Đọc truyện Yêu Em Anh Dám Không? – Chương 4: Thảm họa ngày valentine
“ Sau tất cả
Mình lại trở về với nhau
Tựa như chưa bắt đầu
Tựa như ta vừa mới quen
Sau tất cả
Lòng chẳng hề đổi thay
Từng ngày xa lìa
Khiến con tim bồi hồi
Và ta lại gần nhau hơn nữa
…”
Chuông điện thoại nó đã reo từ 6h30 tới 7h nhưng mà nó vẫn chưa hề hay biết và vẫn đang cuộn tròn trong cái mền Đoraemon yêu quý của nó. Gọi hoài
không thấy nó trả lời, hắn lo lắng trèo hàng rào rồi lại tiếp tục trèo
lên ban công phòng nó. Hắn đập cửa:
– Con lợn kia dậy ngay! Nhanh lên!
Nó mở mắt, tung chăn ra khỏi người, thấy hắn đứng ngoài ban công nó khó chịu đi ra mở cửa:
– Anh làm gì mà tới đây sớm quá vậy?
– Sớm hả? Cô có biết mấy giờ rồi không? Sắp trễ học rồi đó.
– Mấy giờ rồi?
– 7h.
– CHẾT RỒI!
Nó chạy vào nhà vệ sinh tay thì vớ cái bộ đồ đi học mó sẵn ở trước tủ. Tới cửa nhà vệ sinh, nó quay đầu lại:
– Anh soạn cặp giùm tôi nha.
– Ờ. Cô đi thay đồ đi.( tác giả giới thiệu đồng phục trường: áo sơ mi
trắng như áo học sinh bình thường, trước ngực thắt một cái cà vạt màu
da, váy cũng màu da nốt, đối với nam thì áo sơ mi, quần dài màu da,
trước ngực thắt cà vạt màu da nhưng dài hơn của nữ. Hết, mấy bạn đọc
truyện vui vẻ ^^).
Hắn sách vở cho ngày hôm nay bỏ cào cặp nó, vừa soạn xong thì nó từ phòng tắm bước ra.
– Anh có đi học không mà đứng đó?
– Cô không chải tóc hả?
– Ờ ha. Tôi quên mất.
– Để tôi chải cho.
– Ờ.
Hắn đểnó ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng đằng sau cái ghế, hắn cầm từng lọn tóc lên gỡ rối rồi chải, vừa chải hắn vừa khen:
– Tóc cô thơm thật, mượt thật.
-…
– Sao không trả lời tôi?
-…
– Cô sao vậy, mặt cô đỏ lên rồi kìa.- hắn cúi xuống nhìnvào mặt nó.
Nó cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ. Hắn cố gắng nín cười, chải cho xong mớ tóc rồi đi học.
Trên đường đi học…
– Hôm nay ngày gì mà người ta bán nhiều bông vậy?- hắn nhìn qua nó- Cô có biết không?
– Hôm nay là valentine đó đồ ngốc.- nó đã bình tĩmh lại sau khi hắn chải tóc cho nó xong.
– Quà của tôi!- hắn chìa tay ra.
– Biết ngay mà!
– Biết gì?
– Biết anh đòi quà nên tôi làm sẵn rồi nè. Bạn trai gì kì quá à!
– Cám ơn nha! Nhìn đẹp mắt lắm nhưng mà có ăn được không?
– Tôi tuy không giỏi nấu cơm hay mấy cái khác nhưng socola hay bánh là tôi làm rất ngon đó.
– Biết rồi. Nhưng mà mấy giờ rồi ha?
– Hình như là 7h30.
– Trễ học rồi kìa, cô chạy được không?
– Được.
Đúng y như rằng, khi tới trường thì đôi bạn trẻ của chúng ta đã phải leo rào và hứng chịu cơn thịnh nộ của bà cô.
– Haizz…mệt quá!- nó vươn vai rồi nằm dài ra bàn.
