Yêu em không cần quá cuồng si

Chương 6 part 2


Bạn đang đọc Yêu em không cần quá cuồng si – Chương 6 part 2

Nhưng niềm hạnh phúc của ta cũng không thể tiếp tục duy trì được lâu.
“Dĩnh nhi!”
Một giọng nam đầy kinh ngạc ở gần đó vang lên, ta cũng kinh ngạc nhìn sang bên đó! Khắp thiên hạ người có thể gọi ta như thế trừ ba mẹ ra, cũng chỉ có mấy người anh trai khác mẹ của ta mà thôi. Là Chung Dân Chi, con trai độc nhất của người vợ thứ hai của ba.
“Sao anh lại ở đây?” Ta nặn ra một nụ cười giả tạo, ‘thiên kiều bá mị’ ôm lấy cánh tay của anh ấy. Chết tiệt, không có việc gì tự nhiên lại xuất hiện trên vũ đài hoá trang của ta làm cái gì?
“Em ăn mặc kiểu gì thế này? Mặt mũi thế này là sao? Em em…”
À! Ta quên nói, trong số ba người anh và ba đứa em của ta, thì Chung Dân Chi tiên sinh là người luôn tỏ ra mô phạm, cũ kỹ bảo thủ nhất, cũng không biết là ai dạy anh ta như vậy, bởi vì mẹ anh ấy là phụ nữ kinh doanh quán rượu mình đầy thủ đoạn, thế nhưng người phụ nữ kinh doanh quán rượu thủ đoạn đầy mình đó, năm xưa lại trở thành người vợ bé đầu tiên của ba ta, suýt tí nữa đã làm “kinh thiên địa khiếp quỷ thần”; đại khái cũng là một quan hệ già néo đứt dây. Sự nóng nảy bảo thủ lương thiện của Chung Dân Chi có thể đủ tiêu chuẩn trở thành thánh nhân.
“Dân Chi, vị này chính là?” Một chàng trai nhã nhặn đi cùng Dân Chi lịch sự hỏi. Cả người toát lên vẻ nho nhã, có thể thấy đó là một anh chàng con nhà gia giáo.
“Đây là… “
“Em là bạn gái cũ của anh ấy.” Ta vội vã cướp lời, thừa lúc anh ấy còn đang mơ mơ hồ hồ. Ta nghĩ rằng việc thừa nhận mình là anh em khác mẹ cũng chẳng hay ho gì. Chung Dân Chi càng không thích nhắc đến.
“Dĩnh nhi, em…” Nhưng mà, đổi lại nói mình là bạn gái cũ của anh ấy, bôi nhọ anh ấy, cũng đủ khiến anh ấy tức ói máu.
Ta cười gian chìa tay ra cho anh kia:
“Hi, em là Nhậm Dĩnh, còn anh?”
Anh nọ nhã nhặn cầm lấy tay ta. Trong nụ cười mỉm chi lấp lánh ánh dương:
“Anh họ Phương tên Thận Triết, là bạn học của Dân Chi ở viện nghiên cứu. Hôm nay là tiệc rượu của cậu anh, nên cùng đi với Dân Chi đến để mở rộng tầm mắt. Hân hạnh gặp em, Nhậm tiểu thư.”
Ta ngắm hắn từ trên xuống dưới một hồi, khẳng định hắn là chàng trai tử tế hiếm gặp trên thế giới. Ta chưa từng gặp người nào có ánh mắt dịu dàng nhưng lại không hề hiện lên chút háo sắc nào như vậy.
“Dĩnh nhi, tốt nhất em nên cho anh một lời giải thích!” Khuôn mặt trắng nõn của Dân Chi ửng đỏ.
Thật đáng thương, khuôn mặt người đàn ông này sắp sửa phun ra lửa được rồi.
“Ai da! Thấy ghét! Chia tay nhiều năm như vậy rồi, còn muốn giải thích cái gì đây! Người ta lại không có lỗi gì với anh! Dân Chi, tiểu Dân Dân, đừng nóng giận nữa, đến đây, em lấy cho anh một ly nước ngọt để tiêu cơn tức.”
“Nhậm Dĩnh! Em… em… muốn chọc anh tức chết phải không!” Anh ấy dùng sức kéo ta, hại ta ngã nhào vào lòng ảnh, thiếu chút nữa bị giày cao gót làm trật chân.

