Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 28:
Chương 28: “Sao tôi lại thích em như vậy chứ”
“Cửu Cửu,” nói chuyện điện thoại xong Kiều Loan quay lại, “Tống Soái nói thành viên trong nhóm bọn họ cũng đưa cho cậu rồi, ngay cả phó tổ trưởng cũng đi —— ai đi tùy cậu sắp xếp.”
Đinh Cửu Cửu: “… Mấy người trong nhóm bọn họ có biết mình bị anh ta tặng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Loan nhún nhún vai, dáng vẻ lực bất tòng tâm.
Đinh Cửu Cửu thở dài, “Được rồi, để mình đi hỏi.”
Nhớ tới điệu bộ của mấy người con cháu đời thứ hai kia, trong lòng Kiều Loan cũng không nỡ, “Vậy hay là mình đi với cậu hỏi thử.”
Vừa rồi sắc mặt cô gái còn chán nản lập tức ngẩng đầu lên, mắt hạnh cong cong, dứt khoát đồng ý: “Được.”
Kiều Loan: “…”
Kiều Loan: “Oa cậu cái người không có lương tâm này ngay cả mình cũng tính toán!”
Hai người nửa cười nửa ồn ào chạy thật xa ra ngoài, đến bên ngoài phòng học cùng phụ trách với nhóm bốn thì dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói là phòng học, thật ra cũng chỉ là một gian phòng thấp trong khu vườn nhỏ.
Lúc này, sinh viên hai nhóm đang hóng mát dưới bóng cây to trong vườn. Mỗi người ủ rũ cúi đầu phơi nắng, thẫn thờ.
Mấy cậu ấm nhóm bốn kia hiển nhiên chưa từng làm qua loại công việc này mặt mày đều xám tro, nhìn dáng vẻ không hào hứng lắm.
Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan nhìn nhau, chợt cảm thấy nhiệm vụ gánh trên vai nặng hơn nhiều.
Kiều Loan đến nơi lại sợ hãi: “À… đồng chí Cửu Cửu, nếu không hay là tự cậu lên đi?”
Đinh Cửu Cửu tức giận lại buồn cười trừng cô ấy, “Cậu đó, có thể đáng tin hơn một chút được không, chỉ chút lá gan này ai tin cậu dám theo đuổi đàn anh Chu Thần chứ?”
Kiều Loan: “…”
Đối với người khác hiệu quả thế nào không biết, nhưng “phép khích tướng” này đối với Kiều Loan rõ ràng lần nào cũng đúng.
Nghe lời này, Kiều Loan ưỡn ngực lên, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng lập tức kéo Đinh Cửu Cửu đi qua.
Mấy người con cháu đời thứ hai đang ủ rũ phơi nắng dưới tàng cây bỗng bị khí thế này của cô ấy làm chấn động, sững sờ hai giây mới có người hoàn hồn.
“Hai vị tổ trưởng, có việc gì phải làm sao?”
——
Một nhóm năm người con cháu đời thứ hai không chăm chỉ làm việc cả một buổi sáng, rõ ràng vẫn tích tụ chút oán giận.
Kiều Loan bị lời này làm sặc, mặt hơi biến sắc, há miệng muốn cãi lại bị Đinh Cửu Cửu đưa tay kéo.
Đinh Cửu Cửu tiến lên nửa bước, “Đúng vậy, để thuận tiện cho mọi người, bữa trưa hôm nay chúng ta dùng thức ăn nhanh nhanh chóng giải quyết ở đây —— có thể tiết kiệm thời gian đi lại trên đường, cũng kết thúc công việc sớm một chút.”
Mấy người nhìn nhau đều không có ý kiến gì.
“Nhưng bốn nhóm mỗi nhóm đều cần cử ra một người trở về tứ hợp viện lấy bữa trưa, vừa rồi rồi tổ trưởng Kiều gọi điện thoại qua hỏi tổ trưởng Tống của mọi người, ý của anh ta là trong số mọi người tự đề cử chọn một người đại diện.”
Nghe được câu này, vẻ mặt mấy nam sinh lập tức thay đổi.
Người lên tiếng trước đó ha ha cười khổ nhìn bên ngoài bóng cây mát mẻ —— lúc này là giữa trưa, mấy ổ gà trong bùn đất gần như đều bị phản chiếu bởi ánh mặt trời chói mắt.
