Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 20:
Chương 20: “Thích anh” [phần một]
“Mang cô ấy ra đùa giỡn thế này? —— Muốn chết thì để tôi nghe thấy lần nữa.”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả bàn người đều bị Hàn Thời thế này làm sợ hãi không nhẹ.
Cùng nhau bị nhét vào lần hỗ trợ dạy học này, hầu như đều là một nhóm hậu bối bướng bỉnh của những gia đình tương đối thân nhau, ngày thường đều có thói quen theo chân Hàn Thời và Tống Soái lăn lộn, loại lời nói thô tục gì mà chưa từng nói qua?
Nhưng lời quá đáng hơn nữa, bọn họ cũng không thấy Hàn Thời nổi giận như vậy.
Lúc này nhìn cái ly thủy tinh kia đã lăn đến góc bàn, cả bàn đều im phăng phắc, không ai dám ý kiến nói một câu.
Ngược lại ánh mắt rơi vào người Đinh Cửu Cửu, giống như toàn bộ ý nghĩ đều thay đổi.
——
Mặc dù trong lời nói của Hàn Thời cũng không nói “cô ấy” là ai, nhưng không ai cảm thấy đó là Tống Như Vũ đã rời khỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngược lại chính là vị trước mặt này…
Từ lúc cô ấy bắt đầu xuất hiện, hình như tiểu Hàn tổng của bọn họ đã cách hình tượng mà bọn họ quen thuộc càng ngày càng xa.
Trong không khí lúng túng khó hiểu này, Tống Soái lấy lại tinh thần đầu tiên, anh ta đứng dậy đi tới bên kia Hàn Thời, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng người kia ——
“Sao cái gì các cậu cũng nói đùa bừa bãi vậy chứ?” Nhìn thấy ánh mắt vô tội của người nọ, Tống Soái nháy mắt với đối phương, sau đó hất cằm về phía Đinh Cửu Cửu đang đứng, “Nói xin lỗi với bạn học Đinh đi, nhìn tôi làm gì?”
Trên bàn này không thiếu mấy tổ tổng đời thứ hai. Nhưng đám tổ tông đời thứ hai này cho dù mỗi người ở nhà đều xem như mấy con sâu gạo chẳng làm nên trò trống gì, ít nhất lại có một việc mà bọn họ đã học được trong các loại trường hợp thường gặp là —— lúc mấu chốt phải biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt người khác.
Vì vậy rõ ràng trước đó chưa từng nói, nhưng người kia bị Tống Soái vỗ vai một cái, mắt đảo một vòng, đã hiểu ý kéo ghế đứng dậy, hướng về phía Đinh Cửu cười làm lành ——
“Thật xin lỗi nha bạn học Đinh, mấy người chúng tôi có thói quen miệng nói không cân nhắc, cậu đừng để ý —— tuyệt đối không có lần sau. Bạn học Đinh đừng đứng nữa, cậu ngồi chỗ tôi này.”
Kéo ghế ra cho Đinh Cửu Cửu, người kia lập tức khom người gật đầu với cô, không nói hai lời cười đi vòng qua bên kia ngồi.
Những người này trước sau tương phản thật sự quá lớn, giống như có thể giữa ranh giới lưu manh và thân sĩ để hoán đổi.
… Đây chính là do hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ tạo nên sao?
Đinh Cửu Cửu đứng tại chỗ ngơ ngác mấy giây mới phản ứng được. Lúc này muốn từ chối đã không còn kịp —— người kia đã sớm ngồi vào bàn dài cách xa bọn họ mấy mét.
Mà sau khi ngồi xuống theo bản năng nhìn sang chạm phải tầm mắt Đinh Cửu Cửu, người kia thậm chí cười vẫy tay, gật gật đầu với cô.
“…”
Tâm tình Đinh Cửu Cửu phức tạp thu hồi ánh mắt.
Trải qua hoà hoãn vừa rồi, bầu không khí trên bàn lại yên tĩnh hài hòa trở lại.
Hàn Thời thu lại sự lạnh lẽo trong mắt, nghiêng người dựa vào một bên cái ghế vành tròn. Anh đưa tay tỏ ý “nhường” chỗ trống, khóe miệng hơi cong ——
“Lãnh đạo, có gì ngồi xuống rồi nói.”
