Bạn đang đọc Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám – Chương 62
[Ai? Nhiều thứ kịch tính quá]
[x?]
[…ID quen thuộc này…!Nhất bảng quen thuộc này…!không phải là…]
[Ừm [mèo suy tư jpg], tôi nghĩ chính là anh ấy]
[Nhất bảng của chị dâu lại xuất hiện rồi?]
[Fan cuồng của chị dâu quá trâu bò, phát sóng trực tiếp đứng đầu bảng, xuất hiện còn mua được hotsearch, huhuhu, đây có phải là sức mạnh của đồng tiền không? Tôi cũng muốn vậy]
[Còn chưa mắng ông Lâm mất mặt]
[Có sao, fan chân chính của chị dâu, ra mặt nói giúp chị dâu là chuyện bình thường]
[Haha còn bắt mọi người không được tung tin đồn nhảm, cứu, anh ta bị Nhất Lộ Hướng Bắc đồng hóa rồi sao]
…
Khu bình luận lại bùng nổ.
Quản gia Trương đứng bên cạnh ông Ân, thỉnh thoảng liếc một cái.
Ông Ân đang chơi với chiếc máy tính bảng cao cấp đời mới nhất.
Trên màn hình máy tính bảng là một loạt chữ lớn.
Quản gia Trương cẩn thận nhìn xuống dưới, bảo đảm mỗi lần chỉ có thể hiển thị tối đa bốn năm bình luận, sau đó mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ông Ân, đeo kính đọc sách, vô hồn liếc nhìn, thiếu kiên nhẫn vẫy tay.
“Được rồi được rồi, chữ lớn thế này, ngứa cả mắt.” Ông Ân nhíu máy, “Xác thực của tôi có chưa?”
“Có rồi ạ.”
“Ông chủ nhìn xem, hình đại diện không phải là chữ v màu vàng sao?” Quản gia Trương bình tĩnh cầm lấy máy tính bảng và chỉ tay, “Treo chữ V này nghĩa là xác thực thành công.”
Ông Ân lại gần, nhìn kỹ hơn rồi mỉm cười hài lòng, khuôn mặt già nua tự hào, “Hừ, cái này cũng gần giống nhau, cho dù ở bảng nào, thì ông đây cũng nên đứng đầu!”
Nhưng sau khi nói xong, ông Ân đột nhiên phản ứng lại, cảnh giác nói, “Nhưng ông không nói với Tiểu Lộ kia là tôi muốn xác thực này chứ.”
“Tất nhiên.”
“Hừ,” Ông Ân vuốt râu hài lòng, “Dù sao, khi bị hỏi, tôi sẽ nói tài khoản này là của cậy.”
Quản gia Trương, “…!”
Ân Hành không để ý đến khuôn mặt tối sầm của quản gia Trương, ông suy nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Nếu nhóc họ Lộ kia đã đến tiệc mừng thọ thì ông phải trông chừng cẩn thận, đừng để người khác đồn đại, coi nhà họ Ân là trò cười.”
“Vâng, ông chủ.” Quản gia Trương đáp.
“Vậy những fan này…”
Chỉnh cỡ chữ to vậy rồi, sẽ không nhìn thấy bình luận tiêu cực nữa chứ? Quản gia Trương vội giải thích, “Bình luận trên mạng chỉ là nghe tai này lọt tai kia mà thôi, ông chủ đừng quá quan tâm.”
“Ai thèm quan tâm đến những bình luận đó.” Ông Ân sốt ruột, “Đây không phải là lời tôi muốn nói!”
Quản gia Trương, “Vậy là…?”
Ân Hành hỏi, “Ông đây là số một, tại sao vẫn có ít người hâm mộ như vậy!”
Đã cố ý mua người hâm mộ trước, nhưng ông ấy không hài lòng.
Quản gia Trương im lặng hai giây, sau đó nói: “Ông chủ, có 100.000 người hâm mộ, không phải là ít.” Ông Ân nhướng mày, bất mãn nói: “Đây không phải là quá ít sao? Người hâm mộ của tôi phải nhiều hơn thằng nghịch tử đó, nghe thấy không ?!”
Quản gia Trương ,”…”
Quản gia Trương đành nói, “Không phải chuyện gì cũng ép buộc được…”
…
Bên kia.
Trên Weibo rất ồn ào, Lộ Nhâm thực ra đã nghe thấy, nhưng không rõ ràng lắm.
Vì cậu nói sẽ không về nhà, nên đôi khi các diễn viên có việc buổi tối, họ hỏi có thể điều chỉnh buổi quay được không, Lộ Nhâm đều cơ bản đồng ý.
Bây giờ cậu gần như chỉ quay đêm trong đoàn phim.
Mặc dù Lộ Nhâm là nam ba, nhưng trong bộ phim này có rất nhiều phân cảnh, đạo diễn thấy cậu về, liền để cậu tập trung quay cảnh của mình trước.
