Đọc truyện Yêu Đương Không Bằng Học Tập – Chương 86
Theo dòng chảy thời gian, đại hội thể thao trường học tổ chức ngày càng tới gần.
Đường Vi Vi đã viết xong bản thảo cổ vũ cho đại hội từ lâu, giao cho nữ sinh phụ trách việc này của lớp. Nữ sinh đó mở tờ giấy ra, tổng cộng có năm tờ, trên đó viết tên của Hạ Xuyên, phải đến 500 chữ sến súa.
Nữ sinh: “…”
Nữ sinh khó khăn hỏi: “Mặc dù tớ biết các cậu có quan hệ tốt, nhưng các cậu đâu cần quá đáng như vậy?”
Bình thường nhét cơm chó trong lớp thì thôi đi, bây giờ còn định khoe ân ái trước toàn trường luôn sao?!
Quá đáng lắm rồi!!!
Đường Vi Vi cầm trà sữa Hạ Xuyên mua cho, cô cắn ống hút uống một ngụm, cực kỳ chân thành nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo bạn cùng bàn của tớ quá ưu tú, tớ không kìm được xúc động muốn khen cậu ấy thôi mà.”
“…..”
Ngày tổ chức đại hội là một ngày mát mẻ cuối thu.
Buổi sáng làm nghi thức lễ khai mạc, sau đó tập hợp ở sân tập.
Đường Vi Vi tới trường lúc sáu giờ rưỡi, cô ăn sáng ở một quán ăn gần trường, trong đó có rất nhiều học sinh đang rôm rả trò chuyện.
Nhiệt độ không khí sáng sớm hơi se lạnh.
Nhiệm vụ của Đường Vi Vi là giơ biển. Cô mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu xanh đậm, còn đi thêm đôi giày màu trắng, đôi chân dài trắng trẻo lộ ra bên ngoài.
Có gió thổi qua mạng theo hơi lạnh ẩm ướt, Đường Vi Vi đã run người mấy lần.
Lúc nhà khỏi nhà cô đã nhắn tin cho Hạ Xuyên, khi đó anh mới dậy nên cô đi thẳng tới trường học, không chờ nữa.
Cô vừa uống sữa đậu nàng vừa nhìn điện thoại, trong lúc rảnh rỗi lên diễn đàn của trường xem thử.
Có lẽ do mới khai giảng, có đàn em khóa mới nên ngoại trừ mấy bài viết về chủ đề đại hội thể thao lần này thì đa số mọi người đều đang thảo luận về giá trị nhan sắc của các đàn em khóa dưới.
Trong đó còn kèm theo không ít người đăng topic thổ lộ.
Cái tên Hạ Xuyên bị nhắc tới rất nhiều, nhiều đến mức khiến Đường Vi Vi nhanh chóng chết lặng.
Topic: [Em là học sinh mới, em muốn hỏi đàn anh Hạ Xuyên học lớp chín năm hai đã có bạn gái chưa ạ? Anh ấy đẹp trai quá đi!]
Topic: [Mẹ nó, đàn anh Hạ Xuyên có nhan sắc thần tiên gì vậy, quỳ xuống xin phương thức liên lạc!!!]
…
Lướt xuống từng bài từng bài một, Đường Vi Vi bây giờ chỉ cần nhìn thấy hai chữ “đàn anh” là lại đau đầu, tâm trạng phức tạp và vi diệu, xen lẫn giữa khó chịu và sảng khoái, lên xuống như tàu lượn siêu tốc.
Điện thoại bỗng rung lên.
Tin nhắn Wechat nhảy ra: [Cậu vào trường chưa?]
Đường Vi Vi trả lời: [Vẫn chưa, tôi đang ở quán đối diện trường ăn sáng.]
Hạ Xuyên: [Ờ.]
Dù sao quen biết đã lâu, cũng đã hiểu cách nói chuyện của đối phương nên Đường Vi Vi biết từ “ờ” này có thể phiên dịch thành “Biết rồi, ngồi yên tại chỗ chờ tôi”.
Bây giờ vẫn còn sớm, cô không vội đến trường nên từ tốn ăn bữa sáng đợi Hạ Xuyên.
Không lâu sau, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng râm.
Đường Vi Vi ngẩng đầu, đầu tiên là trông thấy đồng phục trắng sáng, tay áo và cổ áo màu xanh đậm, khóa kéo lên tận ngực, lộ ra một nửa xương quai xanh tinh xảo.
Hướng lên chút nữa là gương mặt hờ hững buồn ngủ của thiếu niên.
Đôi mắt đen hẹp dài cụp xuống, màu mắt tối đen, tóc mái hơi rối, nhìn qua có vẻ như thiếu ngủ, mất tinh thần.
