Bạn đang đọc Yêu em không cần quá cuồng si – Chương 10 part 2
Hắn không giả vờ không nhìn thấy, chỉ là không thèm lưu tâm, móc trong túi áo ra một chiếc bông tai, bước đến ngồi xổm trước mặt ta.
“Hôm qua vì sao giả vờ không nhận ra tôi?”
“Dù gì anh cũng đâu có nhận ra.” Được rồi, nói huỵch toẹt ra vậy, hắn quả thật đã biết rồi.
Hắn nâng cằm ta lên:
“Em hơi xem nhẹ nhãn lực của tôi rồi đó.” Ánh mắt chuyển sang sâu thẳm: “Tôi đang nghĩ, thân mật bốn tháng nay, phải chăng tôi đang bị một nữ diễn viên hoá thân thành người khác để đùa cợt mình hay không?”
“Oh?” Ta đón cái nhìn của hắn: “Anh có tổn thất gì không? Ai lại đùa cợt anh như vậy? Em sao? Em bất quá chỉ hiểu được loại vai mà đại gia muốn em đóng mà thôi. Anh nhìn trúng vẻ quyến rũ của em, thì tương tự, vị đại gia ‘kế nhiệm’ lại nhìn trúng vẻ thanh thuần của em, chuyện chỉ có thế. Em là một cô nhân tình rất có đạo đức nghề nghiệp.” ‘Lời khai để thoát tội’ này ta đã nghĩ ra từ tám mươi đời rồi. Hơn nữa nói thật, trò chơi của ta cũng không có ý xấu hãm hại gì ai.
“Kế nhiệm? Chức vụ hiện tại vẫn còn đang làm mà đã nghĩ đến công việc tiếp theo rồi sao? Tôi vốn chỉ định nhận em lại một lần này thôi, nhưng nhìn kỹ diện mạo này của em, một cô gái thanh thuần kiêm lẳng lơ, chắc là có một trái tim bất định dễ thay đổi, tôi rất có hứng thú tìm hiểu, thế nào? Em nói xem?”
Ta đẩy tay hắn ra:
“Vậy thật đúng là suy đồi, mưu đồ toan tính trên người một cô-gái-chỉ-giao-dịch-bằng-tiền, Lâu công tử, anh rảnh quá rồi đó? Hơn nữa không phải anh đã nói chấm dứt rồi sao, sắp bốn tháng rồi, anh không chán ngấy em, nhưng em thì chịu hết nổi rồi, em cần một người đàn ông khác —— Áaaaaaaaaaa! Anh làm gì vậy!” Giọng nói mỉa mai lạnh lùng của ta bỗng biết thành tiếng thét chói tai không dứt.
Lúc này Lâu công tử đang ỷ sức mạnh bồng ta lên, cười to nói:
“Vậy sao? Chán ngấy? Chúng ta thử xem như thế nào?”
Hắn bước về phía phòng ngủ của ta một cách chuẩn xác không nhầm lẫn!
Á. Không! Thiệt là quá đáng!
“Buông em ra, không ai được phép vào phòng ngủ của em hết!”
Hắn nhướn một bên lông mày lên:
“Vì mục đích công bằng, em không nghĩ rằng thỉnh thoảng cho tôi qua đêm ở đây là một chủ ý rất hay sao? Trước đây tôi chưa từng cự tuyệt em ngủ trên giường của tôi mà.”
Vừa nói vừa đi, rất nhanh đã bước vào thế giới hoàn toàn riêng tư của ta, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó ta chỉ có thể giãy dụa trong hoảng hốt, trong lòng dâng lên một cảm giác bi thảm, nơi hắn bước vào không chỉ là căn phòng của ta, mà còn là nội tâm mà ta không để cho bất kỳ ai xoi mói. Vì sao hắn lại có thể dùng sức mạnh để thâm nhập vào thế giới của ta chứ?
Hắn đặt ta lên chiếc giường rộng lớn mềm mại, ngồi ở mép giường, còn ánh mắt thì nhìn vào đống vàng bạc trang sức rơi đầy trên mặt đất. Nở một nụ cười khêu gợi, cúi người nhặt lên một chuỗi dây chuyền ngọc trai, đong đưa trước mắt ta.
“Cũng chỉ có em là coi thường đối đãi với mấy thứ này như vậy.”
Ta biết chứ. Bởi vì những người khác nếu không phải bỏ vào tủ khóa chặt lại, thì cũng gởi vào két sắt ngân hàng. Không ai vứt bừa bãi xuống đất như vứt đồ chơi của trẻ con như vậy.
Ném sợi dây chuyền lên bàn trang điểm, hắn quay lại đè xuống hôn ta.
