Đọc truyện Yêu Em Hết Cơ Mưu – Chương 8
Giấc ngủ dài tựa một thế kỷ. Lúc tỉnh lại, chung quanh vẫn rất lộn xộn, Lộ Thiên Ái vừa mở mắt ra, nhìn thấy Tiền Đường đang nhìn mình đầy dịu dàng.
“Em tỉnh rồi à?” Bàn tay to chạm vào trán cô, nở một nụ cười hài lòng, sau đó hắn vén sợi tóc xõa trên mặt cô đầy vẻ yêu thương.
“Hết sốt rồi, em đã ngủ suốt hai ngày trời. . . Thấy đói bụng chưa? Tôi bảo đầu bếp nấu cháo cá, hôm qua nấu rồi nhưng em chưa tỉnh, hôm nay cũng nấu một nồi. . .” Tiền Đường cằn nhằn nói liên miên, bưng một bát cháo, thổi nguội nó. “Nào, ăn chút đi, thế thì mới khỏi bệnh được. . .”
Lộ Thiên Ái không nói gì cả, chỉ trơ mắt ra nhìn hắn, sau đó, nước mắt tuôn ra như những hạt ngọc, một giọt, hai giọt. . .
Thấy mặt hắn mọc râu lởm chởm, đôi mắt đầy những tia máu, chẳng lẽ hắn đã chăm cô mà không đi ngủ?
Trong cơn mê man, Thiên Ái cảm thấy có người nắm lấy tay mình, không ngừng nói chuyện với mình, giọng điệu dịu dàng làm cô muốn khóc. . . Là hắn đúng không? Hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình đúng không?
Vì sao lại dịu dàng với mình như vậy? Như đang che chở một món bảo bối âu yếm, như thể những hành động nhục nhã mình kia chưa từng xảy ra. . .
Con tim cô như đã ngừng đập, cũng không thể kiềm chế được nữa. . . Cô muốn chạy trốn, khi hắn đã chơi chán rồi, cô sẽ không sống nổi mất!
“Ái Ái, em làm sao thế? Khó chịu ở đâu?” Tiền Đường nghĩ cô khóc là vì khó chịu trong người, thế là vội đặt bát xuống, khẩn trương vuốt thân thể cô.
Lộ Thiên Ái không ngừng rơi lệ, nhìn hắn với vẻ tuyệt vọng: “Để tôi đi đi!”
Sự phát hiện này đau đớn nhường nào! Lộ Thiên Ái thừa nhận sự yếu đuối của mình, hệt như một chiến binh bại trận, nịnh hót lấy lòng kẻ thắng, đáng thương thay.
“Vì sao muốn đi? Em nỡ bỏ được tôi sao?” Tiền Đường mong ngóng nhìn cô, giọng hắn nói sao dịu dàng thế.
“Không. . . Đừng ép tôi. . .” Lộ Thiên Ái tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt văng ra khắp nơi.
“Cho tôi một lý do, vì sao em phải đi?” Tiền Đường bình tĩnh hỏi.
“Bởi vì. . . Bởi vì. . . Tôi yêu anh. . . Vì tôi yêu anh!” Lộ Thiên Ái cuồng loạn nhìn hắn, sau đó bưng mặt khóc rống, không dám nhìn đến sự khinh miệt trên gương mặt hắn.
Chính tai nghe thấy cô nói yêu mình, mà giọng điệu nghe lại tuyệt vọng như vậy, khiến con tim Tiền Đường quặn thắt.
“Yêu tôi. . . Khiến em đau khổ như vậy ư?” Hắn bình tĩnh hỏi.
Đối với cô, yêu hắn thật sự tuyệt vọng và bất đắc dĩ đến thế sao? Vất vả lắm mới có được tình yêu của cô, vậy mà chua xót đến thế, không được mong chờ đến thế?
Mắt hắn buồn bã, sự thất bại hiện rõ trên mặt.
Hắn nhắm mắt lại, cắn răng, như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau vô cùng to lớn. Giằng co 5 giây, đến khi hắn mở mắt ra, mắt đã ngấn nước, như là ra một quyết định bất đắc dĩ nhất trong cuộc đời vậy: “Muốn đi thì đi đi! Tình yêu miễn cưỡng thì có tác dụng gì?”
Tiền Đường nhìn cô đăm đắm, như muốn khắc sâu bóng hình cô vào trong đầu.
