Đọc truyện Yêu Đương Vụng Trộm – Chương 7
Lương tiên sinh mấy ngày nay đều ở nhà, Lương phu nhân cũng từ chối tất cả tiệc trà xã giao hay chơi bài, chuyên tâm bồi bên cạnh Lương tiên sinh.
Ngày trước Lương phu nhân mặc dù biểu hiện rất thân thiết dễ gần, nhưng thực chất trong lòng vẫn luôn xem thường đám người hầu bọn họ. Lương phu nhân hoàn toàn không phát hiện được những lúc nàng nói chuyện với bọn họ, giọng điệu luôn mang theo mấy phần kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Nhưng gần đây, Hoài Thu thấy Lương phu nhân luôn đi theo Lương tiên sinh, nào là bưng trà rồi rót nước, lúc nói chuyện thì hèn mọn cố ý lấy lòng niềm nở.
Hoài Thu cảm thấy thật sảng khoái.
Hoài Thu có chút không rõ tình cảm của mình đối với Lương tiên sinh, nhưng cậu biết đây không phải là yêu, thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể sinh ra tình yêu với Lương tiên sinh được chứ.
Đương nhiên cũng không phải là thích.
Lương tiên sinh rất mê người, khiến cho người ta không nhịn được muốn thân cận với hắn, muốn xông vào thế giới nội tâm băng giá của hắn, ở trong đó chiếm cứ một vị trí nhỏ nhoi. Muốn thấy Lương tiên sinh lạnh lùng bởi vì cậu lộ ra cảm xúc đặc biệt, muốn thấy Lương tiên sinh vì cậu cười, vì cậu khóc, vì cậu mà làm tất cả mọi thứ.
Nếu Lương tiên sinh là bạo quân, thì cậu muốn bạo quân kia vì cậu mà trao cả thiên hạ.
Càng quan trọng hơn là, nếu cậu chiếm được Lương tiên sinh, thì cậu có thể cao cao tại thượng dẫm nát Lương phu nhân dưới chân mình.
Đối với Lương phu nhân, Hoài Thu không có cảm giác mang ơn gì cả. Cậu vừa ghen tỵ vừa không cam lòng, ghen ghét vì có người sinh ra đã cao quý, cuộc sống đầy đủ sung túc, được nhận nền giáo dục tốt.
Còn cậu thì phải sống trong cảnh nghèo khổ dưới tầng chót xã hội, trở thành nô bộc mặc cho người khác sai khiến ép buộc, rõ ràng cùng là con người với nhau, nhưng Lương phu nhân không cần quan tâm đến bất kỳ thứ gì, cũng không cần lý lẽ, luôn xoay quanh bên chồng mình, khẩn cầu hắn yêu thương mình một chút.
Có bao nhiêu đáng thương, lại có bao nhiêu…khiến người ta chán ghét.
Mà cậu thì sao, ngày ngày phải sống trong nớp lo sợ không biết ngày mai.
Dựa vào cái gì chứ?!
Lương phu nhân cưu mang cậu, không sai, nhưng điều đó không phải lý do để cậu phải mang ơn Lương phu nhân, Lương phu nhân cùng gia đình ban đầu thu dưỡng cậu có gì khác nhau đâu?
Cho mình một chút thiện ý rồi lại bức ép mình không phải sao, giam cầm mình bên người để chờ chực mà phủ phục dưới chân của nàng.
Đều là giả nhân giả nghĩa.
Có lẽ ngạn ngữ nói đúng, thăng gạo ân đấu gạo thù (*), cậu chính là kẻ bạch nhãn lang vong ơn bội nghĩa thế đấy.
(*): có nghĩa là nếu ai đó giúp đỡ bạn khi bạn gặp khó khăn, người đó sẽ biết ơn bạn. Nhưng nếu bạn cho quá nhiều sự giúp đỡ, nó sẽ trở nên phụ thuộc và một khi bạn ngừng giúp đỡ, thì người đó sẽ chỉ trích bạn.
Bây giờ Hoài Thu nhìn Lương phu nhân gặp phải trắc trở thì cảm thấy trong lòng vô hạn sảng khoái, cậu muốn Lương tiên sinh càng lạnh lùng càng vô tình càng tốt, đem một khỏa chân tâm của Lương phu nhân mà chà đạp dưới chân.
Chỉ cần Lương phu nhân thương tâm, cậu sẽ vui vẻ.
Hoài Thu cảm thấy mình bây giờ thật bệnh hoạn, tâm trí toàn những ý nghĩ xấu xa. Vẻ mặt thì như thú nuôi vô hại, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn ghen ghét.
