏ tay xuống, nhìn vết máu đỏ thẫm trên bụng ngón tay cái, chàng trai cười ánh mắt lóe lên.
“Muộn rồi.”
“… Hả?”
Đầu óc Tống Soái không xoay chuyển kịp, trong mắt tất cả đều là dấu hỏi, ngẩn người nhìn Hàn Thời trên đất, “Tiểu Hàn tổng, cậu không sao chứ…”
Vốn dĩ gần đây đã không đúng lắm, nhưng mà cũng đừng đập đầu óc hỏng chứ.
Dường như Hàn Thời đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, tầm mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo quét trên người anh ta, sau đó mới đứng lên, đá đá chân dài tê dại ——
“Tôi nói tôi phản ứng chậm.”
“À, à à, cậu nói Lâm Yến Thanh kia đột nhiên đánh cậu một cái hả? Đổi lại là bọn tôi cũng phản ứng không kịp…” Tống Soái an ủi một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng, “Này? Nhưng mà tiểu Hàn tổng, lúc đó không phải cậu làm động tác tay bảo bọn tôi đừng nhúng tay vào sao, không phải đã đoán được à?”
“…”
Hàn Thời quay đầu lại, nhìn Tống Soái giống như nhìn một thằng ngốc.
“Tôi nói phản ứng chậm, là nói nên sớm kích thích anh ta một chút.”
Tống Soái: “…?”
“Vừa rồi bị đánh một cái… còn chưa đủ cô ấy đau lòng.”
Hàn Thời nói xong, không để ý thẳng người rời đi.
Tống Soái: “——? ? ?”
Thương cảm ngồi đó cả buổi, là đang tiếc nuối vấn đề này sao??
Đột nhiên Tống Soái chỉ cảm thấy đau răng, cũng không biết là giận đến đau hay là kìm nén đến đau.
“Thật mẹ nó tàn nhẫn.”
“Tống ca, cậu nói là người nhà họ Lâm đó sao? Tôi cũng cảm thấy anh ta lợi hại, vì một người phụ nữ, ngay cả nhà họ Hàn cũng không sợ đắc tội…”
“Tôi là nói Hàn Thời.”
Tống Soái không nói liếc người kia một cái.
Người con cháu đời thứ hai kia sững sở, “Hả?”
Tống Soái thở dài.
“Đối với người khác cũng tàn nhẫn, đối với bản thân mình cũng tàn nhẫn… Ông cụ nhà họ Hàn nếu như biết mình có loại cháu trai thế này, sẽ để cậu ta và Đinh Cửu Cửu thuận lợi… Nếu không với tính tình này, sau này trong chuyện này ai đối nghịch với ý của cậu ta, chẳng phải cậu ta sẽ chọc một cái lỗ lên trời luôn sao.”
…
Cho đến khi ra khỏi tòa nhà, Đinh Cửu Cửu vẫn còn cảm thấy ánh mắt người kia hình như vẫn luôn dính vào trên lưng mình vậy, sau lưng và trong lòng cô nóng từng trận thiêu đốt đau đến hoảng sợ.
Vẫn luôn liên tục đi thật xa, cuối cùng Đinh Cửu Cửu thoát ra khỏi cảm xúc đó, cô dừng chân, buông tay ra, xoay người lại nhìn Lâm Yến Thanh.
Khuôn mặt tinh xảo của cô gái lạnh lẽo giống như ngâm trong băng tuyết.
“Lâm Yến Thanh, anh có phải điên rồi không?”
“…”
Cho dù giọng nói hay vẻ mặt, Lâm Yến Thanh cũng nhìn ra được —— việc này ít nhiều đã động đến hỏa khí của Đinh Cửu Cửu.
Anh ta thở dài, “Cửu Cửu, em hiểu mà, bởi vì anh lo lắng cho em ——”
“Bởi vì anh lo lắng cho em, mới đẩy em vào trong tình cảnh không có đường lui như vậy sao?”
“…”
Ánh mắt Lâm Yến Thanh nặng nề, lát sau anh ta mới thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Cửu Cửu, hôm nay là anh kích động. Anh vốn cho rằng nhịn được, nhưng sau cuộc điện thoại kia, quả thật anh không nén được lo lắng, cho nên mới…”
Đinh Cửu Cửu hít sâu một hơi, lần nữa ngẩng đầu lên, “Em biết vừa rồi em nói đã nói nặng lời, nhưng Thanh tử, chuyện hôm nay anh làm thật sự làm em rất khó xử —— hơn nữa trong khoảng thời gian rất dài sau này, em đều không thể tiếp tục đối mặt với ảnh hưởng của chuyện khó xử này mang tới cho việc học tập và cuộc sống của em —— em biết vốn dĩ anh không phải người xúc động không nghĩ đến hậu quả như vậy, em cũng hiểu đây là anh lo lắng, nhưng em hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”
Lâm Yến Thanh nhíu mày, “Cửu Cửu, Hàn Thời người đó…”
“Từ trước đến nay anh đều không bừa bãi đánh giá bất kì một người nào trước mặt em như vậy” Đinh Cửu Cửu cắt ngang anh, ánh mắt nghiêm túc, “Đây là điều rất đáng quý em học được trên người anh, đừng hủy hoại nó.”
Lâm Yến Thanh thở dài một hơi.
“Có lẽ anh đối xử với em giống như em gái ruột, nếu như anh cảm giác không tốt, người có những lời nhận xét không tốt đang đến gần em, anh sẽ muốn đuổi anh ta đi theo bản năng… Anh sẽ biến thành một người kích động lại nhỏ mọn, một kẻ tiểu nhân mà ngay cả chính anh cũng xem thường.”
