Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 14:
Chương 14: Sạt lở đất: các bảo bối, tôi tới đây.
Hai người phụ nữ trong cửa hàng tiện lợi vẫn lẩm bẩm gì đó, cho đến khi bước ra khỏi cửa hàng, vẫn còn quay đầu lại ánh mắt không lương thiện trừng mắt nhìn Đinh Cửu Cửu.
Trong lòng Đinh Cửu Cửu vô cùng phức tạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng phức tạp hơn là, bà chủ cửa hàng tiện lợi đang đứng ngay bên cạnh, một bộ dạng đang xem kịch vui nhìn cô chằm chằm, chỉ còn thiếu bưng một túi hạt dưa trong tay thôi.
… Cũng đúng, biến một cửa hàng tiện lợi trên núi thành nhà hát lớn quốc gia, nói diễn là diễn đoán chừng khách mời cũng không nhiều.
Thật mất mặt mà.
Một bên Đinh Cửu Cửu nhỏ giọng than thở trong lòng, một bên được như mong muốn đặt mì gói vị nấm hương trong tay mình lại chỗ cũ.
Còn lại một hàng đủ mọi màu sắc, tuỳ tiện nằm ở đó, bày ra một tư thế mặc người tới chọn lựa.
Đinh Cửu Cửu đang xoắn xuýt, kẻ đầu sỏ vừa bị cô đẩy qua một bên đi tới, cúi người dựa sát vào bên cạnh cô một chút.
“Vợ, cũng giúp anh chọn một món đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đinh Cửu Cửu: “…”
Đúng thật là gọi lưu loát… người này còn diễn đến nghiện.
Mặc dù rất muốn đá anh ta ra ngoài, nhưng đón lấy ánh mắt xem kịch vui của bà chủ đứng bên cạnh, Đinh Cửu Cửu vẫn nghiến răng nhỏ nhịn xuống.
“… Anh muốn hương vị nào?”
“Có gì khác biệt?”
Đinh Cửu Cửu chìa ngón tay lướt qua một hàng kia ——
“Đây không phải viết rồi sao. Mì thịt bò kho, mì thịt bò cay, mì gà hầm nấm hương, mì tôm cá cực kỳ tươi, mì trộn trứng gà sốt cà chua…”
Đầu ngón tay còn di chuyển xuống trên một hộp mì gói nữa thì bị nắm lấy, kéo trở lại trên một hộp mì gói cách đó.
“… Cái này đọc là gì?” Giọng nói vang lên bên tai không biết tại sao lại mang theo chút nụ cười buồn bực.
Đinh Cửu Cửu khó hiểu nhìn lướt qua thùng mì gói hộp tròn màu xanh đen kia, “Cái này? Mì tôm cá cực kỳ tươi, trước kia tôi rất thích, nhưng bây giờ cảm thấy mùi vị quá nhạt…”
Lần này cuối cùng Hàn Thời không nhịn được cười ra tiếng ——
“Hai chữ này không phải đọc là chả cá Nhật sao?”
Đinh Cửu Cửu: “????”
…
Cho đến khi ôm bánh mì lên xe, sắc mặt Đinh Cửu Cửu vẫn nặng nề như cũ.
Cô gái giống như trong trạng thái mê man làm Hàn Thời bên cạnh không khỏi buồn cười, “Chỉ là nhận sai một chữ, đả kích lớn vậy sao.”
“…” Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn anh một cái, “Tôi đọc là mì tôm cá cực kỳ tươi mười năm rồi, anh nói xem đả kích có lớn hay không?”
“Xin lỗi” Hàn Thời bật cười, “Xem ra tôi không nên nói với em.”
“…”
Đinh Cửu Cửu đau khổ quay đầu đi.
Vệ sĩ ngồi ở chỗ ghế lái, nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng nhìn thấy tiểu Hàn tổng của bọn họ nguyên vẹn lên xe, trái tim treo trên cao cũng đã hạ xuống.
