Đọc truyện Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh – Chương 23
“Bác sĩ , cô ấy thế nào ?” – Ngô Chấn Nam cất tiếng hỏi ông bác sĩ.
“Cô ấy không sao đâu ạ , chỉ bị chấn động nhẹ thôi , sẽ sớm tỉnh lại.”
“Cảm ơn.” – Cậu gật đầu đi vào phòng hồi sức. Lúc nãy đang họp thì có người gọi điện là Du Huân Huân và Vân Yến Nhi xảy ra chuyện cậu cùng
hai người anh của mình liền gấp gáp bỏ đi. Nhìn Vân Yến Nhi nằm yên lặng trên giường , Du Ái My thì như người mất hồn ngồi cạnh Ngô phu nhân cậu thở dài lên tiếng “Mẹ !”
Ngô phu nhân đưa mắt nhìn cậu , Ngô Chấn Nam nói tiếp “Cô ấy không sao.”
“Có tin gì của Tiểu Huân chưa vậy ?” – Du Ái My khẽ cất tiếng hỏi.
“Vẫn chưa !”
Cô thở dài , rốt cuộc thì Du Huân Huân phải chịu những gì nữa , cô
chỉ còn có nàng là người thân , cầu mong….sẽ không xảy ra chuyện gì…..
****
Trong rừng…..Cách thời gian Ngô Vũ Thần rời đi 10 phút…
“Các người làm gì vậy ? Mau thả tôi ra.” – Du Huân Huân hét lên , tay chân nàng đều bị trói chặt , cả mắt cũng bị che lại.
“Chà….lão đại à , nhìn cô ta cũng được đấy.” – Một giọng nói xa lạ vang lên , câu nói của hắn khiến nàng sợ hãi lùi lại.
“Cậu câm miệng lại đi , hừ….cô ta chỉ là một món đồ chơi để tôi hành
hạ Ngô Vũ Thần thôi , đừng có động vào.” Một giọng nói khác lên tiếng ,
hắn nhếch miệng cười , đưa tay giữ chiếc cằm thon nhỏ “Cô ta….chính là
người phụ nữ hắn yêu thương nhất , tôi muốn hắn…phải nhìn thấy người
mình yêu hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm.” Nói xong hắn hất mạnh
Du Huân Huân khiến nàng ngã xuống đất , nàng càng thêm sợ hãi
“Vậy sao anh không gọi hắn đến ?”
“Không cần , tôi….muốn hắn không thể gặp mặt cô ta lần cuối…”
Du Huân Huân hít một hơi thật mạnh , nuốt hết mọi sợ hãi và run rẩy
vào trong “Các người….tại sao lại làm vậy với Vũ Thần ? Tại sao lại ghét anh ấy đến thế ?”
“Vì….Bắc Kinh này…chỉ có duy nhất một người có quyền , giống như
trong rừng chỉ có thể tồn tại một chúa sơn lâm ! Cho nên…Ngô Vũ Thần bắt buộc phải chết.”
Du Huân Huân giật mình , nàng không tin được những gì mình vừa nghe , chết ?! Người đàn ông của nàng….phải Chết ?!!?
Người nọ nhếch miệng cười khẩy , giọng điệu vô cùng ghê rợn “Nghe nói cô đã bị mất trí nhớ…nhưng không sao , để tôi nhắc lại : Vụ tai nạn của 3 tháng trước khiến cho gia đình cô phải chết…chính là do tôi làm . Khiến cô ra nông nỗi này cũng là do tôi…”
Du Huân Huân ngớ người…3 tháng trước…không phải là khoảng thời gian nàng nằm bệnh viện sao ?
“Cứ từ từ suy nghĩ đi vì…một lát nữa sẽ không có thời gian mà nghĩ
đâu.” Hắn đứng dậy quay mặt bỏ đi , đám người kia cũng rời đi , trước
khi đi cũng không quên ra lệnh “Cởi khăn che mắt ra , 3 phút sau hãy
châm lửa.”
“Vâng !”
***
Du Huân Huân không tin được những gì mình vừa nghe , nàng cố gắng cởi trói , dùng răng cởi sợi dây , trong lòng dâng lên vô vàn khuất mắc và
sợ hãi , có người muốn giết Ngô Vũ Thần , tại sao hắn lại là người của hắc bang ??
“Anh…không tham gia hoạt động hắc bang nữa được không ? Em…chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Được , khi về Bắc Kinh anh sẽ rút khỏi Hắc Bang.”
Hình ảnh lúc trước chợt xuất hiện trong đầu nàng , những lời nói đó
rất xa lạ , Du Huân Huân chưa từng thấy qua cảnh tượng đó , nàng cố gắng tháo sợi dây . cuối cùng thì cũng được , tiếp theo là cởi trói chân .
