Đọc truyện Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng – Chương 34
Không giống như những bữa tiệc gây quỹ từ thiện quy mô lớn khác, bữa tiệc của Bệnh viện Trẻ em là một sự kiện được tổ chức hàng năm cùng với danh sách những vị khách mời chỉ gói gọn trong khoảng 350 người, mỗi cái tên được chọn lựa phải căn cứ vào số tiền quyên góp ngoại lệ của từng cá nhân. Các vị khách được phục vụ một bữa tối và cuộc đấu giá diễn ra suốt thời gian còn lại, những món hàng bao gồm các tác phẩm nghệ thuật có giá trị, nữ trang chất lượng tuyệt hảo, và thỉnh thoảng xuất hiện một món đồ cổ vô giá. Giá khởi điểm của các món đồ đấu giá ít nhất cũng phải là 50,000 USD, và 10 món có giá khởi điểm 100,000 USD.
Mỗi năm, một nhà hảo tâm sẽ được vinh danh trong buổi đấu giá sau bữa tối , cùng với thị trưởng Chicago lên bục phát biểu mở màn. Năm nay, người được vinh danh, lần thứ năm, là Cecil Wyatt.
Địa điểm được chọn cho cuộc đấu giá từ thiện năm nay là Câu lạc bộ Founders, nơi chiếm giữ nguyên hai tầng lầu trên cùng của tòa tháp Endicott, một tòa nhà hình bát giác đẹp lộng lẫy xây theo kiến trúc đá và kính, tọa lạc ngay trung tâm thương mại của thành phố Chicago.
Thành viên thuộc Câu lạc bộ Founders trước kia chỉ giới hạn ở các hậu duệ lắm tiền nhiều của thuộc các dòng dõi sáng lập Chicago, nhưng từ khi nhiều nhân vật đã không gìn giữ được sự thịnh vượng của cha ông họ, hoặc đã phạm vào những tội ác thậm chí còn kinh khủng hơn thế – Câu lạc bộ Founders đã nới lỏng những quy định ngặt nghèo về việc gia nhập thành viên.
Gần đây, để được xem xét gia nhập thành viên, người ứng cử chỉ cần có “một vị thế đáng kể trong khu vực thành phố Chicago” trong vòng hơn một trăm năm qua và có khả năng nộp một khoản phí hàng năm khoảng 50,000 đô. Tuy nhiên, để bảo đảm, tư cách hội viên phải “được nhận lời mời từ chính Hội đồng quản trị,” nhằm ngăn cản “những thành viên không đủ tư cách” nhưng lại đủ tiêu chuẩn gia nhập hội và biến thành mối phiền toái khó chịu một khi họ bị từ chối.
Một khi tư cách hội viên này được công nhận, hội viên mới có đầy đủ quyền lợi được thưởng thức những sự kiện ngoạn mục của câu lạc bộ, những bữa tiệc trưa và tối xa hoa, và đương nhiên là cả những đặc quyền đặc lợi đáng khoe khoang khác nữa.
Người ta không hề tiết kiệm chi phí trong việc trang trí nội thất cho câu lạc bộ, mọi thứ được thiết kế nhằm gây ấn tượng và thực tế là như vậy. Để hỗ trợ cho mục đích này, hành lang khu vực thang máy nằm riêng ở tầng hai tòa nhà, thang máy là khoảng không gian lớn hình bát giác bao xung quanh là hàng rào sắt họa tiết công phu dẫn những vị khách mới đến về nơi cầu thang trải dài lượn vòng một cách duyên dáng xuống tầng trệt. Một chiếc đèn chùm lộng lẫy, thứ mà trọng lượng của nó là cả một câu chuyện dài, được treo chính giữa trên trần khu vực tầng hai, khung mạ vàng nhiều tầng che phủ bởi những lớp pha lê lộng lẫy.
Ngay trước căn phòng, đứng gần bàn ăn, Matt Farrell ngắm vợ mình đang bước chầm chậm xuyên qua đám đông ở tầng 1, và anh lên tiếng cáo lỗi với mọi người xung quanh.
” Em tìm ai à?” anh hỏi, tiến đến ngay đằng sau khi cô đứng trân trối nhìn lên khu vực tầng hai, nơi tiến hành cuộc đấu giá.
” Chỉ kiểm tra xem mọi thứ có ổn không thôi.” Cô nằm trong ban tổ chức bữa tiệc năm nay và đã phải xoay xở như chong chóng mấy tháng liền, liên hệ với các ban hội khác nhau và giải quyết hằng hà sa số những việc không tên khác, cùng lúc phải điều hành công việc còn đang dang dở với tư cách là CEO của Tập đoàn Bancroft & Company.
