Đọc truyện Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng – Chương 36: Em diễn đẹp trai như thế, anh rất hạnh phúc
《Chân thám》 xác định công chiếu vào dịp Tết Nguyên Đán, giữa một rừng poster màu sắc rực rỡ thì tấm poster tuyên truyền mang sắc thái ảm đạm của phim vô cùng chói mắt. Theo lý mà nói thì loại phim mang nội dung u ám như 《Chân thám》 không thích hợp chiếu vào dịp Tết, bởi thời điểm này nhiều người chuộng phim có nội dung nhẹ nhàng vui vẻ hơn. Nhưng đóng chính phim này là Hạ Tê Xuyên.
Tên của hắn có sức kêu gọi khó mà tin được, là đảm bảo của doanh thu và danh tiếng. Đặc biệt sau khi làm dậy sóng làng giải trí mấy tháng trước vì công khai tình yêu, có vô số người đang đợi tác phẩm mới của hắn.
《Chân thám》 tổng cộng có hai bản poster tuyên truyền. Bản thứ nhất là Hạ Tê Xuyên đang đưa tay với một cô gái có bộ dạng chật vật, sau lưng hắn là thành phố với ánh đèn le lói. Bản thứ hai mang bối cảnh trắng đen, màu sắc duy nhất là bóng người mặc áo mưa màu xanh, tay cầm cây gậy đỏ tươi.
Chúc Lương Cơ chưa xem qua bản hoàn chỉnh, vì để giữ cảm giác mới mẻ cậu đã bỏ qua suất chiếu sớm toàn quốc của 《Chân thám》. May mà Tiêu Dương nói cho cậu biết đánh giá ban đầu của những người trong ngành rất cao.
Ngày công chiếu chính thức, tiếng màn trập tại hiện trường gần như chưa từng ngừng lại, phóng viên như phát điên chụp lại hình ảnh Hạ Tê Xuyên và Chúc Lương Cơ. Mặc dù trước đó Chúc Lương Cơ và Hạ Tê Xuyên đều có tham gia tuyên truyền cho phim, nhưng hai người vô cùng khéo léo tránh chạm mặt trực tiếp với đối phương, mấy tháng qua bọn họ rất ít khi cùng xuất hiện dưới ống kính truyền thông. Lúc chờ chiếu phim Thôi Huyên nhỏ giọng nói bên tai Chúc Lương Cơ: “Lúc quay phim chị không nghĩ hai người sẽ bên nhau đâu.”
Chúc Lương Cơ: “Em cũng vậy.”
Thôi Huyên: “Nói thật đi, có thật là anh ấy theo đuổi em trước như khi thổ lộ trên truyền hình không, trước kia em chưa từng theo đuổi anh ấy à?”
Chúc Lương Cơ cẩn thận suy nghĩ một lát, trước khi Hạ Tê Xuyên bày tỏ cậu quả thật chưa từng có ám chỉ gì về việc này. Thấy cậu đáp lại, Thôi Huyên thở dài: “Anh Hạ đối với em nhất định là thật lòng.”
Hạ Tê Xuyên ngồi ở một bên khác Chúc Lương Cơ cười một tiếng, Thôi Huyên nói: “Hạ Tê Xuyên anh đừng có cười, Lương Cơ từng nói anh chỉ yêu chính mình, nghĩ lại cho kĩ xem tại sao anh lại làm cho cậu ấy có loại ảo giác này.”
Hạ Tê Xuyên không thèm đáp lại Thôi Huyên, hắn đưa ra một biện pháp thâm độc. Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của người đàn ông thoáng nhìn về phía sau: “Hình như anh thấy Hứa Trừng.”
Thôi Huyên: “…”
Hạ Tê Xuyên: “Muốn xem suất chiếu đầu thì phải có thư mời mới được vào, thư mời của Hứa Trừng do em đưa à?”
Thôi Huyên: “…”
Không chờ nhất tỷ đáp trả, ánh đèn trong rạp chiếu phim tắt ngúm, xung quanh chìm vào bóng đêm. Chúc Lương Cơ kêu lên “Sắp bắt đầu”, hai người bên cạnh cậu yên tĩnh lại, đưa mắt nhìn về phía màn ảnh rộng.
