Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh

Chương 29


Đọc truyện Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh – Chương 29

Dạo bước trong đường mưa

Type: Izumi

Nếu như đây là một cây hoa hồng – nó sẽ có ngày nở hoa

– Goethe –

Sau vài tuần lễ, mặc dù vẫn có người rảnh rỗi mang chuyện của Triệu Thủy Quang đi buôn, nhưng mọi người thấy cuộc sống của hai người họ vẫn ổn định, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.

Giống như Triệu Thủy Quang nói với mọi người trong phòng cô: “Đâu phải họ yêu thầm tớ, ai đi quan tâm đến tớ nhiều thế chứ”.

Sắp đến tháng Bảy, mọi người đều bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị trận chiến thi cuối kỳ, ai nấy đều bận rộn quay mòng mòng, thư viện ngày ngày có đội xếp hàng đợi vào, ai còn thời gian rảnh rỗi đi lo mấy chuyện bao đồng.

Tháng Bảy, trời nóng như nung, Triệu Thủy Quang đang nằm trên giường có quạt điện thổi ôn tập thì nhận được tin nhắn của Đàm Thư Mặc hỏi có đi ăn cơm trưa cùng anh không, cô đột nhiên nhớ tới mình từng nói: “Sau này rảnh anh có thể đưa em đi ăn cơm trưa”.

Triệu Thủy Quang không có mệnh tốt như Bành Hiểu Hiểu. Bành Hiểu Hiểu đến mùa hè là ru rú trong phòng, ngay cả việc cùng bạn trai đến nhà ăn cũng không tình nguyện. Nhưng bạn trai của người ta đúng thật là “nhị thập tứ hiếu1”, hễ Bành Hiểu Hiểu không xuống tầng ăn cơm, bạn trai cô ấy sẽ đến “Phố sau” mua cơm, đưa tới dưới tầng. Bành Hiểu Hiểu ném dây thừng xuống, bạn trai cô ấy buộc túi nilon vào đó, Bành Hiểu Hiểu chỉ cần móc ngón tay lên là có cơm ăn. Chiêu này khiến ba người còn lại thèm muốn đến nghiến răng nghiến lợi.

Mỗi lần Bành Hiểu Hiểu vùi đầu ăn cơm, Dương Dương đều châm chọc: “Đồng chí Hiểu Hiểu, xem như tớ đã hiểu rồi, cậu tìm bạn trai chính là để có người đưa cơm!”.

Triệu Thủy Quang nói: “Bành Bành, cậu cứ đầu têu thế này, nhìn chưa nay xem, cửa sổ các phòng ký túc xá đều ném dây thừng xuống rầm rộ, người không biết còn tưởng biệt đội Phi Hổ bắt đầu hành động đấy!”.

Đàm Thư Mặc gửi tin nhắn đến: Xuống đi, anh đưa em đi ăn thang bao3.

1 Là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên, ở đây để chỉ bạn trai của người ta rất chu đáo.

2Là đội đặc nhiệm của lực lượng cảnh sát Hồng Kông, nhiệm vụ của Phi Hổ là xử lý các vụ khủng bố, bắt cóc con tin với biểu tượng hình đầu hổ có cánh.

3 Một loại bánh bao lớn, chứa xúp trong nhân, khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.

Triệu Thủy Quang tỉnh táo hẳn, quán thăng bao gần trường vô cùng nổi tiếng. Đó là món cô yêu thích nhất, cô thường lải nhải trước mặt Đàm Thư Mặc rằng “Hôm nay đi ăn thang bao của quán này ngon nhường nào.”

Triệu Thủy Quang vội vàng xỏ giày rồi “Loạch xoạch” xuống tầng. Xuống đến tầng một, cô lại thấy có cậu nam sinh đưa cơm cho bạn gái. Trường học không cho phép nam sinh vào ký túc xá nữ. Cân nhắc đến vấn đề an toàn, tầng một của ký túc xá được rào chắn bằng hàng rào sắt. Nam sinh kia đưa hộp cơm qua nền đất dưới hàng rào cho nữ sinh, có thể so sánh với hình ảnh thăm tù nhân. Triệu Thủy Quang bỗng chốc không nhịn được cười phì thành tiếng, khiến người ta quay đầu lại trừng mắt với cô. Đoán chừng là đôi tình nhân năm nhất, nữ sinh kia ôm hộp cơm, đầu đội mặt trời trò chuyện cười đùa cùng bạn trai, quên cả dùng bữa.

