Đọc truyện Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng – Chương 1
Trên đỉnh ngọn đồi tuyết phủ trắng xóa, dinh thự Wyatt sừng sững như một chiếc vương miện vương triều, những chóp nhọn bằng đá theo lối kiến trúc Gothic vươn thẳng lên trời, các ô cửa kính màu lấp lánh như những tia sáng phát ra từ các viên đá quý.
Những chiếc limousine và các loại xe sang trọng khác nối đuôi nhau thành một hàng dài cả dặm chậm chạp tiến về phía nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang đứng chặn ngay tại lối vào dinh thự. Bất cứ chiếc xe nào trờ đến bên cạnh, bảo vệ đều kiểm tra tên các vị khách trong bản danh sách đang cầm trên tay; rồi anh ta lịch sự đưa ra lời cáo lỗi đến người tài xế. “Xin lỗi, do tuyết rơi quá dày, nên Ngài Wyatt không muốn bất kỳ một phương tiện nào vào bên trong tối nay.”
Nếu người ngồi bên tay lái là tài xế, anh ta liền bước qua một bên, cho phép họ đi thẳng qua cổng, tiến vào con đường bên trong và đưa hành khách của mình tới khu dinh thự trước khi vòng lại ra đường chính để đỗ xe và chờ ở đó.
Còn nếu tài xế chính là vị khách được mời, anh ta liền ra hiệu cho người đó quành về phía một dãy các xe Range Rovers màu đen bóng loáng đã đậu bên con đường vòng lên đồi, làn khói thải từ các ống bô tỏa ra như sương. “Vui lòng lái xe lên trước và để cho nhân viên lo liệu.”, anh ta hướng dẫn, “Ông bà sẽ được đưa vào trong dinh thự.”
Tuy vậy, khi mỗi chiếc xe mới đến, quá trình xử lý này không hề đơn giản cũng như thuận tiện. Dù xuất hiện rất nhiều các nhân viên nhanh nhẹn và đội quân Range Rovers đang chờ sẵn rất gần, song tuyết rơi dày và các loại xe đỗ chật cứng trên đường đã làm ngáng trở đến nỗi các lối đi gần hẹp lại đến nỗi rất khó len qua, và cùng với những chiếc xe dọn tuyết chậm chạp khuấy tung tầng tuyết dầy cả 4 inch trên mặt đường.
Toàn bộ thử thách đó đang gây phiền nhiễu cho các vị khách… Tất cả ngoại trừ Thám tử Childress và MacNeil đang ngồi trong một chiếc Chevrolet rất bình thường đậu phía con đường trên ngọn đồi cách đó 150 yards so với cổng vào khu dinh thự Wyatt. Hai người đều là thành viên của một đội đã được lựa chọn kỹ càng, thành lập vào hôm kia, được giao cho nhiệm vụ giám sát Mitchell Wyatt 24/24 h.
Vào lúc 8 giờ tối, họ đã theo anh đến đây, tới khu dinh thự của Cecil Wyatt, nơi anh bất thình lình vượt qua người gác cổng đang cố vẫy anh quay lại, tiến thẳng vào con đường dẫn tới tòa nhà và biến mất khỏi tầm nhìn. Khi Wyatt khuất dạng, Childress và MacNeil không còn biết làm gì khác ngoài việc đỗ xe lại và ghi chép lại … Để việc đó được tiến hành thuận lợi, Childress quan sát khung cảnh trước mắt qua một cặp ống nhòm dùng cho ban đêm, đọc to các biển số xe và những thông tin linh tinh khác cho MacNeil, người đang lúi húi ghi lại vào trong một cuốn sổ tay.
