Bạn đang đọc Yêu Em Không Cần Vội: Chương 12
Khi trở về, vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy Tú Khang đang ngồi trên sofa, trong lòng cô bỗng trở nên căng thẳng. Hít một hơi sâu, cô quyết định tiến lại gần anh ngồi xuống bên cạnh chần chừ hỏi.
“Là ông bảo anh sao?”
Tú Khang quay sang nhìn người bên cạnh đang cúi gằm mặt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Thì sao?”
“Em cứ như vậy bị bán đi sao?”
“Em thấy mình giống bị bán đi sao?”
Ánh mắt cô thấp thoáng tia phức tạp sau đó lại trở về vẻ thản nhiên như thường ngày bình tĩnh đáp lại.
“Không có. Nếu có cũng là em bán anh trước, anh có giá hơn.”
“Vậy à?”
Băng Hi không suy nghĩ liền gật đầu rồi đi thẳng về phía phòng ngủ của mình nhưng giọng nói u ám ở phía sau lại vang lên.
“Đứng lại! Tôi chưa cho phép em đi. Ngồi vào chỗ!”
Đối với câu ra lệnh này cô thực sự không dám chống lại, nhẫn nhịn ngồi xuống chỗ anh vừa chỉ. Bắt đầu từ sau buổi tối hôm đấy cô bỗng cảm thấy ở cùng một chỗ với người này thật nguy hiểm!
“Tối mai…”
“Không đi”
Không để anh nói hết câu cô đã ngắt lời của anh, đôi mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt xám lại mấy phần, lạnh lẽo nói ra từng chữ.
“Không đi cũng phải đi!”
Sau đó không để cho cô có bất kì phản kháng nào lập tức đứng dậy sải bước chân dài ra phía cửa. Trước khi bóng hình cao lớn khuất dần sau cánh cửa còn vứt lại đằng sau một câu nói.
“Mai tôi cho người tới đón em”
Băng Hi hoàn toàn bất động tại chỗ, trừng mắt nhìn cánh cửa vừa mới được đóng. Nếu cô không đi chắc chắn anh ta sẽ sai người lôi cô tới đó. Tư bản, rõ ràng là tư bản!
Sau khi bước ra từ chiếc Audi, Băng Hi liền nhìn thấy khung cảnh hoành tráng bên khuôn viên trường. Cho dù chỉ là kỉ niệm ngày thành lập trường cũng không nên làm lớn thế này chứ! Cô đoán rằng trong bữa tiệc này không chỉ là học sinh trong trường như cô được tham dự, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách quý được mời tới. Tiến vào bên trong, Băng Hi nhàm chán nhận một ly nước cam sau đó tiến về chỗ ít người để ý đến.
“Cậu thử đoán xem trong bữa tiệc này ai là người xinh đẹp nhất?”
“Làm sao xinh bằng cô ấy đây! Nhìn xem bạn trai đi cùng cô ấy chính là con trai của tập đoàn Thừa Hương trong TOP đấy!”
Mọi chữ của cuộc bàn tán này đều được Băng Hi nghe từ đầu đến cuối, ánh mắt cô quét qua một lượt rồi tiếp đó bước về phía mấy cô gái đang đứng bàn tán.
“Vậy còn cô gái kia?”
Mọi người kinh ngạc nhìn Băng Hi rồi theo phía chiếc cằm hoàn hảo của cô đang hất về phía cô gái đang đứng đằng xa.
“Cũng không tồi! Băng Hi, còn tưởng cậu sẽ không đến chứ?”
Một cô gái nhìn Băng Hi mang theo bộ dạng bình thản tới đây, chiếc váy cô đang mặc chắc chắn không phải loại tầm thường, từng đường nét ở chiếc váy đều hiện lên sự tỉ mỉ, công phu của người thợ. Chiếc vòng đính đá phối cùng bộ váy màu xanh biển rõ ràng càng tôn lên khí chất cao ngạo mà không phải ai cũng có. Băng Hi cũng quay lại nhìn cô gái đó cất giọng hỏi.
“Biết tôi?”
“Đúng vậy”
Trước câu trả lời bình thản của cô gái vừa rồi cô cũng không tò mò nhiều vì sao người ta biết mình mà ánh mắt dõi theo Dương Thẩm Nhã. Nhưng hình như cô ta đang tìm gì đó.
“Cô ta…tìm ai à?”
Cô gái đứng cạnh Băng Hi cũng nhìn Dương Thẩm Nhã, đôi mát hiện rõ sự khinh bỉ.
“Chắc cô ta đang cố gắng tiếp cận người có thế lực mạnh nhất ở đây”
“Người có thế lực mạnh nhất?
“Nghe nói anh ta cũng rất đẹp trai, người hoàn hảo như vậy ai lại không muốn chứ!”
Băng Hi có thể cảm nhận được sự chán ghét của cô gái đó đối với Dương Thẩm Nhã nhưng trong đôi mắt ấy lại ẩn chứa một sự bất lực mờ nhạt. Đúng là cô ta đã đắc tội với không ít người nhưng điều khiến cô thắc mắc nhất là ai là người có thể khiến những cô gái này muốn lao vào.
“Người đó là ai?”
Nhìn theo ánh mắt của cô gái này, Băng Hi thấy bóng dáng của người đàn ông đang đứng ở trên ban công. Do không đủ ánh sáng nên không thể thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Bóng dáng đứng im trầm lặng trong bóng tối hiện rõ sự thâm trầm khó tả nhưng cô lại cảm thấy bóng dáng đó thực sự rất quen thuộc.