Đọc truyện Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng – Chương 13
Đặt tay lên tay nắm cửa, Kate lưỡng lự, lo lắng lấy hết cam đảm đối mặt với người lạ mà cô đã đồng ý qua đêm trong một phút giây bốc đồng điên rồ. Cô nặn một nụ cười rạng rỡ trên mặt, và phòng khi anh định tiến tới cho nụ hôn chào buổi sáng, cô cố tình bước ba bước về phía sau trong lúc giật mạnh cánh cửa.
Dáng vóc cao lớn, đôi vai rộng của Mitchell hiện ngay trên ngưỡng cửa. Mặc chiếc quần đen thường và một chiếc áo polo đồng màu làm cho làn da anh sẫm hơn và biến đôi mắt anh thành một màu xanh biếc, anh nhìn đẹp trai đến chết người và vẻ quyến rũ không thể nào tin nổi.
Kate bước lùi thêm một bước nữa cho chắc. “Anh đến đúng giờ.” Cô cười rạng rỡ.
Anh đứng im trong giây lát, đánh giá khoảng cách mà cô đã cẩn thận đặt ra giữa hai người bọn họ, sau đó anh nhướng mắt vẻ hiểu biết lên nhìn cô và chậm chậm tiến vào. “Đúng giờ là một trong số ưu điểm ít ỏi của anh.” Anh nhún vai trả lời, lơ đãng nhìn quanh phòng. Kate dõi theo ánh mắt anh vào chiếc va li màu xanh đặt trên giường; sau đó anh chuyển sự chú ý của mình sang con chó, kẻ đang đứng chình ình trước mặt anh. “Max sao rồi?”
“Nó có vẻ ổn.” Kate đáp lại, liếc sang chiếc túi Mitchell cầm trong tay. “Em hy vọng là anh mang theo vòng cổ và sợi xích đến. Em đã phải gút hai cái dây đai áo choàng tắm để giữ nó trong nhà sáng nay.”
“Anh thấy rồi. Nó trông như vừa mới thoát khỏi gian spa phục vụ chó vậy.” anh châm biếm, tay đưa cho cô cái túi giấy.
Những kí ức vui vẻ mà họ đã chia sẽ cùng nhau tối qua quay trở lại như dòng thác lũ, cuốn đi chút xa cách lo sợ mà Kate cảm thấy sáng nay. “Anh sẽ đóng cửa.” Mitchell bước đến phía hiên nhà.
“Đồ ăn sáng vẫn còn đặt trên bàn đấy. Cứ tự nhiên.” Kate nói đằng sau lưng anh khi cô mở cái túi giấy xẹp lép, hầu như nhẹ bẫng ra.
“Anh không tìm được cửa hàng bán dây xích và cũng muộn rồi nên anh mua cái tương tự.” anh vừa nói vừa bước ra ngoài để xem xét những cái đĩa được đậy cẩn thận đặt trên bàn.
Kate lôi từ trong chiếc túi ra hai cái vòng cổ lòe loẹt nhất mà cô từng thấy, một cái in hình cây cọ, cái kia có dòng chữ St.Maarten màu vàng chói lói in trên nền xanh da trời. Cười thầm, cô cúi xuống trước Max, xoay lưng tránh tầm nhìn của Mitchell trong lúc cô nhanh chóng tháo cái dây buộc tạm. Kate đã học cách thắt nút kiểu Windsor trên cà vạt khi cô làm việc tại nhà hàng Donovan trong những năm còn học đại học, những ngón tay cô thoăn thoắt tròng chiếc vòng cổ in hình cây cọ cho Max. Cô liếc ra sau khi Mitchell nhấc cái nắp đậy một cái đĩa đựng đồ ăn sáng lên. “Cứ coi như anh quá khó tính đi,” anh nhận xét, nhưng anh từ chối biến thành kẻ thứ hai phải nhai một khúc xương.”
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng anh đóng cửa hiên, còn cô siết nút cuối cùng trên chiếc vòng cổ bằng một nhát kéo thuần thục, sau đó cô tháo đôi kính râm trên đầu cài lên đỉnh đầu Max, vỗ về nó nhẹ nhàng để nó không đưa chân hất tung ra.