“Chúng ta có một đối thủ mới đang sắp tiến đến đầu dòng xe,” Childress thì thầm khi ánh đèn pha rọi đến người bảo vệ đứng trước cổng. Ông đọc to biển số cho MacNeil; rồi mô tả tỉ mỉ chiếc xe và người lái. “Mercedes AMG trắng; đời xe sản xuất trong năm hoặc có thể là năm ngoái. Lái xe đàn ông, da trắng khoảng 60 tuổi, vị khách ngồi cạnh là nữ, da trắng, độ ba mươi, tựa sát vào lão già dại gái đang cười hớn hở.
Khi thấy MacNeil không đáp lại, Childress liếc sang cậu ta và nhận thấy sự chú ý của MacNeil đang tập trung vào cặp đèn pha chầm chậm rẽ xuống đồi phía tay phải. “Hẳn là ai đó sống ở trên này,” Childress nhận xét. “Và anh ta không chỉ giàu mà còn có tính tò mò nữa,” ông nói thêm khi chiếc Lincoln Town màu đen dừng lại đột ngột và tắt đèn pha ngay phía trước con đường nơi xe họ đang đỗ.
Cửa sau mở ra, người đàn ông tầm gần 40 mặc chiếc áo khoác tối màu bước ra. Childress cuộn kính xe xuống định mở lời xin lỗi vì sự có mặt của họ, nhưng khi người kia dừng lại và đưa tay lên áp chiếc di động vào tai, Childress nhận ra anh ta. “Đó là Grat Elliot. Anh ta đang làm gì ngoài kia thế?”
“Anh ta sống gần đây thôi. Chắc sẽ tham dự buổi tiệc.”
“Hoặc anh ta muốn hỗ trợ và làm một cuộc giám sát cả hai ta,” Childress đùa, nhưng trong giọng ông có sự thán phục. Sau một năm ngắn ngủi với tư cách luật sư tại văn phòng luật Quận Cook, Gray Elliot trở thành anh hùng dưới con mắt đội ngũ cảnh sát – một vị luật sư sáng chói không hề tỏ ra e sợ tham dự vào bất kỳ một tình huống cam go, mạo hiểm nào. Thực tế thì anh ta cũng là một kẻ giàu có vai vế trong xã hội đã cống hiến chính bản thân mình để phục vụ công chúng chứ không phải là theo đuổi mục đích kiếm nhiều tiền hơn nữa để làm tăng thêm hình ảnh của mình trong con mắt người khác.
MacNeil thích anh ta vì tất cả những lý do ấy nhưng thật ra ngay từ khi còn là một gã thiếu niên lông bông, vô công rồi nghề bị bắt vì vài vụ phạm tội nho nhỏ đã rất quý mến anh ta.
Elliot kết thúc cuộc gọi liền tiến thẳng đến chiếc xe, nghiêng người nhìn vào trong. “Hẳn ông là Childress,” anh ta mở lời thay cho câu chào hỏi, rồi chuyển sự chú ý của mình sang MacNeil. “Tôi muốn nói chuyện với anh, Mac.”
MacNeil bước ra và theo anh ta về phía sau xe. Gió đã ngừng thổi, nhưng động cơ vẫn còn đang hoạt động phả luồng khói ấm áp dưới chân họ. “Tôi đã chỉ định cậu nhận nhiệm vụ này.” Gray lên tiếng. “vì cậu đã trực tiếp điều tra về sự biến mất của William Wyatt, và cậu biết tất cả những người có liên quan”
“Không hẳn thế” Mac ngắt lời, khó có thể giữ nổi nỗi tò mò của mình. “Tôi chưa từng nghe về Michell Wyatt cho tới tận hôm nay. Anh ta là ai, và tại sao chúng tôi lại phải theo dõi anh ta?”
“Là em cùng cha khác mẹ của William Wyatt, tôi tin anh ta có liên quan đến vụ William mất tích.”
