Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 16


Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 16:

Chương 16: “…… Ai gõ cửa.”
 
“Báo cáo thầy, cậu ấy đi ngủ đấy. Chắc là không xuống được.”
 
Lúc nói lời này, Tống Soái đứng đó cười híp mắt. Bất kể vẻ mặt hay động tác, rõ ràng đều toát ra một loại không nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Minh Vũ bị giọng nói như chuyện đương nhiên kia của Tống Soái làm bực bội một chút, mặt đỏ lên, “Việc này… Việc này thầy Lư đã sớm sắp xếp xong rồi, sao có thể… sao có thể bỏ qua?”
 
“Vậy tôi cũng không có biện pháp nha.” Tống Soái cười cười, ngẩng cổ về hướng lầu bốn ra hiệu ——
 
“Cậu ấy ở phòng 419, ngài gọi là… thầy Tần đúng không? Thầy Tần nếu như ngài có can đảm đó, vậy thì tự mình đi lên mời cậu ấy xuống đây đi chứ.”
 
“Đúng vậy thầy Tần, có can đảm thì ngài tự mình đi đi.”
 
Mấy người anh em công tử ở nhóm bốn cũng theo sau ồn ào lên, ánh mắt chế giễu nhìn Tần Minh Vũ.
 
Rốt cuộc Tần Minh Vũ chỉ là một trợ giảng không có nhiều kinh nghiệm, tuổi tác thực tế so với những sinh viên trước mặt này cũng không lớn hơn bao nhiêu, hơn nữa tính cách hướng nội thậm chí có chút hiền lành dễ sai bảo, trong âm thanh ồn ào của đám đông thế này, trên gương mặt trắng gầy kia vì kìm nén mà một mực đỏ lên đến trên cổ.
 
Bên cạnh Đinh Cửu Cửu, Kiều Loan nhìn thấy lạnh mặt, “Mấy người bọn họ sao lại như vậy chứ, cho dù thầy Tần chỉ là trợ giảng, cũng không thể ngay trước mặt bày ra loại thái độ này làm người ta bị bẽ mặt chứ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viên Họa bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mày, “… Bọn họ đều là gia đình đặc biệt có tiền, nuôi dưỡng dáng vẻ kiêu ngạo tự mãn, một chút tôn sư trọng đạo cũng không biết.”
 
Viên Họa dừng lại, chuyển hướng sang cô gái đứng giữa mình và Kiều Loan, “Cửu Cửu, cậu nói chúng ta nên làm gì đây, dù sao cũng không thể nhìn thầy Tần bị bọn họ ức hiếp như vậy chứ… Trong toà nhà còn có thôn dân địa phương đấy, nếu như bị bọn họ nhìn thấy, hai tháng sau này làm sao thầy Tần có thể ở lại được?”
 
Nghe giọng nói yêu kiều mềm mại kia của Viên Họa, Đinh Cửu Cửu có chút nhức đầu.
 
Cô ở bên cạnh thấy rõ ràng —— đám thiếu gia tiểu thư này chính là mang lửa giận vất vả đi xe, tất cả đều trút hết lên người Tần Minh Vũ.
 
Nếu như ba người các cô không biết tự lượng sức mình đi ra khuyên nhủ, trừ việc kéo chút chế giễu quá đáng lên người mình, có lẽ cũng không có tác dụng gì khác.
 
Nhưng mà nếu như mặc kệ…
 
Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu, không nhẫn tâm nhìn trợ giảng nhỏ tuổi tác còn trẻ như vậy.
 
Từ hướng của cô nhìn qua, tay trợ giảng nhỏ rũ xuống bên người đã nắm thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên.

 
Mà đang lúc này Tống Soái lại mở miệng, một bộ dạng xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, khoanh tay cười.
 
“Nhưng ngài đừng trách tôi không nhắc nhở, bình thường tiểu Hàn tổng luôn luôn mang dáng vẻ tươi cười, nhưng tính khí lại kém nhất trong mấy người chúng tôi —— không đúng, cho dù chúng tôi cộng lại cũng không bằng tính khí của cậu ấy. Hơn nữa cậu ấy lại ở lầu bốn, lỡ như thoáng cái không nhịn được, đẩy ngài một cái từ bệ cửa sổ bên cạnh…”
 
Dư âm chưa hết, cũng không cần phải nói nữa.
 
