Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 72


Bạn đang đọc Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám – Chương 72


…Vì sao Ân Bắc Lâm lại trở về?Lúc đầu cậu còn nghĩ Ân Bắc Lâm còn hai ngày nữa mới trở về, nên lúc quản gia Trương còn dưới lầu chờ cậu, cậu đã vội vàng cầm lấy đồ của mình, cũng chưa kịp đem quần áo kia giấu sâu một chút.
Nhưng mà cho dù cậu không có giấu sâu một chút, thì rõ ràng tủ quần áo kia trong khoảng thời gian này Ân Bắc Lâm cũng chưa cần đến mà!!
Ân Bắc Lâm sao có thể phát hiện ra?
Lộ Nhâm đỏ mặt, vội vàng quay lưng lại, tay chân lúng túng muốn trả lời lại.
Nhưng mà lúc này, ông Ân ngồi đối diện nhíu mày, nghiêng người qua: “Ông Trương cũng đã xóc bài, cậu còn làm gì nữa.”
“!” Lộ Nhâm hoảng sợ, chuyện này không thể để cho ông cụ thấy được.
Cậu đỏ mặt, nhanh chóng nói: “Cháu..

Cháu đi vệ sinh.”
Nói xong, Lộ Nhâm từ trên giường nhỏ bật dậy vụt đi, chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Ngồi ở trên bồn cầu, cậu vội vàng mở điện thoại ra.
Vừa nhìn thấy hình, trên mặt lại nóng hơn.
Những gì cậu giấu như đồng phục, đồ vest, mắt kính, còn có một túi lớn đồ trang điểm, toàn bộ đều bị Ân Bắc Lâm kéo ra hết.
Còn chụp ảnh gủi đến cho cậu xem cùng.
Lộ Nhâm phút chốc: “!!!”
Cậu xấu hổ muốn chết, nhanh chóng đánh chữ gửi qua.
Iu: [Anh ơi!!!]
Iu: [Đừng mà!!!!]
Công chúa già: [Anh chỉ tiện thể nhìn xem em chuẩn bị cái gì.]
Công chúa già: [Không ngờ lại nhiều quần áo như vậy, đêm nay mặc váy trước đi.]
Lộ Nhâm: “….”
Vành tai Lộ Nhâm đỏ lên, ngón tay nhanh chóng gõ vài chữ, xóa đi, lại gõ vài chữ, rồi lại xóa.
Kìm nén nửa ngày, Lộ Nhâm gửi về một câu.
Iu: [Anh đừng đùa em mà anh [vỡ ra]]
Iu: [Em còn đang ở bệnh viện đây [ rơi lệ ] [ rơi lệ ]
Ân Bắc Lâm lập tức gửi tin nhắn lại.
Công chúa: [Bệnh viện trung tâm?]
Công chúa: [Để anh đến.]
Lộ Nhâm sợ Ân Bắc Lâm nghĩ cậu xảy ra chuyện gì, vội vàng đánh chữ trả lòi: [Không phải em, em không sao.]
Iu: [Là chú bị bệnh, em ở bệnh viện chăm sóc.]
Lộ Nhâm suy nghĩ, lại gõ chữ: [Vậy anh mau đến đây đi, phòng của chú là phòng 1501 ở lầu 15.]
Công chúa: [….]
Lộ Nhâm: “?”
Cậu vẫn còn đang thắc mắc, Ân Bắc Lâm đã gửi lại cho cậu một câu: [Chiêu này lần trước ông ấy đã dùng qua.]
Hả?? Lộ Nhâm ngồi ở trên bồn cầu, lập tức há hốc mồm.
Vậy ông cụ chỉ giả vờ bệnh thôi sao.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, thì lúc nãy khi ông cụ vừa thắng đã cười lớn như tiếng chuông, khóe miệng Lộ Nhâm giật giật: “…”