“Em không chắc “phong cách du lịch” của anh có tốt hơn cái “phong cách spa”của em không nữa,” Kate lên tiếng, Mitchel khựng lại ngay sau lưng cô. Xoay gót chân quay lại một cách duyên dáng, cô tránh ra và cho anh một góc nhìn thẳng đến Max.
“Ít nhất thì những cái vòng cổ này cũng nhẹ…” anh buột miệng, rồi sau đó bật cười và cúi xuống nhìn Kate, ánh mắt anh ấm áp, nụ cười uể oải và tán thưởng. “Rất thông minh.”
Kate mỉm cười, ánh mắt cô khóa chặt vào anh, và cô cảm thấy sức nóng đam mê của đêm hôm trước bắt đầu bao quanh họ. Anh cũng thấy rõ điều đó, vì anh quàng tay vào eo cô thật nhẹ, và giọng nói trầm sâu của anh trở nên khàn đi, gần gũi hơn .”Xin chào,” anh nhìn vào mắt cô và cười.
“Xin chào,” Kate thì thầm. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô giật mình; sau đó cô quay lại liếc vào nó với ánh mắt tội lỗi. Mitchell nhìn điện thoại, trong thâm tâm thấy khó chịu vì sự xen ngang không đúng lúc của gã luật sư kia. Thay vì hôn cô như anh đã định làm, Mitchell buông tay. “Hãy ra khỏi đây nào.”
Kate gật đầu đồng tình và cúi xuống tháo vòng cổ cho Max; sau đó cô buộc nó và cái dây kia trong túi lại thành một sợi dây buộc tạm dài hơn.
“Nó hơi khó chịu khi bị buộc dây vào cổ lúc em dẫn nó ra ngoài vườn sáng nay.” Cô nói với Mitchell khi họ bước xuống con đường nhỏ từ biệt thự dẫn đến con đường chính của khách sạn. “nhưng nó không cố vùng ra.”
“Cái đó chứng tỏ rằng nó biết thưởng thức một miếng bít tết ngon lành.” Mitchell đáp trả, nhưng anh nhận ra con chó to tướng đó dường như chỉ muốn đi sát ngay bên cạnh cô hơn là thử kiểm tra xem cái dây dắt dài đến đâu, và anh khá ngạc nhiên là một con chó hoang đi lạc sẽ sẵn sàng lủi theo gót chân cô. Rõ ràng anh nhận thấy, Kate Donovan hẳn có sức thu hút đối với những ” con vật lang thang” thuộc giống đực, cho dù là chó hay là người đi chăng nữa. “Hy vọng là nó biết điều mà leo vào xe và ngồi yên vị trên thuyền.” anh thêm vào.
Mitchell đã hạ mui chiếc xe ô tô mui trần để con chó không thể nhảy khỏi xe, nhưng Kate cũng không thể nào một mình bắt được con vật đó vào xe được. Sau khi nhét xong xuôi cái va ly của cô vào cốp, Mitchell quành qua phía bên kia xe để giúp Kate, đến nửa đường anh đứng khựng lại, thích thú quan sát cảnh tượng đang diễn ra. Cô đang cúi xuống con chó, cố gắng vật lộn nhét hai chân trước của nó lên sàn ghế sau, và lần đầu tiên, Mitchell nhận ra rằng, từ phía sau, Kate Donovan đáng yêu vô cùng trong chiếc quần jeans bó sát. “Nếu em vào xe trước, ” cuối cùng anh lên tiếng gợi ý, “Max sẽ sẵn sàng theo sau em ngay,”. Mánh khóe đó quả có tác dụng, Michell đóng cửa xe lại ngay sau con chó; rồi anh vòng qua đầu xe mở cửa bên tay lái để Kate leo ra khỏi ghế sau và ngồi vào ghế trước.
*****
Ở bãi đỗ phía bên kia đường, Thám tử Childress quan sát chiếc xe của Wyatt lăn bánh rời khỏi lề đường và liếc vào đồng hồ. Với tay lấy cuốn sổ ghi chú đang nằm trên ghế chiếc xe thuê màu trắng nhỏ tí, Childress ghi lại chính xác thời gian khởi hành của Wyatt trong lúc Thám tử MacNeil vội vàng lao ra từ tiền sảnh khách sạn và vượt ngang đường. “Cậu tìm ra danh tính cô gái tóc đỏ chưa?” Childress lên tiếng hỏi, vào số xe trong lúc cánh cửa phía bên MacNeil đóng sầm lại.