Người đang yêu, nhìn chuyện những cặp tình nhân khác làm, luôn tưởng tượng đủ kiểu khi chuyện đó xảy ra với bản thân. Triệu Thủy Quang nghĩ, nếu như Đàm Thư Mặc làm chuyện này thì sẽ thế nào nhỉ? Ra khỏi cửa, thấy người kia khoan khoái đứng đưa lưng về gốc cây to trước cửa ký túc xá, cô nở nụ cười, bước nhanh đến chỗ anh.

Trong quán thang bao có điều hòa, nhưng không hẳn là mát mẻ, giờ cao điểm dùng cơm, nơi này quả thực quá đông, cửa mở rồi đóng, đóng rồi mở, sớm đã xua đuổi khí lạnh chạy mất.

Đàm Thư Mặc nhìn thực đơn trên bàn nhựa, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Triệu Thủy Quang đột nhiên sững sờ. Cô đến quán ăn này rất nhiều lần, nghe quá nhiều cặp tình nhân đứng trước thực đơn hỏi “Muốn ăn gì?”, nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ Đàm Thư Mặc sẽ đứng ở đây. Nghe thấy anh tùy ý hỏi một câu như vậy, cô bỗng thấy tất thảy mọi thứ trong lòng đều trở nên rõ nét, kích động lạ lùng. Thì ra anh hiểu, không lái xe, không đến nhà hàng cao cấp, anh đứng dưới tầng ký túc xá đợi cô, hai người giống như cặp tình nhân đại học bình thường, trò chuyện dọc đường, chậm rãi bước về phía quán ăn mà các sinh viên đại học vô cùng yêu thích.

Triệu Thủy Quang nói: “Tùy ạ.”


Đàm Thư Mặc nhướng mày: “Có món “tùy” sao?”

Triệu Thủy Quang đánh nói: “Vậy thì canh miến tiết vịt và thang bao”.

Đàm Thư Mặc gọi món, nhìn Triệu Thủy Quang quay vòng vòng sau lưng, cốc đầu cô nói: “Đi tìm chỗ ngồi đi chứ”.

Triệu Thủy Quang khó khăn lắm mới chen được vào chỗ trống, ngồi xuống, cầm giấy ăn lau bàn. Cô nhìn Đàm Thư Mặc cầm vé đứng xếp hàng trước cửa, ngón tay thon dài cầm lấy khay màu xanh lá cây thẫm, màu sắc thô tục là thế, nhưng khi anh cầm lên, cô lại không cảm thấy xấu xí chút nào. Đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt nhìn nghiêng của anh hệt như được vẽ bằng bút chì, mặt mày thanh thoát nhìn về phía trước, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, nghiêng đầu nhìn một vòng, vừa khéo chạm vào ánh mắt cô, anh liền nở nụ cười dịu dàng.

Triệu Thủy Quang lại chạy qua đó, đứng cạnh Đàm Thư Mặc, anh cong miệng cười: “Sao em lại chạy tới đây thế hả, chẳng phải bảo em đi giữ chỗ sao?”

Triệu Thủy Quang nói: “Em đã nói với bạn bên cạnh trông chỗ hộ chút rồi, không sao đâu”.

Cô bổ sung: “Một mình anh ở đây sẽ buồn lắm”.

Cô đứng bên trò chuyện cùng Đàm Thư Mặc, đều là chuyện vụn vặt trong cuộc sống, từng chút từng chút một, thêm vào cách chọc cười của cô, anh cảm thấy buồn cười, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, hai người vừa nói chuyện vừa dịch chuyển về phía trước theo sự rút ngắn của hàng ngũ.

Đến lượt hai người lấy món, Triệu Thủy Quang nói: “Bác ơi, đừng cho tiết vị ạ.”

Đàm Thư Mặc nói: “Cám ơn, không tiết vịt, không lòng vịt, không gan vịt”.

Triệu Thủy Quang nghiêng đầu hỏi: “Thế thầy ăn gì?”