Ban đầu Đường Vi Vi cứ thấy có gì đó không đúng.
Nhìn kỹ thì….
Trời đựu, đồng phục!!!!!!
Đường Vi Vi nuốt một ngụm nước bọt, đại khái là do vừa bị tẩy não nghiêm trọng nên tự dưng thốt ra: “Đàn anh…. Hạ Xuyên.”
Thiếu niên khẽ mở hai mắt, giọng mũi dày đặc: “Gì? Đàn anh cái gì?”
“Không có gì, không có gì.” Đường Vi Vi tranh thủ lắc đầu.
“Mà này.” Cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, hai mắt đều tỏa ánh sáng, “Sao hôm nay cậu lại mặc đồng phục?”
“Không phải giáo viên đã quy định sao.” Hạ Xuyên ngáp một cái: “Đại hội thể thao phải đi diễu hành, thống nhất bắt buộc phải mặc đồng phục.”
“…”
Đường Vi Vi thầm nghĩ, bình thường trường học cũng quy định phải mặc đồng phục đến trường học đi học mà, sao khi ấy không thấy cậu nghe lời?
Nói nghiêm túc thì trước kia cô cũng từng thấy Hạ Xuyên mặc đồng phục rồi.
Bình thường anh toàn mặc đồ thường, thỉnh thoảng có giáo viên hay lãnh đạo tới kiểm tra thì anh mới khoác đồng phục ra bên ngoài.
Nhưng mặc đồng phục chỉnh tề quy củ như thế này là lần đầu tiên.
Đồng phục của Tam Trung không có gì nổi bật, không đến mức xấu nhưng cũng không thể nói là đẹp được.
Nhưng khi mặc lên người Hạ Xuyên lại vô cùng nổi bật.
Màu xanh trắng sạch sẽ, nổi bật lên hơi thở thanh xuân.
Đây chính là gu của cô mà!
“À, cậu đã ăn sáng chưa?” Đường Vi Vi hỏi.
“Rồi.” Hạ Xuyên trả lời, ngồi xuống đối diện cô, rất tự nhiên cầm đũa lên gắp nốt miếng bánh rán hành trong đĩa của cô: “Không ngại thì cho tôi xin miếng nhé.”
“Không ngại không ngại.”
Đường Vi Vi khuất phục trước sắc đẹp của lão đại, vô cùng ân cần đẩy cái đĩa về phía trước, hai tay dâng lên tận mặt, cười híp mắt: “Ngài ăn đi, ngài ăn nhiều một chút nha.”
Tối hôm qua Hạ Xuyên đi chơi với mấy người anh em tốt, trong đó có một người thay đổi cách ăn mặc lòe loẹt năm xưa, chuyển sang mặc đồng phục khiến cả đám nghẹn họng trân trối nhìn cậu ta.
“Ánh mắt tụi mày là sao hả?” Nam sinh đó nói: “Tụi mày thì biết cái gì? Bây giờ bọn con gái đều thích con trai mặc đồng phục. Tụi mày ăn mặc như thế này có phải nghĩ mình rất ngầu lòi không? Mẹ nó người ta chỉ nghĩ chúng mày trẩu thôi!”
Những người khác: “…”
Người trước kia ăn mặc lòe loẹt chính là cậu đó.
Hạ Xuyên uể oải ngồi trên ghế sô pha, tay khoác lên lưng ghế, cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Bây giờ các cô gái đều thích nam sinh mặc đồng phục?
Vừa hay mượn cơ hội đại hội thể thao lần này, Hạ Xuyên muốn làm thí nghiệm thử.
Hiệu quả đấy.
Ừm, tốt ngoài dự kiến.
Lễ khai mạc nhanh chóng bắt đầu, mở đầu là cuộc thi trình diễn thiết kế thời trang của các lớp. Không ngoài dự đoán, lớp chín lựa chọn mặc đồng phục.
Sau khi tất cả các lớp tập hợp ở sân, hiệu trưởng đứng trên sân khấu đọc lời phát biểu chào mừng.
Đường Vi Vi đứng phía trước giơ biển lớp, gió trên sân thổi rất lạnh, rét căm căm.
Đôi chân lộ ra bên ngoài của cô đã lạnh tới mức nổi hết cả da gà, liếc nhìn hàng giáo viên đứng trên sân khấu, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Vất vả lắm mới kết thúc, Đường Vi Vi ôm hai cánh tay xoa xoa, toàn thân đều run rẩy. Cô đứng tại chỗ nhảy hai lên lần, muốn để cơ thể mình nóng lên.