“Vẫn chưa. Người gác cổng trả lời y như gã quản lý lúc tôi hỏi tối qua – rằng tiết lộ danh tính của khách cho người khác là phạm vào nội quy của khách sạn.
Chiếc mui trần của Wyatt đã chuẩn bị rẽ sang phải hướng quốc lộ, Childress liền tăng tốc theo, “Cậu có dúi cho gác cổng tờ 5 đô trước khi hỏi không?”
MacNeil cười lục khục. “Tôi nhét hẳn cho anh ta tờ mười đô, và đó là câu trả lời tôi nhận được. Tuy thế, người trợ lý, Ngài Orly phụ trách ngày hôm nay, Orly trông rất bối rối. Trong lúc tôi còn ở sảnh thì có một đôi tên là “Wainwright” làm thủ tục nhận phòng, và Orly không thể tìm được giấy tờ đăng ký đặt chỗ trước của họ. Sau khi ông ta giải quyết xong liền sai một cậu chạy việc đưa họ đi xem khu nhà nghỉ và gọi họ là “Ông bà Rainright.” Tôi khỏi hỏi Orly về cô tóc đỏ trong lúc còn ở đó vì chắc chắn ông ta sẽ không nói, nhưng có thể ông ta đã quên tiệt cái tên “Ông Wainright”.”
Nói xong, MacNeil rút điện thoại di động từ túi áo ra bấm số gọi đến khách sạn Island Club. “Tôi muốn nói chuyện với Ngài Orly,” anh thông báo với nhân viên trực tổng đài.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi đáng kể, Orly trả lời cuộc gọi của MacNeil, ông ta nói nhanh đến nỗi câu cú díu vào nhau. “Orly đây. Xin lỗi vì đã để anh phải chờ. Tôi có thể giúp gì cho anh?”
“Tôi là Phillip Wainwright,” MacNeil nói dối, cố lấy giọng uy hiếp và đồng thời tỏ ra sẵn lòng bỏ qua những sai sót trước đó của Orly trong lúc làm thủ tục nhận phòng nếu như bây giờ ông ta sẵn lòng hợp tác. “Lúc tôi và vợ đang trên đường đi ăn sáng có gặp một người phụ nữ trẻ nhớ ra chúng tôi từ lần trước ở đây. Chúng tôi đều nhớ đã có một buổi tối thú vị với cô ấy vào mùa xuân năm ngoái, nên muốn mời cô ấy dự tiệc cốc tai ngoài biển, nhưng thật sự không tài nào nhớ ra tên cô ta. Cô ta có mái tóc đỏ và có nhắc đến chuyện hiện đang ở trong căn biệt thự số 6. Vậy tên cô ta là cái quỷ gì thế?”
“Rất lấy làm tiếc, Ngài Wainwright, nhưng việc tiết lộ danh tính khách với người khác là vi phạm nội quy khách sạn.”
“Tôi không phải là “người khác”, tôi là khách !” MacNeil phẫn nộ hét.
“Quy định của khách sạn áp dụng cho cả khách, cũng như với cả người ngoài.”
“Cho tôi nói chuyện với Maurice,” MacNeil đòi hỏi, trong thâm tâm thừa biết vị quản lý đó hiện đang vắng mặt, “Tôi quen anh ta lâu rồi, anh ta sẽ sẵn lòng cho tôi biết danh tính của cô ta.”
Vị trợ lý ngập ngừng trong giây lát. “Maurice hiện không có ở đây…. tuy thế, nếu ông chắc chắn rằng ông ấy sẵn sàng tiết lộ cho ông biết….”
MacNeil cười thỏa mãn khi anh nghe thấy tiếng giấy lật sột soạt, nhưng câu nói tiếp theo của Orly thật đáng thất vọng, chả đưa thêm được chút thông tin nào hữu dụng hơn. “Căn biệt thự số 6 được đăng ký dưới tên một quý ông, và không có dấu hiệu cho biết tên người nữ. Rất tiếc, nhưng tôi đang có cuộc gọi khác…”
“Tên người đàn ông ở căn biệt thự số 6 là gì?” MacNeil hỏi nhanh. “Có khi chúng tôi nhớ ra.”