“Em cùng cha khác mẹ ư?” MacNeil lặp lại, trán anh ta nhăn tít vì cái cau mày hồ nghi. “Khi William biến mất, tôi đã phỏng vấn toàn bộ các thành viên trong gia đình và bạn bè anh ta. Không một ai từng đề cập đến một người em trai như thế cả. Thật ra thì khi tôi nói chuyện với Ceccil Wyatt, ông lão đó cứ nói đi nói lại về việc chúng ta phải tìm ra người cháu trai duy nhất của ông ta, đưa William về với vợ con quan trọng đến thế nào.”
“Cậu đã bị ông lão ranh ma, cao ngạo đó lừa rồi, ông ta đã không sẵn lòng thú nhận rằng mình có một người cháu mà ngay chính ông ta cũng chưa bao giờ thừa nhận. Cả đời tôi biết về dòng họ Wyatt này, và tôi đã không hề biết William có một người em trai cùng cha khác mẹ. Vì chuyện đó, ngay cả Willam cũng không cho đến tận tháng Sáu vừa rồi.
Theo như câu chuyện tôi vừa kể thì bố của William, ngài Edward đã dính dáng đến một cô thư ký khi William được vài năm tuổi và mẹ cậu ta sắp chết vì ung thư. Cô thư ký có thai, còn mẹ William chết vài tháng sau đó, nhưng khi cô thư ký ép Edward phải cưới mình như đã hứa thì ông ta lại lảng tránh và chối bỏ luôn đứa bé. Cô ta trả đũa bằng cách dọa đưa toàn bộ câu chuyện bẩn thỉu này cho tờ Tribune.”
Di động của Elliot reo, anh dừng lại liếc vào tên người gọi đến, bỏ qua cuộc gọi và tiếp tục. “Vào thời điểm đó, Cecil đã lên rất nhiều kế hoạch chính trị lớn dành cho Edward, một vụ bê bối sẽ phá hủy tất cả, nhưng việc cho phép “một cô ả nhỏ bé tầm thường” kết hôn và gia nhập vào gia đình này là không thể tưởng tượng nổi. Cecil cố gắng mua chuộc cô ta, nhưng cô ta không lay chuyển về quyền hợp pháp của đứa trẻ được mang cái họ Wyatt, và được nuôi dưỡng như người của dòng họ Wyatt. Cô ta thuê luật sư, và cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết: Edward sẽ cưới cô ta ngay trước khi đứa trẻ ra đời, và sẽ ly dị ngay sau khi sinh. Cô ta từ bỏ mọi quyền của mình đối với đứa trẻ, thỏa thuận rõ ràng bằng giấy tờ với Cecil. Ngược lại, Cecil có nghĩa vụ phải để cho đứa bé được nuôi dưỡng “với toàn bộ các lợi ích gắn liền với tiền bạc và các mối quan hệ xã hội của nhà Wyatt”, cộng thêm nền giáo dục tốt nhất, du lịch nước ngoài, và vân vân. Cô ta đã nhận một khoản tiền đáng kể với điều kiện rằng không bao giờ tiết lộ bất cứ một lời về chuyện đã xảy ra và không được phép liên hệ với bất kỳ người nào có liên quan, kể cả đứa trẻ. ”
MacNeil dựng cổ áo jacket của mình lên. Nửa người phía dưới của anh ấm áp, nhưng đôi tai thì đang lạnh cóng. “Rõ ràng là Cecil sau đó đã thay đổi quyết định về đứa cháu nội,” anh xoa hai bàn tay vào nhau trước khi thọc sâu vào túi áo khoác để giữ ấm.
“Không, ông ta tôn trọng bản thỏa thuận nhưng không phải về mặt tinh thần. Ông ta đã đồng ý cho Mitchell lớn lên “với toàn bộ các quyền lợi gắn liền với tiền bạc và quan hệ xã hội của nhà Wyatt,” nhưng Cecil không bao giờ đồng ý một cách rõ ràng về “các mối quan hệ xã hội,” có liên quan đến chính dòng họ Wyatts. Một tuần sau khi đứa bé ra đời, Cecil gửi Mitchell tới một gia đình ở Ý, kèm theo một tờ giấy khai sinh giả mạo. Khi anh ta lên bốn hay năm tuổi, Cecil kéo phắt anh ta ra khỏi gia đình ấy và đưa đến một trường nội trú tư ở Pháp. Sau đó, Mitchell được đưa đến một trường dự bị ở Thụy sĩ, và rồi vào đại học Oxford.”