– Ngoài ngủ ra cô có biết làm gì nữa không hả?
– Có!- nó quay qua hắn trả lời với khuôn mặt hớn hở.
– Cô biết làm gì hả?- hắn nằm xuống bàn mặt đối mặt với nó.
– Tôi biết làm bánh cho anh. Biết ăn nữa.
– Được rồi! Cô ngủ đi!- hắn xoa đầu nó.
– CÔ VÔ!- tiếng của đứa canh cô la lên khiến cả lớp dừng lại mọi hoạt động không liên quan đến môn hóa lại.
Khi cô vừa bước vào lớp, cả lớp không ai bảo ai tất cả đều đứng lên chào
cô, trừ nó. Cô giáo đi xuống bàn nó và hắn ngồi, khều khều nó:
– Bảo Như! Bảo Như! Dậy đi!
– 5 phút! 5 phút nữa thôi!- nó đưa năm ngón tay lên, mắy vẫn nhắm nghiền và miệng thì nói mớ.
– Cái con nhóc này! Được rồi! 5 phút! Nhật Phong! Em gọi bạn giúp cô nha!
– Dạ.
– Đừng bao che cho nó nha!
Hắn nhìn cô gật đầu. Cô giáo về bàn giáo viên, tiếp tục bài giảng của mình. Hắn tìm đủ mọi cách gọi nó dậy, nhưng tất cả đều vô ích.
Giờ ra chơi…
– Heo! Cô có dậy không hả? Nếu không dậy tôi sẽ ăn hết đồ ăn đó.
– Ai cho anh ăn hả?- nó bật dậy.
– Thì tại không ai ăn để lâu nó hư.- hắn vừa nói vừa đưa nó bọc snack.
– Ờ thì…
– Mệt quá đi.- Huy từ đâu xuất hiện ngồi cạnh nó.
– Đừng nói là Huy đi học trễ rồi bị phạt tới giờ hả?- nó trố mắt nhìn Huy rồi lại nhìn cái cặp.
– Không.- Huy nhìn nó cười.
– Vậy tại sao tới giờ mới vô lớp.- hắn chen ngang câu chuyện.
– Đánh nhau.- Huy vừa nói vừa tay đang bị băng bó lên cho hắn và nó xem.
– Tay Huy bị gì vậy?- nó hốt hoảng.
– Chỉ bị trật khớp xíu thôi. Vài ngày sẽ khỏi liền.
Nó gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lại tiếp tục ăn bánh. Ngày hôm đó cả ba
người ngồi ở bàn cuối của lớp đều im lặng, cả hai đều chìm vào suy nghĩ
khác nhau, còn nó thì chì vào giấc ngủ của mình.
– Lợn! Hôm nay tôi đưa cô về nha!
– Tại sao? Tôi không thích làm phiền anh.
– Tại sao hả? Tại vì cô là bạn gái tôi.- hắn nhìn nó cười gian manh.
– Biết rồi.
Trên đường về nhà nó…
– Hôm nay cô ở nhà một mình hả?
– Ờ! Rồi sao?
– Tôi qua ngủ với cô nha.
– Không! Tối nay tôi qua nhà Huy ngủ.
– Tại sao lúc nào cô cũng nhắc đến Huy hết vậy?- hắn đứng lại khuôn mặt tức giận.
– Huy là bạn thân tôi.
– CÔ ĐI ĐI. CÔ MÀ ĐỨNG ĐÂY THÊM TÍ NỮA LÀ TÔI SẼ ĐÁNH CÔ ĐÓ.
Nó nhìn hắn, khuôn mặt nó hoảng sợ, nước mắt trong mắt nó cứ chực trào ra, nó chạy về nhà. Trước khi về, nó nói với hắn:
– ANH LÀ ĐỒ XẤU XA, ÍCH KỶ, NHỎ MỌN. TÔI GHÉT ANH.- nói xong nó quay lưng chạy về nhà.