“…”
Cô gái do dự nhìn chỗ ngồi kia, sâu trong ánh mắt ẩn giấu chút nhạy bén.
… Giống như hồ ly nhỏ chỉ đang do dự có nên nhảy vào cái bẫy mờ ảo trong đống cỏ khô trước mặt hay không.
Trong mắt Hàn Thời lướt qua chút ý cười vô cùng nhạt, cũng không khuyên nữa, chỉ cười như không cười ngửa mặt nhìn cô gái như vậy.
Đinh Cửu Cửu do dự chốc lát, vẫn ngồi xuống.
“Vừa rồi, cảm ơn anh.”
Hàn Thời khàn giọng cười, “Không phải nên làm sao.”
“…” Đinh Cửu Cửu nghe không hiểu, nhưng rất nhạy cảm tránh được vấn đề này, cũng không nghiên cứu, nghiêm nghị lại, “Chuyện thầy Lư sắp xếp anh và bạn học Tống Soái làm người phụ trách, hy vọng hai người suy nghĩ một chút; nếu như có lo lắng hay là vấn đề gì, có thể đến —— “
“Quả thật có vấn đề.” Hàn Thời nói.
Đinh Cửu Cửu nhìn về phía anh. “…?
Chàng trai nhẹ nheo cặp mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong lên ——
“Em và Lâm Yến Thanh làm sao quen biết?”
Đinh Cửu Cửu lờ mờ.
Qua mấy giây, cô mới chắc chắn mình không nghe lầm —— Hàn Thời chính là kéo hai vấn đề cực kỳ lớn không có bất kỳ mối liên hệ nào khoá lại với nhau.
Cô gái hơi nhíu mày, “Đây là vấn đề cá nhân… đối với việc anh có làm phó tổ trưởng hay không, có quan hệ gì sao?”
“Có chứ… đương nhiên là có.” Hàn Thời rũ mắt xuống, giống như đùa giỡn, “Em nói với tôi đáp án của câu hỏi này, tôi đồng ý chuyện làm phó tổ trưởng.”
Cảm xúc trong mắt Đinh Cửu Cửu xoay chuyển một hồi, cuối cùng vẫn là cam chịu số phận bất lực nói, “Tôi nói với anh, anh lập tức làm phó tổ trưởng, chắc chắn?”
“Ừm.”
Hàn Thời lấy một cái ly mới bên cạnh rót rượu trái cây, đặt vào tay Đinh Cửu Cửu, sau đó cầm ly của mình lên chạm ly với cô.
Thành ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo, êm tai.
Sau tiếng vang nhẹ nhàng này là tiếng cười nhẹ khàn khàn ——
“Đồng ý.”
“…”
Đinh Cửu Cửu giương mắt nhìn lên.
Dưới ánh trăng sáng và đèn đuốc thưa thớt trong sân, trong mắt chàng trai gần trong gang tấc mang theo ý cười, giống như cái hồ nhỏ chứa đầy rượu mạnh hơi nhẹ nhàng gợn sóng.
… Nếu không cẩn thận trượt chân rơi vào, không phải say chết chính là chìm chết nha, Đinh Cửu Cửu.
Trong lòng cô gái khẽ thở dài nói.
“Lúc tôi tám tuổi, mẹ thất nghiệp, tạm thời làm nhân viên theo giờ tại một nơi đào tạo sở thích —— Lâm Yến Thanh học tán đả ở đó, chính là khi đó chúng tôi quen nhau.”
Giọng nói cô gái không cao nhưng cũng không cố gắng đè thấp.
Ngồi gần nhất vốn đang dựng lỗ tai lên nghe, tò mò nghe Hàn Thời và cô gái sẽ nói gì. Mà lúc này cuối cùng thật sự nghe được, những người đó đã hoảng sợ ngay cả che giấu cũng quên mất, mỗi người đều trao đổi ánh mắt kinh ngạc ngơ ngác nhìn nhau.
“… nhân viên theo giờ? Tôi không nghe lầm chứ..” Có người thấp giọng thảo luận.
“Mẹ kiếp… đây thật là một vở kịch lớn.”
“Nhất định tiểu Hàn tổng không biết đâu…”
“Nói nhảm, nếu như biết cái này, sao trước đó có thể biểu hiện không rõ ràng với cô ấy như vậy?”