Matt ngước lên nhìn đám người đang di chuyển từ bàn này sang bàn khác trên tầng 2, tay cầm ly sâm panh, tay viết vào những miếng giấy bỏ thầu, miệng nói cười vui vẻ, trong lúc một dàn nhạc 4 nhạc công hòa tấu ở khu vực vòng cung góc cầu thang. Chính giữa sảnh, những chiếc bàn thắp nến đặt toàn đồ sứ và pha lê sáng lấp lánh, trang trí cùng những đóa hoa hồng màu kem và màu đỏ đẹp rạng rỡ nhập từ Nam Mỹ, bông nào bông nấy nở to như những quả bóng mềm.
“Hơn một nửa số người trên lầu cầm bút trong tay, và cả một đội quân phục vụ đang chuyển đồ uống để đảm bảo họ luôn được thoải mái. Bản thân em là một sự thành công được bảo đảm rồi đấy. Và,” anh thì thầm âu yếm, “em cũng rất xinh đẹp nữa.”
Cô trao cho anh một nụ cười rạng rỡ, luồn tay qua cánh tay anh, siết chặt nó và sau đó cô hất đầu ra hiệu về phía bàn chính, nơi mà vị khách danh dự đang trò chuyện với ngài thị trưởng.
Matt cố nén một cái cau mày. “Cứ để cho Cecil Wyatt tự ghi tên ra khỏi bệnh viện rồi ông ta có thể leo lên một cái bục khác nhận giải thưởng đi.” Như thể để xóa sạch mùi vị khó chịu vương trong miệng , anh nuốt ực hết ly sâm panh. Ngay lập tức, nhân viên phục vụ xuất hiện cùng khay rượu. “Em đã chi hết bao nhiêu tiền cho đồ uống vậy?” Anh trêu cô.
“Nhiều lắm,” cô thú nhận. “Nhìn đi, Mitchell kìa,” cô tiếp lời. Cô quan sát anh lịch thiệp nở nụ cười khi hết tốp này đến tốp khác trong “đám bạn gia đình” mới của anh dừng lại chào hỏi hoặc giới thiệu bản thân trong lần đầu tiên gặp mặt.
Khi Cecil tiến sát đến bên cạnh Mitchell và kéo anh đi ngay sau đó, Meredith lắc mạnh đầu như thể để tiêu hóa hết chuyện ấy. “Em vẫn không tài nào quen với việc nhìn thấy Mitchell đi cùng với Cecil. Chúng ta đã thân với Mitchell lâu lắm rồi, anh ấy cũng ở lại với chúng ta nhiều lần, vậy mà em vẫn không tin được anh ấy đã đợi cả 6 tháng mới nói cho chúng ta biết mình là cháu trai của Cecil. Nếu chúng ta không bắt gặp anh ấy ở bữa tiệc sinh nhật của Cecil, em chắc đến giờ chúng ta cũng không tài nào biết được.”
“Em sẽ sửng sốt đến thế nào khi khám phá ra chuyện em có họ hàng với một lão già hống hách, độc đoán, ngạo mạn? Này, chờ đã… em cũng có họ hàng với một trong số những kẻ đó mà.” Matt tròng ghẹo, còn Meredith phì ra cười; sau đó cô nhón chân áp một nụ hôn lên má anh. “Suỵt,” cô thì thào, “bố em đứng ngay đằng sau anh đấy.”
“KHông tốt rồi. Đổi chỗ cho anh,” anh cợt nhả. “Anh không thích xoay lưng lại với ông ấy đâu.”
Meredith biết anh nửa đùa nữa thật về câu nói vừa rồi, và vì một lý do chính đáng. Bố cô đã phá hoại cuộc hôn nhân của họ khi cả hai còn trẻ, và khi Matt 10 năm sau bước trở lại vào cuộc đời cô, bố cô lại tiếp tục can thiệp một lần nữa và gần như mất luôn cả Meredith vì việc đó. Vì cô mà Matt đã nhượng bộ ông ấy, nhưng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, sẽ không.
“Em mắc nợ ông ta tối nay vì đã giúp thuyết phục câu lạc bộ Founders cho chúng ta sử dụng nơi này để tổ chức buổi tiệc gây quỹ,” cô nói. “Đó là niềm tự hào thực sự của chúng ta.”
“Ông ta không phải vì em đâu,” Matt cợt nhả. “Ông ta chỉ muốn thể hiện cho anh thấy rằng ông ta vẫn đủ khả năng thực hiện điều mà anh không thể làm cho em. Những nguời thợ luyện thép trứớc kia ở Gary, Indiana không thể nào trở thành hội viên ở nơi này, cho dù họ có thành công đến thế nào đi chăng nữa. Em có biết làm sao anh lại hiểu đựoc điều đó không?
Vai Meredith rung lên vì cười, bởi vì trong đầu cô hẳn đã nảy ra một ý tưởng láu cá dành cho câu trả lời.”Sao anh biết được điều đó, anh yêu?”
“Bố của em đã nói với anh. 50 lần. Và nội trong tuần này thôi đấy nhé.”