Ta thở dài ôm lấy eo ảnh, tranh thủ xoay xoay mắt cá chân. Đứng suốt một tiếng đồng hồ, kỳ thực chân của ta đau lắm rồi. Nhân cơ hội dựa vào người ảnh nhắc nhở:
“Anh dám làm hỏng chuyện của em, em sẽ không tha cho anh đâu! Nếu như ăn no rồi, làm phiền anh mau dẫn bạn của anh quay về ký túc xá gặm sách đi!”
“Em lại đang làm chuyện xấu hả?” Anh ấy trợn trừng hai mắt.
Ta đánh vào vai ảnh, trông như đang ve vãn ảnh, kỳ thực là đánh hết sức bình sinh.
“Anh quản được em chắc. Anh đã không còn là bạn trai của em nữa rồi.”
Đột nhiên, lông tóc sau gáy ta dựng ngược, tiếp đó giọng nói trầm trầm lạnh lẽo của Lâu Phùng Đường vang lên sau lưng:
“Nhậm Dĩnh, tôi hy vọng em có thời gian khiêu vũ cùng tôi điệu nhảy cuối cùng này.”
“Ồ, đương nhiên rồi!” Ta đẩy Chung Dân Chi ra. Nhanh chóng bước vào giữa vòng tay Lâu Phùng Đường.
Đi chưa được mấy bước, anh ấy gọi ta lại:
“Dĩnh nhi!”
Ta không nhịn được quay đầu lại trừng cho anh ấy một cái nhìn bén ngót, nghiêm túc cảnh cáo ảnh đừng làm hỏng chuyện của ta.
“Chuyện gì vậy? Tiểu Dân Dân?”
Sắc mặt anh ấy cũng chẳng khá hơn:
“Dù sao em cũng phải nói rõ với anh! Nhớ đó.”
Ta ném cho ảnh một cái hôn gió, nhưng thực ra là làm mặt quỷ. Tui sợ anh chắc! Điều khiến ta kinh ngạc chính là bên hông đột nhiên bị siết chặt, ta quay đầu lại thì thấy gương mặt có chút giận dữ của Lâu Phùng Đường. Chuyện gì nữa đây?
“Đối với bồ cũ có cần phải nhiệt tình như thế không?”
“Không trở mặt với bất kỳ người tình nào là nguyên tắc của em.” Bước vào sàn nhảy, ta khoát hai tay lên vai hắn, ánh đèn mờ ảo khiến chúng ta không thấy rõ được mắt nhau.
“Trong khoảng thời gian này, tôi không muốn cùng bất cứ thằng đàn ông nào chung hưởng cơ thể xinh đẹp của em.” Hai tay của hắn quấn chặt lấy eo ta.

Cả người ta dán sát vào cơ thể hắn, hơi thở nóng rực và hỗn loạn:
“Em là người có đạo đức nghề nghiệp mà, yên tâm đi.”
“Có lúc em thực sự mê hoặc người khác.” Hắn hạ giọng thì thào bên tai ta.
Trái tim ta thắt lại, nở một nụ cười gượng gạo.
“Thật sao? Vậy anh cần phải yêu em lâu một chút, đừng để em thành ‘hạ đường’[1] quá sớm nha! Anh không biết có bao nhiêu phụ nữ đang chờ tiếp quản vị trí của em đâu! Thật đáng ghét! Ta sẽ không cho bọn họ được như ý.”
Vòng tay hắn nới lỏng, ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Em tưởng mình câu dính con cá bự như tôi rồi sao?” Giọng hắn đầy mỉa mai.
“Đương nhiên rồi! Câu dính rồi, cả đời ăn mặc không phải lo, lại còn có thể đem tiền đi ‘nghiền nát’ kẻ khác, thật sảng khoái!”
“Rất thẳng thắn.” Hắn cười, cúi đầu hôn lên vành tai ta, không ngừng khiêu khích ta.
“Bởi vì em hiểu rõ giá trị của bản thân.” Hai tay ta trượt dọc theo cơ thể khỏe khoắn của hắn, cuối cùng vòng quanh eo hắn. Ta luôn rất thích cơ thể của hắn, rắn chắc khỏe mạnh, là một thân thể đẹp hiếm thấy trong số những chàng trai thời nay.