“Bảo trong khách sạn đưa tới cho chúng ta đi, việc gì còn phải tự chúng ta đi lấy?”
“Đúng vậy, nhiệt độ như thế còn bảo bọn tôi đi lấy thức ăn?… Tôi bỏ quyền không ăn được không?”
“Ồ, ý kiến hay, tôi cũng không ăn, tôi thà nhịn đói trở về, dù sau ở chỗ này ăn những đồ rách nát kia còn không bằng để tôi đói bụng.”
Mấy người khác cũng rối rít hùa theo.
“…”
Kiều Loan bị tức sắc mặt cũng khó coi hơn, ngược lại Đinh Cửu Cửu bình tĩnh hơn không ít —— trước khi qua đây, cô đã có thể đoán được phản ứng của bọn họ.
Vì vậy đứng trong ánh mặt trời nóng bỏng, cô gái không nhanh không chậm nói, giọng nói và khuôn mặt tròn tinh xảo kia đều sạch sẽ, nghe không ra chút ý nóng nảy giữa hè ——
“Tổ trưởng Kiều, mình không mang điện thoại di động, phiền cậu nói một tiếng với tổ trưởng Tống, mấy vị bạn học đại diện nhóm bọn họ đại diện toàn nhóm xin miễn cơm trưa —— hỏi ý kiến anh ta một chút, nếu anh ta đồng ý, đại diện ba nhóm chúng ta trực tiếp xuất phát.”
Mấy nam sinh này hiển nhiên có chỗ kiêng dè với Tống Soái, vừa nghe lời này của Đinh Cửu Cửu, biểu cảm lập tức hơi thay đổi.
Đúng lúc này, sau lưng Đinh Cửu Cửu truyền đến một giọng nói lười biếng ——
“Tổ trưởng nhỏ Đinh, đại diện nhóm bốn chuẩn bị xong rồi, tùy lúc có thể xuất phát.”
Đinh Cửu Cửu: “…”
Cô xoay người lại, ngược sáng đứng đằng kia đúng như dự đoán chính là Hàn Thời.
Dường như cảm giác được ánh mắt của cô nhìn qua, chàng trai tay đút túi quần nhìn lên, lười biếng cong khoé môi, ánh mắt nhàn nhàn liếc qua.
“Không đi sao, tổ trưởng nhỏ Đinh?”
Cái chữ “nhỏ” kia như có như không bị nhấn mạnh trọng âm.
Cảm giác được ánh mắt và tiếng thì thầm bàn luận sôi nổi của mấy người trong khu vườn phía sau, ào ào nhìn qua, Đinh Cửu Cửu hít sâu một hơi, nhíu mày đi qua.
Lúc đi lướt qua bên cạnh chàng trai, người kia nở nụ cười hời hợt lười biếng gọi cô lại, tầm mắt lại không nhìn qua chỗ này, chỉ bình thường nhìn về phía trước ——
“Tổ trưởng nhỏ Đinh.”
“… Sao vậy.” Giọng nói cô gái căng thẳng hơi cứng ngắc.
“Nhóm các em là tổ trưởng tự mình đi?”
Đinh Cửu Cửu hơi nghẹn, giọng chàng trai không nóng không lạnh làm trong lòng cô có chút khó hiểu, “Có vấn đề gì không?”
“Không có.”
Người kia cười giễu, ánh mắt chợt lóe lên ——
“Tôi đau lòng mà thôi, coi như vấn đề đi.”
Cô gái bất ngờ không kịp đề phòng ngơ ngẩn, lúc hồi phục tinh thần trên gương mặt nhanh chóng nóng vọt lên.
Cô không nghĩ sẽ tranh luận với đối phương, tốc độ bước chân tăng nhanh đi ra khỏi vườn.
Chỉ có Kiều Loan đứng gần nghe thấy đôi câu hai người nói chuyện với nhau, phản ứng mấy giây mới giơ ngón cái về phía Hàn Thời còn chưa lên đường ——
“Phó tổ trưởng Hàn, tôi sắp khâm phục anh sát đất.”
Hàn Thời chưa kịp trả lời, mấy người con cháu đời thứ hai dưới bóng cây bên kia cũng kịp phản ứng ——
“Sao dám làm phiền tiểu Hàn tổng đi chứ? Chúng tôi đi chúng tôi đi…”
“Tôi đi được rồi!”