Lớn như vậy còn giả bệnh…!Lộ Nhâm đau thương nghĩ, ngây thơ cũng sẽ có di truyền sao?
Người đối diện lại gửi tin nhắn đến.
Công chúa: [Chờ anh.]
Công chúa: [Anh sẽ đến đón em trở về.]
Lộ Nhâm vội vàng gõ chữ nhanh gửi lại: [Đừng.]
Công chúa: [???]
Nhìn thấy ba dấu chấm hỏi kia, Lộ Nhâm nhanh chóng gõ chữ gửi qua.
lu: [Em muốn nói là sẽ ở lại nuôi bệnh, mấy ngày nay sẽ không trở về [hu hu] [đáng thương]]
Nghĩ đến trước đó ông cụ chơi một ván đấu địa chủ thắng đã cười vui vẻ, Lộ Nhâm bất giác cũng mỉm cười.
lu: [ Cho dù không thật sự bị bệnh, thì chăm sóc chú cũng là chuyện rất tốt.]
lu: [Anh à, anh có muốn cùng nhau nuôi bệnh không.]
lu: [Hôm nay chú nói rất nhiều về chuyện trước đây của anh, em thấy chú rất nhớ anh.]
Nhìn thấy điều này, Ân Bắc Lâm ngồi ở trên sô pha, dừng một giây.
Nhưng mà chỉ một lát sau, một giây tạm ngừng này đã trở lại như lúc ban đầu.
Lộ Nhâm gửi tin nhắn và đợi một lúc rất lâu, công chúa mới gửi lại tin nhắn cho cậu.
Chỉ ngắn gọn một dấu [.]
Nhìn dấu chấm tròn của Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm liền đổ mồ hôi một chút.
Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Ân Bắc Lâm gửi một tin nhắn khác đến.
Công chúa: [ Vậy váy thì phải làm sao đây.]
Lộ Nhâm: “…”
Váy…!Lộ Nhâm đỏ mặt, trong lòng khó xử, qua loa gửi một câu: [Chuyện váy thì qua vài ngày nữa nói sau.]
Không đợi công chúa nhắn lại, Lộ Nhâm nhanh tay gửi trước một biểu cảm [ ha ha, tôi đăng xuất đây], rồi chuồn mất.
Ân Bắc Lâm: “…”
Vốn tưởng rằng chuyện này đã nói xong rồi, nhưng công chúa điện hạ phải ở trong nhà một mình, rất không vui về chuyện đó.
Trong ba ngày này, mỗi ngày Lộ Nhâm đều trình diễn màn đối thoại ở dưới đây cùng Ân Bắc Lâm.
Công chúa: [Về nhà.]
Lộ Nhâm đổ chút mồ hôi: [Qua vài ngày nữa em về, qua vài ngày nữa đi.]
Công chúa: [Qua vài ngày là mấy ngày.]
[Hai ngày nữa thôi…] Lộ Nhâm suy nghĩ, lại gõ: [Không phải, anh à sao anh không đến thăm chú.]
Công chúa: [Anh đã hỏi bác sĩ chăm sóc rồi, ông ấy không có vấn đề gì.]
lu: [Không có vấn đề gì, thì anh cũng có thể đến đón em mà, trước đó chẳng phải anh nói sẽ đến đón em sao.]
Lộ Nhâm suy nghĩ, ngại ngùng gửi một câu: [Anh không nhớ em hả.]
Qua hai giây, người bên kia đột nhiên gửi đến tin nhắn thoại.
Lộ Nhâm vội vàng nhấn nghe, thanh âm lười biếng từ tính của Ân Bắc Lâm xuyên qua ống nghe truyền đến.
“Anh tất nhiên nhớ em.”
Những lời này được Ân Bắc Lâm nói theo kiểu trêu chọc người ta, vành tai Lộ Nhâm nhất thời nóng lên.
Nhưng nóng cũng không quá hai giây, giọng nói tiếp theo đã được gửi đến.