Meredith tủm tỉm cười, nhưng sự chú ý của cô trở lại về Mitchell. “Này, nhìn đi, Olivia Hebert đang đi bên cạnh anh ấy kìa. Thật khôi hài khi thấy anh ấy hộ tống một bà lão nhỏ xíu thay vì một phụ nữ đẹp lộng lẫy với một cái tên nứớc ngoài, và anh ấy đã làm điều đó cùng với sự nhẫn nại và nhiệt tình.”
“Mitchell làm việc gì cũng nhiệt tình hết,” Matt nói cộc lốc, “và tối nay với anh ấy sự nhẫn nại cũng dễ thôi, vì biết ngày mai là mình đã bay về Châu Âu rồi. Anh ấy bảo anh là không thể nào đợi để đặt một đại dương giữa mình và Chicago đựơc..”
Nét mặt Meredith trở nên ảo não. “Anh ấy đang phiền muộn chuyện gì đó.”
“Còn gì khác ngoài chuyện bị buộc tội mưu sát anh trai, phải nộp lại hộ chiếu và bị buộc phải ở lại thành phố cho đến khi Gray Elliot chứng thực xong lời khai, ý em có phải vậy không?”
Meredith phớt lờ đi giọng điệu mỉa mai và gật mạnh đầu quả quyết. “Còn nữa. Những chuyện kia thì xong rồi, và từ lúc Caroline đi cùng anh ấy tối nay, chị ta hẳn đã chấp nhận sự thật là anh ấy hoàn tòan không liên quan gì tới cái chết của William hết. Điều anh ấy bận tâm là thứ khác kia.”
“Anh chẳng thấy có gì khác.”
“Đàn ông chả bao giờ để ý đến những chi tiết vụn vặt của nguời khác.” Cô nói với tiếng thở dài. “Anh có nhận thấy anh ấy chưa bao giờ nhắc đến Kate với chúng ta chưa? Cô ấy quá quan trọng đến nỗi phải bay qua bay lại Caribbean để gặp nhau hàng đêm, nhưng anh ấy chẳng hề đả động đến cô ấy dù chỉ một lần, Em cố gắng vòng vo dò hỏi vài ngày trứơc rằng liệu có ai đó quan trọng đối với anh ấy hay không. Anh ấy trả lời là không.”
“Mitchell không nhắc đến phụ nữ trong cuộc đời cậu ta.”
“Mitchell đã gọi điện kể về Kate với Zack ở Rome,” Meredith cãi lại. “Em tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.”
“Cô ấy chưa bao giờ lên chiếc du thuyền. Khi Zack hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, Mitchell chỉ bảo phức tạp lắm, rồi thôi ” Matt nhắc lại cho cô khi người bồi bàn mang một khay bánh canapé dừng lại bên cạnh anh.
“Em biết. À mà này, em đoán đó hẳn là một tin vui cho Marissa.”
Matt dừng phắt lại, cánh tay anh đưa ra với lấy cái khay. “Con gái của chúng ta, Marissa ư?”
“Lúc em hôn chúc cô nhóc ngủ ngon, con bé nói nó đã quyết định lấy bằng được Mitchell ngay khi nó đủ tuổi.”
“Anh chưa sẵn sàng cho việc này,” anh tuyên bố, cuối cùng cũng chọn đựơc một cái bánh canapé trong khay.
Meredith cười toe toét. “Chàng rể tương lai của anh đang thẳng tiến về phía chúng ta kìa.”
***
“Kate,” Holly lên tiếng nhắc nhở đầy vẻ cảm thông,” Chúng ta không thể dành cả buổi tối trong phòng vệ sinh được. Uống hết ly này và đi thôi.” Vừa nói Holly vừa giật lấy ly sâm panh rỗng trên bàn tay run rẩy của Kate và thay vào đó là ly của cô. “Uống đi nào!” Cô dỗ dành.
“Mitchell đang ở ngay ngoài đó,” Giọng Kate vỡ ra vì căng thẳng. “Mình thấy anh ấy từ ngoài ban công đi vào.”
“Mình biết. Nào, hãy chắc chắn là anh ta nhìn thấy cậu.”
“Mình chưa sẵn sàng bứớc ra ngoài đó.”
“Không, cậu đã sẵn sàng rồi.”
Kate ngây ngốc nuốt ngụm sâm panh, ly thứ hai trong vòng 10 phút đồng hồ. “Trông mình thế nào?”