“Đứa trẻ đó có biết nó là ai không, hay có biết người đang trả tiền cho việc học của nó không?” MacNeil lên tiếng hỏi.
“Gia đình mà anh ta sống cùng ở Ý kể cho anh ta những điều họ được chỉ dẫn, rằng anh ta đã bị bỏ rơi ngay khi vừa sinh trên bậc cửa ở California và cái tên anh ta chỉ là kết hợp giữa hai cái tên chọn ra từ một cuốn danh bạ điện thoại bởi một nhóm các nhà hảo tâm hào phóng người Mỹ thường xuyên quyên tiền hỗ trợ cho những đứa bé giống như anh ta được đi học. Những nhà hảo tâm này mong muốn không gì khác ngoài việc giấu tên mình.”
Xì,” MacNeil cúi đầu xuống.
“Nếu đó là điều đáng tiếc mà tôi được nghe, thì cứ giữ lại cho kẻ xứng đáng với điều đó ấy.” Elliot châm biếm. “Từ các tài khoản chuyển tiền, cậu bé Mitchell tận hưởng cuộc sống và tạo ra gần như toàn bộ các cơ hội của mình. Anh ta là một vận động viên có tố chất thiên bẩm xuất sắc các môn thể thao, đỗ vào các trường tốt nhất, dễ dàng hòa nhập với những đứa trẻ sinh ra trong các gia đình thế lực và giàu có ở Châu Âu. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta sử dụng rất tốt bằng cấp, vẻ ngoài đẹp đẽ và các mối quan hệ xã hội của mình để kiếm ra rất nhiều tiền. Hiện ba mươi tư tuổi, quản lý các công ty có trụ sở ở khắp Châu Âu. Có nhà ở Rome, London, Paris, và New York. “Elliot dừng lại nhìn đồng hồ, anh ta cau mày khi ghé sát vào mặt đồng hồ để xem giờ. “Đồng hồ của cậu chỉ mấy giờ rồi?.”
MacNeil kéo ống tay áo liếc vào những con số phát sáng màu xanh trên chiếc Timex. “8:45,”
“Tôi phải đi thôi. Tôi cần xuất hiện ở bữa tiệc của Cecil.”
“Làm sao Wyatt kết thúc được ngay đây, ngay lúc này , sau mọi chuyện xảy ra?” MacNeil nói thật nhanh, cố gắng sử dụng tối ưu chút thời gian ít ỏi còn lại.
“Bảy tháng trước, khoảng tháng Sáu, William đã tìm ra và đọc được những tài liệu trong một cái két sắt cũ, anh ta rất phẫn nộ vì cách cư xử của ông nội và bố đối với người em trai cùng cha khác mẹ của mình. Anh ta thuê thám tử, khi họ tìm ra Mitchell Wyatt ở London, William đã đưa vợ con bay cùng tới London để gặp mặt và giải thích những gì đã xảy ra.”
“Quả là một hành động tử tế.”