Lộ Nhâm nhấn vào nghe, giọng điệu của Ân Bắc Lâm từ từ nói: “Muốn em trở về và thay váy.”
Khóe miệng Lộ Nhâm khẽ giật giật.
Vậy cuối cùng là nhớ cậu, hay chỉ muốn cậu trở về để mặc váy vậy?
Nhưng mà cậu cũng biết, sẽ rất khó xử khi để Ân Bắc Lâm cùng ông cụ đi cùng nhau.
Lộ Nhâm không có cách nào, chỉ có thể dỗ dành nói: [Được rồi, hai ngày nữa em sẽ để anh Ngô đến đón em về.]
Sau đó lại qua vài ngày.
[“Công chúa” đánh “tôi”]
Công chúa: [?]
Công chúa: [Hai ngày của em có bao nhiêu bảy mươi hai tiếng?]
Lộ Nhâm: “…”
Ba ngày trôi qua, Ân Bắc Lâm để trợ lý Ngô chạy xe đến.
Sau khi Ân Bắc Lâm lên xe, bình tĩnh nói: “Anh Ngô, đến bệnh viện trung tâm.”
“Bệnh viện trung tâm?”
“Không sao chứ? Cậu không thoải mái chỗ nào sao?” Trợ lý Ngô ngạc nhiên hỏi: “Có cần tôi nói với chị Oanh một tiếng không?”
“Không cần.”
Ân Bắc Lâm lười biếng tựa lưng về phía sau, đôi mắt hơi híp lại.
“Tôi đến đưa Lộ Nhâm trở về nhà thay quần áo thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Ân Bắc Lâm, anh Ngô chợt run lên một chút.
Anh Ngô: “…”
Thay quần áo thì thay quần áo…!Sao giọng điệu của người này lại cảm thấy đáng nghi vậy?
Cùng thời gian đó.
Một chiếc chiếc xe cao cấp khác có rèm che chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm, và dừng lại ở tầng hầm gara của bệnh viện.

Lầu 15, phòng bệnh tư nhân 1501.

Ông Ân hôm nay thắng liên tiếp, cười ha ha hai tiếng: “Ông Trương, đưa tờ giấy bạc cho tôi.”
Quản gia Trương đáp lời, xé tờ giấy bạc từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh đưa đến.
Kỹ năng chơi bài của Lộ Nhâm không được tốt lắm, nhưng vận may vẫn ổn, cậu thuộc loại may mắn hơn những người tay thối, cậu luôn cầm được bài địa chủ, quản gia Trương thì hoàn toàn là kiểu nhìn xa trông rộng, kỹ năng chơi bài rất cao.
Lúc đầu cho dù cậu có cầm bài địa chủ, cũng sẽ luôn bỏ qua, bởi vì ông Ân chắc chắn sẽ cướp lấy.
Bằng cách này, cậu cùng quản gia Trương liên kết, để có thể đánh bại ông cụ.
Hiện tại thì ngược lại, ông Ân bị dán giấy hai ngày cuối cùng cũng làm phản, hôm nay chơi cả buổi đến giữa trưa, bài địa chủ cũng không đưa đến tay.
Giờ thì tốt rồi, hai người lớn tuổi kết hợp, trên mặt Lộ Nhâm đầy giấy dán.
Không chỉ trên cái trán, cái mũi, má, thậm chí ngay cả cằm và lỗ tai của cậu đều bị dán đầy giấy dán, giống như ông cụ ngày đầu tiên.
Cậu oan ức nói: “Chú, chú đã nói rằng, cầm bất cứ bài gì đều sẽ kêu địa chủ, bây giờ chú thay đổi.”
Ông Ân cười một tiếng: “Cậu cho là tôi không biết thay đổi linh hoạt sao? Hừ.”