Ánh đèn lờ mờ giờ chuyển sang sáng quắc, chuẩn bị chuyển sang một vũ khúc khác, những người khiêu vũ đã tự động tách ra một khoảng cách an toàn, không ôm nhau ‘xà nẹo’ như vừa nãy nữa; thế nhưng ta không nhúc nhích, hắn cũng không nhúc nhích. Ta chợt nghĩ, có lẽ hắn cố tình thân mật với ta là để biểu diễn cho mọi người xem.
Tuy rằng ta không dám nói mình hiểu rõ Lâu Phùng Đường, nhưng ta ít nhiều cũng biết được mỗi khi hắn có một vài cử chỉ đặc biệt khác thường, đều là để đạt được một mục đích nào đó, có lúc mục đích đó không chỉ có một.
Cho nên ta bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của hắn.
Nhìn qua vai hắn. Đầu tiên ta thấy được vẻ mặt đau khổ của Thang tiểu thư đang đứng cạnh Lâu Phùng Hân, hay lắm, vậy là xác nhận được mục đích thứ nhất; có lẽ Lâu công tử căn bản không khoái nàng dâu được ‘chỉ định’ kia, cho nên muốn lợi dụng ta để giải quyết, tiếp tục, ta nhìn thấy một ánh mắt đau buồn thứ hai, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trông rất quen… À! Nhớ ra rồi, danh hoa Lâm Lộ Linh ba tháng trước đã rời khỏi cương vị thư ký của hắn. Hiện tại hình như đang làm thư ký cho một công ty khác. Vì sao cô ta cứ nhìn chòng chọc vào chúng ta vậy kìa?
Chắc là không phải người từng cùng Lâu công tử qua lại? Bởi vì ở trong công ty, ai là bạn gái của Lâu công tử đều được công khai hoàn toàn, ai từng có quan hệ đều chẳng có gì là bí mật, cả tòa nhà hai mươi tầng từ trên xuống dưới ai cũng sẽ biết hết.
“Cô nàng từng qua tay anh chưa?” Ta hất cằm về phía cô nàng, dùng ánh mắt chất vấn hắn.
Hắn đưa mắt nhìn sang, phì cười, quay đầu lại nhìn ta:

“Trước em, tôi từng chọn cô ta làm thư ký, nhưng cô ta lại rủa xả vào mặt tôi ra vẻ băng thanh ngọc khiết, ngày hôm sau lập tức từ chức ngay.”
Cái nhếch môi của hắn luôn mang theo sự lãnh đạm và vô tình.
“Cô ấy yêu anh sao?” Chỉ liếc mắt là ta nhìn ra ngay.
Hắn cười phá lên, bỗng nhiên lại ôm ta thật chặt: “Vậy em có yêu tôi không?”
Ta trả lời rất khoa trương nhưng chẳng có chút thành ý nào:
“Yêu chứ! Em yêu bạch mã vương tử của em muốn chết! Nếu không thì sao có thể chơi bời cùng anh mà không biết ngượng là gì như thế này?” “Em đúng là một cô nàng lõi đời đáng yêu.” Hắn “mổ” vào môi ta một cái.
“Muốn tình yêu của anh, chi bằng muốn tiền của anh thực tế hơn.” Chẳng sao, lúc này ta đặc biệt có hứng thú diễn trò thân mật với hắn.
Cũng biết thanh cao không có gì đáng trách, thế nhưng ta không đồng ý với hành động của Lâm Lộ Linh, nếu ngay từ đầu đã kiên quyết phản kháng, thì sau khi chuyện xảy ra rồi còn trương ra bộ mặt quyến luyến ấy làm gì. Lâu Phùng Đường chỉ hứng thú với thể xác của cô ta, nếu cô ta đã cự tuyệt, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng, cốt khí của cô ta chẳng thể gợi lên chút hứng thú cho hắn; bởi vì hắn sẽ không bao giờ dính líu tới cô gái nào yêu hắn, vậy mà người không thể buông, lại chính là cô nàng kia.
“Người bình thường chẳng phải đều ưa thích những cô gái trẻ đầy khí phách hay sao, vì sao anh không cho cô ấy thêm một cơ hội?”
“Dỗ dành loại con gái này mệt lắm! Thiếu cô ta cũng đâu có chết.”
