Bạn đang đọc Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám – Chương 47
Sau khi người phụ nữ nhảy dây xuất hiện thì mưa đạn chợt biến mất.
Chờ đến khi Triệu Thiên Tự quay đầu lại hét “A a a a a a a!” thì toàn bộ mưa đạn mới sống dậy.
[Tôi muốn gào khóc, tôi có cảm giác trái tim của tôi thiếu chút nữa bị dọa sợ mà đột nhiên ngừng đập, hu hu hu hu hu.]
[Hu hu bộ môn nhảy dây này thật sự rất đáng sợ hu hu hu suýt chút nữa tôi đã nhớ về câu chuyện ma ở trong trường cũ.]
[Bây giờ Triệu Thiên Tự đang buồn bực trong ngực của Quan Cảnh cũng rất buồn cười.]
[Cậu ta vừa nói mình không sợ mà đã trực tiếp làm ra những chuyện xung đột với lời nói.]
[Mặc dù như vậy nhưng nó thật sự quá khủng khiếp, khiến tôi bị dọa sợ rồi.]
[Triệu Thiên Tự: Nhỏ bé, bất lực.
jpg]
[Ha ha ha ha ha gan của cậu ấy còn không lớn bằng Lộ Nhâm.]
[Chờ một chút, chỉ có một mình tôi chú ý chị dâu Lộ xung đột với cậu Lâm vì chuyện gì à…]
Trong màn hình, tay Lộ Nhâm sờ soạng mò trên đùi Ân Bắc Lâm, dường như cậu còn đè lên.
Bên ngoài màn hình.
Ông cụ Ân vốn đang bị quỷ nữ vừa mới nhảy dây dọa giật nảy mình thì bây giờ khi ông thấy động tác của Lộ Nhâm, mặt ông xanh lại rồi biến thành màu đen, cuối cùng khuôn mặt đỏ lên!
“Mặt dày vô sỉ, mặt dày vô sỉ!!!” Ông cụ Ân tức giận sôi máu, ông phẫn nộ đập bàn: “Sao có thể làm chuyện như thế trước mặt mọi người!”
Quản gia Trương lạnh nhạt nói: “Ông chủ, theo tôi thấy thì cậu Tiểu Lộ chỉ ngã vào cậu chủ.”
“Hiện tại bọn họ đang ở trong bóng tối, cậu Tiểu Lộ muốn xác nhận thứ trước mặt là cái gì nên làm hành động này cũng rất bình thường.”
“Ông nhìn những làn bình luận trên màn hình kìa, cũng không nói gì…”
Quản gia Trương còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ông dừng lại.
Mưa đạn bỗng nhiên tăng vọt phủ kín toàn bộ màn hình to.
[Ùm…!Dường như…!Tôi thấy cảnh tượng gì ghê gớm…!]
[Đm, thật mạnh bạo! ]
[Cả gan đặt câu hỏi, chị dâu của chúng ta đụng trúng trâu bò của cậu Lâm sao?]
Lông mi của ông cụ Ân nhíu lại, ông nhìn chằm chằm vào màn hình: “Ông Trương, ông giải thích trâu bò là cái gì?”
Quản gia Trương: “…”
“Ông chủ.” Trương quản gia chột dạ nói: “Từ trâu bò này chỉ là cách nói trợ từ của người trẻ tuổi thôi.”
“…!Cái gì??” Ông cụ Ân nghi ngờ hỏi: “Cách nói trợ từ??”
Quản gia Trương mặt không đổi sắc nói: “Tôi sẽ lấy ví dụ cho ông chủ.”
“Ví dụ như hôm nay ông chủ rất trâu bò.”
“Nó có nghĩa là hôm nay ông chủ rất lợi hại.” Quản gia Trương lạnh nhạt nói: “Bản thân cái từ trâu bò này thì cũng không có ý nghĩa gì mà chỉ chỉ gắn ở sau mỗi câu nói để vui mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Ông cụ Ân “Hừ” một tiếng, khinh thường nói: “Những người trẻ tuổi này cứ thích nói những câu nói dí dỏm khiến người ta không hiểu! Thói quen phá hỏng mọi thứ.”