“Chờ em khỏi bệnh, tôi sẽ sai người đưa em về nhà. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa!” Nói xong, Tiền Đường xoay người đi ra cửa, không chút lưu luyến.
Tất cả đều đã chấm dứt. . .
Nhưng vào khoảnh khắc hắn mở cửa ra, phía sau truyền đến một tiếng gọi thâm tình: “Đường, đừng đi. . .”
Tiền Đường quay đầu lại, thấy Lộ Thiên Ái lao xuống giường, vươn đôi tay ra, lảo đảo lao về phía hắn. “Đường. . . Đường. . .”
Trốn không thoát, cũng không muốn trốn!
Vào lúc mà Tiền Đường quay lại, rốt cục Lộ Thiên Ái cũng đã phát hiện — cô không thể dời xa hắn! Cho dù làm tình nhân của hắn, cô vẫn muốn hắn bên cô cả đời. . .
“Ái Ái. . .” Ngay tại lúc Lộ Thiên Ái sắp ngã sấp xuống, Tiền Đường đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào trong lòng, như đang nhồi cô vào trong máu thịt: “Ái Ái, anh yêu em, đừng rời xa anh. . .”
“Không đâu, vĩnh viễn không bao giờ. . . Dù anh có nhục nhã em thế nào, đùa bỡn em ra sao, em đều nguyện ý. . .” Lộ Thiên Ái không hề che giấu tâm ý, cô muốn bày tỏ tình yêu của mình ra trước mắt hắn, không hề giấu diếm chút nào, hơn nữa, tuyệt đối không hề hối hận.
Lời yêu nói ra không oán không hối của cô khiến Tiền Đường rất là cảm động. Nâng khuôn mặt lệ nhòa của cô, nước mắt hắn cũng không khỏi rớt xuống. “Ái Ái, anh xin lỗi, để em phải chịu khổ rồi. . . Anh cam đoan sẽ không bao giờ để em phải chịu khổ nữa. Sau này, anh sẽ hết lòng yêu em, nâng niu, che chở cho em. . .”
Lau đi những giọt nước mắt khiến cho người ta rung động trên mặt Tiền Đường, Lộ Thiên Ái cười, cười rất thỏa mãn. “Không vấn đề gì, chỉ cần anh yêu em, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, vậy là đủ rồi. . .”
Không cần biết tương lai ra sao, cô chỉ muốn quý trọng mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh hắn.
Tiền Đường hôn cô đầy yêu thương, vội vàng cam đoan: “Ái Ái, cho anh một khoảng thời gian, nhất định anh sẽ chứng minh cho em thấy được tình yêu của anh. . .”
Tuy đã đạt được mục đích, nhưng kế hoạch còn chưa chấm dứt, hắn cần một khoảng thời gian để tạo ra một kết cục tốt đẹp nhất. Hiện giờ hắn rất muốn đi bàn bạc với người kia, mọi việc bắt đầu từ hắn, nên hãy để hắn đến chấm dứt.
Lộ Thiên Ái vươn tay che miệng hắn lại, cô không cần một lời hứa nào: “Không sao, anh không cần hứa gì với em. . .”
Nhận ra tình yêu, cô cũng đã nhận ra chân lý tình yêu.
Chỉ cần hai bên yêu nhau, đó chính là lời hứa hẹn đáng tin cậy nhất. Bây giờ lòng cô ngập tràn tình yêu, mọi nỗi khổ đau, suy sụp trước đây cách cô thật xa.
Cô cảm thấy như mình đã thay hồn đổi xác, bởi vì cô có sức mạnh tình yêu, đó là một sự trả giá tự nguyện, mà không phải một sự hư vinh, lúc trước ở bên Hình Kiện, cô chưa từng cảm thấy như vậy,
Tiền Đường cũng nhận ra được sự thay đổi của Lộ Thiên Ái. Nét hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt cô, khuôn mặt trở nên hài hòa, cười rất là tươi. . . Đây là Ái Ái của hắn, là tình yêu mà đời này hắn luôn chờ đợi.
Ôm tấm thân suy yếu của cô về bên giường, ánh mắt hai người chưa từng rời nhau.
Hai người ôm sát nhau ngủ. Giấc ngủ này, Tiền đường thấy thật ngọt ngào. Lộ Thiên Ái vẫn đang ngủ say, khuôn mặt tái nhợt đã hiện sắc hồng, khuôn miệng xinh đẹp cũng đã khôi phục sắc hồng ngày trước.