“Nhà họ Hàn là cấp cao trong các gia đình giàu có, cậu chủ nhà họ Hàn và con gái nhân viên theo giờ… Ha ha, hai cái này để chung tôi đã cảm thấy sợ hãi.”
“…”
Trong những tiếng thảo luận đè nén đến mức thấp nhất kia, ý cười trong mắt Hàn Thời dần dần lạnh xuống.
Ánh mắt anh vẫn còn dán vào một chỗ trên ly rượu trước đó không lâu hai người còn áp vào nhau, ánh sáng di chuyển dọc theo ly thủy tinh.
“Cái này tính là gì… mua một tặng một sao, lãnh đạo nhỏ?”
“…”
Mặt cô gái không đổi sắc cầm cái ly, tiến lên chạm nhẹ dọc theo ly của Hàn Thời, “Đây là câu trả lời anh muốn, tôi cho anh, bạn học Hàn Thời.”
Nói xong, cô gái nâng cánh tay mảnh khảnh lên, cuối cùng một hớp uống sạch sẽ rượu trái cây trong ly.
… Rõ ràng là một cô bé vóc dáng, ngũ quan đều nhỏ nhắn tinh xảo, lại có thể dùng khí phách nhẹ như mây uống hết một ly rượu trái cây, mấy anh em công tử trên bàn dài đều nhìn đến há hốc mồm.
Mà sau khi uống xong, Đinh Cửu Cửu đặt cái ly trên bàn, lập tức đứng dậy.
“Sáng mai 7 giờ, tiến hành hoạt động hội nghị thường lệ đầu tiên ở phòng làm việc tạm thời lầu một, xin hai vị tổ trưởng đừng đến trễ.”
Cô gái đọc từng chữ rõ ràng, giọng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút nụ cười mềm mại, lễ phép xa cách.
——
Nhìn không chút nào bị ảnh hưởng bởi ly rượu trực tiếp nuốt xuống này.
Hàn Thời rũ mắt nhìn ly rượu không nhúc nhích một giọt trong tay, không lên tiếng.
Cô gái cũng không chờ đợi, ánh mắt phức tạp nhìn qua Tống Soái nhẹ gật đầu, quay đầu đi về bàn dài của nhóm một.
Kiều Loan trước đó “tháo chạy” không biết bắt đầu từ lúc nào đã đứng chờ cách bàn số 4 không xa.
Lúc thấy Đinh Cửu Cửu đi tới, cô ấy không được tự nhiên đi tới, đưa tay kéo cánh tay cô gái, một đường cứng rắn kéo đi, kéo cô gái đến cửa cầu thang ——
“Bàn số một đã không còn vị trí của cậu rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, cậu đi thẳng về phòng với mình nhé?”
“… Ừ.”
Âm thanh trả lời của cô gái mềm nhẹ hơn rất nhiều, hình như còn mang theo chút giọng mũi đáng yêu, cuối cùng lại thành thì thầm không nghe thấy rõ nữa, cùng nhau đi lên lầu.
“…”
Hàn Thời ngồi trên bàn dài không nhúc nhích cuối cùng cũng nhìn qua, ánh mắt đuổi theo bóng người bị che khuất trong cửa cầu thang.
Đáng tiếc bóng dáng cô gái đã biến mất trong cầu thang.
Hàn Thời quay đầu lại, thấy Tống Soái đang kính một ly rượu trước mặt anh ——
“Tiểu Hàn tổng, ly này là tôi nhận sai với cậu.”
“…” Ánh mắt Hàn Thời nhạt nhẽo lướt qua, như có như không nhẹ nhàng “ừ” một tiếng xem như đáp lại, chỉ thiếu còn chưa viết “tôi không có hứng thú” lên mặt.
Tống Soái lại không bị đả kích chút nào, tiếp tục nói: “Trước đó đúng là tôi trách lầm cô bé này rồi, lòng dạ tôi tiểu nhân, tôi nhận sai.”
“…”
Tống Soái tự mình uống rượu, qua đầu chép miệng, cảm khái: “Nhưng hình như tôi có thể hiểu được rốt cuộc cậu thích cô ấy ở điểm nào. Trước kia bà nội tôi cứ nói tôi không thể tìm một cô gái quá thông minh, sẽ rất không có ý nghĩa; bây giờ xem ra, trên thế giới này vẫn có cô gái nhỏ vừa thông minh lại khiến người ta vui vẻ… Ngay cả đùa giỡn với trái tim cậu cũng xinh đẹp lại ngay thẳng, ánh mắt cậu quả thật vẫn luôn rất tốt.”
