Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 12


Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 12:

Chương 12: “Núi sâu, ban đêm, bên cạnh có người đẹp…”
 
Tiếp nhận được tín hiệu cầu cứu không tiếng động từ vệ sĩ truyền đến, Đinh Cửu Cửu không nhịn được, nhẹ giọng cười lên.
 
“Đừng nói giỡn, anh hù dọa tài xế rồi kìa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“…”
 
Ánh mắt Hàn Thời nhẹ chuyển, dừng ở chỗ ghế lái. Lát sau, anh yên lặng cong môi, “Nói giỡn thôi, căng thẳng gì chứ.”
 
Đối mặt chưa tới một giây với cặp mắt đào hoa chứa đầy lạnh lẽo trong kính chiếu hậu, vệ sĩ lái xe lập tức di chuyển ánh mắt ——
 
Nói giỡn? Nhưng sao anh ta lại cảm thấy, tiểu Hàn tổng của bọn họ một chút cũng không giống nói giỡn?
 
Nếu không phải cô gái nhỏ ngồi phía sau nói chen vào, thì anh ta đã muốn ấn còi báo động để thông báo tin tức cho đồng đội rồi.
 
Đoạn đường còn lại, vệ sĩ căng thẳng cả đường, may mắn người ngồi phía sau cũng không có động tĩnh gì nữa. Xe lại đi được mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng hợp lại với xe bác sĩ ở một khu nghỉ ngơi giữa sườn núi.
 
Dưới sự giám sát của Hàn Thời, bác sĩ dùng toàn bộ thiết bị y tế mang theo làm một cuộc kiểm tra toàn diện trong phạm vi khả năng cho Đinh Cửu Cửu, cuối cùng mới nhận được cái gật đầu từ Hàn Thời toàn bộ quá trình đều mang theo còng tay đi cùng. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uống xong thuốc được kê đơn, Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời quay lại chiếc Cayenne màu đen.
 
Đoàn xe lại lần nữa xuất phát đến mục tiêu.
 
Lần đi lần về thời gian trì hoãn không ngắn, đến lúc lộ trình vào núi qua hơn phân nửa thời gian, sắc trời đã tối xuống, đoàn xe không thể không lần nữa giảm bớt tốc độ.
 
Đinh Cửu Cửu vốn ở trong xe nghe nhạc nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nhìn một chút thời gian trên điện thoại di động, lát sau, cô hơi nhíu mày.
 
“… Sao vậy?”
 
Người bên cạnh đột nhiên hỏi.
 
Đinh Cửu Cửu ngơ ngác, sau đó quay người qua, “Chỗ này không nên tối sớm như vậy, tôi nghi ngờ có thể trời sắp mưa.”
 
Hàn Thời vẫn nhìn cô.
 
Đinh Cửu Cửu giải thích: “Vùng núi nơi này mùa hè thường có mưa lớn, đường núi trơn trợt cực kỳ không an toàn, tôi là đang lo…”
 

Đinh Cửu Cửu còn chưa nói xong, trên cửa sổ xe đã truyền đến tiếng “lộp bộp” của giọt mưa nhẹ vang lên.
 
“… Quả nhiên.”
 
Đinh Cửu Cửu bất chấp tiếp tục giải thích, quay đầu lại nhìn mưa rơi ngoài cửa xe.
 
Mưa mùa hè vốn nói đến là đến, từ lúc mới nghe tiếng mưa rơi đến lúc mưa rơi như trút nước, trước sau cũng không quá mấy chục giây.
 
Thiết bị truyền tin trong xe của vệ sĩ kêu lên “tít tít”. Vẻ mặt vệ sĩ lái xe cũng hơi nghiêm túc, mở thiết bị truyền tin trao đổi kế hoạch ứng phó sắp tới với đồng đội bên trong.
 
Không bao lâu, vệ sĩ ở ghế lái nhìn Hàn Thời trong kính chiếu hậu.
 
“Tiểu Hàn tổng, dự báo thời tiết không dự đoán chính xác, trận mưa lớn này tới có chút đột ngột, khả năng tạm thời có thể sẽ không ngừng được, ngài xem…”
 
Tuy nói Hàn Thời phải đeo còng tay lên, nhưng đến thời điểm thật sự cần quyết định biện pháp, mấy người vệ sĩ ai cũng không dám đưa ra quyết định gì thay anh.
 
