Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 18


Đọc truyện Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em) – Chương 18

Vừa vào đến nhà Băng Hi liền nhìn thấy người nào đó đang ngồi đọc báo rất thản nhiên, vô cùng nhàn rỗi, trong lòng liền trở nên hoài nghi. Cho đến tối, cô mới dám lẻn ra ngoài gọi điện. Vì sao ư? Cái người đang ở trong kia rất khó đối phó, nếu anh biết được ý định của cô thì không phải chết chắc rồi sao!

“Linh Uyển, anh trai cậu làm gì vậy?”

“Gì chứ? Sao cậu không tự đi hỏi?”

“Không có hứng!”

“Đồ hâm!”

Sau đó người ở đầu dây bên kia lập tức ngắt điện thoại, Băng Hi chỉ biết nhìn cái màn hình tối om của mình. Không tra được gì cả nhưng cô vẫn phải mang bộ dáng bình thản bước vào trong. Nhìn người nhàn rỗi đang nghịch máy tính bảng của mình, Băng Hi liền tiến lại gần. Quan sát khuôn mặt anh một lúc, cô mới lên tiếng.

“Anh nhìn thấy ánh sáng mặt trời bao nhiêu năm rồi?”

“22”


“Anh đã cống hiến những gì cho đất nước mình?”

Bàn tay đang nghịch bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn cô có chút ý cười, nhếch miệng chậm rãi nói.

“Em muốn tôi trả lời thế nào?”

Câu này có vẻ như anh đã thấy hứng thú với đề tài này. Đảo mắt một vòng sau đó cô mới nói.

“Ví dụ như bác sĩ, giáo viên, luật sư hoặc sinh viên…”

“Vệ sĩ”

“Không thể”

Băng Hi kinh ngạc nhìn anh, đáp án này làm sao có thể tin nổi cơ chứ! Tú Khang khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn cô hiện rõ vài tia hứng thú.


“Sao không thể?”

“Vệ sĩ sẽ không nhàn rỗi như anh đâu.”

“Tôi được đặc cách”

“Anh đi lừa trẻ con đi”

Cô khẽ bĩu môi định đứng dậy bỏ đi thì bỗng bị anh dùng lực kéo xuống ngồi lên đùi mình, ngón tay đưa lên tóc cô khẽ đùa nghịch, cằm anh để tựa lên vai cô rồi nhỏ giọng nói.

“Tôi thất nghiệp, bỏ học từ khi còn học trung học, còn bây giờ đang ăn bám ba mẹ.”

Sự thật này khiến cô giật mình, con người này hóa ra lại có hoàn cảnh tội nghiệp như vậy. Thật không có tiền đồ!

Bỗng dưng cô bị anh đẩy nằm xuống sofa, tiếp theo liền bị thân thể anh đè lên. Băng Hi hoảng sợ nhìn khuôn mặt đang tiến gần sát với khuôn mặt mình, đôi mắt đen lạnh của anh như nhìn thấu hết suy nghĩ của cô.

“Em đang nghĩ tôi không có tiền đồ? Nếu em còn suy nghĩ này một lần nữa sẽ không có chuyện an toàn xảy ra đâu”

Sau khi rời đi, Băng Hi vẫn ngồi bất động tại chỗ, con người này nhiều lúc khiến cô phải cảm thấy hoảng sợ. Nhưng chẳng nhẽ cuộc đời anh lại bấp bênh như vậy? Cảm giác này khiến cô thấy thật không chân thực một chút nào cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.