Vừa dứt lời, Tống Soái đã cảm giác được người nào đó vừa rồi còn coi anh ta như không khí lúc này ánh mắt cực kỳ có tính áp bức nhìn qua ——
“… Không được.”
Tống Soái lờ mờ ngẩng đầu: “Cái gì không được?”
Giọng nói kia lần này đã có chút nguy hiểm ——
“Thông minh đi nữa, xinh đẹp đi nữa, đáng yêu đi nữa, cũng không có liên quan với cậu, sau này cậu cách xa cô ấy một chút.”
Tống Soái: “…”
——
Tôi chỉ bày tỏ chút thưởng thức, tôi có nói là muốn cướp người sao??
Hàn Thời lại không cho Tống Soái cơ hội giải thích, đặt cái ly trong tay lên bàn, bản thân cũng đứng dậy lên lầu.
…
Sau khi vào trong cầu thang hơi cách xa âm thanh đánh trống reo hò, ồn ào náo động bên ngoài, biểu cảm cố gắng duy trì trên mặt Kiều Loan hơi sụp đổ.
Cô gái một bên cong người chậm rì rì leo lên lầu, một bên nói.
“Cửu Cửu… Mình cảm thấy Hàn Thời đó đối với cậu không giống chỉ là hứng thú đùa giỡn, cậu có thể thử chung sống với anh ta xem, nói không chừng sẽ phát triển thành quan hệ yêu đương đấy?”
Giữa cầu thang không lắp đèn điện, trong bóng tối cô gái yên lặng hai giây, cười nhẹ.
“Kiều Loan, cậu không phải không biết. Bài vở chuyên ngành, đi làm thêm và công việc trong bộ phận đã khiến mình bận rộn đến mức không thở được, mình làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương chứ…”
Giọng người nói nhẹ nhàng giống như đang nói đùa, Kiều Loan nghe trong lòng lại nảy sinh chút khó hiểu.
Chẳng qua đợi lên một lầu nữa, Kiều Loan đã không thể thay đổi được sự nặng nề trong lòng mình, mà cánh tay cô ấy cũng nặng trĩu ——
“… Mình nói nè bạn học Cửu Cửu, mức độ tửu lượng chỉ một nắp chai này, cuối cùng tại sao lại nghĩ không thông đi khiêu chiến kỹ thuật khó một ngụm hết cả ly chứ?”
Cô gái im lặng một hồi, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhìn rất giống nước trái cây, mình cũng không nghĩ tới thế này… lợi hại thế này…” giọng nói đến cuối đã mang theo chút say rượu.
“Thật ra không phải rượu kia lợi hại, đơn giản chính là cậu không được đấy ——” Kiều Loan khóc không ra nước mắt kéo cô gái càng ngày càng nặng kia, “Hơn nữa đã uống cạn, cậu còn đi qua bàn số một, may mà mình kéo cậu lại, nếu không để xem cậu làm thế nào sửa chữa??”
“Mình không… không muốn đi qua bàn số một…” Giọng nói cô gái thấp xuống, “Lúc đó đầu đã… đầu đã choáng váng… mình rõ ràng muốn… quẹo vào trong tòa nhà…”
Kiều Loan: “Quẹo vào toà nhà? Vậy tuyến đường lệch của cậu thật quá trâu bò.”
Thật vất vả mới kéo người lên đến lầu hai, Kiều Loan thở hồng hộc đỡ người, lại gọi tên Đinh Cửu Cửu, cũng đã không còn nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
“Thật đúng là ngủ quá nhanh mà…” Kiều Loan mệt mỏi thở hổn hển, “Phẩm chất khi uống rượu của cậu, nên coi là tốt… hay là không tốt đây…”
Kiều Loan cuối cùng cũng chỉ là cô gái bình thường, sức lực có lớn hơn nữa cũng không gánh nổi toàn bộ trọng lượng một người như vậy.
Lại miễn cưỡng leo thêm một phần tư lầu, mắt thấy sắp tới lúc không nhịn được nữa, trọng lượng trên người cô bỗng dưng biến mất.