Hàn Thời nhìn thời gian trong xe, “Bảo tất cả xe mỗi người lái đến khu nghỉ ngơi gần nhất phía trước, chờ mưa tạnh rồi xuất phát.”
 
Vệ sĩ nhắc nhở: “Trước đó bởi vì đường núi quá gồ ghề và quanh co, khoảng cách giữa đoàn xe hơi xa, có lẽ không có cách nào dừng cùng một khu nghỉ ngơi, có cần bảo những người trước mặt quay đầu không?”
 
“Không cần, an toàn là trên hết.”
 
“Vâng.”
 
“…” Ở bên cạnh, Đinh Cửu Cửu ỉu xìu thở dài một hơi.
 
Mắt Hàn Thời nhìn cô bên cạnh.
 
Không cần hỏi, cô gái tự trả lời, “Có lẽ năm trăm mét trước đó, chúng ta vừa mới đi qua một khu nghỉ ngơi.”
 
Hàn Thời khàn giọng cười, “Vậy thật đúng là trùng hợp.”
 
“…”
 
Đinh Cửu Cử nhìn anh nặng nề trách cứ.
 
Đợi chiếc Cayenne màu đen lái vào con đường phía trước khu nghỉ ngơi đầu tiên, sắc trời đã tối hẳn xuống, chỉ còn lại ánh đèn nhẹ nhàng vẫn còn sáng trong khu nghỉ ngơi này.
 
Mưa mùa hè trên núi giội vào cửa sổ xe, nóc xe đều bị giọt mưa nện xuống vang lên tiếng lốp bốp.
 

Trong tiếng mưa ồn ào giống như khúc nhạc, nhìn bóng đêm xa xa và cảnh núi non hoà làm một, Đinh Cửu Cửu lại cảm giác được một loại yên tĩnh khó tả từ tiếng mưa rơi hay là từ trong lòng xuất hiện.
 
Chỉ đáng tiếc…
 
“Đáng tiếc.”
 
Trong xe yên tĩnh, đột nhiên có chút âm thanh.
 
“… Đáng tiếc cái gì?” Đinh Cửu Cửu quay đầu lại, nhìn Hàn Thời nói.
 
Chàng trai vốn đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, con ngươi tối đen sâu thẳm giống như chứa ánh sáng nhạt.
 
Anh nghiêng đầu, cứ lười biếng nhìn cô gái như vậy, cười như không cười nói.
 
“Núi sâu, ban đêm, bên cạnh có người đẹp…”
 
Âm cuối bị giọng điệu không nhanh không chậm kia kéo dài khàn khàn từ tính, con ngươi đen lấp lánh nhìn cô gái chăm chú, cho đến khi thấy trên cổ mảnh khảnh của cô gái sắc đỏ leo lên, Hàn Thời mới cười dựa lại chỗ ngồi ——
 
“Hết lần này tới lần khác lại có một người thứ ba, không phải là đáng tiếc sao?”
 
“…”
 
Đinh Cửu Cửu thật muốn đạp người này xuống xe.
 
——
 
Trách cô còn tưởng rằng, anh ta và mình đang nghĩ đến cùng một nơi. 
 
Đinh Cửu Cửu đầy tiếc nuối nhìn cửa sổ trời trên nóc xe.
 
Lúc này, bên tai cô lại đột nhiên vang lên nụ cười khàn vô vùng nhạt nhẽo:
 
“Em muốn ngắm sao?”
 
“——!”
 
Nếu như không phải đang ở trong xe, lúc này Đinh Cửu Cửu nhất định đã bị hù dọa đến mức nhảy bật dậy.
 

Cô đột nhiên xoay người, mắt hạnh mở hơi tròn, “Làm sao anh biết tôi đang nghĩ gì?”
 
Người kia cũng không trả lời, chỉ nở nụ cười hời hợt lười biếng nhìn cô.
 
Đinh Cửu Cửu suy nghĩ một lát, trong suy nghĩ thoáng qua câu nói vừa rồi của người này, ánh mắt Đinh Cửu Cửu nhìn Hàn Thời lập tức phức tạp ——
 
“… Kinh nghiệm nói chuyện?”
 
Nói xong câu này, cô gái có chút cảnh giác từ từ nhích về phía sau.
 
Hàn Thời vô cùng tức giận ngược lại cười, dứt khoát nhấc tay vịn giữa chỗ ngồi hai người lên, xoay người sang bên cạnh áp sát về phía trước ——
 
“Kinh nghiệm gì, hửm?”
 