“Người đó là Bartlett, tôi không có ý khiếm nhã, nhưng thực sự tôi phải trả lời cú điện thoại kia ngay bây giờ.”
“Sao?” Childress háo hức hỏi.
MacNeil tắt di động và đút nó vào túi áo. “Căn biệt thự số 6 được đăng ký dưới cái tên đàn ông là “Bartlett,” MacNeil trả lời, lặp lại câu nói của Orly, “Không có tên người phụ nữ.”
Giao thông trên hòn đảo này di chuyển với một tốc độ chậm rì , chiếc xe mui trần cũng bị sa lầy vào đó với tốc độ 1 phần 4 dặm một giờ. “Tôi cá Wyatt đang đi thẳng tới Blowing Point,” Childress dự đoán, nhắc đến cái cầu tàu nơi những chuyến phà và tàu nhỏ cập vào đón và trả khách tới đảo. Một phút sau, chiếc mui trần màu đen nhá đèn xi nhan xin đường sang phải. “Chết tiệt, đúng là Wyatt đang đi về phía Blowing Point, chúng ta sẽ phải lên chuyến tàu đáng ghê tởm để theo sau hắn. Tôi đã buồn nôn rồi đây.”
“Uống thuốc đi.”
“Tôi không uống được, loại thuốc đó làm tôi chuệnh choạng.”
“Đáng ra ông phải uống một viên vào tối qua, thay vì cheo leo bên mép thuyền ói văng cả óc ra.”
“Khi anh báo cáo với gã luật sư hôm nay, hãy bảo với Elliot rằng nếu như tôi buộc phải ngủ trên tàu vì chiếc du thuyền mà Wyatt đang ở lênh đênh ngoài khơi thì chúng ta sẽ cần đến một con tàu lớn hơn – thứ mà không lắc như phao mỗi lần có sóng ấy. Tôi không định để bị say sóng cả tiếng rưỡi đồng hồ khi chúng ta bám theo hắn hết từ đảo này sang đảo kia đâu, nhưng tôi không thể làm việc nổi khi bị nhồi lên nhồi xuống cả một đêm dài chết dẫm thế.”
Đó là lời nhận xét cuối cùng dập tắt mọi nỗi vui thú của MacNeil, vì Childress quả thực rất xuất sắc khi thi hành nhiệm vụ giám sát bằng xe ô tô. Đằng sau tay lái, Childress có thể luồn lách qua bất kỳ loại phương tiện nào, vượt trái vượt phải mà không hề thu hút bất kỳ chú ý nào. Ông ta cũng có một mánh lới gần như lạ kỳ để biết khi nào thì cần áp sát xe Wyatt để xem Watt sắp sửa đi đâu và khoảng cách nào thì an toàn xa khỏi tầm gương chiếu hậu của Wyatt tránh khỏi bị phát hiện.
Chính vì điều đó mà Childress là người cầm lái, trong khi MacNeil xoay xở điều khiển một con tàu. Để đề phòng, họ thuê nhiều loại xe và tàu khác nhau mỗi ngày, nhưng MacNeil thì tin chắc về năng lực lái xe của Childress hơn là khả năng lái một con tàu đánh cá chiều dài lớn hơn 24 feet mà họ sử dụng hôm nay.
“Con tàu Wyatt đang đi hôm nay lớn không?” Childress hỏi khi ông đánh xe sang bên phải.
“Tôi không biết, 36 feet hay 38 feet gì đấy không chắc nữa.”
“Nếu lại phải ngủ trên tàu, tôi muốn một con tàu cỡ như thế.” Ông đợi cho đến khi Mac cuối cùng cũng quay lại trố mắt nhìn ông và tiếp tục. “Tôi không đùa đâu, Mac.”
MacNeil mở miệng định trêu gì đó nhưng ngậm lại ngay. Những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán Childress, mặt ông ta chuyển thành một màu xám xanh dưới làn da rám nắng. Thay vì thừa nhận anh không nghĩ mình có khả năng xoay ở đâu ra một con tàu lớn hơn, MacNeil lên tiếng. “Sáng Wyatt để hành lý của mình ở khách sạn tại St. Maarten. Tôi không nghĩ anh ta định ngủ lại con tàu Benedict tối nay đâu.”