Đọc truyện Yêu Em Anh Dám Không? – Chương 26: Những ngày trước hôn lễ
Hôm nay đối với
nó là một ngày vui, hắn cũng vậy, nó thức dậy từ sớm, một phần vì hồi
hộp, một phần vì vui khiến nó không ngủ được. Nó nằm ngọ nguậy trong tay hắn khiến hắn tỉnh giấc, hắn ngạc nhiên:
– Em dậy sớm vậy?
– Em không ngủ được!
Nói rồi nó ôm hắn, vòng tay qua người hắn, hắn khá to so với vòng tay
nhỏ bé của nó, hắn cũng nhắm mắt lại, ôm nó vào lòng thật chặt. Nó vui
vẻ thì thầm vào tai hắn:
– Em yêu anh!
Hắn cười, siết chặt vòng tay ôm nó hơn. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
7 a.m
– Em mau dậy đi! Con bé ham ngủ!
Hắn vừa nói vừa giật cái chăn ra, nó rúc người lại vì khí lạnh phát ra
từ máy lạnh, thấy nó co người lại, hắn lại thấy tội nghiệp nên bồng nó
lên, nó dụi đầu vào ngực hắn. Hắn đặt nó xuống cái ghế trước bàn trang
điểm, chải tóc cho nó rồi cột lên thật gọn. Nó lúc này cũng tỉnh ngủ
phần nào, nó chạy lại chỗ tủ quần áo, lấy ra một cái váy màu xanh biển,
cái váy ôm chặt lấy vòng một, hai và ba của nó tôn lên những đường cong
hoàn mỹ trên cơ thể nó. Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây, tay áo sơ mi
được hắn sắn lên đến khuỷu tay, hắn cho áo vào trong quần, tóc mái được
vuốt lên gọn gàng nhìn hắn lúc này đúng chuẩn soái ca trong lòng mấy bà
gái luôn. Nó mỉm cười nắm tay hắn. Hôm nay là ngày nó chọn váy cưới và
chụp ngoại cảnh. Lý do hắn mặc đẹp như vậy từ sớm là vì lười thay đồ nên mặc sẵn, xíu chụp hình chỉ khoác áo vest bên ngoài là xong. Ở gần nhau
tiết rồi hai người lười y chang nhau (tác giả: hai người lười là do tui
:)) *xách dép sẵn*).
Hắn dẫn nó đến một tiệm váy cưới khá to và nổi tiếng ở thành phố. Nó
bước vào trong, điều làm nó ấn tượng là có nhiều váy nhiều kiểu dáng
khác nhau, màu sắc cũng khác nhau nốt. Nó đi hết một vòng quanh tiệm, đi tới đâu nó cũng chọn một hoặc hai cái. Tới lúc quay về chỗ hắn ngồi thì có tới mười mấy bộ. Nó mặc thử bộ đầu tiên, bộ váy này có màu xanh ngọc bích, bên dưới váy xoè rộng ra và có đính một vài hạt cườm, phía thân
bó vào cơ thể nó, phần tay áo hơi trễ xuống. Nó bước ra cho hắn xem, hắn bất ngờ trước sự thay đổi của nó, nó đẹp hơn bình thường rất nhiều. Cô
nhân viên nhanh chóng đem một bộ váy khác đến cho nó. Bộ thứ hai này có
phần dưới ngắn đến nửa đùi, màu tím nhạt, phía sau có đuôi áo nhiều màu
sáng, phần trên cũng ôm chặt vào cơ thể nó, chỉ có bên phải có tay áo
cũng có nhiều màu sáng, nó mang đôi giày cao gót khá cao, vì đôi giày
khá cao nên nó đi hơi loạng choạng, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, nó
vấp phải bậc bước xuống, hắn hốt hoảng chạy lại đỡ nó. Hắn bồng nó lại
ghế, miệng không ngừng trách:
– Em đi đứng phải cẩn thận chứ!
– Tại đôi giày cao quá thôi mà!- nó bĩu môi.
– Em đi không được phải nói với nhân viên chứ! Tại sao lại im lặng để rồi bị vấp như vậy? Bla…bla…
Nó im lặng, hắn thực sự lo lắng cho nó, hạnh phúc đang ngập tràn trong
đầu nó, bất giác, nó nở nụ cười, hắn nhìn nó ngạc nhiên:
Tại sao lại cười?
– Tại vì anh giống mẹ em! Suốt ngày chỉ biết trách móc này nọ.
– Tối nay anh với em cùng tắm nha!- hắn cười dâm đãng.
Nó đỏ mặt:
– Anh…anh nói gì vậy? Em…không thích như vậy!
– Dù sao lần đầu tiên của em cũng là của anh mà!- hắn vẫn tiếp tục nở nụ cười dâm đãng.