Holly xoay cô một vòng để xem xét kĩ lại lần cuối. Theo xu hướng thời trang của những chiếc váy dạ hội mềm mại, khoe những đường cong khêu gợi qua làn vải buông rủ quyến rũ trong những bộ phim từ những năm 1930, chiếc váy lụa long lánh của Kate được cắt chéo, phần vải thân trên của cô hình tim và dây áo lụa vòng qua gáy làm thành hình chữ V giữa ngực cô. Để tạo nên một vẻ ngoài hoàn thiện cho bộ váy, mái tóc cô đuợc uốn thành những lọn tóc mềm mại vén sang một bên, đựơc cố định bằng một chiếc lược cổ đính thạch anh và kim cương mượn của mẹ Evan. “Mình thích kiểu tóc Veronica Lake của cậu,” Holly nghiêm khắc. “Cái lược cổ này sẽ khiến mọi người nghĩ đôi hoa tai của cậu là đồ thật chứ không phải là giả.” Cô them vào, ngắm nghía một cách ngưỡng mộ đôi hoa tai đính thạch anh và kim cương giả đang đung đưa trên hai tai của Kate.
Cả hai bọn hô đều ngập ngừng khi hai người phụ nữ vừa sử dụng buồng tắm ở kế bên bước ra ngang qua khu chờ có gắn gương. Họ mỉm cười gật nhẹ đầu khi lướt qua, sau đó họ rời đi sau cánh cửa mở, tiếng cười đùa và tiếng nhạc vọng vào.
Holly đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại, sau đó cô gỡ ly sâm panh rỗng từ bàn tay siết chặt của Kate, cô đặt tay Kate vào hai bàn tay của mình. “Mình hứa sẽ luôn đi sát cậu và chỉ cho cậu cách vượt qua chuyện này,” cô lên tiếng, nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng đang mở to lo lắng của Kate. “Và mình đã cố tình chờ cho đến tận lúc này, khi thời điểm tới.”
Xoay Kate về phía tấm gương trước mặt, cô lên tiếng, “Nhìn cậu xem. Cậu đẹp rạng rỡ. Đây là buổi tối của cậu, Kate, là buổi ra mắt với tư cách vợ tương lai của Evan, và tối nay cậu sẽ nhận thấy điều đó thậm chí những người giàu có nhất trong giới thượng lưu ở đây sẽ chào đón cậu trở thành thành viên ngang hàng với bọn họ. HỌ thừa biết cậu không phải là một cô nàng đào mỏ, cậu là con gái một chủ nhà hàng ở Chicago có thực quyền riêng trong thế giới của ông. Và cậu là người nối nghiệp. Cậu cũng sở hữu vẻ thanh lịch và phong thái tự tin bẩm sinh lôi cuốn sự chú ý của mọi người, và cậu có một tâm hồn nồng nhiệt tạo nên sự hấp dẫn của riêng cậu. Cậu có hiểu mình đang nói cái gì không đấy?”
Ngại ngùng vì lời tâng bốc, Kate mỉm cười, “Mình hiểu, tối nay, cậu muốn mình nghĩ là mình thật tuyệt vời.”
“Cậu thực sự rất tuyệt vời. Nào, điều này đưa chúng ta đến với Mitchell Wyatt. Lúc nào đó trong hai tiếng đồng hồ sắp tới, cậu sẽ phải mặt-đối-mặt với anh ta -” Ba người phụ nữ đang cười nói vui vẻ đi vào trong phòng chờ để trang điểm lại, còn Holly và Kate cùng quay vào chiếc gương, giả vờ là họ đang làm việc tương tự.
Kate lấy một thỏi son từ chiếc túi xách tay của cô, nhưng toàn thân cô đang phiêu diêu cùng ý nghĩ được nhìn vào trong đôi mắt xanh lục của Mitchell và thấy được khuôn mặt rắn rỏi, đẹp đẽ ấy một lần nữa. Anh đã khiến cô cười, làm cô rên lên vì khoái cảm và sau đó giữ cô trong vòng tay anh như thể anh không bao giờ muốn để cô ra đi. Thật tồi tệ, quá tồi tệ, anh đã làm cô quan tâm quá nhiều đến mức cô nghĩ là cô đã yêu anh.
Và sau đó anh trả cô về để chia tay với Evan, chưa bao giờ có ý định ở đó chờ cô khi cô quay lại.
Nhìn lại những sự việc đã xảy ra với một nhận thức muộn màng, cô nhận thấy mọi hành động của Mitchell ngay từ giây phút cô gặp anh – thậm chí cả việc điều xe cứu thương và bác sĩ đến cứu Max – chỉ là để đảm bảo đạt được mục đích cuối cùng. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh chính là người đã gửi cho cô ly Bloody Mary và sau đó là nhàn nhã bước vào nhà hàng để giới thiệu bản thân mình. Thực tế, chỉ nghỉ đến cách anh ngỏ lời hẹn sau khi cô đánh đổ ly nước vào người anh đã khiến cô cười toe toét. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ đề nghị đưa cô đi ăn tối…” Quả là một kẻ tự cao tự đại, ngạo mạn, chỉ nghĩ đến bản thân mình…
Anh hẳn phải lấy làm hài lòng và mãn nguyện lắm khi tự giới thiệu mình còn cô thì chẳng nhận ra cái tên nổi tiếng ấy. Sự thiếu hiểu biết của cô đã khiến cho chuyện đó trở nên quá dễ dàng với anh, và quá sức nực cười, khi anh quyến rũ được cô bạn gái ngốc nghếch của Evan Bartlett.