Bên trong truyền đến tiếng hú của còi cảnh sát, hạt mưa tí tách rơi. Trên màn ảnh xuất hiện một cô gái với bộ dạng chật vật, trên mặt tràn đầy sợ hãi, tựa như hơi không cẩn thận một tí là sẽ bị bóng đêm phía sau nuốt chửng. Ống kính chuyển đến cách đó không xa, phía trước cô gái là hai cỗ thi thể được phủ kín vải, từ hình dáng cánh tay lộ ra ngoài có thể nhìn ra là một nam một nữ.
“Đừng sợ, bây giờ cô an toàn rồi.”Một cảnh sát đi ra từ trong đám người đang bận rộn, hắn lại nói mấy lời an ủi, thấy cô gái há hốc mồm ngơ ngác nhìn mình, người cảnh sát anh tuấn hơi nhíu mày.
“Đội trưởng Lục, cô nương này là người câm,” cảnh sát cùng phá án thấy hắn đi qua, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: “Lúc cô ta báo cảnh sát nói không ra lời, may mà có người nghe được tiếng kêu la thảm thiết bên đầu kia điện thoại, tra định vị điện thoại mới tìm được nơi này, suýt chút nữa——” gã bĩu môi: “Cô ta sẽ giống như ba mẹ của mình.”
Ống kính xoay chuyển, màn mưa trong đêm biến thành tòa nhà văn phòng phủ đầy ánh mặt trời. Nữ thư kí dẫn đường một họa sĩ mặc áo sơ mi trắng đi vào bên trong, người đàn ông đang nhắm mắt dướng thần nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai tràn ngập vẻ chán chường, chính là vị cảnh sát an ủi cô gái câm trong đêm mưa lúc trước.
“Tôi muốn báo án,” hoạ sĩ nói: “Vợ tôi mất tích.”
Theo tiếng trò chuyện của bọn họ, trên màn ảnh từ từ hiện ra phụ đề.
《Chân thám》:
Hạ Tê Xuyên vai Lục Cung
Chúc Lương Cơ vai Thẩm Trường Tinh
Thôi Huyên vai Tuyên Ninh
…
…
Chúc Lương Cơ rất quen thuộc với nội dung phần đầu của bộ phim. Cậu đóng vai người hoạ sĩ bị Lục Cung nghi ngờ sát hại vợ mình. Đến khoảng giữa phim ống kính chủ yếu đi theo Lục Cung, khán giả thế mới biết vị trinh thám này thường xuyên mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ của hắn, từng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bị hung thủ mặc áo mưa màu xanh lam tập kích, máu tươi uốn lượn dọc theo cây gậy.
Những cô gái này ít nhiều đều có quan hệ với Lục Cung, hoặc là trong quán bar thuận miệng nói một câu đùa giỡn trêu chọc, hoặc là đối tượng hắn từng giúp đỡ. Hầu như lúc nào Lục Cung cũng sẽ thấy cô gái câm được mình an ủi vào ba năm trước ở hiện trường vụ án. Lại một lần ác mộng, hắn nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cô gái câm trong chiếc áo mưa màu xanh.
Lục Cung tỉnh dậy từ trong mộng, nữ thư kí đang sắp xếp lại hồ sơ bên cạnh hắn.
“Tiểu Ninh,” Lục Cung vừa day huyệt thái dương vừa thuận miệng nói: “Mấy hôm trước em nói với anh về Caroline à?”
“Caroline mới vừa vào bệnh viện, nghe nói trên người cô ta có bệnh, lần sau anh đừng uống rượu cùng cô ta.”
“Không uống rượu với cô ấy…” Lục Cung mơ màng châm thuốc, ánh mặt trời chiếu rọi trong đáy mắt hắn. Chúc Lương Cơ ngồi phía dưới nhìn lên Hạ Tê Xuyên trên màn ảnh, chỉ cảm thấy lúc đối phương bỗng nhiên cười rộ lên tim mình như lỡ nhịp: “Được, nghe em hết.”
Nữ thư kí hài lòng cong cong khóe môi, soi gương dặm lại lớp trang điểm, Lục Cung nhìn bộ dáng của cô mà buồn cười: “Em nói xem em lớn lên đẹp như vậy, không đi làm diễn viên người mẫu mà ngày ngày theo anh xử lý phá án thì có gì vui chứ?”
“Không được,” Tuyên Ninh phong tình vạn chủng liếc mắt đưa tình với Lục Cung: “Em cứ thích theo anh đấy.”