Tiền Đường hôn khẽ môi cô với vẻ yêu thương, sợ sẽ đánh thức cô dậy. Hắn lưu luyến không muốn rời xa người yêu, nhưng vì còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, hắn phải cấp tốc báo tin tốt này!
Tiền Đường đi khỏi không lâu thì Thiên Ái tỉnh.
Không có Tiền Đường ở bên, Thiên Ái cảm thấy hoảng hốt. Cô sợ cảnh hai người thổ lộ hôm quả chỉ là do cô tưởng tượng ra được, là vì cô sốt choáng váng. . . Tìm được hắn cô mới an tâm.
Vội vàng xuống giường, ngay đến giày cũng không kịp đi, Thiên ái chạy vào phòng tắm và phòng thay đồ tìm kiếm, nhưng không thấy Tiền Đường đâu.
Hay là anh ấy ở trong thư phòng? Không hề do dự, Thiên Ái ra khỏi phòng ngủ, tới gần thư phòng thì nghe thấy tiếng Tiền Đường cười.
Thiên Ái giơ tay đang định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng chỉ khép mà thôi. Không biết Tiền Đường đang nói chuyện điện thoại với ai, nghe thấy hắn nhắc tới tên cô, Thiên Ái không khỏi dừng lại.
“Đúng vậy, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Thiên Ái có sự thay đổi lớn thế, thật sự trở nên thành thục, không còn tùy hứng như trước đây nữa. . . Hơn nữa cháu cũng cảm nhận được tình yêu của cô ấy dành cho cháu, chú có biết cháu đã cảm động đến mức nào không. . . Yêu cô ấy cả đời, rốt cuộc cháu cũng chờ được đến ngày này. . . Tất cả đều là công lao của chú, chú Lộ. . .”
Lộ Thiên Ái đang nghe không hiểu, mãi đến tiếng “chú Lộ” trong câu cuối cùng, con tim cô như bị đao chém.
Chú lộ? Là cha cô ư?
Vì sao Tiền Đường và cha cô lại nói về cô?
Bỗng nhiên Lộ Thiên Ái cảm thấy cô như đang bị cuốn trong một cơn lốc xoáy, hơn nữa còn là bị đẩy vào đó. Cô buộc mình phải thật bình tĩnh, tiếp tục nghe lén.
Giọng Tiền Đường nghe rất sung sướng: “. . . Ha Ha, đúng rồi, hôn lễ càng nhanh càng tốt. . . Đến lúc đó sẽ cho cô ấy một sự kinh ngạc, cháu chờ không kịp muốn gọi chú một tiếng nhạc phụ. . .”
Vì sao Tiền Đường lại nói chuyện cười vui với người cha của cô đã bị hắn khiến cho táng gia bại sản, nói chuyện đám cưới của cô?
Chẳng lẽ cha cô không hề trách hắn?
Lộ Thiên Ái rất muốn vọt vào, nhưng lý trí còn sót lại nói rằng cô phải bình tĩnh mới được, bởi vì cô đã không còn xốc nổi như trước.
Lặng lẽ rời khỏi thư phòng trở lại phòng ngủ, muôn vài ý nghĩ nảy ra trong đầu Thiên Ái.
Cô thử nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai tháng qua, mới chợt giật mình phát hiện, nhiều chuyện xảy ra thật là đột nhiên. Từ chuyện Tiền Đường xuất hiện, cha chấp nhận chuyển nhượng tài sản, mỗi lần cô tìm được việc thì Tiền Đường lập tức xuất hiện. . .
Chẳng lẽ Tiền Đường và cha cô đã hợp mưu lừa cô chăng? Lộ Thiên Ái càng nghĩ thì càng nhức đầu.
Không được! Cô muốn đích thân đi tìm đáp án.
Vài ngày sau, quả thực Tiền Đường yêu chiều Thiên Ái đến mức tột độ, mãi đến khi cô khỏe hẳn rồi, hắn mới cho phép cô xuống giường.
Lộ Thiên Ái đáp lại tình yêu của hắn một cách tự nhiên, cũng không tiếc biểu đạt chân tình, chẳng qua là không nói ra chuyện cô nghe lén, chỉ âm thầm quan sát sự thật tình của hắn mà thôi.
Cô sợ rằng đằng sau tất cả những chuyện này là một âm mưu, càng sợ rằng đằng sau tình yêu của hắn là một thủ đoạn.