“Thôi nghĩ đến những chuyện anh ta đã làm với cậu đi!” Holly nói gấp ngay lúc những người khác rời khỏi phòng. “Chỉ tối nay thôi, cậu phải quên tất cả những vụn vặt bẩn thỉu ấy đi và tập trung vào mục đích chính, hoặc cậu sẽ không thể nào thoát khỏi được. Một thực tế đơn giản là thế này: Mitchell Wyatt là một gã có cái tôi quá mỏng manh nên anh ta cần phải quyến rũ cậu để đánh gục Evan vì đã biết được bí mật của anh ta.!”
“Nếu cậu đã đồng ý nhảy vào giường cùng anh ta sau khi cả hai đã ăn tối ở biệt thự, thì hẳn tối hôm ấy mọi chuyện đã kết thúc rồi, và cậu sẽ không phải để tâm đến chuyện này nữa. Thay vào đó, cậu lại cứ khăng khăng muốn tìm hiểu anh ta trước, thế nên anh ta mới phải quay lại với cậu và kể cho cậu nghe về ông anh trai; sau đó anh ta lại phải hăng hái quyến rũ cậu ngay trong vườn. Vì anh ta nhận ra cậu sẽ không ngủ với anh ta ở phòng khách sạn của Evan, anh ta mới đặt một phòng ở St. Maarteen, anh ta đã cảnh cáo cậu đừng có ảo tưởng hay trông mong gì về chuyện lên giường cùng nhau. Anh ta đã bảo cậu là anh ta không muốn rắc rối hay “điều kỳ diệu”, anh ta chỉ muốn một buổi làm tình với cậu thôi. Một lần nữa, cậu đã quẳng toẹt lời đề nghị của anh ta, thế nên anh ta phải quay lại với cái câu “Cứ để mọi chuyện trở nên phức tạp đi – anh đã cảm nhận được mọi việc em làm tối qua.”.
“Cậu đang nói chuyện xảy ra một phần là do lỗi của mình à?”
“Chúa ơi, không! Mình chỉ cố gắng cho cậu thấy làm tổn thương cậu không phải là mục đích thực sự của anh ta, mục đích của anh ta là hoặc bắt Evan phải im lặng hoặc làm hạ bệ Evan bằng việc lăng nhăng với bạn gái của Evan.”
Kate rùng mình trước sự lạnh lùng trong lập luận của anh và cả sự tàn nhẫn trong những cách thức mà anh sử dụng.
“Mình sẽ nói cho cậu một điều mà mình chưa hề nói trứơc đây,” Holly tiếp tục. “Mình nghĩ rằng, ở mặt nào đó, Wyatt đã có một khoảng thời gian tuyệt diệu hơn cả anh ta mong đợi. Mặt khác, anh ta cũng đã vỗ về cậu sau khi làm tình lần đầu tiên và đã đưa cậu trở về biệt thự.”
“Tại sao anh ta lại làm như thế trong khi mình là chỉ một người bạn tình nồng nhiệt trên giường của anh ta?” Kate nói với sự tự buộc tội cay đắng.
“Đó là một mặt tốt, nhưng tại sao anh ta cũng đưa cậu vào trong một sòng bạc, và, hơn tất cả, tại sao anh ta ngồi trên giường với cậu và ngắm mặt trời mọc? Những người đàn ông chỉ muốn tình dục từ một người phụ nữ, sẽ mặc bỏ kệ cô ta ngay sau đó và đi ngủ.”
Trước nỗi tủi nhục của Kate, cô bám chặt lấy niềm an ủi bé xíu ấy, không phải bởi vì niềm tin trong cô mà vì cô quá tuyệt vọng cần một điều gì đó để làm giảm bớt sự nhục nhã mà cô cảm thấy.
“Tuy vậy”, Holly tươi tỉnh tiếp lời, “điều này không thể thay đổi sự thực rằng anh ta là một gã con hoang lạnh lùng, tính toán thiệt hơn với một cái tôi lớn quá lớn và rằng cậu hòan tòan có quyền trả đũa lại đích xác đến từng mẩu nhỏ trong buổi tối hôm nay.”
“Mình làm thế nào đây?” Kate tựa nguời vào cạnh bàn trang điểm và ngỡ ngàng dõi ánh mắt vào Holly.
“Cậu phải đối xử với anh ta như thể anh ta chả là cái quái gì ngoài một kẻ tán tỉnh ve vãn đã hoàn toàn bị quên lãng.”
“Anh ấy sẽ không tin đâu. Anh ấy biết mình cảm thấy thế nào. Mìn đã rời đi và chia tay với Evan, lại còn hứa sẽ quay lại ngay nữa.”