Ta đẩy hắn:
“Giờ em không có tâm trạng làm chuyện này, với lại không được làm dơ giường của em.”
Hắn ngừng hôn, nhưng vẫn không buông ta ra, như thể đã hiểu rõ nói:
“Quan điểm của em về tình dục là như vậy sao?”
Ta căn bản không có cơ hội trả lời, hắn đã nhanh chóng cướp đoạt đôi môi của ta. Từ trước đến nay, hắn đối với ta chưa bao giờ thực sự nồng nhiệt như lửa, nên hành động hôm nay chính là hắn cố ý, chỉ là, vì sao hắn phải làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì trêu chọc ta, nhưng hắn làm thế chẳng phải cũng đồng thời ‘mở ngõ’ chính mình hay sao?
Hắn thực sự biết bản thân đang làm gì không vậy?
Linh cảm về một điều chẳng lành như một đám mây đen bao phủ trên bầu trời của ta. Theo tần suất lên xuống của tình cảm mãnh liệt, ta sẽ bị đẩy vào chốn mịt mù của vũ trụ…
Cái kết cục này, nên làm thế nào để đặt dấu chấm hết đây?
Không chơi nữa, ta không chơi nữa!
Trước ánh mắt trợn tròn của Ứng Khoan Hoài , ta – tay xách một túi hành lý nhỏ gọn bước vào chiếm lấy căn nhà nhỏ bé của anh ấy. Thở phào một hơi, ta ngồi ngây ra như phỗng trên chiếc ghế trong phòng khách nhỏ như cái lỗ mũi của ảnh.
“Hello.” Ta yếu ớt vẫy vẫy tay chào anh.
“Em rốt cuộc đang làm gì vậy?” Anh ấy chỉ vào hành lý của ta, lại hỏi: “Không phải em muốn đến sống chen chúc ở đây với anh vài ngày chứ?”
“Mau mau giúp em làm xong thủ tục xuất ngoại, đi nước nào cũng được. Em không chơi nữa.”
Aizz! Ta chạy trối chết thật sự không phải vì vụ xì-căng-đan mà Nhậm Dĩnh ta gây ra, mà thực ra là vì thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông Nhậm gia chúng ta!
“Nhậm Dĩnh, em sao vậy?” Anh ấy ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn ta đầy nghi hoặc.
Lúc này ta mới để ý thấy mặt ảnh có chút tiều tụy.
“Anh sao vậy? Sao trở nên xấu xí thế này?”
Ảnh lắc đầu nguầy nguậy, đại khái cho rằng ta cố ý lãng sang chuyện khác.
“Anh hỏi trước. Trả lời anh đi.”
Giọng điệu kiên trì thế, thôi được rồi.
“Không sao cả, chẳng qua chỉ là không tiếp tục chơi với Lâu công tử nữa, cách đơn giản là trốn biệt tăm biệt tích.”
Ảnh lại hỏi:
“Sợ rồi à? Đụng trúng thứ dữ phải không? Gã này điên cuồng quấn lấy em sao? Nếu anh nhớ không lầm, thì lần trước mình nói chuyện, em nói hai người đang thỏa thuận chia tay mà.”
Ta giơ cả hai tay lên:
“Đúng đúng! Sau một chuyến hành trình trở về, tình huống hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Em sợ rồi, coi như là đụng trúng thứ dữ rồi. Những cử chỉ quái lạ của hắn khiến em phải đề phòng việc hắn có thể đang tính đến chuyện dán mắt vào em cả đời cho đến chết. Ông trời ơi! Đúng thật là xỉ nhục cho uy danh đại thiếu ăn chơi của hắn mà!”
Ứng Khoan Hoài không chút đồng tình với vẻ mặt tươi cười của ta, nhìn vào ánh mắt ta rõ ràng thấy ta chẳng vui vẻ gì. Một hồi, anh ấy nói:
“Hai người thành một đôi cũng không tồi, công tử phong lưu và tiểu thư phóng khoáng, không ai có ý định trói buộc ai, cả hai đều sợ chết khiếp bị người khác phái bó buộc tay chân. Bạn tình kiểu này có thể nói là tuyệt phối.”
Qua giọng nói đầy cô đơn của ảnh, ta nhận ra một chút manh mối:
“Mẹ em đã nói rõ với anh rồi hả?” Nếu không anh ấy sao có thể sa sút tinh thần đến thế này.
Anh ấy gật đầu, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy anh sẽ buông tay chứ?” Ta lại hỏi.
Lần này ảnh lắc đầu.