Đã là lúc cần phải vạch trần!
Hôm nay, trước khi Tiền Đường đi làm, Lộ Thiên Ái nói ra yêu cầu: muốn đi dạo phố.
“Đường, lâu lắm rồi em không ra ngoài, hôm nay muốn ra ngoài dạo. . .” Cô ôm vòng eo rắn rỏi của hắn, hơi chu môi lên, ánh mắt quyến rũ.
Tiền Đường nhịn không được ôm cô, hôn cô choáng váng đầu óc. “Bảo bối, chờ anh rảnh, anh đi cùng em, được không?”
“Em muốn đi một mình cơ! Anh không ở nhà, em thấy rất chán. . .” Ngón tay thon dài vẽ vòng vòng lên khuôn ngực hắn.
Tiền Đường hoàn toàn không thể chịu nổi, cầm tay cô đặt lên thứ đó của mình. “Ái Ái, hôm nay em thật phóng đãng! Mới có thế mà anh đã phản ứng rồi. . .”
Lộ Thiên Ái xấu hổ, định rụt tay về, bởi vì nơi đó đã phấn chấn bừng bừng.
Mấy hôm cô bị bệnh, dục vọng trong hắn tồn trữ lâu ngày, sắp nổ tung ra, sao có thể chống lại sự khiêu khích như vậy?
Hắn kéo tay cô đặt lên thứ đó, nhẹ nhàng xoa bóp, nó lại phình to hơn nữa.
“Em châm lửa thì phải phụ trách dập lửa. . .” Tiền Đường đẩy cô lên giường, khẽ khàng đè lên người cô.
Lộ Thiên Ái làm bộ không đồng ý, đẩy Tiền Đường ra, vọt tới ghế nằm.
“Đừng có bắt nạt em mà. . .” Cô ghé vào ghế nằm, cố ý vén vạt áo lên cao tận đùi, quần lót lấp la lấp ló, dây áo ngủ một bên tuột xuống, một bên vú cô nảy ra, cặp mắt quyến rũ ôm lấy hắn, cố ý để lộ khuôn mặt đáng thương.
“Nơi đó của người ta bị anh đâm lần trước đau quá. . .” Một bàn tay từ từ di chuyển về giữa bầu ngực, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tiền Đường hoàn toàn bại trận! Tuy là cố ý dụ dỗ, nhưng sự dâm đãng đó của cô khắc sâu vào trong con tim hắn.
Hắn từ từ tiến đến bên người phụ nữ đang chờ sủng hạnh, ôm chầm lấy thắt lưng cô, toàn bộ người hắn dán lên lưng cô. “Em thích anh bắt nạt chỗ nào của em?”
Ra sức nắn bóp cặp vú căng đầy: “Chỗ này?”
Lột chiếc quần lót vướng mắt ra, đầu ngón tay di chuyển theo khe mông tiến tới huyệt khẩu ướt đẫm mật dịch: “Hay là chỗ này?”
Phát hiện chỗ đó của cô đã sớm ướt sũng, Tiền Đường bất giác nở một nụ cười tà ác, đột nhiên đâm thẳng ngón tay vào trong hoa huy*t.
“A. . . Đừng. . .” Lộ Thiên Ái hét to, hoa tâm co rụt thật mạnh, kẹp chặt lấy đầu ngón tay của hắn.
“Đừng thế nào? Thế này đúng không?” Thổi làn khí đê mê ở bên tai cô, ngón tay bị ngậm kia bắt đầu từ từ ra vào.
“Ưm a. . .” Lộ Thiên Ái lấy tay chống lên lưng ghế dựa, giơ mông thật cao, mặc cho ngón tay của hắn đùa bỡn.
Cảm thấy hoa kính không ngừng co rụt chặt lại, Tiền Đường bỗng nhiên rút ngón tay ra, cởi quần, thứ sưng đau nóng rực kia đột nhiên đâm mạnh vào trong hoa huy*t hư không của cô.
“A. . .” Lộ Thiên Ái ngẩng đầu thét to, cũng đạt cao trào đúng vào lúc Tiền Đường tiến vào.
Đương nhiên Tiền Đường sẽ không dễ dàng bỏ qua cô như vậy, hắn ra sức kích thích cảm quan của cô đầy mạnh mẽ, không để cô có cơ hội thở dốc, chỉ có thể mặc hắn đẩy cô lên những cao trào nối tiếp nhau, dâng lên, rơi xuống, lại dâng lên. . .