Cho nên, nếu đánh giá giá trị con người mình quá cao thì đúng là một việc làm thất sách, không phải vị công tử ăn chơi nào cũng đều đối xử đặc biệt với những cô nàng kiêu ngạo. Nếu muốn có hắn, chỉ cần chọn cách hưởng thụ thể xác hắn, cùng nhau vui vẻ là đủ rồi. Đừng quá tham lam, bởi vì ‘yêu’ nhau đến cuồng dại cũng chưa chắc là chuyện tốt; quan điểm bên nhau trọn đời kỳ thực nếu phân tích tỉ mỉ thì cũng là một kiểu gông xiềng kềm kẹp, đáng sợ vô cùng.
Xoay một vòng trong lòng hắn. Ta lại thấy ánh mắt của một cô gái, người này lớn tuổi hơn, quyến rũ vô cùng, phong thái lại tao nhã, kiều diễm hiếm thấy. Không thể nói cô ta đẹp xuất sắc, nhưng lại rất diễm lệ, rất mê người! Oa! Đạo hạnh cao thâm, đáng để ta học tập.
“Chị kia là ai vậy? Ánh mắt nhìn vào em chắc phải lạnh dưới 0o.” Ta thân mật dán chặt vào người hắn để tỏ chút thị uy.
“Đó là Thi Lam Nhi, bà chủ của “Hoa Thi Tinh Phẩm”.”
“Cũng là một trong các người tình của anh chứ?” Ta hỏi.”Hoa Thi” là một cửa hàng nổi tiếng trong giới thượng lưu Đài Bắc hai năm trở lại đây, làm ăn rất được, là nơi mua sắm yêu thích của các cô gái thượng lưu, cũng là nơi chuyên môn tuyển chọn quần áo trang sức cho giới nữ theo mùa từ nước ngoài về. Nhưng ta lại không biết thì ra bà chủ của “Hoa Thi” lại trẻ trung và xinh đẹp như thế, lại còn quen biết với Lâu công tử.
Hắn lại cúi đầu hôn ta:
“Hai tháng trở lại đây thì không phải. Em là người rõ ràng nhất, không phải sao?”
“Đồ không có lương tâm, có mới nới cũ. Bây giờ tình cũ tìm đến nơi rồi, xem anh làm thế nào.” Ta bỡn cợt kéo ngón tay hắn cắn một cái. Trong một phút, ta đột nhiên nghĩ ra một điều kỳ lạ, không biết các cô gái đang ở đây, có bao nhiêu cô may mắn từng có tình duyên với hắn? Và hắn làm thế nào để nói bye—bye với từng ấy cô?
Không thể hỏi thẳng, ta chỉ có thể đợi đến ngày hắn “đối xử” với ta như vậy mới có thể biết rõ.
“Phụ nữ mà bám dai như đỉa là loại không thể yêu được!” Giọng hắn khó chịu, nhằm vào cô gái xinh đẹp quyến rũ kia.
Vũ khúc vừa lúc kết thúc, ta buông ra hắn, lui một bước, khom người lịch sự nói: “Để làm một cô gái đáng yêu, “thiếp” sẽ không quấn lấy “chàng”! Chờ xem sẽ biết.” Ta định tạo cơ hội cho hắn đến chào hỏi Thi tiểu thư.

Ai dè hắn đưa tay kéo ta vào lòng:
“Đừng tìm nữa. Bồ cũ của em đã đi từ lâu rồi.”
Ta giật mình cười nói:
“Em tìm ảnh làm gì? Em chỉ định đi trang điểm lại chút. Ngoan, chờ em.”
Ta nghĩ, cái tên này cũng thật là độc đáo. Trong tình huống làm tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người ở đây, vậy mà hắn tỉnh bơ không cho phép ta chú ý tới người khác dù chỉ một giây. Cho dù ta không phải là người quan trọng của hắn, nhưng chỉ cần hiện tại ta là “người đàn bà” của hắn thì nhất định chỉ được chú ý đến một mình hắn mà thôi, chỉ được phép xoay quanh trọng tâm là hắn; đây đúng là tính khí của “con trời” mà, ta nhất định phải nhớ kỹ.
Bước vào toilet nữ, ta dặm thêm chút phấn. Với thân phận thư ký kiêm tình nhân này, kỳ thực ta cũng có một chút đau lòng cho bản thân. Cũng không phải cách cư xử của Lâu Phùng Đường không tốt, mà chỉ là ta nghĩ rằng mình đã hiểu về hắn quá nhiều, nhiều đến mức biết cả điều hắn sợ hãi; tiếp tục chơi đùa với hắn không phải là kế lâu dài, ta nghĩ mình có thể tăng thêm chút lòng tham, để hắn đuổi ta xuống sân khấu sớm một chút. Sao lại có thứ đàn ông vừa ăn chơi khiếp đảm lại vừa có một khí chất đặc biệt sắc bén như hắn? Ở trước mặt hắn, ta thực không dám lơi là lấy một giây.