Nói xong, ông cụ vểnh chòm ròm rồi dùng sức vỗ lên trán của Lộ Nhâm.
“Bụp.” một tiếng, giấy trắng liền dán dính lên trên ấn đường của Lộ Nhâm.
“Chơi lần nữa.” Lộ Nhâm nói: “Cháu chắc chắn sẽ dán được chú ở ván kế tiếp.”
“Làm gì có chuyện đó.” Ông cụ cười ha ha: “Thêm vài ván nữa, tôi sợ mắt môi của cậu đều bị dán đầy.”
“Sao có thể.” Lộ Nhâm không phục: “Vận may của cháu tốt lắm.”
“Vận may tốt thì có ích gì.” Ân Hành sờ chòm râu, đắc ý nói: “Đánh bài chính là phải động não, giống như tôi đây, biết cách dự đoán mới có thể thắng liên tiếp.”
“…Nào có.” Lộ Nhâm lặng lẽ liếc ông cụ: “Rõ ràng cháu nhìn thấy chú vừa mới muốn chú Trương thả bài xuống.”
Quản gia Trương che miệng cười.
Ông Ân: “…”
“Tên nhóc thúi.” Ông Ân: “Nói chuyện nhảm nhí!”
“Không có đâu, chú vừa mới nháy mắt với chú Trương mà.”
“…Nói bậy, là do mắt của người già không tốt!” Ông Ân hừ một tiếng: “Nhóc con cậu chờ đi, tôi sẽ khiến cho cậu thua tâm phục khẩu phục.”
Quản gia Trương cười nói: “Ông chủ, cậu Lộ, bài đã được xáo xong.”
“Chơi một ván nữa thôi, chúng ta nên đi ăn cơm.”
Lần này vẫn đến lượt Lộ Nhâm là địa chủ.
Chỉ có điều không sao, trên tay cậu có một lá vua, còn có đôi ba, và còn sảnh, cái này mà còn thua thì thật sự trở về quê làm ruộng là vừa.”
“Ba lá Át đấu với cặp bốn.”
Hai người đối diện không còn bao nhiêu lá bài, Lộ Nhâm thì bắt đầu rối rắm lên.
Đôi ba trước đó đã được cậu bỏ xuống, trên tay đều là bài lẻ, một cặp năm, ba con sáu, một con hai, và một cặp vua.Nhưng quản gia cùng ông cụ vẫn còn có hai lá, nếu hiện tại cậu đem cặp vua ra, thì những lá bài còn lại cũng không thể nào hết được.
Tính đi tính lạ, Lộ Nhâm trầm mặc: “…”
Mẹ nó, tính như thế nào cũng thua hết!
Ông Ân ngồi đối diện đã nắm chắc thắng lợi cười rộ lên.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ.
Lộ Nhâm nhất thời từ trên giường nhảy lên: “Cháu đi mở cửa!”
Ông Ân quát một tiếng lớn: “Ai cho chạy! Trở về cho tôi!”
Không trở về đâu.
Lộ Nhâm à trong lòng một tiếng chắc chắn là Ân Bắc Lâm đến đón cậu…!Vậy thì sẽ không cần đánh nữa.
Nghĩ như vậy, Lộ Nhâm vui sướng kéo giấy trắng trên mặt mình xuống, nhân tiện mở cửa ra.
Chỉ là giây tiếp theo, cậu lại giật mình.
Không phải là Ân Bắc Lâm.
Người đến chính là một ông chú.
Người chú này đã lớn tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám lông cừu được cắt may khéo léo, áo vest mở ra, tay bỏ vào túi, chính tư thế này mới khiến cho cái bụng của ông ta hơi lộ ra.
Lộ Nhâm bị nhìn chăm chú đến có chút xấu hổ, cậu gật đầu chào hỏi, vừa định quay đầu gọi quản gia Trương một tiếng, người chú kia đột nhiên kinh ngạc nhìn cậu, hoảng sợ mà quát một tiếng: “Sao cậu lại ở chỗ này?!”
…Không đúng, vẻ mặt Lộ Nhâm mờ mịt: “Thưa chú, chú biết cháu sao?”
Quản gia Trương vừa đi đến.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt ông ấy không thay đổi, hai người cùng lên tiếng chào hỏi rồi xoay người lại.
Giây tiếp theo, Lộ Nhâm đã nghe ông ấy nhỏ tiếng nói: “Cậu Lộ, đây là ông Trịnh, Trịnh Hùng.”
Lộ Nhâm vội vàng nói: “Cháu chào chú.”
Trịnh Hùng chỉ hừ một tiếng, thái độ rất tệ.
Nhưng mà Lộ Nhâm chợt phản ứng.
Nếu là họ Trịnh…!Vậy đây hẳn là chú Trịnh người mà Ân Bắc Lâm đã nói trước đó muốn anh lấy con gái của ông ta?”
Quản gia Trương nói: “Ông Trịnh, đây là cậu…”
“Được rồi ông Trương, không cần phải nói.” Trịnh Hùng không kiên nhẫn mà phất tay: “Tôi biết cậu ta là ai.”