Ngày hôm qua Hàn Thời nói ra câu đùa giỡn kia làm anh ta không dám rời khỏi xe, vệ sĩ đang do dự không biết có nên từ cửa kính xe gọi bà chủ một tiếng, phiền đối phương chuyển cho mình một phần đồ ăn sáng lúc quay lại hay không, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói thăm dò của cô gái ——
“Phần này cho anh đấy.”
Vệ sĩ quay đầu, cô gái sau lưng nắm một phần bánh mì và một chai nước trong tay, đưa tới trước mặt anh ta.
Anh ta ngẩn người mới vội vàng nhận lấy.
“À… Cảm ơn.”
Cô gái vừa muốn ngồi lại, nghe vậy ngẩng đầu lên cười cười, lúm đồng tiền mềm mại trên gò má lõm xuống.
“Không cần khách sáo, ngày hôm qua và hôm nay anh đã vất vả rồi.”
“…”
Vệ sĩ đại ca nhịn cả buổi, không nói ra được lời nào, khuôn mặt ngăm đen đỏ hồng buồn bã quay về.
Kết quả vừa mới nâng mắt, chỉ thấy tiểu Hàn tổng của bọn họ khoanh tay dựa vào ghế ngồi đằng sau, nhẹ híp mắt, con ngươi hơi lạnh nhìn anh ta.
Nói chính xác là nhìn bánh mì và nước trong tay anh ta.
“…” Vệ sĩ giả bộ như không thấy, lặng lẽ quay đầu, mở nước suối trong tay uống.
Ngay sau đó, Đinh Cửu Cửu vừa mới ngồi lại chỗ của mình, đã nghe chàng trai bên cạnh nghiêng mặt qua:
“Vợ.”
“Anh cũng muốn.”
Đinh Cửu Cửu: “…”
“Phụt —— khụ khụ khụ khụ khụ…”
Vệ sĩ đại ca ngồi phía trước bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc nước, một bên ho khan tới tê tâm liệt phế [1] một bên khiếp sợ mà nhìn qua nhìn lại giữa hai người trong kính chiếu hậu.
[1] tê tâm liệt phế: đau khổ vô cùng
——
Hiển nhiên anh ta không hiểu, thời gian chỉ trên dưới một chuyến xe như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mới có thể làm cho tiểu Hàn tổng của bọn họ gọi ra xưng hô như thế.
Đinh Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, gạt ánh mắt sang một bên không để ý tới người kia, chỉ từ giữa răng nhỏ nhẹ giọng nặn ra mấy chữ: “… Anh cút đi.”
Cô gái hiển nhiên không giỏi mắng người, ngay cả nói ra ba chữ cũng nhẹ như bay.
Lại lần nữa thu thập được phản ứng mới của cô gái, Hàn Thời cười nhẹ, cuối cùng cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, dựa trở lại chỗ ngồi.
…
Ăn sáng xong, chiếc Cayenne màu đen lần nữa lên đường. Đinh Cửu Cửu trả lời từng tin nhắn trong điện thoại di động từ Lư Bình Hạo và đám người Kiều Loan, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nguyên nhân mưa lớn suốt đêm hôm trước, hôm nay cũng không có xe cộ nào vào núi. Dọc theo đường núi quanh co suốt hai ba tiếng đồng hồ, những chiếc xe khác Đinh Cửu Cửu nhìn thấy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà dù phong cảnh núi Thiên Vân có đẹp, nhìn hai tiếng cũng khó tránh làm thẩm mỹ người ta mệt mỏi; sau khi chắc chắn không xuất hiện phản ứng cao nguyên nữa, Đinh Cửu Cửu liền tựa vào chỗ ngồi bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Cho đến khoảng nửa tiếng sau, lúc chiếc Cayenne màu đen chạy vào một đoạn đường trũng xuống, “đùng” một tiếng nổ khó chịu đột nhiên vang lên.
Đinh Cửu đột nhiên giật mình tỉnh dậy, bật dậy vịn ghế ngồi ——
“Âm thanh gì vậy?”
Vệ sĩ chỗ ghế lái nhíu mày, “Hình như là tiếng sét đánh thì phải, xem ra trận mưa ngày hôm qua hình như còn chưa hài lòng.”