“Ừ, nhưng anh ta không thể chắc chắn một trăm phần trăm là cậu đã làm thế! Hơn nữa, anh ta cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng cậu không sử dụng anh ta như một gã bạn tình nhất thời trong lúc thiếu vắng Evan. Thực tế, anh ta không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng cậu hoàn toàn không biết anh ta là ai và rằng mục đích của cậu không phải là moi được vài thông tin thú vị về cuộc sống của anh ta và quay ra to nhỏ với đám bạn bè của cậu!”
“Ai lại đi làm thế?” Kate nhạo báng.
“Đám đàn bà con gái trong giai cấp mới của cậu – mà tình cờ cũng thuộc giai cấp của anh ta,” Holly nói dứt khoát. “Tin mình đi, mình biết họ thế nào mà. Mình đã lớn lên giữa cái kiểu Tính khí Thất thường và Tâm hồn Cằn cỗi của họ. Evan thừa hiểu trò chơi này cần được chơi theo cách nào, đó là lý do vì sao anh ấy muốn cậu có mặt ở đây tối nay. Anhấy sẽ đảm bảo Wyatt nhìn thấy hai nguời ở bên cạnh nhau, cuời nói và giữ cho cậu luôn ngẩng cao đầu. Làm được điều đó, Evan sẽ cho Wyatt thấy rằng anh ta quá sức tầm thường đến mức chẳng thể làm gì ảnh hưởng đến cả hai người bọn cậu.”
“Và để nghĩ đựơc như thế,” Kate nói với một nụ cười buồn bã, “Mình cho là cần phải trở thành một người kiến thức tâm lý học đầy mình.”
“Họ không viết sách về tâm lý học để che giấu đi cái quan điểm của một vài thành phần ưu tú. Mà này, giờ là cậu nắm được tình hình cả rồi, phải không?”
“Phải.”
“Nào, đây là cảm xúc duy nhất mà cậu đựơc phép biểu hiện ra khi cậu giáp mặt với Wyatt tối nay. Đây là cảm xúc duy nhất sẽ giúp cậu trả đũa lại….”
“Mình bỏ cuộc,” Kate mỉm cười trứơc vẻ ngỡ ngàng của Holly. “Gì thế?”
“Trò vui! Cậu sẽ đối xử với anh ta với trò vui- như thể cậu biết một bí mật nho nhỏ thú vị mà anh ta không hề biết.”
“Bí mật nào mà mình có cơ chứ?” Kate nản lòng.
“Đó chính là câu hỏi hay mà anh ta sẽ phải tự hỏi bản thân mình! Đó là câu hỏi sẽ khiến anh ta khó chịu rất lâu .”
Matt và Meredith cùng trưng ra những cái liếc nhìn vui vẻ dành cho Mitchell khi anh xoay xở dẫn bà dì thẳng tiến về phía họ trong lúc bà lão cứ bám chặt lấy tay anh, hăm hở huyên thuyên đủ thứ và cứ vài bước lại kéo giật anh để giới thiệu với bất cứ vị khách nào đi ngang qua. Anh cao hơn bà lão cả foot và để nghe đựơc rõ những lời bà nói, anh phải nghiêng hẳn đầu xuống.
Matt bước về phía khu vực quầy bar và lấy một ly vodka cho Mitchell. Cùng lúc Matt quay về với ly đồ uống trên tay, Mitchell cuối cùng cũng đến được chỗ anh. Đưa chiếc ly cho Mitchell, Matt lên tiếng. “Đây là phần thưởng của cậu cho việc hoàn thành xuất sắc cuộc hành trình dài và gian khổ.”
“Tôi dùng được.” Matchell đáp lời. Nâng ly rượu lên môi, mắt anh ngứơc lên…
Và anh thấy Kate.
Anh đứng ngây ra, mắt nhìn không chớp, đôi lông mày cau lại không thể nào tin nổi là cô đang ở đó, và rằng cô-gái-mặc-jean với mái tóc quăn màu đỏ rực rỡ đã hôn anh trên ban công khách sạn St. Maarten lại là người phụ nữ lộng lẫy trong chiếc váy sa tanh đầy tinh tế đang bước từng bứơc qua căn phòng đầy những kẻ thượng lưu giàu có, nhiều người trong số họ đang kéo cô lại để hôn lên má cô và trò chuyện cùng cô.
“Đó là Kate Donovan,: Matt hướng theo cái nhìn của anh và lên tiếng. “Bố cô ta mới mất, tôi biết là cô ta đang phải xoay sở để quản lý cái nhà hàng của ông ấy. Chúng ta đã từng ăn tối ở nhà hàng Donovan khi anh ở đây chưa nhỉ?”
“Chưa.”
“Nếu thế thì lần tới anh ở đây chúng ta sẽ phải đi thôi,” Anh nói cộc lốc. “Tôi chưa bao giờ gặp may đặt đựơc bàn trứơc ít nhất hai tuần khi bố cô ta còn sống. Có lẽ Kate sẽ dành cho ta một cơ hội.”