…
…
Lục Cung tin chắc Thẩm Trường Tinh giết người, xông vào căn phòng dưới lòng đất ở nhà Thẩm Trường Tinh rồi cùng anh ta vật lộn. Trên màn ảnh Lục Cung đang còng tay Thẩm Trường Tinh lại. Lúc tiếng chốt va chạm vào nhau vang lên lanh lảnh, Chúc Lương Cơ cảm giác cổ tay mình bị Hạ Tê Xuyên bao lấy. Giọng đối phương rất nhẹ rất nhẹ: “Bắt được em rồi.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Việc ấu trĩ như thế nhưng khi Hạ Tê Xuyên làm lại khiến cậu cảm thấy mặt đỏ tai hồng, đúng lúc này truyền đến tiếng kêu đau đớn của Thẩm Trường Tinh. Cậu nghe thấy Thôi Huyên lầm bầm lầu bầu: “Sao mình có cảm giác đoạn này cứ háo sắc thế nào ấy nhỉ.”
Em cmn cũng cảm thấy háo sắc.
Chúc Lương Cơ khổ mà không thể nói, cậu không giằng khỏi tay Hạ Tê Xuyên được, đối phương lại thuận thế cùng cậu đan mười ngón tay.
Bộ phim tiến vào nửa phần sau, Thẩm Trường Tinh vào trại giam, lúc Lục Cung đến thăm Thẩm Trường Tinh nhẹ giọng nói: “Điều tôi ghen tị nhất, đó là có những người có thể thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của họ nhưng lại có thể thoát khỏi trừng trị của pháp luật. Ngài có nghĩ tới hay không, bên cạnh ngài cũng sẽ tồn tại những người như thế?”
Lục Cung hơi nhíu mày, trong đầu hắn chợt lóe lên những hình ảnh vụn vặt. Từ ba năm trước bắt đầu không ngừng xuất hiện người chết, lần nào cô gái câm cũng trùng hợp xuất hiện ở hiện trường vụ án, coi như cuối cùng cô ả kia cũng bị bắt vì tội danh đánh lén cảnh sát, nhưng hắn luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
“Bên cạnh anh tồn tại những người chạy trốn sự trừng phạt của pháp luật.”
Đồng tử Lục Cung đột nhiên co lại rồi lại hơi giãn ra.
Ba năm trước tại hiện trường thảm án, cô gái câm được bọn họ cứu từ đầu tới cuối đều cầm chiếc điện thoại đã báo cảnh sát bằng tay phải, thói quen nhỏ này chứng minh cô ta là người thuận tay phải. Sở dĩ hắn chắc chắn cô gái câm là hung thủ mặc áo mưa màu xanh là vì ở lần gây án cuối trên cây gậy gây án rơi ở hiện trường có dấu vân tay tay trái của cô gái câm. Vào thời điểm đó, những người trong bộ phận dữ liệu luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ lại không đào sâu về vấn đề này.
Có người cố ý để lại dấu vân tay của cô gái câm trên cây gậy, người kia là người thuận tay trái.
Mà người thuận tay trái bên cạnh hắn …
“Tiểu Cung,” Tuyên Ninh dùng tay trái vuốt tóc mái ra sau đầu, cô nở nụ cười xinh đẹp với hắn: “Sao thế, sao đi không nhìn đường?”
“Không có chuyện gì.” Lục Cung đè xuống suy đoán trong lòng, càng nghĩ càng thấy sợ. Tuyên Ninh thích chưng diện, ngay cả bàn làm việc cũng bị cô biến thành bàn trang điểm. Hắn nhớ tới tấm ảnh của mình trên bàn làm việc của Tuyên Ninh, trên đó vẫn còn lưu lại dấu son môi của cô, lúc đó Tuyên Ninh đùa rằng dưới tình thế cấp bách cô chỉ muốn nhìn màu của dấu son.
Hắn cần chứng cứ.
Không có chứng cứ thì hết thảy đều là nói suông.
Thấy Lục Cung lắc đầu một cái rồi đi về phía trước, người phụ nữ đứng im liếm đôi môi đỏ mọng của mình, cô nhìn bóng lưng Lục Cung, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.
“Hình như anh đoán được gì rồi.”
Giọng Tuyên Ninh từ phía sau hắn truyền đến, Lục Cung dừng chân lại.