Du Huân Huân đứng dậy đập mạnh cánh cửa gỗ “Thả tôi ra , mau thả tôi ra ?!”
Phía bên ngoài có một tên đứng canh giữ khi nhìn đồng hồ đã quá 5 phút , hắn vội vàng châm lửa , đốt căn nhà gỗ.
Du Huân Huân giật mình phát hiện ra sau lưng nàng khói đang bốc lên , nàng sợ hãi cố gắng đẩy cửa “Mở cửa ra , mở ra….”
****
“Sắp đến chưa vậy ?” – Ngô Vũ Thần vừa lái xe , vừa nôn nóng hỏi Ngô Thiên Bảo đang ngồi kế bên.
Ngô Thiên Bảo chỉ tay về phía trước , theo dấu chấm đỏ trên màn hình “Đi thẳng ! Yên tâm đi sắp đến rồi.”
Hắn đạp ga , phóng về phía trước , tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy.
“Khụ….khụ…” Lửa bắt đầu lan ra , Du Huân Huân ngồi sát cửa , nàng thở dốc , ho rất nhiều , trong đầu lại vang lên những giọng nói lạ “Huân
nhi….con xem , con đã lớn thế này rồi còn nhõng nhẽo với mẹ sao ?
“Huân Nhi…Huân nhi….Huân nhi….”
Nàng ôm đầu , nước mắt vô thức chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn , đầu nàng huện tại rất đau….
“Huân nhi…Huân nhi à…”
“Con phải lấy Ngô thiếu….”
“Huân nhi…mẹ rất yêu con …”
“Huân nhi…Huân nhi…”
“Đủ rồi , đừng gọi nữa , dừng lại đi…Á…a.aa….” – Nàng ôm chặt đầu ,
đau đớn hét lên , giọng nói đó rất quen thuộc với nàng nhưng lại không
thể nhận ra , nước mắt lăn dài hai bên má , cả cơ thể nàng bất chợt run
lên “Vũ Thần …. Vũ Thần cứu em…mau đến cứu em…..hic…huhhuu….”
*Rầm…. Trần nhà rơi thẳng xuống đất , ngọt lửa ngày càng lớn , nàng
nhìn ánh sáng màu vàng xanh dần thiêu đốt ngôi nhà gỗ , càng thêm sợ hãi , khung cảnh kì lạ lại hiện lên trong đầu ….
Chiếc xe con bị xe tải đâm mạnh lật về bên phải , Du tổng và Du lão
chết ngay lập tức , còn đằng sau , Du phu nhân vì che chở cho nàng mà
đập mạnh đầu vào thành xe , máu chảy rất nhiều , còn nàng đập đầu vào
cửa xe cũng may là chưa văng ra ngoài , trong lúc mơ màng , Du phu nhân
đã kéo cơ thể nàng , cố gắng giữ cho máu đừng chảy ” Huân nhi…con đừng
sợ…không sao….đâu…”
“Đau….qu…á…..” – Du Huân Huân nói không ra hơi , cả người như bất động
“Ngoan…Sẽ…có người…đến cứu con…”
Khi nàng được Ngô Vũ Thần bế ra ngoài , ánh mắt nàng vẫn hướng về
mẹ…trên khuôn mặt xinh đẹp vẫm còn nụ cười dịu dàng “Giúp ta chăm sóc
Huân nhi…và…Tiểu…My…”
Du Huân Huân lắc mạnh đầu , là gia đình của
nàng…”Cháy….cháy…..hic…cứu tôi..kh…khụ….khụ…” nếu không phải vì nàng thì Du phu nhân cũng không chết….bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tấm áo…nàng
sợ….rất sợ….
Lúc này Ngô Vũ Thần và Ngô Thiên Bảo đang chạy trong rừng , lúc nãy
hai người đã thấy ngọn lửa bốc cháy từ phía trong liền gấp gáp chạy
vào…rất có thể là Du Huân Huân đang ở đó , tim hắn đập rất nhanh đầy bất an…
Cuối cùng cũng đến được căn nhà gỗ đang bị ngọn lửa bao vây , hắn
thất thần nhìn đám cháy , vội vã xông vào. Ngô Thiên Bảo hét lên “Vũ
Thần , lỡ như đây là cái bẫy thì sao ?”
“Em không cần biết , chắc chắn Huân Huân đang ở trong .”