Hiệu quả nhanh chóng, câu chuyện của Tống Soái vừa dứt, Tần Minh Vũ đứng đằng kia sắc mặt đã tái xanh, hình như còn run rẩy.
 
Lần này ngay cả Kiều Loan bên cạnh Đinh Cửu Cửu cũng tức giận muốn xông lên, nặn ra từng chữ nói với Đinh Cửu Cửu: “Thầy ấy —— sao thầy ấy lại hèn nhát như vậy chứ!”
 
Đinh Cửu Cửu yên lặng hai giây, cười khổ, “Kiều Loan, đừng chỉ trích thầy ấy như vậy, thầy ấy không làm gì sai. Chỉ là thầy ấy không dám gánh vác hậu quả xúc động, càng hiểu những thiếu gia tiểu thư có tiền này không phải người thầy ấy có thể trêu chọc nổi.”
 
Kiều Loan sững sờ, quay đầu lại nhìn cô gái.
 
——
 
Trong ấn tượng của cô ấy, lần đầu tiên Đinh Cửu Cửu dùng từ “thiếu gia” “tiểu thư” mang theo chút khuynh hướng tình cảm nào đó để đại diện gọi một số người…
 
Điều này cũng làm cho cô ấy có một loại trực giác: Xưa nay Đinh Cửu Cửu chưa từng đưa ra phán đoán không đúng nghiêng về bất kỳ một người nào hay đoàn thể nào, lần này hình như thật sự có chút tức giận rồi.
 
Trong lòng Kiều Loan không khỏi sinh ra chút kích động không đúng lúc, cô ấy đưa ngón tay chọt chọt Đinh Cửu Cửu, nhỏ giọng lại gần: “Cửu Cửu, cậu lên đi, sinh viên trong bộ phận thầy Lư vốn coi trọng nhất là cậu, vừa hay mượn cơ hội này tạo chút oai phong trong bộ phận, sang năm đến lúc tranh cử lựa chọn —— “
 
Kiều Loan còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy Viên Họa bên kia vẻ mặt đã không nhịn được hơi căng cứng đi ra ngoài.
 
Thấy Viên Họa không phải đi về phía đám người Tống Soái, mà là đi về phía Tần Minh Vũ, Đinh Cửu Cửu hơi nhíu mày, bàn tay không kịp kéo Viên Họa lại bỏ xuống.
 
“… Nguy rồi.”
 
Kiều Loan không kịp phản ứng, “Cái gì nguy rồi?”
 
Tốc độ nói của Đinh Cửu Cửu hơi nhanh nói vô cùng nhỏ, ấn đường nhíu chặt: “Bây giờ thầy Tần nhất định chịu không nổi học sinh kích thích mình.”
 
Kiều Loan vẫn nghe mà đầu óc mơ hồ.
 
Lúc này Viên Họa đã dừng lại bên cạnh Tần Minh Vũ, thấp giọng nói: “Thầy Tần, nếu không thì trước tiên bỏ đi, chờ thầy Lư quay lại rồi giải thích với thầy ấy, thầy Lư có thể hiểu mà —— “
 

“… Bỏ cái gì mà bỏ!”
 
Tần Minh Vũ từ đầu đến cuối luôn yên lặng đột nhiên cắt ngang lời Viên Họa nói, âm lượng anh ta không lớn, lại gần như khàn khàn.
 
Chờ anh ta ngẩng đầu lên, mọi người mới phát hiện trong mắt Tần Minh Vũ cũng đã có vài tia máu, ánh mắt thay đổi có chút đáng sợ.
 
Viên Họa đứng gần nhất bị hoảng sợ không nhẹ, vội vàng lui lại nửa bước.
 
Đám người Tống Soái cũng giật mình, sau đó không biết là ai dẫn đầu, ồn ào cười lên.
 
“Ôi chao, thầy Tần của chúng ta đây là nổi giận sao?”
 
“Nhìn xem các người chọc thầy Tần người ta đến tức giận rồi kìa.”
 
“Đúng vậy, còn chưa cười được mấy câu —— “
 
“Cậu cười vui vẻ nhất, còn nói bọn tôi, cậu cái người này…”
 
“…”
 
Ánh mắt Đinh Cửu Cửu trong tiếng cười kia hoàn toàn lạnh xuống.
 