Lần này Đinh Cửu Cửu lập tức nhanh nhẹn lui đến góc cửa xe, ngũ quan xinh đẹp cũng nhíu lại, cô nhỏ giọng càu nhàu ——
 
“Anh đừng ép tôi nha… Tôi đánh người thật sự rất đau đó.”
 
“Phải không?” Hàn Thời không nhúc nhích, nụ cười trong cặp mắt đào hoa càng sâu hơn, mà khoảng cách giữa hai người vốn không lớn lúc này đột nhiên càng thu hẹp.
 
Anh khàn giọng, áp sát đến gần, hơi thở cũng nhẹ nhàng mập mờ lướt qua, “Tới đi, để tôi thử một chút.”
 
Theo âm cuối, cuối cùng Hàn Thời cũng áp sát cô gái đến không còn chỗ lui nữa ——
 
Dựa lưng vào cửa xe, tay trái cô gái nắm chặt thành quyền cuối cùng cũng không vung ra, đột nhiên chuyển qua che kín miệng mình, đồng thời dùng sức nhắm hai mắt lại.
 
“…”
 
Thân thể Hàn Thời dừng lại.
 
Khoảng cách gần trong gang tấc, lông mi cô gái hơi run rẩy, giống như cánh bướm ướt sương. Ấn đường trắng nõn cũng nhíu thật chặt, ngón tay đang che kín miệng cũng hơi trắng bệch.
 
Có lẽ hồi lâu không cảm giác được động tĩnh gì, cô gái dè dặt… mở một con mắt ra.
 
Dường như vẻ mặt hồ ly nhỏ kia, vừa vặn lọt vào trong con ngươi sâu thẳm của Hàn Thời.
 
Một lúc sau, anh khàn giọng cười lên.
 
Khoảng cách chỉ như vậy tiến lên chút nữa thì có thể hôn, môi mỏng chàng trai khẽ nhúc nhích, hô hấp nóng bỏng phả ra trên mu bàn tay cô gái ——
 
“Sao lại không đánh?”
 
Cô gái kìm nén một lúc, từ trong kẽ tay xuyên ra giọng nói buồn bực, “Tôi cũng không phải người vong ân phụ nghĩa như vậy…”
 
Ánh mắt Hàn Thời âm u, cảm xúc cuồn cuộn bên trong rất nhanh lại bị áp xuống.
 

Anh nâng ghế ngồi bên phải phía sau cô gái lên, đồng thời thân thể lui về ——
 
Một tấm thảm mỏng từ tay phải phủ xuống, rơi trên người cô gái.
 
“Ban đêm trên núi lạnh, đừng để cảm lạnh.”
 
“…”
 
Đinh Cửu Cửu có chút ngơ ngác nhìn tấm thảm mỏng trên người, lại nghiêng đầu nhìn về phía sau ghế ngồi.
 
Thì ra anh ta dựa sát tới là muốn lấy cái này sao?
 
Vậy vừa rồi còn…
 
Đinh Cửu Cửu phức tạp lại bất đắc dĩ nhìn bóng dáng chàng trai bên cạnh, kéo tấm thảm mỏng thật chặt.
 
Mà đang chống tay bên cạnh, Hàn Thời chống cằm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cảm xúc trong mắt lại khuấy đảo so với mây mưa bên ngoài cũng muốn đảo lộn.
 
Trong đầu gạt không ra, đều là hô hấp ấm áp nhẹ nhàng và dáng vẻ hồi hộp gần trong gang tấc vừa nãy của cô gái… 
 
Một lúc sau, chàng trai hơi nheo mắt lại, yết hầu trên cổ nhẹ lăn lên xuống.
 
… Tự làm bậy mà.
 
Nhưng đúng lúc này, trong xe yên tĩnh lại truyền đến giọng nói ngập ngừng sau lưng ——
 
“Tôi đắp cái thảm này, vậy anh đắp cái gì?”
 
“… Tôi?”
 
Yên lặng chốc lát, giọng nói kia lại phát ra, cười khàn khàn trêu chọc ——
 
“Đắp cùng em được không?”
 
Đinh Cửu Cửu: “…”
 
Đinh Cửu Cửu: “???”
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Toàn bộ hành trình tài xế yên tĩnh như gà: Tôi là vệ sĩ, tôi không có tình cảm [lạnh lùng]
 
Tôi cố gắng, nhưng tiểu Hàn tổng của mọi người càng cợt nhả hơn, thật sự kéo cũng kéo không dừng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.