Elliot ngẩng đầu nhìn lên trời. “Đúng vậy,” anh ta nói bằng một giọng kiềm chế của một người đang cố không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. “William hoàn toàn là một người tốt – người duy nhất trong gia đình nhiều thế hệ của anh ta không phải là một kẻ tự cao tự đại. ” Đột nhiên, anh ta nhìn vào MacNeil và kết thúc. “Khi William quay lại từ London mang theo toàn bộ những thông tin về các thành công đáng kinh ngạc của Mitchell, Edward đã không muốn dính dáng gì đến đứa con trai thất lạc từ lâu của mình, nhưng ông cụ Cecil thì rõ ràng là bị ấn tượng đến mức yêu cầu một cuộc gặp gỡ. Cuộc gặp này tổ chức vào tháng Tám, khi Mitchell được cho là sẽ về đây kinh doanh. Và rồi, sau khi Willliam mất tích vào tháng 11, Cecil đề nghị Mitchell quay trở lại Chicago để họ có thể hiểu nhau rõ hơn. Trớ trêu thay, ông lão hiện đang khá thân thiết với đứa cháu trai hoang đàng của mình đến nỗi yêu cầu anh ta phải có mặt đêm nay, trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của mình. Tôi phải đi thôi.” Anh ta bắt đầu quay trở về xe của mình.
MacNeil bước đi bên cạnh anh ta. “Anh đã không hề giải thích gì cho tôi lý do tại sao chúng tôi phải giám sát Mitchell Wyatt.”
Eliiot dừng phắt lại, biểu hiện trên nét mặt anh ta cứng nhắc, giọng nói cất lên lạnh băng và rõ ràng. “Ô, tôi đã quên sao?” Anh ta hỏi. “Chỉ có hai lý do thôi: Tháng chín, một tháng sau khi cuộc tái hợp đầu tiên giữa Cecil và Mitchell, Edward – bố của William và Michell đã “ngã” xuống từ ban công và không ai biết nguyên nhân cái chết của ông ta. Tháng 11, William biến mất. Trùng khớp là theo hộ chiếu Mỹ và hồ sơ di trú, Mitchell Wyatt đã tới Mỹ ngay trước khi các sự kiện đó xảy ra và khởi hành gần như ngay sau đó.”
Đôi mắt MacNeil nheo lại, Eilliot tiếp tục. “Giờ anh đang ráp một phần của sự việc. Thêm nữa: Mitchell ở lại Chicago trong vòng hai tuần lễ. Anh ta đang ở tại nhà của William,, an ủi cô vợ xinh đẹp của William, và kết bạn với cậu con trai mười bốn tuổi của William. ” Không thể giữ nổi giọng nói của mình lộ vẻ khinh ghét, Elliot nói tiếp , “Mitchell Wyatt đang tuần tự hủy diệt các thành viên trong gia đình của chính anh ta và đang sắp xếp lại cơ cấu gia đình cho phù hợp với chính mình.”
“Anh nghĩ anh ta đang đứng sau những sự việc của gia đình này.” MacNeil kết luận.
“Tôi nghĩ gen sinh học của dòng họ Wyatt đã sản sinh ra một sociapath khác hẳn. – một kẻ giết người máu lạnh.”
Khi anh ta đi khỏi, MacNeil quay trở về chiếc Chevy với Childress, họ dõi theo chiếc xe của Elliot dừng lại tại giao lộ và chờ đợi trong khi một tốp khách dự tiệc được chuyển sang chiếc Range Rovers. Người phụ nữ tóc xám trượt chân trên nền tuyết đang tan, người chồng vội vàng đỡ lấy bà ta. Một cặp vợ chồng trung niên run rẩy vì lạnh trong khi một đôi ông bà lão già cả bồn chồn cố sức bước vào trong chiếc Range Rover đang nổ máy với sự trợ giúp của những nhân viên phục vụ tại khu vực đỗ xe.
“Cậu biết đấy,” Childress lên tiếng, khi dòng xe cộ cuối cùng cũng vào hàng. “lúc lái xe qua các cổng an ninh tối nay, tôi đã nhìn thấy con đường dẫn vào khu dinh thự, tôi thề là nó hoàn toàn sạch bong, ít nhất là ở khoảng cách mắt tôi nhìn được.”
“Đúng vậy,” MacNeil đồng tình.
“Vậy tại cái quái gì mà gác cổng lại bắt các vị khách rời xe ở ngay ngoài đường chính?”
MacNeil nhún vai. “Ai mà biết được?”