“Đến khi nào trái tim của anh đập loạn vì một người khác, anh sẽ buông tay; còn bây giờ anh không hề có ý định thay đổi. Dù sao yêu được một phụ nữ như cô, cũng coi như là vinh hạnh của anh. Nhậm Dĩnh, hai mẹ con em rất giống nhau.”
Ta nghe vậy liền dựa vào người anh ấy, một tay câu qua vai ảnh:
“Vậy hai chúng ta kết hợp thành một đôi có được không?”
“Đừng trốn tránh, trước tiên hãy làm rõ mọi chuyện với anh ta đi rồi hãy nói tiếp! Đến lúc đó anh sẽ suy nghĩ.”
Hơ! Đồ đàn ông tự phụ! Thực ra thì ta không có ý định tiếp tục yêu đương nhăng nhít gì ở nước Mỹ cả, chắc là phải tĩnh dưỡng khoảng một năm rưỡi rồi mới tính đến. Mới vụ đầu tiên mà đã kích thích quá mức, làm ta sợ phát khiếp.
“Mặc kệ nó đi, dù gì trễ nhất là đầu tháng sau em nhất định phải ra nước ngoài. Anh giúp em chút thôi mà.” Nói xong, ta kéo hành lý của mình đi thẳng vào buồng ngủ của lão huynh.
“Nè nè! Em quá đáng lắm rồi đó.”
“Để thuận tiện cho ‘các hạ’ vẽ tranh, hay là huynh hãy ngủ trên ghế sô-pha trong phòng vẽ đi nhé!” Ta rút lấy một tấm chăn trên giường nhét vào trong tay anh ấy, đóng sập sửa lại trước khuôn mặt đầy ấm ức của ảnh. Quay vào phòng thở dài não nuột.
Aizzz! Ta là một đứa trẻ không có nhà để về.
Tuyệt đối không phải ta chuyện bé xé ra to, mà là căn cứ vào trực giác và sự hiểu biết của ta đối với Lâu đại thiếu gia, ta cho rằng hắn sẽ không chịu để yên! Nhất là khi hắn bất ngờ qua đêm ở nhà ta, chiếm dụng một nửa cái giường của ta ngủ một mạch tới sáng. Ai cũng biết Lâu đại thiếu gia không qua đêm ở nhà phụ nữ, và từ trước đến nay sau khi ân ái xong đều đứng dậy bỏ đi; trước đây ta ngủ ở căn hộ của hắn cũng chưa từng bao giờ ngủ chung giường, bởi vì hắn là một thằng cha kỳ cục, nếu như ta chiếm mất giường của hắn, hắn sẽ dậy đi làm việc hoặc đọc sách. Đa phần là ta sẽ không ở lại, thỉnh thoảng muốn ở lại cũng sẽ bị hắn nói khéo đuổi về.
Coi đó! Hắn là người vô tình đến cỡ nào. Giải quyết nhu cầu sinh lý xong là thôi đó, chẳng bao giờ dịu dàng vuốt ve an ủi gì gì cả; bên dưới lớp da mặt phong lưu phóng đãng là một tính cách lạnh lùng tự chủ.
Cho nên vừa sáng ra, tiễn hắn đi, ta lập tức thu thập mấy thứ đáng giá, bỏ nhà chạy tới xin nương nhờ Ứng Khoan Hoài. Không phải ta chẳng còn nơi nào khác để đi, chỉ là ta tính hết rồi; giả sử chẳng may để bị Lâu công tử bắt gặp, ta có thể đem Ứng Khoan Hoài ra làm bia đỡ đạn. Lâu công tử không thích dùng chung đàn bà với kẻ khác, điều này ta quá rõ, vậy nên có thể kết thúc mọi chuyện; cho hắn thấy tình yêu mới của ta là đủ để cho hắn buông tay.
Vứt túi hành lý lên giường, ta lao cả người lên trên, nằm sấp trên giường, chẳng ngờ phía dưới tai trái có cái gì cân cấn. Ta đưa tay lên sờ, ngẩn ra, vội vàng ngồi dậy chạy ra trước gương, soi vào thì thấy mỗi bên tai ta đeo một chiếc bông tai ngọc trai.
Là hắn đeo vào cho ta lúc ta đang ngủ sao? Vì sao nãy giờ ta vẫn không phát hiện?
Hắn làm vậy là ý gì? Trong lòng bỗng cảm thấy bất an.
Có lẽ lần này ta thực sự phải chịu báo ứng rồi.