Đinh Cửu Cửu im lặng. Ánh mắt cũng từ từ rũ xuống.
Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng thấp giọng nói.
“Nhưng Thanh tử, em đã trưởng thành. Có lẽ em cũng nên tiếp xúc với những người mình muốn tiếp xúc, quen biết những bạn bè có thể anh không biết hoặc không muốn cùng xuất hiện với em… những thứ này anh không thể ngăn cản.”
Lúc này vẻ mặt Lâm Yến Thanh rõ ràng lướt qua chút nặng nề, ấm ức và giãy giụa, chỉ im lặng đến cuối cùng, anh vẫn gật đầu thỏa hiệp.
“… Được. Anh sẽ nhớ, Cửu Cửu.”
Cuối cùng vẻ mặt cô gái hòa hoãn hơn nhiều, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một lần trên người anh, “Anh cứ như vậy vội vàng tới đây sao?”
“… Ừ.” Nhớ lại bản thân mình hiếm khi sinh ra hành động xúc động hoàn toàn bất chấp hậu quả, Lâm Yến Thanh có chút xấu hổ sờ sờ ót.
Đinh Cửu Cửu thở dài, sau đó cười bất đắc dĩ, “Anh thật đúng là có năng lực… Trong vùng núi này của bọn em chỉ có khách sạn kia, chắc là còn vài phòng trống, trước tiên anh ở lại đây một đêm, liên hệ xe xuống núi, ngày mai quay về đi.”
Lâm Yến Thanh nặng nề nở nụ cười, “Ừ, anh đưa em… ách, anh không nhớ đường, em đưa anh quay lại?”
Đinh Cửu Cửu đưa tay chỉ đường cho anh, “Đi thẳng về phía trước, quẹo trái hai trăm mét là đến cổng tòa nhà… Anh cũng dám đánh người, còn không nhớ đường?”
Lâm Yến Thanh: “Em còn có việc sao?”
“Ừ.” ánh mắt cô né tránh, “Em phải vào trong thôn mượn ít đồ.”
*
Nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Tống Soái vừa vào cửa đã thở dài, “Tiểu Hàn tổng, tôi đặt mấy thứ lấy từ xe bác sĩ đi theo trên bàn cho cậu đấy.”
Trong phòng tắm trả lời một tiếng.
Thật sự không cần tôi gọi bác sĩ đi theo lên đây cho cậu sao?”
“…”
Lần này bên trong không trả lời, mấy giây sau, tiếng nước chảy ngừng lại. Cửa phòng tắm mở ra, chàng trai nửa người dưới quấn khăn tắm lắc đầu tóc đen ướt nhẹp, lười biếng đi ra.
“Không cần.”
Đi đến trước bàn, Hàn Thời đưa tay lấy một chai thuốc tím, lông mày nhướng lên, “Thứ đồ chơi này có thể bôi lên mặt?”
Tống Soái nhìn khuôn mặt nước đang chảy xuống đặc biệt khôi ngô tuấn tú trong gương, có chút hả hê cười ——
“Sao vậy, hiện tại lo lắng bị hủy hoại nhan sắc sao? Vậy vừa rồi lúc ngài cố ý tính toán để mình bị đánh sao không lo lắng chứ? —— Cậu nói xem cậu theo đuổi bạn học Đinh vốn dĩ không dễ dàng, kết quả còn để mặt mình bị trầy, tiểu Hàn tổng, cậu không sợ bạn học Đinh sẽ chê cậu sao?”
Tống Soái nhún vai, “Mặt mũi này không thể nhìn cậu chuẩn bị làm thế nào đây, sắc dụ sao?”
Vừa nói, ánh mắt Tống Soái không có ý tốt nhìn lướt qua đường cong cơ bụng xinh đẹp trên người chàng trai đang để trần.
Hàn Thời liếc ngang anh ta, cười mắng, “Cút.”
“Vâng.”
Tống Soái bóp giọng trả lời, nghiêng người đi tới cửa, đưa tay kéo cửa ra.
Ngoài cửa, bàn tay cô gái vừa mới nâng lên định gõ cửa dừng giữa không trung.
Tống Soái sững sờ hai giây, mặt mày hớn hở: “Ôi chao, đây không phải là tổ trưởng Đinh của chúng ta sao? Cô đây là…” Ánh mắt anh ta liếc nhìn thứ trong ngực Đinh Cửu Cửu, “Cô đây là đến đưa thuốc trị thương cho tiểu Hàn tổng?”
Đinh Cửu Cửu gật gật đầu, “Anh ấy đỡ hơn chút nào không?”
“Cô không tới, vậy nhất định là không tốt được.” Tống Soái nói đùa, xoay người nhìn vào phòng, “Chẳng qua thuốc trị thương này cô mang tới cũng không cần thiết, tôi đã đưa cậu ta từ —— “
Lời nói im bặt.
Tống Soái nhìn chằm chằm thuốc trị thương mình vừa đưa, lúc này trên bàn đã trống không không còn một cái, chớp mắt nhìn.
Qua hai giây, anh ta từ từ nhìn xuống, nhìn đến thùng rác bên cạnh bàn.
Thuốc tím và tăm bông đáng thương đang nằm trong thùng rác.
Tống Soái: “…”
Tống Soái nghiến răng nghiến lợi, nhìn ánh mắt vô tội của Hàn Thời trong phòng giống như không xảy ra chuyện gì, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ ——
“Cậu đặc biệt… Ném thật nhanh ha…”
===========================
Tống Soái: Cô gái nhỏ nhà cậu đưa thuốc tới thì là bảo bối, ông đây đưa thuốc tới thì ném thùng rác sao??
Thuốc tím: Tôi đã là gì sai QAQ