Kết quả, Lộ Nhâm mỗi ngày đều về lúc hai ba giờ, bảy giờ hôm sau phải dậy trang điểm.
Ngay cả biệt danh “Chị dâu ba bạt mạng” cậu cũng chỉ biết đến vài ngày sau khi bị Trần Tư Vũ trêu đùa.
Sau nửa tháng, kỹ năng diễn xuất của Lộ Nhâm liên tục được tôi luyện, nếu không có vấn đề gì, cậu gần như có thể hoàn thành một cảnh trong vòng ba lần quay, thậm chí gần như chỉ quay một lần trong thời gian ngắn, với lại trí nhớ cậu rất tốt, rất ít khi quên thoại.
Không chỉ đạo diễn Vương của “Triêu Sinh”, mà các nhân viên khác của đoàn phim cũng có cái nhìn rất khác về Lộ Nhâm.
“a!”
Cầu thang mờ mịt.
Vẻ mặt Lộ Nhâm nhẹ nhàng, một tay cầm tập tài liệu màu xanh lam, chậm rãi đi tới, đứng trước mặt Đỗ Hoài.
Ngập ngừng một chút, cậu nhẹ nhàng vỗ vai Đỗ Hoài bằng tập tài liệu.
“Hà Triêu Sinh, cậu, tôi nói gì mới hay đây.”
Lộ Nhâm vừa nói vừa đẩy vai Đỗ Hoài, đẩy Đỗ Hoài về phía sau một bước.
“Hạng mục được thông qua nên tưởng mình giỏi giang lắm đúng không?”
Đỗ Hoài cứng hàm nhẫn nhịn, “Trưởng nhóm Sở, anh hiểu lầm rồi—”
Anh ta chưa nói hết câu đã bị Lộ Nhâm nắm lấy cà vạt kéo xuống.
Lộ Nhâm nheo mắt lạnh lùng nhìn người đó, “Tôi là trưởng nhóm hay cậu là trưởng nhóm?”
“Tôi bảo cậu nộp rồi sao.”
Giọng nói của Lộ Nhâm như bình yên trước bão tố, thậm chí còn nhàn nhạt “Hả?” Một tiếng, “Nói đi.”
Đỗ Hoài liếm cái răng hàm sau, im lặng hai giây rồi nói: “Chưa.
“Nếu chưa, cậu lại qua mặt tôi nộp trước—Ý cậu là gì? “
“…Tôi chỉ…”
“Bộp!”
Tài liệu đập mạnh vào mặt, rồi “bịch”một phát rơi xuống đất, lộn xộn khắp sàn nhà.
Thậm chí còn có tiếng vọng trong cầu thang.
Đỗ Hoài đau đớn rên rỉ, che trán, ngón tay còn có vết máu, nhìn người đối diện.
“Biết rõ vị trí của mình,” Lộ Nhâm chế nhạo, vẻ mặt nghiêm túc, “Một nhân viên thực tập, lại tự cho mình là đúng và tự cho mình quyền quyết định – cậu nghĩ nộp rồi thì sẽ không bị sa thải à?”
“Tôi sẽ có cách xử lý cậu.”
Đôi giày da, bộ đồ đắt tiền hờ hững lướt trên tờ giấy trắng, để lại vết bẩn màu đen.
“Cắt!”
Đạo diễn Vương đeo tai nghe nói, “Được rồi, được rồi! Xong rồi!”
Nhân viên đoàn phim bắt đầu thu dọn phim trường, thắp sáng máy quay.
Lộ Nhâm lạnh lùng đẩy cửa rời đi, kinh hãi quay người đi về phía Đỗ Hoài, “Anh Đỗ…!Tôi đập trán anh đến chảy máu à?”
“Không,” Đỗ Hoài cười, giơ tay,”Túi máu mà thôi.”
Lộ Nhâm thở phào nhẹ nhõm.
Đạo diễn Vương bật cười, “Vừa rồi Tiểu Lộ hung dữ rất giỏi, giờ lại sợ đụng phải người ta chảy máu!”
Lộ Nhâm xấu hổ, “Đều là diễn, đều là diễn.”
“Cũng là diễn xuất tuyệt vời.” Đạo diễn Vương gật đầu hài lòng, “Không về nhà cũng chính là động lực, diễn cái là qua, ngày mai tôi cũng bảo họ ở lại tháng hơn, tiến độ của đoàn chúng ta ít nhất cũng tăng gấp mười.”
Lộ Nhâm bỗng kinh hãi, vội vàng nói “…Đạo diễn Vương, hay, hay là thôi đi?”
Đm, không hề vui, Trần Tư Vũ đánh chết cậu mất!!
Đạo diễn Vương bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của Lộ Nhâm.
“Cậu tin thật sao?” Đạo diễn Vương vỗ vai Lộ Nhâm cười lớn, “Cậu nghĩ mọi người đều giống như cô, Đại Vũ trị thủy sao? Đùa thôi, mấy hôm nữa tôi cũng về nhà thăm vợ đây.”