Lâu Phùng Đường này xưa nay vốn thông minh, hắn có chơi kiểu gì cũng sẽ không để bản thân dính líu tới chuyện hôn nhân, trừ phi có được lợi ích to tác nào đó; thế nhưng dựa vào tầm cỡ của Lâu gia hiện nay, căn bản không cần phải đem hôn nhân của hắn ra đổi chác, cho nên từ trước đến nay hắn vui vẻ với cuộc sống độc thân. Nghe nói ba mẹ hắn chỉ mong con trai nắm vững sự nghiệp, còn chuyện khác thì vô tư, đúng là bậc cha mẹ của thời đại mới.
Như vậy, nếu như hắn muốn tiếp tục dây dưa với ta, phải chăng có điều gì mờ ám? Chơi chán rồi, sao còn không đi tìm em nào mới mẻ mà chơi tiếp chứ.
Suy đoán đủ kiểu, vấn đề chỉ quy về một đáp án, mà đó là cái ‘kết luận’ mà ta tuyệt sẽ không bao giờ dám ‘kết luận’.
Không thể nào! Đối với cả ta và hắn đều không thể nào.
Nếu như “tình yêu” quả thật xuất hiện giữa ta và hắn, thì thật đúng là một sự báng bổ; đối với loại người chỉ biết đến vật chất, không hiểu được cái gì gọi chân tình huyền ảo như chúng ta mà nói, tình yêu chẳng qua chỉ là hai từ dùng để trào lộng mà thôi.
Cho nên, không có khả năng.
“Nhậm Dĩnh, chúng ta cùng đi ăn tối đi! Anh mời em một bữa thịnh soạn.”
Ứng Khoan Hoài cất giọng gọi to bên ngoài.
Ta thu gọn mớ tâm tình lộn xộn lại, đáp lời:
“Ra ngay đây, ba mươi giây.”
Nhìn vào gương lần nữa, ta dứt khoát kiên quyết gỡ đôi bông tai xuống, vứt bừa lên giường, xoay người bước ra ngoài, để mặc mớ tóc dài vẽ thành một vòng cung lãnh đạm vô tình đong đưa sau lưng.
Có một đêm, ta và Ứng Khoan Hoài leo lên tầng thượng của tòa nhà, mang theo một tá bia cùng một túi mồi to, ý định “ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu uống say sưa” một phen, sau đó mới phát hiện độ cồn trong bia có hàm lượng quá thấp, căn bản không thể say chết người, cùng lắm là làm cho hai đứa tửu lượng thấp bọn ta hơi xỉn một chút. Hơn nữa, ngẩng đầu cũng không nhìn thấy trăng sáng, hôm nay mới mùng năm âm lịch, ngay cả mặt trăng nằm ở đâu bọn ta còn tìm không ra nữa là. Không khí Đài Bắc ô nhiễm nghiêm trọng, có lẽ so với sự tưởng tượng của chúng ta còn ghê hơn, nếu không sao trên đỉnh đầu lại có một tảng mây đen to tướng che phủ thế kia. Dù gì, nhìn không thấy trăng sáng.
Xưa nay người buồn thì nhìn cảnh cũng thấy buồn. Ứng Khoan Hoài là vì người phụ nữ anh ấy yêu không được, biểu lộ rồi mà chân tình cũng không được chấp nhận. Còn ta thì sao? Aizz… vì sao con người ta không thể uống rượu chỉ bởi vì muốn say, mà cứ phải tìm một kẻ đang thất ý làm bạn nhậu chứ?
Nếu đã như vậy, được rồi, ta đang than khóc vì không thể hoàn thành trò chơi của mình, cười nhạo cuộc trốn chạy trối chết của mình. Sau đó, bởi vì không có cản đảm tưởng tượng đến vẻ mặt Lâu công tử mà tê dại cả người.
“Nhậm Dĩnh, em xem thử, anh có cái gì không tốt?”
Ứng Khoan Hoài hai mắt đỏ ngầu không biết có phải là bởi do rượu hay không, mà hỏi ra một câu tỉnh rụi như vậy.
Ta nhoài người ra ngoài lan can sân thượng, hai tay đong đưa bên ngoài, tì eo lên trên, đầu và chân đong đưa y như hai bên của cái cân, nhìn như một cái bập bênh. (xỉn rùi hả???)
“Lão huynh, thế anh có cái gì tốt?”
Hắn trượt xuống ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào lan can, có chút chán nản nói:
“Anh có chút danh tiếng, có thể kiếm được rất nhiều tiền, và cuối cùng là chung thủy với một phụ nữ, sẽ không thay thay lòng đổi dạ; anh sẽ mua nhà, mua xe, yêu thương gia đình, lại là một thằng trai tân tốt bụng, không phải như thế rất đáng được tuyên dương hay sao?”