Olivia hào hứng góp phần vào cuộc bàn luận. “Hai người có biết là Kate vừa mới đính hôn ở một quần đảo không?” bà hỏi Meredith và Matt.
“Không,” Meredith trả lời, cô quan sát cái nhìn chăm chú của Mitchell lạc về hướng Kate một lần nữa.
Olivia gật mạnh đầu quả quyết và kéo Mitchell lại bằng một câu hỏi, “Đó chẳng phải cách đính hôn lãng mạn sao?”
“Tôi biết làm sao đựơc,” anh trả lời êm ái, ngắn gọn.
“Tuyên bố đính hôn đăng trên tờ Tribune Thứ năm vừa rồi,” bà thêm vào. Ngó nghiêng phía trứơc mặt, bà thấy Kate đang rời khỏi đám người vừa dừng lại bắt chuyện với cô, và Olivia hăm hở kêu to. “Kate, cháu yêu, đến đây nào!”
Hài lòng vì Kate đã ngước lên nhận ra bà và gật đầu đáp lễ, Olivia quay sang Mitchell, “Anh vừa gặp chú rể tuơng lai xong đấy, Mitchell.”
“Tôi ư?”
“Đúng thế. Cô ấy vừa đính ước với Evan Bartlett.”
Mitchell dán mắt vào thứ chất lỏng sóng sánh trong ly rượu của anh. “Thật sao, với Evan Bartlett ư?” anh nói với một cái cười nhếch miệng lạnh băng, mỉa mai.
Ánh mắt của Meredith và Matt chạm nhau và anh gật đầu tỏ vẻ ngầm hiểu. Đó chính là “Kate” của Mitchell.
Hai đầu gối Kate run lên, cô ước sao mình uống thêm một chút sâm panh còn lại trong chiếc ly của mình để lấy thêm can đảm, nhưng cô xoay xỏa để trông mình thật điềm tĩnh khi cô thuận theo tiếng gọi của Olivia và chuẩn bị đối mặt với nguời đàn ông đã lợi dụng cô và bỏ rơi cô ngay sau đó. “Chào cháu yêu,” Olivia lên tiếng, “Ta hy vọng cháu và Evan được hạnh phúc,” và rồi bà ép một cái hôn nhẹ lên má Kate.
Đó chính xác là thứ lễ nghi mà Kate phải trải qua 50 lần tối nay – một lời chào, đi kèm theo sau đó là những lời chúc mừng, theo nữa là một nụ hôn xã giao lên má. Một giờ trước cô còn giả bộ rằng việc này chỉ là một kiểu lễ nghi bắt buộc mà ai cũng phải biết đến trong giới của Evan. Cô thầm nghĩ sẽ phải gắng hết sức để tiếp tục thứ lễ nghi tương tự trứơc Mitchell thì nghe Olivia lên tiếng với vẻ trang trọng khó hiểu. “Xin giới thiệu cháu trai của tôi, Mitchell…”
Không biết bằng cách nào đó, Kate xoay sở để bắt bản thân thực hiện kế hoạch của mình một cách hoàn hảo. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt khép hờ của Mitchell như thể cô biết được một bí mật nho nhỏ thú vị. “Chúng ta đã biết nhau rồi,” cô đáp trả, hơi ngả người về phía trước và vô thức nghiêng một bên má đón nhận nụ hôn xã giao của anh.
“.. và chúng ta cũng đã hôn nhau rồi” Mitchell hờ hững trả lời, cố tình lờ đi hành động của cô.
Matt bước nhanh lên trứơc một bà dì Olivia đang đứng sững sờ, mỉm cười khoác tay bà vào cánh tay anh, và hộ tống bà lão về bàn.
Ngỡ ngàng, nhưng hòan toàn quyết tâm giữ cho mình điềm tĩnh và hờ hững trứoc bất kể điều gì anh nói hay làm, Kate xoay người lại và trao cho anh một tiếng cười tinh nghịch. “Anh chưa có lời chúc nào cho tôi hết.” Kate đùa cợt.
“Để tôi nghĩ một lời thích hợp đã.” Anh ngưng lại một lúc; sau đó nâng ly rượu lên cùng với vẻ chúc mừng nhạo báng. “Chúc cho cô tiếp tục thành công trong việc leo lên nấc thang địa vị, Kate.”
Lời kết tội của Mitchell cho rằng cô là một kẻ hám danh đã khiến ý chí quyết tâm của Kate chìm nghỉm xuống. “Đừng có mà bắt tôi hất thêm một lu rượu nữa vào anh!”
