Đọc truyện Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em) – Chương 40
Băng Hi ngập ngừng cuối cùng đưa ra một lý do không hề có tính thuyết phục chút nào.
“Nghe nói hôm nay thời tiết sẽ chuyển lạnh, mặc kín một chút sẽ tốt hơn.”
Linh Uyển kinh ngạc nhìn ra ngoài trời, ánh nắng gay gắt, bỏng rát như muốn thiêu trụi đi mọi thứ. Sau khi chứng thực được nhiệt độ bên ngoài, đáy mắt Linh Uyển xuất hiện tia khiếp sợ nhìn Băng Hi như quái vật hành tinh.
“Cậu bị ốm rồi đúng không?”
“Cảm ơn ý tốt của cậu. Tôi rất tốt, rất khỏe.”
Băng Hi gằn từng từ, ánh mắt trừng lên nhìn Linh Uyển. Thấy ánh mắt của người bên cạnh, Linh Uyển liền im bặt không dám lên tiếng. Nhưng chiếc váy Băng Hi mặc cũng coi như tạm thời chấp nhận, điều Linh Uyển thấy không bình thường chính là chiếc váy màu kem dài qua đầu gối in hình cánh hoa rất nhạt, được thiết kế theo phong cách giản dị. Băng Hi mặc chiếc váy này đến ngay cả một khe hở cũng không lọt qua, hoàn toàn tôn lên dáng vẻ của một cô gái bảo thủ.
“Tới rồi.”
Xe dừng lại trước trung tâm mua sắm cao cấp, bên đại sảnh là bốn nhân viên bảo vệ nhận nhiệm vụ chào đón khách.
Băng Hi cao hứng bước xuống xe, dáng vẻ vô cùng hài lòng nhìn mọi thứ trước mặt. Mặc dù cô vẫn có đủ khả năng mua đồ ở đây nhưng bỗng dưng có quà mua đồ miễn phí như vậy, cô không cao hứng thì thực cảm thấy có lỗi với chiếc thẻ trong túi mình.
Sau khi dừng chân đến cửa hàng cuối cùng, Băng Hi có cảm giác đôi chân này thực không phải của mình nữa rồi. Cô chỉ định nhìn lướt qua rồi sẽ đi nhưng không ngờ đôi giày cao gót được đặt ở bậc thứ hai lại thu hút tầm chú ý của cô. Bỗng dưng cô có cảm giác nếu đi nó vào thì sẽ rất phù hợp với chiếc lắc. Vì thế mà không hề do dự, Băng Hi nói với nhân viên đứng bên cạnh.
“Tôi muốn chọn nó.”
“Tôi muốn chọn nó.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên cùng lúc đó, Băng Hi nhìn cô gái đứng trước mặt, đáy mắt xuất hiện tia kinh ngạc. Khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp động lòng người, dáng người thanh thoát, trang nhã nhưng khống kém phần diễm lệ. Đây rõ ràng là đại minh tinh Lục Nghi kiêm người mẫu sao? Cô gái đó cũng quay sang nhìn Băng Hi như thay cho lời chào.
Cô nhân viên thấy tình thế của hai người, vẻ mặt hiện lên nét khó xử.
“Xin lỗi hai vị, cửa hàng chúng tôi chỉ có mỗi đôi duy nhất, mong hai vị thông cảm.”
Ý tứ của người bán hàng, Băng Hi nghĩ cô gái kia chắc cũng phải hiểu rõ. Nhưng thứ mà cô thích đương nhiên không thể để tuột khỏi tay được. Vì thế khóe môi cũng cong lên đáp lại nụ cười lúc nãy chỉ là nụ cười này có thêm mấy phần kiêu ngạo.