Chân trái cô bước ra ngoài.
 
Mà trong lúc đó, Tần Minh Vũ không nhịn được nữa bỗng nhiên xoay người, sắc mặt khó coi không nói lời nào đi về phía cầu thang.
 
“Ôi chao, anh ta thật đúng là dám lên?”
 
“… Đến lúc đó anh ta xui xẻo không sao, lỡ như ngọn lửa của tiểu Hàn tổng thuận tiện vung lên người chúng ta… Ôi, Tống thiếu, cậu đây chính là chủ nồi nha.”
 
“Tôi không cõng.” Tống Soái lắc lắc đầu như trống bỏi, “Tính khí của tiểu Hàn tổng các người lúc ngủ dậy lớn như thế, tôi vẫn luôn nghi ngờ cậu ấy bị hạ đường huyết nghiêm trọng, ai làm phiền giấc ngủ yên tĩnh của cậu ta vậy khẳng định phải bị đá ra ngoài —— muốn cõng các người cõng đi, vừa rồi không phải tôi cũng không cười sao.”
 
“Ai cõng cũng phải đi lên xem một chút chứ?”
 
“Ừ, tôi cũng tò mò, chờ lát nữa Tần Minh Vũ đó thấy tiểu Hàn tổng, còn kiên cường hay không kiên cường được.”

 
“Đi đi đi, cùng lên nhìn xem, dù có là cảnh phim chém đầu tôi cũng chịu.”
 
“…”
 
Mắt thấy một đám anh em công tử đi theo phía sau, Kiều Loan cũng cảm thấy chuyện không ổn, lo lắng nhìn cửa cầu thang.
 
Trên mặt Viên Họa bên cạnh không còn chút máu, tay chân luống cuống đi tới: “Vừa rồi mình sốt ruột lên, mình liền… đều tại mình, nhưng mình cũng không nghĩ đến thầy Tần sẽ như vậy… bây giờ phải làm thế nào đây?”
 
Đinh Cửu Cửu nhìn dáng vẻ Viên Họa mất hết hồn vía, trong lòng thở dài, trên mặt chỉ an ủi nói: “Trước tiên cậu ổn định cảm xúc thành viên ba nhóm một chút, mình và Kiều Loan đi lên, lỡ như xảy ra chút tình huống gì cũng có thể phối hợp với nhau thật tốt.”
 
Kiều Loan bên cạnh nghe mà cứng đờ, “Ách… Cửu Cửu à, cậu nói thế này nghe sao giống như muốn kéo mình và anh đẹp trai cùng với đám anh em công tử kia đánh nhau nhịp nhàng một trận vậy?”
 
Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ nhìn cô ấy, “Đừng nói nhảm nữa, cẩn thận lát nữa thật sự bị ném từ lầu bốn xuống.”
 
Kiều Loan: “…”
 
Bên này Đinh Cửu Cửu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó quay đầu về phía các bạn học có chút nóng nảy cười cười trấn an ——
 
“Sát hạch tình nguyện bắt đầu từ hôm nay, mọi người vì điểm số cuối cùng của mình xin hãy yên tâm đừng nóng nảy. Thời gian xuất phát bị trì hoãn nhiều nhất mười lăm phút, trong vòng mười lăm phút mọi người hãy hoạt động tại chỗ, không nên rời khỏi khu vực trong sân, cũng không cần lên lầu —— có tình huống gì đặc biệt thì tìm Viên Họa xin nghỉ, tổ trưởng Viên Họa sẽ viết rõ nguyên nhân —— tự ý rời khỏi không xin phép, có thể sẽ dựa theo tới trễ hoặc thiếu chuyên cần để ghi nhận nhé.”
 
Đơn giản nói mấy câu, Đinh Cửu Cửu không dám trì hoãn nữa, cùng Kiều Loan nhanh chóng đi về hướng cầu thang.
 
Chờ rời khỏi tầm mắt các bạn học, Đinh Cửu Cửu dứt khoát kéo Kiều Loan chạy.
 
Kiều Loan bị cô kéo mà ngốc luôn ——
 
“Không phải vừa rồi cậu còn rất bình tĩnh sao?”
 