Đinh Cửu Cửu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ——
Bầu trời xanh như được gột rửa, xa xa không có mây.
——
Thời tiết như vậy, khả năng có sét đánh là cao hay thấp?
“… Dừng xe!”
Sắc mặt cô gái đột nhiên tái xanh, không kìm lòng được hét lên.
Vệ sĩ chỗ ghế lái sững sờ, từ kính chiếu hậu nhìn ra chỗ ngồi phía sau.
Hàn Thời cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng như vậy của cô gái, anh chỉ hơi do dự một chút, đã mở miệng nói với vệ sĩ: “Nghe cô ấy, bật đèn khẩn cấp, dừng bên lề đi.”
Sau khi nói xong, anh nhìn sang sắc mặt vô cùng khó coi của cô gái, giọng nói chậm lại hỏi: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không phải… Xuống xe, xuống xe trước.”
Không cho Hàn Thời và vệ sĩ có đường từ chối, Đinh Cửu Cửu nhấn mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe.
Hàn Thời không do dự, đứng dậy đi theo xuống.
Anh hơi nhíu mày, nhìn cô gái đứng tại chỗ sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Mà sau lưng anh, vệ sĩ cũng hoàn toàn nghi ngờ đi theo xuống.
“…”
Đinh Cửu Cửu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại hơi thở có chút dồn dập và trái tim đập nhanh hơi run rẩy.
“Vừa rồi rất có thể không phải là sét đánh, là dòng đất đá phun trào —— chỗ này là vùng trũng, đường xá trước mặt không biết đã thành dáng vẻ gì, tuỳ tiện đi qua…”
Lời còn sót lại Đinh Cửu Cửu chưa nói, một tiếng “đùng đùng” đinh tai nhức óc nữa vang dội lấn át giọng nói của cô.
Đinh Cửu Cửu đột nhiên ngẩng đầu lên ——
Bên ngoài mấy chục mét ngay trước mặt cô, trên sườn dốc đứng cao phía trong con đường, từng tảng đá lớn lởm chởm và rừng núi cao hơn mấy con người đột nhiên giống như biến thành những mảnh giấy đồ chơi đổ sụp xuống —— sau khi vang lên một tiếng thật lớn, bụi đất ầm ầm cuồn cuộn như sóng lớn, vô số cây cối và đá lớn đổ xuống, ùn ùn kéo xuống đập nát con đường phía trước bọn họ.
Ở thành phố yên bình, chưa ai từng nhìn thấy cảnh tượng giống ngày tận thế như vậy, ba người đều hoảng sợ ngây ngốc tại chỗ.
Mà Đinh Cửu có dự đoán trước nên kịp phản ứng, theo bản năng cô đưa tay kéo Hàn Thời trước mặt, đồng thời hét lớn với vệ sĩ sau lưng anh ——
“… Chạy!!”
Vừa dứt lời, cô đã kéo Hàn Thời, xoay người chạy lên chỗ cao có hướng vuông góc với nơi sạt lở đất phía sau ——
Tiếng gió cuồn cuộn mãnh liệt bên tai, núi sau lưng như trời sập.
Cho đến rất nhiều năm về sau, Hàn Thời vẫn sẽ không nhịn được nhớ lại một màn này.
Trong một màn này, cô gái thân hình nhỏ nhắn lần đầu tiên gặp vẫn sẽ bị anh trêu chọc là “nhóc lùn”, nhưng đó là lần đầu tiên trong cuộc đời —— anh được một người dùng hết toàn bộ sức lực nắm chặt trong tay.
Gió thổi mái tóc ngắn cô bay bay, mang hơi thở dồn dập gấp gáp của cô tới bên tai…
Phía sau là trời sập đất lở như địa ngục.
Trước mặt, có một người nắm tay anh chặt chẽ… đến cuối cùng cũng không hề buông tay.