“… Ôi chao.”
Kiều Loan suýt chút nữa trật hông vội vàng đứng thẳng quay đầu qua, trong bóng tối, chỉ thấy rõ khuôn mặt đứng cách hai bậc thang, chàng trai vóc dáng thon dài cao ngất đứng đó.
Trong ngực chàng trai, đang ôm Đinh Cửu Cửu ngủ say trước đó hai giây vừa mới “cướp đi” từ chỗ cô.
Kiều Loan im lặng một chút, sau đó thăm dò lên tiếng: “—— Hàn Thời?”
“… Ừ.”
Trong bóng tối giọng nói trầm thấp khàn khàn do say rượu nhẹ nhàng rung lên, đặc biệt là nghe trong khoảng cách gần như vậy, hấp dẫn làm chân người ta cũng muốn nhũn ra.
Thân thể dũng mãnh của Kiều Loan chấn động, sau khi trong lòng mặc niệm N lần “vợ bạn không thể bắt nạt”, mới lúng túng cười: “Cái đó… tửu lượng của Cửu Cửu không tốt lắm…”
Trong bóng tối yên tĩnh chốc lát, giọng nói kia lại phát ra: “Trước tiên giao cô ấy cho tôi. Phiền cô xuống lầu nói với Tống Soái, bảo người nấu chút canh giải rượu cho cô ấy.”
Kiều Loan ngẩn người, “À… Vậy cũng được, tôi xuống ngay đây.”
Kiều Loan chần chừ đi xuống, sau khi xuống một lầu mới thả chậm bước chân, một bước ba lần quay đầu nhìn trên lầu, đồng thời trong lòng nói nhỏ —— nếu như không phải giọng nói hoàn toàn giống nhau, nghe giọng điệu này, thật đúng là cô nghe không ra “tiểu Hàn tổng” dáng vẻ tổ tông đời thứ hai hư hỏng lúc ban ngày…
Mà lúc này trên lầu.
Cô gái say rượu trong mơ ngủ cũng không yên ổn —— Hàn Thời vừa định ôm người vào trong ngực, đã cảm giác cô gái trong cánh tay đột nhiên hất tay ra, trọng tâm cả người đều hướng xuống dưới cầu thang.
Trong lòng Hàn Thời hơi hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi đã dùng sức ôm chặt cô gái, đồng thời mượn lực xoay lưng kéo người vào trong ngực.
“Bịch” một tiếng rên vang lên.
——
Hàn Thời bị cô gái say đến hôn mê đè lên giữa cầu thang và bức tường.
Trước đó dùng sức quá mức, hiện tại hiển nhiên Hàn Thời đập không hề nhẹ.
Anh nhíu mày theo bản năng, vội vàng rũ mắt nhìn cô gái trong ngực.
… Hình như không tỉnh.
Hàn Thời thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn cử động, lại đột nhiên cảm giác cô gái trong ngực đưa tay nắm chặt vạt áo anh, đồng thời giọng nói mềm mại lại có chút mơ màng lầm bầm:
“Kiều Loan… mình… mình có chút mệt mỏi…”
Trong lòng Hàn Thời giống như đột nhiên bị cây kim cực kỳ nhỏ đâm vào, tê dại lại đau buốt.
Anh nhíu mày, đưa tay lên rất nhẹ, rất nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô gái.
Không biết có phải do động tác này an ủi hay không, cô gái mơ mơ màng màng cọ cọ trong ngực anh, lúc mở miệng lần nữa giọng nói càng nhẹ giống như lông chim vậy, còn mang theo chút mềm mại buồn ngủ ——
“Kiều Loan… có thời gian… đợi có thời gian… mình cũng muốn nói chuyện yêu đương… cậu nói…. có được không…”
Trong bóng tối, thân hình chàng trai ngừng lại.
Lát sau, anh giống như cười lại giống như than thở, đưa tay ôm cô gái nhỏ xinh trước người, cằm đặt trên tóc cô gái.
“… Được.”
Giọng anh hơi khàn, lúc nói lần nữa, chính là dịu dàng mà người ngoài chưa bao giờ nghe ——
“Vậy em cũng thích anh được không, Đinh Cửu Cửu.”
============================================
Hôm nay vẫn là tiểu Hàn tổng có năng lực trêu chọc, cợt nhả ~