“Vũ Thần ?!” – Nói xong Ngô Vũ Thần liền xông vào , ngay cả anh cũng
không cản được , cánh cửa vừa bị đạp đỗ , đôi đồng tử màu lam liền phát
hiện Du Huân Huân đang nằm bất tỉnh dưới đất , hắn sợ hãi ôm lấy nàng
“Huân Huân…Huân Huân à…” Cả người hắn run lên, cố gắng đưa nàng ra khỏi
đây , nhưng đám cháy rất lớn…vốn không cách nào thoát khỏi. Ngô Vũ Thần
nhanh trí , cởi áo bao bọc lấy nàng , xông thẳng ra ngoài , mặc kệ ngọn
lửa đang bốc cháy ngùn ngụt. Ngô Thiên Bảo thấy hắn ôm Du Huân Huân chạy ra , hốt hoảng chạy đến dùng áo dập tắt ngọn lửa nhỏ đang cháy trên
lưng hắn “Em không sao chứ ?”
“Cô ấy…cô ấy….” – Cơ thể cường tráng vẫn không bớt run , thực sự đang rất sợ hãi…
“Mau đưa Huân Huân lên xe.”
“Được….” – Nghe lời anh , Ngô Vũ Thần bế nàng trên tay , chạy nhanh
ra khỏi rừng , trong tân trí nàng bây giờ , kí ức của hai năm trước đang dần hiện lên , từng chút từng chút một….
– —
“Cũng may là phổi không bị nghẹt khỏi , các vị yên tâm , cô ấy không
sao ? , Ngô thiếu chỉ bị bỏng nhẹ .” – Bác sĩ mỉm cười cất tiếng , nói
thật là năm nay ông thường xuyên gặp gia đình họ Ngô , dù khá thân thiết nhưng đây là lần đầu gia đình họ gặp nhiều chuyện như thế.
“Cảm ơn anh !” – Ngô phu nhân gật đầu cảm ơn.
“Không có chi. À…mọi người có thể gặp cô ấy….theo tôi vừa kiểm tra….thiếu phu nhân vừa bị kích động.”
“Kích động ?!”
“Phải , dường như cô ấy vừa gặp chuyện gì đó rất kinh khủng.”
“Vâng.”
Ngô Vũ Thần trầm mặc không lên tiếng , lưng hắn cũng vừa mới băng xong , im lặng bỏ đi.
Du Ái My nhìn bóng lưng hắn , càng thêm buồn….Em gái cô sao toàn gặp những chuyện nguy hiểm ? Chỉ mới yên lành được một thời gian….
*Cạch….
Cánh cửa màu trắng mở ra rồi đóng lại , thân hình cao lớn chầm chậm
bước đến bên giường , bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm
trên giường , đau lòng cười khổ “Rốt cuộc thì em….phải nằm bệnh viện bao nhiêu lần mới đủ ?”
“Có phải anh đã sai khi giữ em bên cạnh ?”
Hắn cúi người , vẻ mặt vô cùng thống khổ , hôn lên bờ môi mềm mại của Du Huân Huân…đau đến nỗi ngay cả nước mắt đã cố gắng kìm nén cũng đã
rơi…
“Không…mau thả tôi ra…cháy….cháy rồi…..a…Á…AAAA….” – Du Huân Huân hét lên , nàng giật mình tỉnh dậy.
Ngô Vũ Thần thấy nàng tỉnh dậy đầy hốt hoảng , đưa tay định giữ lấy
nàng nhưng Du Huân Huân lại tránh né , sợ hại tột độ “Tránh ra….các
người muốn làm gì ? Đừng….đừng….đốt mà….không …”
“Huân Huân….bình tĩnh lại…là anh đây Vũ Thần…là chồng của em.”
Đôi mắt lấp lánh mơ hồ nhìn hắn , đôi mày liễu nhíu lại , nàng đưa
tay ghì chặt áo hắn , òa khóc “Tại sao anh không đến cứu em sớm hơn ?
Tại sao ?”
Ngô Vũ Thần thống khổ nói không lên lời , hắn phải hít thật mạnh để bình tĩnh lại “Anh xin lỗi Huân Huân…là do anh vô dụng !”
“Tại sao…anh không đưa cả mẹ em ra khỏi xe ? Nếu không….bà ấy sẽ
không chết ?” – Nàng giật mạnh áo hắn , càng khóc lớn hơn. Câu nói của
nàng như một mũi dao đâm thẳng vào tận sâu trong tim Ngô Vũ Thần…nàng đã nhớ lại….tim hắn như ngừng đập , cất tiếng “Huân Huân….anh…anh….”