Đều do Lương phu nhân, tại sao lại cứu cậu, để cậu thê thảm chết đi không tốt sao? Tại sao phải để cậu nhìn cảnh giữa người và người, giai cấp cùng giai cấp, khoảng cách khó có thể vượt qua, tại sao phải để tâm trí cậu sinh ra cảm giác không cam lòng cùng oán hận.
Cậu ghen ghét Lương phu nhân có được mọi thứ. Những thứ đó cả đời cậu cũng không bao giờ có được, nhưng duy chỉ có một là không giống vậy.
Chính là Lương tiên sinh.
Hoài Thu không nhịn được nghĩ, trong đêm Lương tiên sinh cùng Lương phu nhân ngủ chung trên một cái giường, Lương phu nhân sẽ quấn tới sao? Lương tiên sinh sẽ ôm nàng sao? Bọn họ sẽ ôm hôn vuốt ve ân ái sao?
Cậu không khỏi ác độc nghĩ, Lương tiên sinh đối mặt với Lương phu nhân có thể có phản ứng sao?
Đêm khuya, những ý nghĩ này như măng mọc sau mưa không ngừng xuất hiện, lòng đố kị chạy thẳng lên não, Hoài Thu lặng lẽ đứng dậy, mở cửa phòng rón rén lên lầu.
Cậu ghé vào ngoài cửa phòng Lương phu nhân, muốn nghe lén động tĩnh trong phòng.
Bỗng nhiên phía sau có ai đó đi tới, bắt lấy cánh tay cậu.
Cậu mờ mịt quay đầu.
Nhìn thấy người tới mặc áo ngủ màu đen, là Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh mặt không cảm xúc chăm chú nhìn cậu, nét mặt Hoài Thu liền trở nên mềm mại, ánh mắt vô hạn yêu kiều.
Lương tiên sinh cởi áo ngủ mình ra, nhét đai lưng vào trong miệng Hoài Thu.
Hoài Thu phối hợp xoay người sang hướng khác, trút bỏ quần của mình.
Lương tiên sinh dùng ngón tay giúp Hoài Thu lung tung khuếch trương hai lần, liền vùi mình toàn bộ đi vào, hắn kéo đai lưng ra phía sau rồi làm cậu, như đang nắm chặt dây cương trong tay mà cưỡi ngựa.
Hoài Thu toàn thân run rẩy không thôi. Cách nhau một cánh cửa, Lương phu nhân đang ngủ trong phòng, mà cậu ở ngoài phòng, bị Lương tiên sinh túm dây lưng mà thao.
Đáy lòng khó chịu được tính khí thô to của Lương tiên sinh lấp đầy, đôi mắt Hoài Thu dần dần mất tiêu cự, cậu thở dốc rên rỉ.
“Thoải mái không? Tiểu ngựa cái?” Lương tiên sinh cắn vành tai Hoài Thu, hỏi cậu.
“… Thoải mái…” Hoài Thu thở ra một hơi, thân thể cùng tâm linh đồng thời đều sảng khoái.
Cậu bị giữ rất lâu, khóe miệng vừa kết vảy bị đai lưng làm nứt ra lại, vết máu theo khóe miệng chảy ra, chảy xuống xương quai xanh, trượt tới bụng dưới.
Cậu bị Lương tiên sinh thao bắn, Lương tiên sinh rút tính khí của mình ra.
Hoài Thu vịn cửa, thân thể chậm rãi trượt xuống. Cậu quỳ rạp bên chân Lương tiên sinh.
Hoài Thu tiến tới muốn liếm, lại bị Lương tiên sinh dùng thịt roi hung hăng quất lên mặt một cái.
Thật đau.
Cán thịt dính đầy dịch nhờn, trên gương mặt lưu lại một bãi vết ướt dâm mỹ.
Hoài Thu ngẩng đầu ai ai nhìn Lương tiên sinh.
“Thoải mái chưa?” Tròng mắt Lương tiên sinh lặng lẽ nhìn cậu.
Hoài Thu cắn môi dưới, trong mắt tụ nước, cậu ở trong gương nhìn thấy, biểu tình này của cậu trông rất điềm đạm đáng yêu.
Lương tiên sinh chỉnh lý lại áo ngủ của mình, cầm đai lưng bị nhiễm nước bọt cùng vết máu của Hoài Thu đeo lên.
Dưới hông Lương tiên sinh còn ngạnh, hắn chưa bắn, nhưng Lương tiên sinh không muốn bắn cho cậu.
Hắn nói.
“Thoải mái rồi thì cút đi.”