Nói xong, Lộ Nhâm liền thấy ông ta khoanh tay đặt trước ngực.
Trịnh Hùng lùn hơn so với cậu, hai tay đeo vòng, đầu ngẩng cao đi vào.
Khi đi ngang qua cậu, Trịnh Hùng còn dừng một chút, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Lộ Nhâm một cái: “Đuổi theo ông cụ đến tận nơi này, cậu đúng là có bản lĩnh.”
Lộ Nhâm xấu hổ nấc một tiếng: “…Cảm ơn?”
Trịnh Hùng bị Lộ Nhâm làm cho nghẹn họng, sắc mặt đã lập tức không vui.
“Cảm ơn? Cậu còn dám trả lời sao?” Trịnh Hùng cười lạnh một tiếng: “Chính mình đã làm ra chuyện gì cũng không biết rõ sao?”
Lộ Nhâm: “…?” Cậu đã làm gì?
Cậu cũng không biết đây là ý gì, cậu nghe thấy Trịnh Hùng ưỡn cái bụng muốn làm khó cậu, nham hiểm liếc nhìn cậu một cái, nói: “Vừa lúc có cậu ở trong này.”
“Tôi sẽ cùng thằng nhóc con cậu giải quyết, không cần phải đi thêm một chuyến nữa.”
Lộ Nhâm sửng sốt, giây tiếp theo đã thấy Trịnh Hùng bước nhanh đến bên cạnh ông cụ.
“Anh cả.” Ông ta đau thương bổ nhào về giường bệnh: “Anh đã phải chịu rất nhiều cực khổ chỉ vì bị tên họ Lộ này lừa gạt.”
Lộ Nhâm: “…”
Trở mặt như thế này, cũng quá chuyện nghiệp rồi.
Lộ Nhâm giật khóe miệng, thế mà lại có chút khâm phục.
Ông Ân nhìn thấy Trịnh Hùng đến cũng rất ngạc nhiên.
“Em hai.” Ông ấy ho khan một tiếng, thuận tay đem bài vừa đánh xong giấu ở dưới chăn: “Sao chú lại đến đây.”
Trịnh Hùng không chú ý.
Ông ta nằm nhoài trên giường của ông Ân, đau xót nói: “Anh cả nằm viện, thân là em trai làm sao em không thể đến.”
Nói xong câu đó, Trịnh Hùng lại thở dài: “Thật may em tới đúng lúc.”
“Nếu đến trễ vài ngày, đã để cho tên họ Lộ này thành công lừa gạt anh cả cùng Bắc Lâm rồi.” Trịnh Hùng gào khóc nhưng không có nước mắt, trắc ẩn nói: “Vậy chẳng phải người em trai này đã phạm vào tội lớn tày trời sao?”
Lộ Nhâm vẫn: “???”
Không đúng nha, cuối cùng thì cậu đã lừa gạt gì chứ.
“Chú Trịnh…!À.” Lộ Nhâm khó hiểu nói: “Chú có thể ngừng một chút không ạ, cuối cùng thì cháu đã lừa gạt gì chú vậy ạ.”
Trịnh Hùng lạnh lùng nói: “Cậu còn dám hỏi tôi?”
Giây tiếp theo, Trịnh Hùng đứng dậy, từ trong áo khoác lấy ra một phần văn kiện, giận dữ ném lên giường.
Lộ Nhâm vội vàng đi qua, nhìn thấy mấy chữ lớn được viết bằng mực đen trên tờ giấy trắng.
《Tài liệu điều tra thân phận của Lộ Nhâm và người nhà Lộ Nhâm.》
Lộ Nhâm: “?????”
Ông Ân: “…”
“Vậy người đại diện của cậu đã che giấu cho cậu điều gì?”
Trịnh Hùng chất vấn: “Tôi có bằng chứng về người tình của cậu, cậu còn gì để nói?”
Ông Ân: “…”
Mẹ nó!!
Tại sao hết người này tới người nọ, đều đem mối quan hệ của ông cụ và cậu nghĩ theo hướng mờ ám này chứ!
Lộ Nhâm tức muốn choáng váng, vừa định chuẩn bị giải thích thì ông cụ trên giường bệnh đột nhiên ho khan dữ dội.
“Người tình?”
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lộ Nhâm nhất thời nuốt nước miếng xuống.
Cậu thấp thỏm lo sợ mà quay qua.

Quả nhiên, Ân Bắc Lâm đang ôm ngực nhìn cậu.
Đôi mắt phượng sâu và đen láy híp lại, không biết đang giận hay vẫn bình tĩnh nói: “Đó là ai?”
Lộ Nhâm: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.