“Không đúng…không phải lỗi do anh….là do em…là do em nên mẹ , ba và
cả ông nội mới chết…là do em…” – Du Huân Huân run rẩy nói , từ từ buông
tấm áo sơmi ra , ánh mắt vô hồn không chút ánh sáng. Nhìn nàng như vậy , khiến hắn có chút lo lắng “Em sao vậy ? Huân Huân , nghe anh nói….tai
nạn đó…là do anh….gia đình em vì anh mới chết.”
‘Vụ tai nạn của 3 tháng trước khiến cho gia đình cô phải chết…chính là do tôi làm . Khiến cô ra nông nỗi này cũng là do tôi…’
‘Vì….Bắc Kinh này…chỉ có duy nhất một người có quyền , giống như
trong rừng chỉ có thể tồn tại một chúa sơn lâm ! Cho nên…Ngô Vũ Thần bắt buộc phải chết.’
Từng lời kẻ đã bắt cóc nàng chợt vang lên , Du Huân Huân đưa mắt nhìn hắn , đau…tim nàng rất đau….gia đình của nàng ? Tại sao phải hi sinh
cho hắn ??? Tại sao hắn lại là người của hắc bang ?
Ngô Vũ Thần giữ chặt đôi vai gầy , khẽ cất tiếngg “Anh xin lỗi…Huân Huân….”
“Tại sao anh lại là người của Hắc bang ?…hic….tại sao…họ nhất định phải giết chết anh ?”
“Huân Huân…..”
Du Huân Huân vùng vẫy , đẩy hắn ra , nàng đau đớn hét lên “Em không
muốn…..chẳng phải anh đã nói…về Bắc Kinh…sẽ rút khỏi hắc bang sao ? Tại
sao lại tham gia vào làm gì ?” Nàng dùng tay đánh vào lồng ngực rắn
chắc…bước xuống giường , loạng choạng đứng không vững nên ngồi dưới
đất….
Ngô Vũ Thần nhìn bộ dạng của nàng , trong lòng càng đau hơn , nỗi đau trong tim nàng chỉ mười phần còn hắn là trăm lần , nghàn lần..Trên đời
này , có nhiều quá khứ tựa như những bóng ma, dù là đêm hay ngày đều bị
ám ảnh.
Còn đối với Du Huân Huân, quá khứ là thứ khiến người khác phải lập lại nỗi đau lần nữa .
Ngô Vũ Thần ngồi xuống ôm chặt lấy nàng , nhẹ nhàng nói “Em cứ đánh , cứ việc mắng , hay dùng dao đâm anh cũng được nhưng cầu xin em…Huân
Huân….đừng như vậy….Huân Huân à….đừng khóc….” – Giọng nói hắn có phần
run rẩy , là do hắn đang khóc , hay đang sợ hãi ???
Ngô Vũ Thần không nói xin lỗi , vì có nhiều chuyện , lời ‘xin lỗi’ còn khiến người ta đau khổ hơn….
Du Huân Huân vẫn khóc , chỉ là không trách hắn nữa , mà trách chính
bản thân mình , bàn tay tự đánh vào người “Là do em….tất cả đều do
em…tất cả….tất cả…”
“Huân Huân…dừng lại….em làm gì vậy ?”
“Cháy….cháy kìa…Vũ Thần…dập lửa đi , cứu mẹ em ra…Vũ Thần….” – Đột
nhiên nàng hét lên , đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa , chỉ tay vào khoảng không.
Ngô Vũ Thần quay sang nhìn , nhưng không thấy gì , vội lay nàng “Huân Huân , ở đó không có cháy….”
Nàng ôm chặt đầu , gào lớn “Có cháy…lửa rất lớn…..”
Nghe thấy tiếng hét của nàng , mọi người liền chạy vào trong , nhìn cảnh tượng trước mắt , không thốt lên lời…
Du Huân Huân vừa níu lấy tay , vừa đánh hắn , gào khóc “Tại sao anh
không dập lửa….mau cứu mẹ em….Vũ Thần…anh có nghe em nói không ? mau cứu người nhà của em…..MAU LÊN….”
Ngô Vũ Thần ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn , khóe mắt đỏ ngầu , đau đớn
khuyên nhủ nàng “Được , được , anh sẽ dập lửa , sẽ cứu mẹ em…Huân….Huân
Huân….em muốn làm gì cũng được.”
“Mau lên….dập lửa….cứu….u…” – Nàng ngất đi , khiến mọi ngừoi đều lo
lắng , Ngô Chấn Nam liền chạy đi gọi bác sĩ , còn Ngô Vũ Thần có lẽ bị
nỗi đau chôn vùi nên vẫm ôm lấy nàng , siết chặt nàng…nước mắt cứ thế cứ tuôn , cảm giác thống khổ này như đang giày xéo tâm can hắn….