– Em không cho!
– Em ngăn được anh không? Hãy đợi đó đi cô bé à!
Nó có cảm giác ớn
lạnh đến rùng mình. Hắn trở nên như vậy khi nào vậy? Nó có cần phải rủ
Thảo tới ngủ chung cho yên tâm không? Nó suy nghĩ ra nhiều cách để trốn
tránh nhưng chẳng có cách nào được, Thảo với Huy đang ôn thi đại học,
không làm phiền hai người được.
– Haizz…- nó thở dài.
Sau khi thử tất cả
những bộ váy mà nó chọn, người nó đầy mồ hôi và mệt. Nó chỉ chọn được
bốn bộ trong đó có hai bộ đầu nó thử và hai bộ màu trắng khác. Hắn dẫn
nó đi vào phòng trang điểm cho những cô nhân viên trang điểm cho nó. Nó
chẳng thích son phấn cho lắm nên yêu cầu trang điểm một lớp nhẹ thôi,
tóc nó được búi lên gọn gàng, cái mái ngố của nó cũng được cột lên nốt.
Xong hết, hắn lại lái xe chở nó đến một vùng ven biển, biển trong, có
những hòn đá to làm cho biển thêm đẹp và lãng mạn hơn. Có người đứng ở
chỗ nó và hắn chuẩn bị chụp ngoại cảnh sẵn. Máy ảnh đã được chuẩn bị sẵn sàng. Vừa thấy bóng nó và hắn, người thợ chụp hình bước ra, vui vẻ giới thiệu về mình:
– Chào em! Anh là Thanh, 20 tuổi rồi! Rất vui được gặp em!- anh chìa tay ra trước mặt nó.
Nó cũng đưa tay ra bắt tay lại. Cũng nói về bản thân:
– Em tên Bảo Như, 18 tuổi! Anh với Phong có quen nhau hả?
– Rất thân là đằng khác! Lúc nó đi tìm em anh cũng có giúp!
Hắn đứng kế bên hối anh:
– Lẹ đi! Trời tối bây giờ!
– Rồi rồi! Hai người lại đây đi! – anh vừa đi vừa nói- À đúng rồi Phong! Hôm nay trông cậu
đẹp lắm, lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu vui thế này từ sau cái ngày đó!
– Anh im đi!- hắn cáu.
– Không muốn nhắc thì thôi! – anh hụt hẫng.
Hắn khoác thêm cái áo vest bên ngoài, cái nút đầu hắn để hở ra. Nó
và hắn phải đứng sát vào nhau, hôn nhau. Hắn vòng tay qua eo nó, kéo nó
lại sát vào lòng hắn, sau đó, hắn cúi xuống hôn nhẹ vào môi nó, tay nâng cằm nó lên.
– Hai đứa ra biển chụp đi!- anh đưa tay ra biển- Phong! Em bồng Bảo Như lên rồi đi ra biển đi.
Hắn bồng nó lên, nó quàng tay vào cổ hắn, ôm chặt lại, khi vừa quay
người lại thì anh chụp, đó là giây phút đẹp nhất để chụp. Chụp xong, nó
ngồi trên hòn đá to ở sát biển, hắn ngồi bên cạnh, dựa vào lưng nó. Anh
đứang từ xa thấy thế liền tiện tay chụp thêm tấm nữa. Xong xuôi, anh đi
lại chỗ hắn:
– Nhanh nhỉ! Mới ngày nào cậu còn là cậu nhóc lạnh lùng, giang hồ vậy mà bây giờ lại sắp có vợ rồi. Khác hẳn anh mày, tới giờ vẫn chưa có
người yêu.
– Anh bỏ tật nhây là có người theo liền!- hắn đưa ra ý kiến.
– Cậu không định kể với cô ấy có chuyện gì xảy ra khi cô ấy đi Hàn sao?- anh thì thầm.
– Tôi không muốn cô ấy lo lắng!
Tưởng nó không nghe, nhưng ai ngờ đâu nó lại nghe thấy, tính tò mò trong nó lại nổi lên:
– Có chuyện gì đã xảy ra vậy anh?
Hắn nhìn nó, anh hút tay vào tay hắn:
– Kể cho cô ấy nghe đi! Dù gì cũng sắp thành vợ chồng rồi không được giấu cái gì đâu!
Hắn thở dài, tay xoa xoa vầng trán rồi nói:
– Em chỉ cần chấp nhận chuyện khi nãy anh nói thì anh sẽ kể cho!
Tò mò khiến nó chấp nhận bất chấp chuyện gì:
– Em đồng ý! Anh kể đi!
Hắn bắt đầu kể lại…
___________________________
Dự là