Yêu Đương Tự Nguyện

Chương 5: Quà Tốt Nghiệp


Bạn đang đọc Yêu Đương Tự Nguyện FULL – Chương 5: Quà Tốt Nghiệp


Ông cụ vừa thốt ra, Chu Thời Duật liền nhíu mày: “Cái gì?”
Ba mẹ Chu cũng sửng sốt, tựa hồ như đang hóng chuyện, vội ngoảnh đầu lại nhìn con trai: “Có chuyện này à? Sao ba mẹ lại không biết?”
Bùi Tổ Vọng: “A? Hai đứa cũng không biết? “
Ba mẹ Chu vô cùng buồn bực: “Bác nghe ai nói thế ạ?”
………
Bùi Vũ Ninh bị kẹp giữa một đám người đang hóng hớt, mặc dù cô cảm nhận được ánh mắt giết người của Chu Thời Duật phóng qua nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, làm bộ không thấy.
Bùi Tổ Vọng dù sao cũng là người lão luyện trong việc nhìn mặt gửi lời, thấy cháu gái mình không nói lời nào, ông à à vài tiếng, híp mắt giả vờ mơ hồ: “Bác cũng không nhớ là ở bữa tiệc nào….”
Mặc dù không biết lời đồn từ đâu truyền ra nhưng ba mẹ Chu vẫn đầy kỳ vọng mà hỏi Chu Thời Duật: “Vậy cuối cùng là con có người yêu chưa? Nếu có rồi thì đừng có giấu giấu giếm giếm.

Dẫn về cho ba mẹ xem thử, cho ông Bùi của con với Ninh Ninh gặp mặt.”
Xung quanh bỗng im ắng đến lạ kỳ.
Im ắng đến nỗi Bùi Vũ Ninh dường như nghe thấy tiếng cười lạnh của Chu Thời Duật.
Đây tuyệt đối không phải ảo giác.
“Con biết rồi.” Chu Thời Duật lập lờ nước đôi trả lời.
Giống như đã trả lời lại giống như chưa nói gì.
Chuyện yêu đương cuối cùng cũng bị bỏ qua, các vị người lớn lại bàn về chuyện khác, sự chột dạ của Bùi Vũ Ninh cũng dần lắng xuống.
Mặc dù cô không lan truyền tin đồn gì về chuyện này nhưng người trẻ tuổi khi yêu không muốn nói sớm cho người lớn biết là chuyện bình thường, lần này là do cô vô tình chứ không cố tình tung tin.
Tiếng cười sảng khoái của người lớn thỉnh thoảng truyền đến, Bùi Vũ Ninh ho khan một tiếng, lấy điện thoại ra thăm dò hỏi Chu Thời Duật: 【Sao nào, còn chưa theo đuổi được người trong lòng à?】
Gửi xong, cô nhìn chằm chằm vào Chu Thời Duật, thấy anh lấy điện thoại ra, sau đó gõ chữ.
Vài giây sau, có tin nhắn trả lời.
Chọc tức tôi 75 lần mỗi ngày: 【Em quan tâm à?】
Bùi Vũ Ninh thấy anh hình như không có ý định tính sổ mình, cô nói tiếp: 【Lấy thỏi son tôi đưa anh tặng cho cô ấy đi, có lẽ sẽ giúp anh cộng thêm vài điểm đó.】
Sau khi gửi tin đi, Bùi Vũ Ninh lại ngó sang nhìn Chu Thời Duật, thấy anh đọc tin nhắn xong thì cất luôn điện thoại, một bộ dạng lười cùng cô diễn trò.
Cũng kiêu ngạo dữ.

Không trả lời thì không trả lời, vì vậy Bùi Vũ Ninh cũng cất điện thoại vào.

Đúng lúc người giúp việc cũng đã dọn thức ăn lên xong xuôi, hai nhà di chuyển từ phòng khách sang phòng ăn.
Nhà họ Chu là khách, Bùi Tổ Vọng khách sáo để họ ngồi trước, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh Chu Thời Duật nói với Bùi Vũ Ninh: “Ninh Ninh, con ngồi chỗ này đi.”
Dưới ánh nhìn của mọi người, Bùi Vũ Ninh không tiện từ chối chỉ đành bất chấp ngồi cạnh Chu Thời Duật.
Nhưng cô vẫn lặng lẽ kéo ghế dịch ra một chút.
“Đứa nhỏ này.” Tựa hồ nhìn ra hai người không mấy thân thiết, mẹ Chu cười nói: “Mấy ngày trước dì còn nhắc Thời Duật đừng quên mua quà tốt nghiệp cho con.

Ai ngờ con lại về trước thời hạn, nó cũng chưa kịp mua quà gì.

Ninh Ninh à, đừng trách anh Thời Duật của con nhé.”
“…..”
Nghe được ba chữ “anh Thời Duật” cả người Bùi Vũ Ninh liền nổi da gà.
Cô cười gượng hai tiếng: “Không đâu ạ.”
“Đúng thế.” Bùi Tổ Vọng cũng cười “Ninh Ninh sao lại tức giận với Thời Duật được chứ.