Đàm Thư Mặc nói rất nghiêm túc “Canh và miến”.

Người nào đó bưng lấy bát, quả nhiên là một bát miến lớn!

Hai người ngồi xuống, Triệu Thủy Quang cầm thìa uống canh, bỗng nhiên bị “dính” một chưởng vô hình đánh vào bả vai, sau đó liền nghe thấy giọng Hứa Oánh: “Bị tớ bắt quả tang rồi nhé!” Triệu Thủy Quang liền bị sặc một ngụm canh lên mũi.

Hôm nay, Hứa Oánh đến thư viện tự học, kêu bạn đồng hương cùng đi ăn cơm trưa, vừa vào đã nhìn thấy khuôn mặt của kẻ bỉ ổi Triệu Thủy Quang, liền vội vàng chạy tới chào hỏi.

Nhìn thấy bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đưa giấy ăn cho Triệu Thủy Quang, Hứa Oánh đang muốn nói tay của người đàn ông nào lại đẹp như vậy, bèn men theo bàn tay nhìn lên trên, không khỏi hốt hoảng, khuôn mặt ba phần gợi cảm bảy phần lạnh lùng, cao ngạo, chính là Đàm Thư Mặc. Hứa Oánh ngơ ngác, không ngờ hai người lại tới đây, bèn vội vàng cất giọng nhỏ nhẹ: “Em chào thầy Đàm ạ.”

Đàm Thư Mặc gật đầu, đúng lúc người bên cạnh bê khay đứng dạy, khẽ cười nói: “Cùng ngồi đi”.

Hứa Oánh nào dám trái lệnh, sau khi lấy được suất ăn, vội vàng kéo đồng hương tới ngồi. Đồng hương kia đã nghe đại danh của Đàm Thư Mặc từ lâu, chuyện này cầu còn không được.

Triệu Thủy Quang gắp thang bao cho họ, Hứa Oánh ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào bát miến của mình, âm thầm quan sát hai người, phát hiện Đàm Thư Mặc đẩy lọ tương ớt đến trước mặt Triệu Thủy Quang, Triệu Thủy Quang mở nắp cho vào bát canh. Cô ấy và Triệu Thủy Quang ăn cơm với nhau lâu như vậy rồi, hôm nay mới phát hiện ra Triệu Thủy Quang ăn cay rất giỏi. Cô ấy lại nhìn Đàm Thư Mặc gắp lòng vịt từ bát mình vào bát Triệu Thủy Quang, Triệu Thủy Quang không chớp mắt anh miến, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, làm chuyện này lại tự nhiên vô cùng.

Hứa Oánh nhìn Đàm Thư Mặc dường như đã trút bỏ đi một tầng ánh sáng, ấn tượng của cô ấy về anh hầu như chỉ là thầy giáo lạnh lùng trên bục giảng, bỗng bạo gan, hỏi: “Thầy Đàm, sao trong bát thầy chỉ có miến vậy ạ?”

Triệu Thủy Quang cắn miếng thang bao, nói: “Người này khảnh ăn, không ăn các loại nội tạng!””

Đàm Thư Mặc mở chai nước khoáng, nói: “Triệu Thủy Quang, sau này em tự ăn cà rốt!”


Triệu Thủy Quang vội vàng ngậm miệng, có trời mới biết cô ghét nhất là cà rốt, mỗi lần có anh cô đều nhặt trong bát của mình ra cho anh ăn. Một ngày, Đàm Thư Mặc cuối cùng đã bùng nổ, bất đắc dĩ nói: “Triệu Thủy Quang, từ lúc nào em lại nghe lời vậy hả, anh nói anh không ghét ăn cà rốt, chứ không nói anh thích ăn.”

Hai người ở bên nhau, có lúc thứ có thể nhớ không chỉ là những lời đã nói với nhau, những việc đã làm cùng nhau.

Từ đó, hễ ăn món nào có cà rốt là Triệu Thủy Quang lại nhớ đến Đàm Thư Mặc.

Thì ra, chuyện cô nhớ nhiều hơn rất nhiều những gì cô tưởng tượng.