Hắn đứng đó nhìn nó, bất chợt hắn lại nhớ về tuổi thơ của hắn.
Flashback___________________
Năm đó hắn mới 8 tuổi, hắn cũng có một cô bạn gần nhà bằng tuổi. Cô bé đó
rất xinh, làn da trắng trẻo, gương mặt bầu bĩnh, cô bé đó có mái tóc
dài, mái ngố lại điểm thêm vẻ bầu bĩnh của khuôn mặt, có một sự trùng
hợp là cô bé đó cũng tên Như.
Hắn rất thích chơi với cô bé. Ngay từ
nhỏ, hắn đã có bản tính côn đồ, nhưng khác với bây giờ là hắn chỉ đánh
ai bắt nạt cô bé. Có lần hắn vì bảo vệ cô bé mà bị đánh đến nỗi không
dậy nổi và bị sốt mấy ngày liền.
Hắn đưa cho cô bé con chuồn chuồn. Cô bé mỉm cười quay qua hắn:
– Sau này khi lớn lên, tớ nhất định sẽ trở thành một cô bác sĩ xinh đẹp, giỏi giang.
– Nếu như cậu là bác sĩ thì tớ nhất định sẽ là chồng của cô bác sĩ xinh đẹp đó.
– Hứa nha.- cô bé đưa ngón út ra với hắn.
Hắn cười rồi cũng đưa ngón tay út của mình ra móc vào ngón tay út của cô bé.
Rồi đến một ngày…
– Tớ phải đi qua Hàn rồi. Tớ xin lỗi vì đã không giữ lời hứa.- cô bé thút thít.
– Tại sao? Tại sao cậu lại đi.- hắn tức giận, khuôn mặt cũng đầm đìa nước mắt.
– Ba tớ phải chuyển công tác qua đó.
– CẬU ĐI ĐI, CẬU VỀ NHÀ CẬU ĐI, ĐỪNG Ở ĐÂY NỮA, CẬU CÓ THỂ TRỄ CHUYẾN BAY ĐÓ. ĐI ĐI! TỚ SẼ ĐÁNH CẬU BÂY GIỜ ĐÓ.
– Cậu là đồ xấu xa, xấu xa nhất trên đời. Tớ ghét cậu.- cô bé đó quay lứng lại chạy về nhà.
Sau ngày hôm đó, hắn lớn lên trong cô độc, không có bạn bè, ba mẹ hắn thì
đi công tác thường xuyên. Suốt bao năm đó hắn cố tìm lấy một chút tin
tức về cô bé nhưng kết quả là chẳng có lấy một chút nào.
End flashback_______________
Hắn đứng đó nhìn theo nó, thế là hắn lại mất đi người bạn duy nhất của mình một lần nữa. Hắn buồn rầu đi về nhà.
– Nhóc!- một bọn người lớn hơn hắn chỉ khoảng một tuổi chặn đường hắn.-
Nghe nói lần trước mày đánh đàn em tao phải không?- tên đó vừa nói vừa
chỉ vào một tên trong đám mặt mũi bầm dập.
– Né ra!
– Phải công bằng chứ. Mày đánh đàn em tao thì bây giờ để nó đánh lại cho công bằng.
-…
– Đánh.- tên đó ra hiệu.
Cả bọn nhào vô người hắn. Đánh hắn đấm hắn. Nhưng hắn không phản kháng,
chẳng lâu sau hắn gục xuống, máu ở khóe môi, cánh tay hắn, ở những chỗ
bị đánh bắt đầu rướm máu. Hắn bật lên tiếng rên sau mỗi lần bị đánh.
Những người đi đường xúm lại giúp hắn. Có người lấy điện thoại hắn ra
gọi cho nó.
Mong mọi người thông cảm vì đã ra chap trễ vì dạo này bận ôn thi. Xin lỗi mọi người rất nhiều ^^.