“…”
Thân hình Hàn Thời hơi dừng lại, hơi xoay người qua, cười như không cười hỏi:
“Mấy người ai muốn đi cùng?”
Mấy người con cháu đời thứ hai kia sững sờ, lại nhìn bóng dáng cô gái đã đi ra ngoài mấy chục mét thêm chút nữa, không khỏi bừng tỉnh, lại rối rít nằm bò ——
“Ôi chao ôi chao, lưng tôi đau quá… không đi được.”
“Cái chân này của tôi, sao không còn sức lực vậy chứ?”
“Tôi cảm giác mình có chút cảm nắng.”
“Sao chóng mặt quá, có phải tôi bị phản ứng cao nguyên không…”
“Tôi —— tôi… trời ạ cái đám cháu trai các cậu có thể chừa cho tôi một lý do không hả…”
Không tiếp tục để ý tới mấy người giả vờ kia, Hàn Thời xoay người, đi về hướng bóng dáng nhỏ xinh kia.
Mấy phút sau.
Đứng trước ba chiếc xe đạp mượn tới, Đinh Cửu Cửu rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc sống ——
“Lúc tới không phải có bốn chiếc sao?”
Nam sinh nhóm ba phụ trách lấy thức ăn gãi đầu, “Buổi sáng có một nữ sinh trong nhóm chúng tôi khó chịu, tổ trưởng để cậu ấy chạy xe về tứ hợp viện nghỉ ngơi trước.”
Đinh Cửu Cửu đỡ trán, “Chuyện thế này, sao trước đó không nói sớm?”
“Chắc là quên mất.”
Hai nam sinh nhóm hai ba đến sớm, lúc này đã mỗi người chạy một chiếc xe, hai người nhìn nhau, một người trong đó hơi cười giỡn nói: “Tổ trưởng Đinh, cậu và bạn học Hàn này trước tiên đi cùng một xe đi, đến tứ hợp viện chạy chiếc kia quay về là được.”
“…”
Việc đã đến nước này, Đinh Cửu Cửu cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác. Cô nhìn xe đạp, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
“… Bạn học Hàn Thời, anh biết chạy xe đạp không?”
“Không biết thì thế nào” chàng trai quay đầu lại, trên gương mặt thanh tú vẫn treo nụ cười thờ ơ như cũ, “Em chở tôi sao?”
Đinh Cửu Cửu không chút do dự, xoay người đẩy xe, “Không biết thì không cần miễn cưỡng, chúng ta tìm một bạn học khác ——”
Lời còn chưa dứt, đầu xe trong tay cô không biết bị chàng trai bên cạnh kéo qua lúc nào.
Đinh Cửu Cửu hơi ngạc nhiên nhìn lên, chạm vào đôi mắt đen kia.
Sau khi đối mặt hai giây, sắc mặt chủ nhân đôi mắt kia hơi thay đổi, đẩy xe lên.
“Vậy cũng chỉ có thể phải biết.”
Bầu không khí vi diệu.
Biểu cảm hai nam sinh trên hai chiếc xe đạp trước mặt kỳ lạ, một người trong đó chào một tiếng.
“Tổ trưởng Đinh, vậy bọn tôi đi trước.”
“…”
Nói xong, hai chiếc xe đạp lập tức tranh nhau chạy ra ngoài.
Đinh Cửu Cửu: “…”
Lúc cô nhìn lại, chàng trai đang nhấc chân lên xe.
Xe đạp trong tứ hợp viện là kiểu cũ, thân xe cao lớn, trước xe còn có một thanh ngang, người chạy xe chỉ có thể nâng chân nhảy lên từ phía sau.
Đinh Cửu Cửu nhìn tận mắt động tác dứt khoát nâng chân ngồi lên của chàng trai.
… Chân thật là dài.
“Còn không lên sao?”
“…” Bị giọng nói kia gọi hoàn hồn, Đinh Cửu Cửu hơi do dự, “Anh chở tôi?”
Hàn Thời khàn giọng cười, vỗ vỗ thanh ngang trước người, “Tôi cũng rất muốn để em chở tôi, nhưng độ cao của nó so với chiều cao của em, hình như có chút khó.”
Liếc mắt nhìn vị trí thanh ngang, lại liếc mắt nhìn chân dài của mình.