“Có thể bây giờ anh sẽ không nói ra ngay, anh không có chứng cứ, anh không thích bỏ qua cho người xấu, chắc chắn cũng sẽ không để cho người tốt bị xử oan,” Nữ thư kí tiến lên một bước, trong ánh mắt của cô tràn đầy tình yêu điên cuồng: “Nhưng anh đã hiểu lầm ả câm kia, lần nào cô ta cũng chỉ muốn nói cho anh biết chân tướng, cô ta đi nhắc nhở người bị hại nhưng không ai nghe thấy tiếng nói của cô ta. Những chứng cứ kia đã sớm biến mất, cho dù có manh mối thì cũng bị thời gian vùi lấp, có thể lương tâm của anh không cho phép anh từ bỏ, như vậy sự chú ý của anh sẽ vĩnh viễn hướng về em.”
“Anh vừa thông minh lại vừa có trách nhiệm, em rất hạnh phúc đấy,” Tuyên Ninh nở nụ cười chống lại đôi mắt sâu thẳm như hai hố nước của Lục Cung: “Đại trinh thám của em.”
Lúc này ánh đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, hiện trường lần lượt vang lên tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn. Thôi Huyên ở bên cạnh cảm khái nói: “Không ngờ Văn đạo biên tập bộ phim hay như vậy.”
Cô vừa mới nói xong liền nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của Hạ Tê Xuyên với Chúc Lương Cơ, nhất tỷ lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Các người tay trong tay xem phim à?”
Chúc Lương Cơ ha ha vài tiếng rồi rút tay về, các làm phim cùng phóng viên đến đây xem suất chiếu đầu vẫn còn đang vỗ tay. Lúc quay phim Chúc Lương Cơ chỉ có thể đại khái xem được một vài phân cảnh của Hạ Tê Xuyên diễn cùng Thôi Huyên. Cậu không ngờ rằng sau khi biên tập hậu kỳ sẽ cho ra hiệu quả sẽ tốt đến vậy, sáng tối đan xen cả bộ phim, nối hai câu chuyện lại thành một mạch. Sau khi phim chiếu xong còn có một buổi giao lưu nhỏ, Văn Nhất Châu và mấy vai chính ở lại trả lời câu hỏi của phóng viên.
Đầu tiên các phóng viên hỏi đạo diễn và diễn viên về các vấn đề liên quan đến bộ phim, một loạt các câu hỏi được đặt ra, có thể nhìn ra ấn tượng tổng thể về bộ phim không tồi. Một nữ phóng viên của tờ báo giải trí hàng tuần bỗng nhiên nói: “Nghe nói dạo trước mẹ của thầy Hạ về nước, bà ấy cảm thấy thế nào về quan hệ của ngài với thầy Chúc?”
Amy ngăn Hạ Tê Xuyên mở lời trước: “Không trả lời câu hỏi không liên quan đến bộ phim, cảm ơn.”
Nữ phóng viên ra dấu xin lỗi, Amy vốn nghĩ vậy là xong nhưng không ngờ một lát sau nữ phóng viên lại giơ tay lần nữa. Lần này cô ta quả thực không hỏi vấn đề không liên quan đến bộ phim, nhưng lại hết sức xảo quyệt thay đổi góc độ: “Lục Cung, anh muốn nói gì nhất với Thẩm Trường Tinh?”
Hạ Tê Xuyên sau khi nghe xong thì lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú. Hắn suy nghĩ một lát, thấp giọng gọi tên Chúc Lương Cơ, lúc thấy người kia nghe gọi mà nghiêng đầu thì nhân cơ hội hôn Chúc Lương Cơ một cái.
Xung quanh truyền đến tiếng hít gió, Amy quả thực bị vị tổ tông này làm cho tức sắp ngất. Chúc Lương Cơ sững sờ nhìn hắn, trong đầu là ba điều Tiêu Dương liên tục răn dạy trước khi cậu tham gia buổi công chiếu phim:
Không được show ân ái, không được ôm ôm hôn hôn, không được trả lời vấn đề ám muội không rõ ràng.
Hạ Tê Xuyên làm trò như vậy, một điều trong đó cũng giữ không được.
“Em diễn đẹp trai như thế,” Hạ Tê Xuyên cười nói: “Anh rất hạnh phúc.”