“Ông chủ nói đúng lắm.” Quản gia Trương dỗ dành nói: “Bây giờ sao có thể so sánh với ông chủ khi đó chứ.”
Ông vừa nói xong thì những lời nói thuần khiết này tiến vào sâu bên trong ông chủ.
Ông cụ Ân chống gậy rồi xoay người lại bắt đầu nói chuyện với ông thao thao bất tuyệt, họ cùng thao thao bất tuyệt, phê phán thói đời hiện tại.
Trong màn hình.
Lộ Nhâm ý thức được mình đã đụng trúng cái gì thì trong lòng bàn tay lập tức như bị bỏng khiến cậu nhanh chóng thu tay về.
Tai cậu nóng lên từng đợt, cậu cảm thấy trên mặt có thể tỏa ra hơi nước.
Đm, chuyện gì thế này!!!
Đôi mắt Lộ Nhâm ở trong bóng tối đen kịt càng đen hơn, bàn tay lúng túng không biết để vào đâu, sau nửa ngày, cậu mới đứng thẳng như tư thế hành quân, cậu nói một câu yếu ớt.
“Anh, anh không sao chứ…!?
Mặc dù mình không cố ý đụng trúng, thậm chí có thể coi là Ân Bắc Lâm giả vờ bị đụng thì Lộ Nhâm vẫn chột dạ hỏi: “Anh còn khỏe không?”
Sau hai giây, trong vùng tăm tối, Ân Bắc Lâm như đang nghiến răng nghiến lợi nói câu “Anh không sao” phát ra từ phía trước.
Lộ Nhâm: “…”
Câu nói không sao nghe rất có sao.
Trên mũi cậu giữ lại cảm giác bóp chặt khi bị đụng trúng, ngay cả cậu đã đau như vậy…!Thì nam chính…!Xi.
Tưởng tượng tạm thời khiến khuôn mặt Lộ Nhâm đau đến nỗi nhăn hết cả mặt.
Cứu mạng, trứng thật sự sẽ rất đau đó!
[Có phải chị dâu Lâm biết biết mình đụng vào cái gì rồi hay không? Biểu cảm chấn động ở mắt cậu ấy có thể khiến tôi chết cười]
[Có khả năng cậu tự tưởng tượng nên cũng đau đớn theo.]
[Vợ mình đụng trúng trâu bò của mình, đo độ cứng thì thế nào, hì hì hì hì.]
[Cậu Lâm của chúng ta rất kiên cường, ha ha ha ha có vật bảo vệ độ cứng.]
[Ha ha ha ha ha ha ha không biết vì sao thân là sao Bắc Đẩu nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu Lâm mà tôi rất muốn cười.]
[Má! Tôi rất muốn cởi quần của họ.]
[Đáng ghét, tôi rất muốn nhìn cảnh bọn họ đụng nhau!! Chỉ có quay xuống thì sao tôi biết được rốt cuộc thứ bị đụng trúng là trứng hay là trâu bò! Không thể chia sẻ một chút sao! ]
[Mẹ ơi ha ha ha ha ha ha ha người chị em này không muốn biết chi tiết như thế!!!]
Bên ngoài màn hình.
Ông cụ Ân còn đang chậm rãi nói về chủ đề thế giới càng xấu đi và lòng người không chân thành.
Quản gia Trương đứng ở bên cạnh ông, thỉnh thoảng gật đầu phối hợp một câu.
Ông cụ nói hăng say nên không có tâm tư nhìn màn hình lớn.
Quản gia Trương nhanh chóng liếc qua làn mưa đạn.
Sau khi xác nhận những từ trâu bò có thể khiến ông cụ vượt qua làn mưa đạn, sau mấy phút rốt cục lại có xu thế dần dần yên tĩnh, bây giờ ông mới thở phào một hơi.
Quản gia Trương mặt không đổi sắc lau mồ hôi.