Hứa Oánh nhìn hai người tranh cãi, đúng thật kỳ lạ, ấn tượng về Đàm Thư Mặc đã có chút giống người thường, bèn to gan lớn mật hỏi: “Thầy Đàm quen Tiểu Quang thế nào vậy ạ?” Mặc dù cô từng nghe Triệu Thủy Quang giải thích, nhưng lại chung chung, thêm vào Triệu Thủy Quang xấu hổ, không nói chi tiết.

Đàm Thư Mặc ngẩng đầu uống nước, nhìn ai đó vùi đầu giả bộ ăn, vành tai đỏ ửng, cười nói: “Tôi là giáo viên cấp ba của cô ấy.”

Hứa Oánh và bạn đồng hương nhìn nhau, suýt nữa tưởng là ảo giác, không ngờ mối quan hệ của hai người này còn có ngọn nguồn như thế. Hứa Oánh thầm nhéo đùi Triệu Thủy Quang dưới bàn, Triệu Thủy Quang “a” lên một tiếng, liếc nhìn Đàm Thư Mặc, thấy khóe miệng đang nở nụ cười ý vị sâu xa. Cô hung hăng trừng mắt với anh, anh cười càng vui vẻ.

Hứa Oánh hồi phục lại tâm hồn bé nhỏ của mình, hỏi: “Vậy từ hồi trung học, hai người đã ở bên nhau rồi ạ?”

Hỏi xong, cảm thấy bản thân hết sức lắm chuyện, nhưng không thể quản được cái miệng của mình, cô ấy tò mò chết điđược, ngẫm nghĩ, với tính cách như Đàm Thư Mặc, đoán chừng sẽ không trả lời.

Không ngờ Đàm Thư Mặc lại khẽ cười: “Không phải.”

Hứa Oánh hận không thể bắt anh kể hết toàn bộ, nhưng cô ấy không có cái gan đó, đành chuyển sang chủ đề khác.

Mặc dù vùi cổ vùi đầu vào ăn, nhưng mọi chuyện Triệu Thủy Quang đều lắng tay nghe. Trước kia, cô ở bên Hi Vọng bạn bè đều quen biết nhau, không thể so sánh. Triệu Thủy Quang với bạn trai của những cô bạn khác cùng đi ăn, đa số các bạn nam đều cảm thấy không tự nhiên, hơn nữa, câu hỏi của con gái đa phần đều không logic, cuối cùng con trai hoặc viện cớ né tránh, hoặc là không thể chống đỡ, nét mặt trở nên vô cùng khó coi.

Nhưng từ đầu đến cuối, Đàm Thư Mặc vô cùng nhẫn nại, không vồn vã, chỉ ngồi đó im lặng lắng nghe. Âm thanh trong quán quá ồn ào, thỉnh thoảng anh khom người lại gần để nghe rõ hơn, sau đó khẽ cười trả lời.

Điều này khiến Triệu Thủy Quang hết sức cảm động, một người đàn ông tôn trọng bạn, anh ta sẽ tôn trọng bạn của bạn.

Triệu Thủy Quang và Đàm Thư Mặc ăn xong đi trước, ra khỏi cửa trời đổ mưa, hai người bèn đến siêu thị bên cạnh mua ô. Mở chiếc ô trong suốt ra, họ cùng nhau sánh bước trong màn mưa.

Chỉ chốc lát, điện thoại rung lên, Triệu Thủy Quang mở ra xem, là tin nhắn của Hứa Oánh: Bạn yêu dấu, giám định hoàn tất, là người đàn ông tốt. PS: Ánh mắt cậu nhìn người ta đã bộc lộ tấm chân tình một cách trắng trợn đấy.

Triệu Thủy Quang đỏ mặt, lẩm bẩm Hứa Oánh này không ổn, rồi gập điện thoại lại.

Đàm Thư Mặc thấy cô lẩm bẩm, bèn hỏi: “”Sao vậy?”

Triệu Thủy Quang ngẩng đầu lên: “Không có gì ạ.”

Sắp đến trường, thấy hai nữ sinh chạy bạt mạng về phía trước cách họ năm bước, như lơ đãng quay đầu liếc nhìn họ, rồi quay người chụm đầu vào nhau, Triệu Thủy Quang thầm nghĩ, đúng là thất sách, thất sách, sớm biết thế này đã mua chiếc ô đen to che kín rồi.