“Điều đó hẳn khó chấp nhận được với tầng lớp trung lưu,” anh cay độc, “và cô đang xoay sở để luồn lách vào các tầng lớp cao khác. Ở đó, chúng tôi lừa lọc, dối trá, và thầm nguyền rủa lẫn nhau, nhưng chúng tôi không cho phép phô bày tính khí nóng nảy trứơc công chúng.” Mitchell thấy được đốm lửa màu ngọc lục bảo đang bùng lên thành ngọn lửa nhảy nhót trong mắt cô, và anh cố tình đổ thêm dầu vào lửa. “Hãy nghe vài lời khuyên và hãy nhớ những nguyên tắc khi lần sau cô vớ được một thằng cha xa lạ khác trong khách sạn…”
“Anh câm đi!” Kate phẫn nộ.
“…để rồi cô có thể lừa dối tên khốn vênh váo tự cao tự đại mà cô sắp cưới.”
Cơn phẫn nộ và nỗi lo lắng của Kate đồng thời bừng lên, cô câm lặng trước anh cùng với dòng suy nghĩ duy nhất hiện lên trong tâm trí – cô hất hất thẳng số sâm panh còn lại trong ly của mình vào mặt anh. Chẳng còn đủ rượu để thực hiện mục đích của mình, nhưng vài giọt vương trên ngực anh và vấy bẩn chiếc áo sơ mi trắng, đi theo với những cảm xúc trộn lẫn giữa hoảng hốt, hoang mang, và thỏa mãn, cô căng người vì phản ứng bùng nổ.
“Điệu bộ đó thiếu vẻ tự nhiên như khi ở Anguilla …” anh điềm tĩnh thốt lên lời nhận xét khi đưa tay phủi những giọt nước còn đang đọng trên áo, “tuy vậy, màu rượu này có tiến bộ vượt bậc đấy.”
Kate ngây người nhìn, sau đó cô giật mạnh đầu sang phải, nơi một cậu bồi bàn hoảng hốt đang đứng, cái khay rượu cậu ta cầm thõng xuống. Cảm giác tuyệt vọng muộn màng bắt đầu dấy lên, Kate đổi ly rượu và nhặt một tờ giấy ăn bằng những ngón tay run rẩy, sau đó sự chú ý của cô hướng trở lại Mitchell trong khi anh tiếp tục cất giọng điệu đều đều, thản nhiên, lạnh lùng như ban nãy, “Đưa cho tôi tờ khăn giấy của cô và hãy dán cái nụ cười hối lỗi lên trên mặt đi…”
Kate tự động chìa tay ra.
Anh nhận lấy tờ khăn giấy và kết thúc câu nói của mình, cái nhìn chăm chú tập trung vào những vết lấm lem trên áo mà anh đang thấm. “hoặc là gã Bartlett kia cũng sẽ phát hiện ra gã chuẩn bị cưới một cô ả lẳng lơ có tính cách khó chịu.”
“Tôi cảnh cáo anh…” Kate điên tiết, nhưng cô chẳng còn gì khác để dọa dẫm anh cả, vì thế cô liếc mắt nhìn quanh xem xem liệu họ có đang bị nhòm ngó hay không và siết chặt nắm tay của mình quanh miệng ly rượu, vì dường như nó trở thành một vật thể duy nhất cho cô nắm lấy trong cái thế giới đang trở nên điên loạn này.
Trong khi lời hăm dọa của cô còn chưa kết thúc, Mitchell liếc nhanh cô và để ý những ngón tay cô đang siết chặt lấy chiếc ly pha lê. KHông hề rời mắt khỏi chiếc áo sơ mi, anh nói bằng một chất giọng mượt mà, ” Nếu cô mà muốn hất thẳng ly rượu đó vào người tôi đến thế, cô sẽ bị quẳng nằm úp xuống chịu phạt trước khi những giọt đầu tiên rơi xuống nền nhà.”
Hiểu lầm vẻ bất động của cô là do dự, anh ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt sắc như dao. “Thử đi, Kate…” anh mời mọc. “Cứ tự nhiên. Thử xem nào.”
Cảm giác tê liệt của Kate nhường chỗ cho nhận thức run rẩy khiến giọng nói của cô chỉ là tiếng thì thầm ngay cả khi cô cố lên giọng. “Chúa tôi… bên dưới vẻ quyến rũ và lịch thiệp giả tạo kia, anh thật là… một con quái vật.”
Thay vì cảm thấy bị xúc phạm hay giận dữ, anh nhìn cô với vẻ thích thú đầy giấu diếm, sau đó anh chắc lưỡi và lắc đầu. “Cô đã mong tìm thấy gì đây, một người tình – một gã tình nhân đau khổ bị phụ tình chắc?”
Trước khi Kate phản ứng lại, anh chạm ly rượu của mình vào ly của cô bằng một cử chỉ chúc mừng đầy nhạo báng và lên tiếng với chất giọng chán chường, “Tạm biệt, Kate.”
Anh bỏ đi, còn Kate thấy mình đang dán chặt vào đôi mắt nheo lại của Meredith Bancroft. Không thốt một lời, Meredith xoay gót bước theo Mitchell.