…
Đến cuối cùng cũng chạy lên được chỗ mảnh đất cao kia, nhìn sườn dốc phía sau cuồn cuộn xuống như sóng, lật tung bụi đất lên rồi từ từ lắng xuống, chân Đinh Cửu Cửu mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
Trong cổ họng tràn đầy mùi máu tanh gỉ sét, hô hấp cũng giống như cái trống gió cũ nát lôi kéo chuyển động.
Các bộ phận trên cơ thể và mỗi một khối cơ bắp đều đang dùng sự mệt mỏi căng đau để bày tỏ kháng nghị, Đinh Cửu Cửu gần như không còn muốn để ý đến hình tượng nằm hình chữ “Đại” trên mặt đất.
Thử độ cứng từ mông xuống chân một chút, Đinh Cửu Cửu từ bỏ ý nghĩ này ——
Thật sự cấn đến hoảng sợ.
Sau đó cô chậm rãi thở ra một hơi thật dài, cánh tay chống trên mặt núi đá sau lưng, ngửa người lên cảm nhận nhiệt độ ánh mặt trời bao phủ xuống —— cảm giác sống sót sau tai nạn cuối cùng vào giờ phút này rơi vào thực tế.
“… Sống lại rồi.”
Giọng nói cô gái gọi ý thức của hai người khác quay lại.
Vệ sĩ nghĩ mà sợ nhìn bên dưới chỗ cao của ba người, con đường đã bị đất đá và tàn cây nhấn chìm.
Dừng xe lại trễ một bước, ba người bọn họ có lẽ hài cốt cũng không còn.
“… Chuyện lần này may mắn nhờ có Đinh tiểu thư.”
Sắc mặt vệ sĩ nghiêm túc hơi cúi người với Đinh Cửu Cửu.
Đinh Cửu Cửu mượn khoảng giữa hô hấp dần dần nhẹ nhàng xuống, nhanh chóng khoát khoát tay, “Anh đừng quá khách sáo.”
Vệ sĩ kiên trì cúi người xong mới đứng thẳng lên, mà Đinh Cửu Cửu đang tê liệt trên mặt đất quả thật cũng không còn hơi sức đứng lên ngăn cản, chỉ có thể cười ngượng tiếp nhận.
Sau khi nói cảm ơn, vệ sĩ nhìn Hàn Thời đứng cách đó không xa bên cạnh cô gái ——
“Tiểu Hàn tổng, tôi đi yêu cầu chi viện.”
“… Ừ.” Hàn Thời hoàn hồn, “Chú ý an toàn.”
“Dạ, xin ngài yên tâm.”
Sau khi vệ sĩ rời đi, ánh mắt mang theo chút phức tạp của Hàn Thời rơi xuống trên người cô gái.
Không đợi anh mở miệng, ánh mắt cô gái trước một bước nhìn qua, cùng chung hoạn nạn rõ ràng đã sớm tiêu diệt cảm xúc nhỏ trước đó, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp là nụ cười đầy thoả mãn.
“Tiểu Hàn tổng, không phải anh cũng muốn cúi người với tôi chứ?”
Lần tiên từ chỗ cô gái nghe thấy xưng hô này, ánh mắt Hàn Thời hơi lay động, lát sau môi mỏng anh nhẹ cong lên.
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Dừng lại một chút, giọng người kia hời hợt lười biếng cười nhẹ, âm tiếp theo hơi cao ——
“Không bằng tôi lấy thân báo đáp thì thế nào, lãnh đạo?”
Cô gái đang chống trên mặt núi đá phơi nắng thân hình cứng đờ.
Qua mấy giây, cô chậm rãi quay đầu lại, giọng cảm khái:
“Anh cái người này, sao lại thích lấy oán báo ơn như vậy chứ?”
Hàn Thời: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này còn có tên, {Ghi chép lần đầu tiên tiểu Hàn tổng tự đẩy mạnh tiêu thụ thất bại}
Cũng như, quá quý trọng còn có thể làm tiểu Hàn tổng bị nghẹn họng, chờ một thời gian nữa cùng 99 sống chung, thì không có gì có thể ngăn cản được khí thế cợt nhả trong cợt nhả của tiểu Hàn tổng 🙂