Khi đạo diễn Vương rời đi, Lộ Nhâm lại liếc nhìn Đỗ Hoài.
Cậu có chút rối rắm, không nhịn được hỏi lại, “Anh Đỗ, anh…” Cậu chỉ vào trán mình một cách cẩn thận, “Thật sự không sao chứ?”
Mặc dù Đỗ Hoài vừa nói là túi máu, nhưng bây giờ cậu nhìn, thấy đầu Đỗ Hoài vẫn còn đỏ từ khi cậu đập túi tài liệu xuống.
…!Cảm giác vẫn còn sưng tấy.
Nhắc mới nhớ, Đỗ Hoài cũng rất bất công trong đoàn phim này, dù sao cũng được coi là một diễn viên trẻ có thực lực, lại bị đánh suốt trong đoàn phim này, không phải do vai trưởng nhóm mà cậu đóng, thì là nắm đấm tình bạn của Trần Tư Vũ dành cho anh ta.
Dù sao cũng khá khổ.
Bị cậu hỏi, Đỗ Hoài dừng lại, sờ sờ trán, nhẹ nhàng cười nói: “Không sao, tôi quen rồi, những chuyện này không có gì đâu.”
Lộ Nhâm nghĩ tới đây cũng thấy đúng.
Lần trước bị giẫm lên cổ trong “Đao Phong”, Lộ Nhâm bồi hồi nghĩ, xem ra có lẽ thật sự đã quen rồi.
Nhưng cậu vẫn có chút ngượng ngùng, Lộ Nhâm xin lỗi, “Tôi quay lại kêu anh Ngoi mang cho anh một bình xịt, xịt cho bớt sưng.”
Đỗ Hoài gật đầu.
Sau khi nói chuyện với Đỗ Hoài, Lộ Nhâm cũng rời đi.
Đột nhiên, Đỗ Hoài gọi cậu lại.
Anh ta mím môi nhìn cậu đầy lo lắng, “Vậy thì… cậu không sao chứ?”
Lộ Nhâm không đáp lại câu hỏi của anh ta.
……Có chuyện gì vậy?
Lộ Nhâm suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra.
Chắc Đỗ Hoài vừa nhìn thấy cậu suýt bị đạo diễn Vương đánh cho tơi tả.
Nhắc mới nhớ, đạo diễn Vương rất thích đánh người trong khi cười.
Anh mạnh mẽ cường tráng, nghe nói trước đây ở trong bộ đội, Lộ Nhâm ngày nào cũng bị đạo diễn Vương đánh mấy cái, mới bắt đầu đi về tắm rửa, liền nhìn thấy vai đỏ bừng.
Nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều.
“Tôi không sao, đừng lo lắng, anh Đỗ,” Lộ Nhâm bình tĩnh nói, “Đạo diễn Vương trông có vẻ khỏe, nhưng anh ấy chỉ hơi mập thôi.”
“Mặc dù tôi trông không đô lắm – nhưng mạnh hơn nhiều so với đạo diễn Vương.” Lộ Nhâm cong cánh tay lộ ra giống Chu Tử Xuyên, “Nhìn xem, tôi còn có bắp tay!”
“…” Đỗ Hoài dừng lại cười, “Tôi không nói chuyện này.”
Còn có thể là cái gì?
Ngoài việc bị đạo diễn Vương chỉ đạo, Lộ Nhâm có chút hoang mang, không biết mình còn chuyện gì khác.
Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Đỗ Hoài có vẻ do dự một lúc mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu… có sao không?”
Giọng Đỗ Hoài quá trầm, cả đoàn đang thu dọn đồ đạc nên Lộ Nhâm không nghe rõ lắm.
Cậu chỉ có thể tiến lại gần rồi đưa tai vào.
Lộ Nhâm mở to mắt, nghiêm túc nói: “Anh Đỗ, anh nói lại đi?”
Đỗ Hoài hơi cúi mặt xuống.
Lộ Nhâm sửng sốt một chút, cho rằng Đỗ Hoài cách mình hơi quá, giây tiếp theo liền nhận ra Đỗ Hoài đang hỏi cái gì.
“Cậu và anh Ân… có sao không?”
Đầu bị mình đánh, còn quan tâm Ân Bắc Lâm… Đươc!
Lộ Nhâm xúc động nghĩ mình đúng là con ngoan của Ân Bắc Lâm.
Cậu vừa mới lóe lên ý nghĩ này, liền cảm thấy cổ áo sau lưng bị kéo.
Một giây tiếp theo, người đó bị lùi lại vài bước.
Lộ Nhâm bối rối, vô thức nhìn lên, nhưng lại bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Đôi mắt phượng kia đen láy khó dò, lông mi rũ xuống nhìn cậu.
Lộ Nhâm, “…”
Hai mặt nhìn nhau, Lộ Nhâm đột nhiên nuốt nước miếng.
Ân Bắc Lâm bóp gáy cậu, lười biếng nói.
“Cậu Tiểu Lộ, đã lâu không gặp.”