Đàm Thư Mặc liếc thấy cô chau mày, bộ dạng cắn răng chịu đựng, bèn mỉm cười.


Trong cơn mưa ngày hạ, tiếng nước rơi xuống ô lộp bộp, không khí thoáng mùi đất ẩm ướt, quyện lẫn khói bếp của bếp lò kiểu lớn trong căng tin trường học.

Đàm Thư Mặc đưa cánh tay ấm áp ra, ngón tay thon dài mịn màng khẽ đặt lên vai Triệu Thủy Quang, cô vừa vặn nép mình trong khuỷu tay anh, độ cong tuyệt đẹp ôm trọn lấy trái tim cô.

Giẫm lên vũng nước mưa, Đàm Thư Mặc hỏi Triệu Thủy Quang: “Nghỉ hè em dự định làm gì?”

Triệu Thủy Quang nói: “Chơi thôi ạ”, nhớ lại năm ngoái anh đi Anh hại cô đau lòng bao lâu, vội nói: “Anh lại phải đi họp ạ?”

Đàm Thư Mặc nói: “Có thể, nhưng sẽ không lâu đâu, anh chuẩn bị về nhà một chuyến” ngẫm nghĩ một lát, anh thuận miệng hỏi: “Em muốn đến Bắc Kinh chơi không?”

Triệu Thủy Quang không nghĩ ngợi gì liền nói: “Muốn chứ ạ”, nhưng lại cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Ngón tay cầm ô của Đàm Thư Mặc bỗng nắm chặt, giọng nhàn nhạt: “Có thể đến Bắc Kinh chơi, tiện thể đến nhà anh chơi”.

Triệu Thủy Quang giật mình, chân giẫm vào vũng nước đọng, trong chớp mắt, nước bắn tung tóe khiến quần hai người dính đầy bùn đất. Cô cuống cuồng rút giấy ăn ra định cúi xuống lau, anh liền thở dài, đỡ lấy cô, nhét cán ô vào tay cô, rồi khom lưng, một tay cầm gấu quần cô, một tay khẽ lau vết bẩn cho cô.

Triệu Thủy Quang ngượng ngùng, dù hiện tại xung quanh không có người nhưng cũng là trong trường học, anh là giảng viên, để người khác nhìn thất sẽ nói ra nói vào. Cô đẩy anh ra, nói: “Không sao đâu, em không cần, em đưa anh để anh tự lau mà.”

Biết cô ngại, Đàm Thư Mặc đứng thẳng người, thản nhiên bỏ giấy vào túy, cầm lấy ô. Hai người nhất thời im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi xuống ô vang lên thứ âm thanh lộp bộp, lộp bộp.

Triệu Thủy Quang hốt hoảng: “Không phải em không muốn đi, chỉ là em chưa suy nghĩ kỹ, em cũng muốn ở bên mẹ, có thể học hỏi được chút gì đó”.

Những lời này là thật, cô cần phải suy nghĩ kỹ càng. Đàm Thư Mặc nói “đến Bắc Kinh chơi, tiện thể đến nhà anh chơi”, lừa ai vậy, là đến nhà anh chơi, tiện thể đến Bắc Kinh chơi thì có!

Đàm Thư Mặc nghiêng người vén những lọn tóc của cô qua tai, ôm lấy cô, nói: “Không sao đâu”.

Là anh quá nóng vội, Đàm Thư Mặc anh từ lúc nào lại sốt sắng như vậy, không sao, từ từ vậy.

Bên ngoài ô là màn mưa, cánh hoa màu trắng trên cành bị mưa quật, xoay vòng rơi xuống đất, nhưng dây leo của chúng chừng như đang mọc lan phía trên, hạt mưa rơi xuống mí mắt màu xanh lá – nơi cành hoa chụm lại, ánh lên sắc xanh tươi mới bỏng mắt.

Chính là, ngoài tán ô một thế giới, trong tán ô một thế giới.

Vào thời điểm nóng nhất, kỳ thi cuối cùng đã đến.

Môn thi cuối cùng là môn Tin học, may mà Triệu Thủy Quang làm cũng không tồi. Từ cấp ba, cô đã bắt đầu ngày ngày làm bạn với máy tính, chơi game, lên mạng, máy tính bị virus xâm nhập cũng tự vào Baidu1 tìm cách giải quyết, “bệnh lâu thành lương y”.