Con bé luôn tôn sùng người anh trai này cơ mà, luôn coi Thời Duật là mục tiêu để phấn đấu.”
Miếng sườn Bùi Vũ Ninh vừa gắp tới tay lạch cạch một tiếng rớt xuống bàn.
Ông nội à…
Cơm không thơm à? Thức ăn không ngon sao? Ông rốt cuộc là đang nói cái gì vậy!!!!
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, sống lưng Bùi Vũ Ninh cứng lại, quay đầu sang.
Quả nhiên là Chu Thời Duật đang ung dung nhìn cô, ánh mắt anh không rõ ý tứ, giống như đang hỏi: “Có chuyện này sao?”
Bùi Vũ Ninh chậm rãi dời mắt về, nhịn xuống xúc động đang dâng trào, tự an ủi chính mình đó là ông nội ruột.
Ông ruột!!!

Bên này Bùi Vũ Ninh cúi đầu giả chết, bên kia các vị người lớn lại đầy hào hứng, thích thú nhớ lại một vài chuyện lúc nhỏ của Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật.
Ví dụ như năm Bùi Vũ Ninh 13 tuổi vừa bước chân vào Chu gia, Chu Thời Duật mấy ngày liền không thèm nói chuyện với cô, nhưng khi ăn cơm thì vị thiếu gia mặt lạnh ấy cũng sẽ gắp đồ ăn cho cô.
Hay ví dụ như Bùi Vũ Ninh lén lén lút lút ra ngoài chơi trượt tuyết với người ta dẫn đến gãy cả mắt cá chân.

Chu Thời Duật dù tức đến mắng người nhưng vẫn cam tâm tình nguyện trở thành nạng chống cho cô suốt một tháng.
“Lúc đó Ninh Ninh nhất quyết không chịu ngủ một mình, mỗi ngày đều bắt Thời Duật kể chuyện cho nghe mới chịu.”
“Là Thời Duật chiều nó quá.”
“Ha ha, làm anh thì nên thế.”
Trong dòng hồi ức đầy mãnh liệt của người lớn, Chu Thời Duật bất động thanh sắc gắp miếng sườn bị Bùi Vũ Ninh run tay làm rơi bỏ lại vào chén cô.
Bùi Vũ Ninh không dám tin, sững lại hai giây, ngẩng đầu nhìn anh.
Người nọ lại giống như tiện tay gắp, hoàn toàn không để để ý đến, cúi đầu uống cạn trà trong ly.
Phảng phất những hình ảnh khi xưa chồng lên nhau, Bùi Vũ Ninh nhớ ra nhiều năm trước Chu Thời Duật cũng tiện tay gắp thức ăn cho cô như thế này.
Người trong giới đều nói Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật là một núi không thể có hai hổ, mối quan hệ rất tệ.
Nhưng không ai biết rằng năm Bùi Vũ Ninh 13 tuổi từng sống chung dưới một mái nhà với anh hai năm.

Khi đó ba mẹ Bùi Vũ Ninh đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông dẫn đến việc cô bị stress, Bùi Tổ Vọng lại bận rộn với công việc.

Mặc dù ông cụ đau lòng cháu gái nhưng dù sao cũng không thể thay thế vai trò của ba mẹ ở một số phương diện.

Nên sau này bèn gửi cô đến nhà họ Chu, nhờ ba mẹ Chu khuyên bảo và chăm sóc.
Hai năm đó, có rất chuyện Bùi Vũ Ninh không nhớ rõ nữa.
Nhưng vừa rồi lúc người lớn nói chuyện cô phát hiện ra rằng cô có thể nhớ được.
Chỉ là trong tiềm thức vì để tránh nhớ lại hồi ức đau khổ ấy nên cô đã chọn quên đi rất nhiều thứ.

Họ nói không sai, Chu Thời Duật lúc nhỏ đối xử với cô không tệ.
Lấy việc kể chuyện làm ví dụ vậy.

Lúc đó cô bị mất ngủ, không dám đi ngủ, bắt Chu Thời Duật đọc đủ loại tiểu thuyết cho cô nghe.
Nào là “Vương gia treo vương phi trên tường thành hai ngày”, “Tổng tài phu nhân ôm bụng bầu bỏ chạy”, “Sinh đôi 5 tuổi là thiên tài hacker” linh ta linh tinh các loại tiểu thuyết chán òm như vậy.