Đinh Cửu Cửu: “…”
Ánh mắt trời giữa trưa làm bóng dáng cô gái cúi đầu nhìn chân nhỏ ngắn ngủn của mình co lại thành một đoàn, vòng quanh chân.
Nhìn những sợi tóc lòa xòa giữa mái tóc ngắn mềm mại trên đầu cô gái, Hàn Thời ngồi trên xe cười nhẹ nhìn qua.
“… Nhóc lùn.”
Đinh Cửu Cửu: “…???”
Mặc dù giọng nói kia mềm mại trong trẻo nhàn nhạt, mang theo chút xíu trêu chọc như có như không, nhưng cũng không trở ngại chút nào đến phản ứng của cô gái bị chữ “lùn” chọc đến chân đau ngửa mặt tức giận trừng người kia.
Mà người bị cô trừng mắt cũng không quay đầu lại.
Chàng trai đang chống xe, tay áo sơ mi trắng cuộn lên lộ ra đường cong cánh tay nhỏ đẹp mắt. Theo áo sơ mi mỏng như ẩn như hiện, kéo dài thẳng đến trên cổ thon dài.
Cảm nhận được ánh mắt cô gái anh cũng không quay đầu lại, yết hầu nhẹ lăn lên xuống, giọng nói càng khàn thêm hai phần.
“Có lên hay không?”
Đinh Cửu Cửu giận dữ, giọng nói căng thẳng hơi cứng ngắc, “Không lên.”
“… Là em tự nói.”
Giọng nói chàng trai rơi xuống, không đợi Đinh Cửu Cửu lấy lại tinh thần, đã cảm giác bên hông đột nhiên siết chặt, trọng tâm theo đó nâng lên ——
Ổn định lại cơ thể, cô phát hiện bản thân đã bị ôm lên ngồi vào thanh ngang trước xe.
Tầm mắt phía trước là một mảnh áo sơ mi chất vải trắng xóa, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong lồng ngực phập phồng phía dưới.
Hai cánh tay bên người nắm tay lái sau lưng cô, cũng ôm cô lại.
Phía trên đỉnh đầu, tiếng cười kia hơi khàn ——
“Đi.”
Nói xong, âm thanh gió bên tai nổi lên.
Xe chạy ra mấy mét, Đinh Cửu Cửu mới lấy lại tinh thần, cô hốt hoảng vội vàng nắm lấy thanh ngang dưới người, thử ngửa đầu nhìn Hàn Thời ——
“Anh anh anh thả tôi xuống, tôi ngồi phía sau… tôi ngồi phía sau còn không được sao?”
“Muộn rồi.”
“…”
“Nắm chặt một chút, hôm nay là lần thứ hai tôi chạy xe.”
“——?!”
Hàn Thời hơi cúi đầu xuống, thấy mắt hạnh cô gái cũng mở tròn xoe, ngơ ngác lại hoảng sợ nhìn anh, nét mặt dáng vẻ đều vô cùng đáng yêu.
Anh nhịn cười, một tay giữ tay lái, tay trái trống không nắm cổ tay cô gái, kéo qua sau eo mình ——
“Không muốn té xuống, thì ôm chặt.”
Lời còn chưa dứt, thân xe hơi lung lay.
Cô gái vừa rồi còn muốn cự tuyệt giật mình, hai tay lập tức vòng qua ——
“Anh anh anh giữ vững xe…”
Hàn Thời cười thu tay về, ổn định xe lại.
Trong gió, cái đầu nhỏ kề sát trên ngực anh, hô hấp nóng như thiêu đốt làm ngực anh từng trận từng trận mềm yếu.
Anh không nhịn được tiếng cười khàn tràn ra môi mỏng, sau đó lại không tiếng động than thở.
Đinh Cửu Cửu bị dọa sợ co lại thành một đoàn chỉ nghe trong tiếng gió bên tai nhiều thêm giọng nói của người kia ——
“Nhóc lùn.”
“…”
“Em nói xem, sao tôi lại thích em như vậy chứ.”
“…”
Khắp nơi yên tĩnh, ánh nắng vàng.
Gió cũng cười đến tột cùng không biết phải làm sao.
========================================
[Tôi đau lòng mà thôi, coi như vấn đề đi.]
… Quỳ quỳ.
___________
Chương 29: hanthoi