1Là công cụ tìm kiếm lớn nhất ở Trung Quốc, có khả năng tìm kiếm các tin tức, ảnh, và chức năng khác.

Với con gái, phần lớn máy tình đều được coi là đầu đĩa DVD. Đối với nhóm người Hứa Oánh, công dụng của máy tính chỉ giới hạn là xem phim Đài Loan. Gần đến ngày thi, họ tự biến thành kiến bò trên chảo nóng, buổi tối không ngủ, bật đèn học bài.

Sáng sớm hôm sau, Bành Hiểu Hiểu nhướng mày, vừa bôi kem chống nắng lên mặt vừa nói: “Không sao đâu, tớ mang điện thoại, Tiểu Hàn sẽ gửi tin nhắn cho tớ, tới lúc đó tớ dẽ gửi tin nhắn nhóm cho mọi người!”

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, chẳng trách người này tối qua nghe xong điện thoại bèn ngoan ngoãn đi ngủ.

Bạn trai của Hiểu Hiểu là Tiểu Hàn, học ngành Tự động hóa, nguồn tài nguyên có sẵn mà không biết lợi dụng thì quả là tổn thất lớn!

Triệu Thủy Quang, dựa vào năng lực của mình, muốn thi đạt yêu cầu không thành vấn đề, nên không giở trò gì. Kiểu người học tập trung thực như cô, không quay bài có thể qua, quay bài bỗng nhiên căng thẳng, chưa biết chừng lại không qua nổi thật!

Dương Dương và Hứa Oánh lập tức trở nên tất bật, bắt đầu nghĩ xem nên để điện thoại ở đâu, Hứa Oánh đổi sang mặc quần bò, để dễ bề nhét điện thoại. Điện thoại của Dương Dương là loại Samsung kiểu gập,hối hận một hồi, cô ấy liền bảo Triệu Thủy Quang đổi điện thoại Nokia cho mình. Cô ấy không muốn thay quần dài, bèn bắt chước cô nàng 007 dán băng dính cố định điện thoại vào đùi, nhưng phát hiện vẫn không ổn, cuối cùng đành thay sang quần dài. Lúc bóc băng dính ra, đùi cô ấy đỏ lên một mảng.


Triệu Thủy Quang thấy họ bận rộn như vậy, không khỏi nhớ lại học kỳ trước thi môn Ngữ văn. Môn đó đúng thật là không ai giở sách, cuối cùng đề thi yêu cầu chép lại theo trí nhớ và giải thích bài văn khảo cổ. Họ ôn tập trong phòng, không biết có ai đã nói: “Ôi, không thể thuộc nổi, xe sách cho xong!”.

Sau một hồi im lặng, mọi người bắt đầu tất bật xé sách. Buổi chiều, mỗi người đều mang theo một xấp giấy, run rẩy bước vào phòng thi, thầy giáo nói một câu: “Cất hết tài liệu của các em đi, bắt được đuổi học!”

Không ai dám ngọ nguậy, Triệu Thủy Quang cũng vậy. Cô than vắn than dài, tài liệu nằm trong túi cả buổi, vậy mà ngay đến sờ thôi cũng không dám.

Cuối cùng cô đã thi xong, đạt sáu mươi điểm, tỏ rõ là thầy giáo tặng điểm.

Về sau vào kỳ nghỉ hè, Triệu Thủy Quang có kể chuyện này cho Cao Tầm nghe. Cao Tầm cười đến suýt chút nữa thì ngất xỉu, nói: “Triệu Thủy Quang, nếu để cô Vương Lị Lị biết số điểm này của cậu, đúng thật là tức chết đấy, học trò Ngữ vă tâm đắc nhất của cô!”.

Triệu Thủy Qaung cười “hì hì”, từ ngày lên đại học, cô không biết Ngữ văn là môn gì nữa rồi.

Thứ mà con người học được từ cuộc sống đại học luôn là những thứ ngoài chuyện học tập.

Sáng sớm, mấy người đã chuẩn bị, thương lượng xong xuôi đâu đấy rằng phải bày binh bố trận ra sao, rồi mới chậm rãi đến nhà ăn sáng.