Cửa toilet bị đẩy ra, một cô gái bước vào. Ta biết trong bữa tiệc này chỉ có ba cô gái kia là chú ý đến hai bọn ta nhất, nhất định sẽ có một người đến bắt chuyện với ta, cho nên ta mới vào đây.
Người vào là Lâm Lộ Linh. Cô nàng nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ vô cùng:
“Cô đúng là làm mất mặt phụ nữ! Cam tâm vì tiền mà trở thành món đồ chơi của đàn ông!”
“Còn cô thật có lỗi với lòng mình, rõ ràng khao khát anh ta, nhưng lại ra vẻ thánh nữ, đợi anh ta đến “ba quỳ chín lạy” chắc? Cô cho là mấy chàng công tử phong lưu sẽ chịu oan ức mà hạ mình như vậy hay sao?” Ta trả lời giọng chanh chua đanh đá, cũng vừa đủ có thể đâm một nhát vào trái tim đang tiếc nuối của cô nàng.
“Chí ít tôi không hạ tiện! Tuy tôi ngưỡng mộ anh ấy, nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình, bằng không ngày hôm nay sao tôi dám ngẩng cao đầu!”
Ta nhét hộp phấn trở lại túi xách, cười nhạt:
“Tốt thôi. Nếu như cô đã yên ổn bảo vệ được tôn nghiêm của mình rồi, vậy cô còn gì mà không cam tâm? Hãy vui vì vở kịch không phát triển theo chiều hướng ngây thơ của cô. Công tử phong lưu chẳng để tâm đến chuyện chinh phục sự kiêu ngạo của cô, sống chết thay đổi bản chất để mà theo đuổi cô, anh ta vẫn phóng đãng như trước đây, vậy cô nên cảm tạ ông trời, cho cô giữ được sự thuần khiết và lòng tự tôn của mình, hà tất phải làm ra bộ mặt ghen ghét căm thù mà nhìn tôi như thế?”
“Cô ——” Vẻ mặt Lâm Lộ Linh đầy đau thương, lảo đảo chạy vội ra ngoài.
Đáng thương, bị ta nói trúng chỗ yếu rồi.
Quan niệm của cô ta không có gì sai. Suy nghĩ ngây thơ của cô ta có chút ngông nghênh nhưng cũng rất đúng đắn. Nhưng đáng tiếc bạch mã mà cô ta nhắm trúng lại không thưởng thức cô ta, cũng không rảnh mà hao tổn tâm tư cho cô ta. Còn những hành vi của ta, không liên quan gì đến đạo đức, chẳng qua ta chỉ trung thành với bản thân ta mà thôi.
Nếu ta đã không muốn truy cầu tình yêu, vậy thì giữa đàn ông và đàn bà đơn giản chỉ còn lại mối quan hệ tiền bạc và tình dục, như thế đâm ra lại dễ dàng và vui vẻ hơn nhiều.
Đây là cách sống của ta.
Đối với tình yêu, xin miễn cho ta bất tài vô dụng.
Cuộc đời dài đăng đẳng, ta không muốn lãng phí ngụp lặn trong tình yêu. Si tình cuồng ái kỳ thực là một sai lầm. Vì nó đàn bà có thể bị hủy hoại trong phút chốc. Vì sao cứ phải ngu ngốc như vậy? Tình yêu thực ra bất quá cũng chỉ là một loại cảm giác trong thất tình lục dục của loài người, được người ta ca tụng quá lời mà thôi, vì sao ai cũng xem nó như sinh mệnh của mình như vậy? Không dùng cuộc đời mình tuẫn táng theo thì không chịu nổi sao? Ta lạnh lùng nhìn, lạnh lùng cười! Cười những kẻ lãng phí cuộc đời mình cho tình yêu kia, những kẻ vì cái cảm giác hư vô mờ ảo đó mà bị rơi vào những lo toan trong cuộc sống thường nhật kia, cảm thấy thật đáng sợ. Cuộc sống như thế, có đáng không? Đúng là lãng phí cuộc đời!
Hết chương 3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.