Chu Thời Duật đã bị bắt ép chịu đựng rất lâu.
Vừa nghĩ như vậy….
Bùi Vũ Ninh nhìn sang Chu Thời Duật, bỗng cảm thấy quan hệ của cả hai vẫn có thể vớt vát được chút.
Bữa ăn cứ như kết thúc một cách hài hòa dưới hồi ức của người lớn hai nhà.
Sau khi ăn xong, Bùi Tổ Vọng nói là có việc, mời ba mẹ Chu vào thư phòng nói chuyện, kêu Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật ra phòng khách tự chơi.
Hai người cũng đâu phải con nít, có thể chơi cái gì cơ chứ.
Xét thấy lương tâm vừa mới trỗi dậy, lần này Bùi Vũ Ninh ho khan một tiếng, chủ động nói: “Nếu người trong lòng anh thực sự thích viên kim cương màu cam đó thì tôi tặng anh là được.”
Chu Thời Duật: “? “
Chu Thời Duật dường như không quen với lòng tốt đột ngột của Bùi Vũ Ninh cho lắm: “Em lại muốn làm gì?”
“Tôi nghĩ kỹ rồi” Bùi Vũ Ninh hiếm khi xuống nước: “Kỳ thật ba mẹ anh nói đúng, lúc nhỏ anh cũng khá là chăm sóc tôi, xem như cũng ra dáng một người anh trai.”
“…..”
“Bây giờ anh trai muốn theo đuổi con gái, tôi cũng nên giúp…”
“Không cần.” Chu Thời Duật bất thình lình ngắt lời cô.
“Ngưng tưởng bở.”
“? ”
“Tôi chưa từng xem em là em gái.” Anh ngừng lại giây lát: “Em tốt nhất cũng đừng coi tôi là anh trai gì của em.”
Bùi Vũ Ninh: “…..”
Lúc định thần lại Bùi Vũ Ninh mới cảm thấy hôm nay có lẽ mình đã bị trúng tà.

Bằng không sao mới nghe người lớn nhắc về chuyện lúc nhỏ liền cảm thấy Chu Thời Duật vẫn là cậu bé đọc chuyện cho mình nghe khi xưa chứ.
Khi ấy anh 15 tuổi, bây giờ đã 25 rồi.
Con gái lớn lên còn đổi tính nết 18 lần.*

*Câu gốc là: 女大还十八变 ngụ ý là con gái khi lớn lên tính tình khác xa lúc nhỏ
Con người Chu Thời Duật ít nhất cũng phải thay đổi cỡ 180 lần.
Bộ lọc ôn hòa, dịu dàng ngắn ngủi bỗng chốc vỡ tan.

Bùi Vũ Ninh lập tức trở về với thực tại, thanh cảnh báo đầy lại.
Nhớ đến lúc nãy mẹ Chu có đề cập đến quà tốt nghiệp, cô cười lạnh một tiếng: “Chu Thời Duật, tôi thấy anh không phải là không kịp mua quà cho tôi mà là ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.”
Chu Thời Duật giọng điệu thản nhiên nói: “Là em không cho tôi cơ hội mua.”
“Ồ, ý anh là trách tôi về trước thời hạn à? Anh dứt khoát nói thẳng là tôi ngăn anh không cho anh mua luôn đi.”
Chu Thời Duật nghe thế thì cười khẽ, anh liếc nhìn Bùi Vũ Ninh.
Cô kiêu ngạo nâng cằm, nhìn thẳng vào anh, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô tức giận cũng là bộ dạng này.
Thôi vậy, so đo gì với cô chứ.
Chu Thời Duật thu hồi tầm mắt, như thể bại trận: “Vậy em muốn cái gì, tôi tặng bù cho em.”
“Tôi muốn cái đầu anh.”
Ai muốn anh bố thí cơ chứ?
Bùi Vũ Ninh bị giọng điệu này của anh chọc giận, ôm ngực ngồi xuống sô pha, ngừng lại giây lát rồi mở wechat lên, đổi ghi chú của Chu Thời Duật từ 【Chọc tức tôi 75 lần mỗi ngày】 thành 【Chọc tức tôi 76 lần mỗi ngày】
Lúc này, ông cụ Bùi cùng ba mẹ Chu từ thư phòng cười nói vui vẻ đi ra, trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện của hai người.
“Vậy chuyện này liền nhờ hai cháu rồi.”
“Chuyện nhỏ ấy mà, Ninh Ninh cũng xem như một nửa con gái của chúng cháu.”
Bùi Vũ Ninh không nghe được họ nói gì, thấy người lớn ra, cô thay đổi sắc mặt, lễ phép đứng dậy chào ba mẹ Chu: “Tạm biệt chú dì ạ.” Nhưng lại nhắm mắt làm ngơ Chu Thời Duật.
Ba mẹ Chu hồn nhiên không phát hiện ra sự khác thường của hai người, còn cho là lâu không gặp mặt nên hơi xa lạ, trước khi đi còn dặn dò nói: “Ninh Ninh, thường đến chơi nhé.”
Người nhà họ Chu vừa rời đi, ông cụ Bùi đứng ngoài hiên nhìn bóng dáng chiếc xe chạy đi nhịn không được cảm khái: “Vừa rồi nghe chú Chu của con nói, công ty của Thời Duật mới mở có 8 tháng mà đã vượt qua cả thành tích năm ngoái của trụ sở chính Chu gia.”
Bùi Vũ Ninh hừ một tiếng, thầm nghĩ kiếm được nhiều tiền như vậy còn không phải là vắt cổ chày ra nước à.
Đến tặng có món quà cũng ì à ì ạch.
Ngay khi ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu cô thì tin nhắn điện thoại vang lên.
Chọc tức tôi 76 lần mỗi ngày: “Viên kim cương màu cam đó tôi tính mua làm quà tốt nghiệp cho em.

Em có cho tôi cơ hội chưa?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.