Trong bữa sáng, Dương Dương vừa uống sữa đậu nành vừa xắp sếp các thứ trong túi, Hứa Oánh dặn dò Bành Hiểu Hiểu không được gửi tin nhắn nhầm. Triệu Thủy Quang buồn cười, mỗi lần trước kỳ thi, mọi người đều bận rộn, bàn bạc làm tài liệu quay cóp đâu ra đấy, miệng nói: “Ai đó, nhớ gửi nha!”.

Nhưng ngồi vào phòng thi, quả thực đâu có thời gian lo mấy chuyện ấy, ai nấy đều vội vàng làm bài theo cách củariêng mình.

Bành Hiểu Hiểu không ngừng kiểm tra điện thoại, chốc sợ không còn pin, chốc lại sợ sim điện thoại hỏng. Làm con người thành thật quan rồi, cô nàng chột dạ đây mà.

Mọi người vừa cười phải quay cóp ra làm sao, vừa đổ bửa sáng còn thừa vào thùng cơm bỏ. Bành Hiểu Hiểu một tay cầm bát uống sữa đậu nành, một tay cầm điện thoại nhắn tin. Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, có người đi đến vỗ vai Bành Hiểu Hiểu cái “bịch”.

Bành Hiểu Hiểu giật mình, tay run rẩy, điện thoại rơi xuống thùng cơm cái “bõm”.

Mọi người bỗng chốc sững sờ, Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn, người đứng sau Bành Hiểu Hiểu chính là Tiểu Hàn, đằng sau là nhóm bạn cùng phòng Đằng Dương.

Tiểu Hàn mặt nhăn mày nhó, nói: “Từ xa thấy em, anh gọi điện em lại không bắt máy, đành phải qua đây”.

Hứa Oánh vội nói: “Hiểu Hiểu, đừng kích động!”

Bành Hiểu Hiểu đỏ mặt, quay đầu lại, nhéo cánh tay Tiểu Hàn, hét lên: “Anh vớt lên cho em!”.

Đám người Triệu Thủy Quang và Đằng Dương cười đến độ không thế đứng thẳng lưng.

Trong ánh nắng tươi mới của buổi sáng, ngoài nhà ăn, bên thùng cơm, chàng thanh niên đáng thương đưa ngón tay thon dài của cậu ra, bên cạnh là cô nàng mắt lộ hung quang, cùng với… một đám nam thanh nữ tý bụm miệng cười.

Ngày ấy, tuổi trẻ ngông nghênh, năm tháng phóng túng.

Năm phút sau, điện thoại của Bành Hiểu Hiểu được vớt lên, nhưng không thể dùng được nữa. Đằng Dương bèn đưa điện thoại của mình cho Bành Hiểu Hiểu lắp sim vào.

Lúc làm bài thi, quạt điện trên đầu thổi vù vù, Triệu Thủy Quang vừa cầm giấy ăn lau mồ hôi vừa làm bài. Cô không biết cuối cùng điện thoại của Đằng Dương có phát huy được công dung hay không, chỉ cảm thấy ngày hôm ấy tiết trời nóng nực, nhiều muỗi, ve kêu râm ran bên ngoài, mồ hôi túa đầy mặt.

Làm bài thi xong ra ngoài, một chân toàn mụn nước, cô đã vỗ béo cho một đám muỗi!

Thời gian qua đi, trận chiến thi cử mồ hôi hòa trộn máu đã trở thành một chương khó quên trong lịch sử đại học của Triệu Thủy Quang.

Thời gian thấm thoát trôi, kỳ nghỉ hè đã đến, Đàm Thư Mặc ở lại vài ngày, sau đó bay về Bắc Kinh. Ngày nào Triệu Thủy Quang cũng gọi điện cho anh, việc nhắn tin tựa như chuyện mang tính cắm mốc mỗi ngày. Bản thân cô không thể chịu đựng được sự sa sút tinh thần của mình, nên muốn tìm chút việc gì đó để làm. Đáng tiếc chưa đợi Triệu Thủy Quang nghĩ xong, chuyện đã tới, mẹ Triệu gọi điện thoại đến: “Nha đầu, mau bắt xe đến Bệnh viện Nhân dân đi, bà ngoại con sáng nay đột nhiên trúng gió”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.