“…”
 
Trên gương mặt xinh xắn lớn bằng bàn tay của cô gái, ngũ quan cũng sắp nhíu lại một chỗ ——
 
“Trước mặt bạn học ba nhóm, không bình tĩnh thì làm thế nào? Nói với bọn họ mình rất sợ, mình cũng không biết xử lý thế nào, ngày đầu tiên hỗ trợ dạy học có thể phải hủy bỏ, bộ phận chúng ta không đáng tin như vậy sao?”
 
Kiều Loan bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, cuối cùng lại chạy lên trên lầu bốn, Kiều Loan thở hồng hộc nói: “Mình thật bái phục cậu… leo cầu thang thế này còn thừa sức thở… nói… nói một đoạn văn dài như vậy…”
 
Đinh Cửu Cửu quả thật mặc kệ cô ấy huyên thuyên, ánh mắt chợt xuất hiện hành lang hai bên cầu thang, đã nhìn thấy chỗ Tống Soái và đám người tụ tập.
 
Chưa kịp hoà hoãn lại hơi thở đã bị Kiều Loan kéo ra ngoài.
 
Lúc đầu bên kia còn ồn ào, sau khi Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan chạy nhanh qua, đã yên tĩnh lại.

 
Chỉ là không có ánh mắt người nào chú ý đến các cô, ngược lại đều rơi xuống trên cánh cửa kia, ngay cả Tống Soái đối diện với bên này trên mặt vậy mà lại mơ hồ có chút cảm xúc hối hận.
 
Bước chân Đinh Cửu Cửu theo bản năng chậm lại.
 
… Người kia thật sự đáng sợ như vậy sao?
 
Trong trí nhớ của cô câu trả lời hiển nhiên không phải như vậy. Nhưng bất kể thế nào, cô cũng chỉ quen người kia chưa được mấy ngày, cô sẽ không thể hiểu rõ người kia hơn so với người bạn Tống Soái này .
 
Trong khe hở đoàn người, tay Tần Minh Vũ gõ cửa xong thì bỏ xuống, dũng cảm lui về phía sau, trong lòng anh ta chỉ còn lại đầy hồi hộp và hối hận ——
 
Trước mặt anh ta nhanh chóng xoay chuyển những hình ảnh kia. Những chiếc xe sang trọng xếp thành hàng, mấy người vệ sĩ mặc quần áo đen đeo kính đen, còn có dáng vẻ những anh em công tử phách lối đứng sau lưng lúc ở trước mặt người kia lại không dám thở mạnh.
 
Hình như anh ta… Thật sự kích động rồi…
Chương 17: luctrachanhday
Phải nhịn xuống mà, đã nhịn lâu như vậy… Anh ta không có tiền càng không có vốn liếng đấu với những thiếu gia này, rõ ràng đã tự nói với mình, nhịn qua hai tháng là tốt, chẳng qua chỉ là nhục nhã một chút, cũng không tính là gì. Sao có thể đã… không nhịn được chứ.
 
Nhiệt độ kích động rút khỏi đầu óc, cuối cùng một chút sợ hãi cũng hiện trên mặt Tần Minh Vũ.
 
Anh ta nuốt nước bọt, không kìm được lui về sau một bước.
 
Kiều Loan cũng không nhịn được quay mặt đi, giọng cực kỳ nhỏ nói: “Thầy ấy thật đáng thương… Cửu Cửu, cậu đã ở lại cùng cái người Hàn Thời đó, anh ta có thật sự đáng sợ giống như bọn họ nói không?”
 
Cô gái yên lặng không nói.
 
Đáp án của vấn đề này, bản thân cô cũng không biết.
 
Mà ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên mạnh mẽ kéo ra từ bên trong.
 
Phía sau cửa, chàng trai chỉ mặc quần ngủ lỏng lẻo màu xám tro, nửa người trên để trần khuôn mặt thanh tú không một chút cảm xúc, mái tóc lộn xộn, trong con ngươi là một mảnh tối tăm, không nhìn thấy tiêu điểm.
 
Bên trong bên ngoài cửa gần như tĩnh mịch yên lặng mất hai giây.
 
Hai giây sau, giọng nói khàn khàn âm u đó vang lên, mang theo lạnh như băng đáng sợ và tàn bạo ——
 
“… Ai gõ cửa.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Tiểu Hàn tổng: Bọn họ nói bậy, anh không đáng sợ, trước mặt nàng dâu của anh anh có thể nghe lời.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.