“A. . . Không. . . A. . . Tha em. . . A a a. . .” Lộ Thiên Ái khóc hô, hô hấp càng ngày càng dồn dập, mãi đến khi cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn, bắn ra. . . Thiên Ái hôn mê bất tỉnh!
Đợi đến lúc Thiên Ái tỉnh lại, Tiền Đường đã thay một bộ quần áo mới, ngồi ở trên giường, cười gian nhìn cô.
“Anh thật đáng ghét!” Lộ Thiên Ái nghĩ đến chuyện cô định quyến rũ hắn nhưng lập tức bị hắn trừng phạt, cảm thấy rất không cam lòng, đấm vào ngực hắn, nhưng lại bị hắn đặt ở dưới thân.
“Là do em khơi mào cơ mà! Chẳng lẽ em bị bắt nạt thành nghiện rồi?”
Sự giễu cợt của hắn khiến cho Thiên Ái càng thấy xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, nói dỗi: “Lần nào cũng khiến người ta mỏi hết cả người. . .”
Khẽ hôn lên đôi môi chu lên của cô, Tiền Đường biết mình cần phải đi. “Ngoan, ở nhà nghỉ ngơi, nếu anh không đi thì em sẽ thật sự không xuống giường được đấy. . .”
“Để em đi ra ngoài đi đạo đi mà!” Lộ Thiên Ái suýt thì quên mục đích của mình.
Nhìn bộ dạng làm nũng xinh đẹp của cô, dù có là sao trên trời hắn cũng hái xuống cho cô. “Được rồi, nhưng phải có vệ sĩ đi cùng, anh mới yên tâm.”
“Dạ, chủ nhân.” Lộ Thiên Ái cười ngọt.
Tiền Đường lại đánh lén môi cô, thế mới cam nguyện đi làm.
Tiền Đường sai một lái xe và một vệ sĩ bảo vệ cho cô.
Trước khi đi cô đã nghĩ xong biện pháp thoát thân. Đầu tiên cô sẽ đến một cửa hàng, nơi mà cô rất quen thuộc. Vào lúc bảo tiêu đang đứng chờ ở cửa, cô đã lặng lẽ rời đi theo cửa phụ rồi. Sau khi tự do thì ngược lại, Thiên Ái cảm thấy mờ mịt, không biết cô phải đi nơi nào để tìm ba mẹ mình đây?
Tiền Đường chỉ nói là sắp xếp cho bọn họ tốt lắm, không nói ra là họ ở đâu, thậm chí còn không nói cả số điện thoại cho cô.
Thiên Ái không khỏi ảo não về sự ngu xuẩn của mình, đáng lẽ trước tiên phải hỏi bằng được địa chỉ của ba mẹ đã.
Không thì về Vĩnh Hòa xem thế nào vậy!
Vẫy một chiếc taxi đi vào khu nhà nghèo Vĩnh Hòa, Lộ Thiên Ái vừa ra khỏi xe thì trợn tròn mắt.
Tất cả dãy nhà lụp xụp đã bị dỡ xuống, công trường đang bị vây lại, như đang bắt đầu khởi công. Biển đặt tại khu dân cư thu hút sự chú ý của cô. Cô đọc tên người chủ dự án, thế mà là “Công trình Đại Lộ “
“Sao khéo vậy nhỉ?” Lộ Thiên Ái không thể lập tức tiêu hóa được những phát hiện liên tiếp này được. “Sao mình vừa vào nhà Tiền Đường, ba mẹ vừa rời đi, nhà ở đã bị kéo đổ rồi?”
Ngẫm lại khoảng thời gian ở tại nơi này, hình như rất hiếm thấy hàng xóm ra vào, ngay đến một lần Tiền Đường âu yếm cô ở trong đó, cô kêu to thế mà hôm sau hàng xóm cũng chẳng có gì khác thường. . . Như thể từ đầu tới cuối, chỉ có mỗi gia đình nhà cô ở tại nơi đây.
Nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Tiền Đường và cha mình ở trong thư phòng, Lộ Thiên Ái đột nhiên thấy buốt cả sống lưng, chẳng lẽ tất cả những điều này đã được sắp xếp từ trước?
Thiên Ái vung tay lên, vẫy một chiếc taxi, đi về Đôn Hóa, đường Nam.