“Trai tân thì nên phối với gái tân! Không phối với đàn bà hư hỏng. Đàn bà hư hỏng chỉ dùng để ‘nhúng vào nồi lẩu’ chung với mấy tên ‘củ cải’ phong lưu.” Ta lắc đầu đến choáng váng mặt mày, đành phải thu tay rụt đầu lại, ngồi xuống chung với anh ấy, lại nói tiếp: “Anh đó, chỉ là tìm nhầm đối tượng.” Giống cái tên Phương Thận Triết “yêu” ta lúc trước, thực sự là không hiểu nổi.
Anh ấy cười nhẹ hai tiếng, vùi mặt vào hai bàn tay, chẳng biết trong tiếng cười có hay không một chút nghẹn ngào.
Ta vươn tay, khoát lên vai ảnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen thui.
“Nếu như anh khóc, em có cười anh không?” Giọng anh ấy thểu não.
Ta cười hỏi:
“Anh cũng để bụng chuyện bị em cười sao?”
“Anh thì không ngại!” Anh ấy ngẩng đầu lên, mặt hướng lên trời.
Ta thấy nước mắt ảnh chảy dọc theo gò má.
Là nghệ thuật gia cũng có cái hay, bất kỳ lúc nào cũng có thể bày tỏ tình cảm thật của mình, ánh mắt của người đời đối với anh chẳng nghĩa lý gì cả.
“Nhậm Dĩnh à, phụ nữ tốt chưa chắc là thứ anh cần. Nhưng rõ ràng anh không có cái phẩm chất của một thằng đàn ông xấu.”
“Đúng đó, anh mà xấu gì nổi, lại còn ghét cái cảm giác xác thịt hồng trần, cũng không trêu ong ghẹo bướm, thứ anh cần chính là phương diện tinh thần. Nói cách khác, nếu như mẹ của em mà đột nhiên đối xử với anh nhiệt tình phóng đãng hệt như một nàng Carmen[1], thì bảo đảm anh sẽ co giò chạy trối chết.”
“Anh không biết, anh chưa từng nghĩ tới. Chính khí chất phong thái của cô mê hoặc anh, chứ không phải cơ thể và sự nhiệt tình.”
Ta vỗ về anh ấy:
“Cho nên không chiếm được đối với anh mà nói mới là một thứ hạnh phúc. Mau mau đi xuống lầu sáng tác thôi, đem nỗi bi thương hóa thành nghệ thuật, vậy mới không uổng phí tài hoa và nỗi thương tâm của anh.” Ý kiến này vô cùng thực tế. Loại đàn bà hư hỏng như chúng ta căn bản không biết cái gì gọi là an ủi, lại càng không chỉ bởi vì đối tượng ảnh thầm mến là mẹ ta mà cho rằng ta có nghĩa vụ phải khuyên giải ảnh, đó dù gì cũng là chuyện riêng của ảnh, có an ủi thì cũng vô dụng.
Ta đứng dậy, đi ra phía cầu thang.
“Em buồn ngủ hả?” Ảnh hỏi.
Ta xua xua tay:
“Đừng quên ngày kia em phải đi Anh quốc rồi, em phải bắt đầu gói ghém hành lý, kiểm kê những thứ cần thiết, ngày mai còn phải đi mua đồ đạc.”
“Ờ, vậy, ngủ ngon.”
Bầu trời đêm u ám thích hợp cho những kẻ thương tâm soi rọi tâm hồn, còn ta thì … không cần thiết. Một cô gái ‘không-có-tim-gan-phèo-phổi’ như ta làm gì có chuyện thương tâm nào chứ.
Xuống tới căn hộ của Ứng Khoan Hoài, đột nhiên lại không muốn bước vào. Ta đưa xâu chìa khóa trong tay lên, trong bảy tám chìa này, duy nhất chỉ một chìa màu vàng có nạm một viên đá mắt mèo chính là chìa khoá của nơi-mà-ta-đã-năm-ngày-nay chưa từng trở về.
Mò thấy trong túi quần jean có mấy tờ tiền mặt, ta không do dự chạy xuống dưới lầu. Đã mười hai rưỡi khuya rồi, trở về từ biệt căn nhà nhỏ của ta một cái!
Nếu như ta đã từng sợ bị làm phiền mà rơi vào cảnh không nhà, ta tin rằng đến hôm nay tất cả mọi chuyện cũng nên đến hồi kết thúc! Sẽ không còn Lâu Phùng Đường, cũng sẽ không còn những người khác. Cuộc đời ta sẽ bước vào một giai đoạn khác, tất cả sẽ làm lại từ đầu.
Chí ít ta cũng nghĩ như vậy.
HẾT CHƯƠNG 5