Đường Vi Vi rụt vai lại đi về hướng sân khấu. Mới đi được hai bước, phía sau đã có tiếng bước chân tới gần. Nhưng xung quanh đều là các bạn học đang đi lại, cô cũng không để ý.
Cho đến khi tiếng bước chân đó cách cô càng ngày càng gần.
Ngay sau đó, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc áo khoác đồng phục rộng trùm lên bả vai cô.
“…”
Chóp mũi ngửi thấy hơi lạnh quen thuộc, giống như mùi cỏ xanh trong rừng rậm, hò với mùi hương thanh đạm đặc biệt trên người thiếu niên.
Đường Vi Vi dừng bước.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy đường cong dưới cằm đẹp mắt của Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên buông thõng mắt, vuốt hai bên cổ áo đồng phục: “Không lạnh sao?”
Đường Vi Vi trả lời: “…. Có.”
Hạ Xuyên nhận lấy biển lớp làm bằng gỗ trong tay cô, ánh mắt lướt xuống phía dưới, nhìn cái váy xếp ly cách đầu gối một đoạn, đôi chân dài trắng trẻo của thiếu nữ bị lộ ra bên ngoài.
Nhớ tới ban nãy lúc tập hợp, mấy nam sinh xung quanh đều đang nói về cô.
Mặc dù Hạ Xuyên đã cảnh cáo bọn họ, nhưng khi nhớ lại chuyện này, anh vẫn không thấy thoải mái.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Xuyên lại đi mượn áo khoác đồng phục, không nói năng gì đắp lên đùi cô, cô gái nhỏ bị che kín từ trên xuống dưới.
Nếu như không phải điều kiện không cho phép, Đường Vi Vi vô cùng hoài nghi anh sẽ muốn bọc luôn đầu mình.
Người này chiếm hữu mạnh thật đấy.
Hừm…
Đến lúc Hạ Xuyên thi đấu đã là sau buổi trưa.
Lúc này nhiệt độ không khí rất cao, ánh nắng tươi đẹp.
Hạ Xuyên cũng không có lý do gì để tiếp tục bọc Đường Vi Vi thành cái bánh tét, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cái váy ngắn của cô, thứ nhận được vô số ánh mắt ái mộ của nam sinh.
Lúc Đường Vi Vi đi tới, hạng mục chạy 1500 mét của nam đã bắt đầu điểm danh. Hai bên đường vạch kẻ xuất phát đông nghịt người, có cả nam và nữ.
Thiếu niên đứng ở đường chạy màu cam đỏ, đang làm động tác làm nóng người chuẩn bị.
Thân hình anh gầy gò thẳng tắp, mặc đồng phục ngắn tay màu xanh trắng, bên hông là số hiệu, vẻ mặt mệt mỏi.
Đường Vi Vi chen lên hàng phía trước, tay phải nắm thành quyền, làm động tác cổ vũ: “Bạn cùng bàn cố lên, giành được hạng nhất nhé!”
Bốn phía có tiếng người huyên náo, âm thanh của cô nhỏ bé giữa tiếng ồn.
Nhưng chắc là Hạ Xuyên nghe thấy, anh nở nụ cười với cô, đưa tay đặt lên đuôi lông mày: “Chờ đấy.”
“…..”
Không thể không nói anh làm động tác này vô cùng soái.
Một giây sau, đám nữ sinh xung quanh đều như phát điên, Đường Vi Vi xém chút nữa đã chết tại chỗ nhờ tiếng hét chói tai của các cô ấy.
Trọng tài thổi còi, sau đó là tiếng súng vang lên. Các vận động viên trên đường đua lập tức lao như tên bắn, mọi người lại tràn ra ngoài đường đua.
Tốc độ của Hạ Xuyên rất nhanh, lúc nào cũng dẫn đầu.
Mặc dù Đường Vi Vi không am hiểu về chạy cự li dài, nhưng cô biết chạy cự li dài chủ yếu dựa vào sức chịu đựng chứ không liên quan đến tốc độ, nếu ban đầu đã chạy quá nhanh thì phía sau sẽ rất khó giữ vững thể lực, vì thế không khỏi có chút bận tâm.
Cũng may Hạ Xuyên cũng ý thức được điều này, anh chạy được nửa vòng rồi giảm dần tốc độ, chạy ở ví trí trung tâm.
Bên trong sân bóng có rất nhiều người đang cùng chạy, Đường Vi Vi khá lười, đứng nguyên ở vạch xuất phát không nhúc nhích.
Trong lúc vô tình, cô thoáng nhìn thấy mấy em gái khóa dưới đang cầm chai nước khoáng trong tay hoặc là đồ uống cần thiết sau khi vận động xong, đều là nước mới chưa được sử dụng.
Mục đích là gì không cần nghĩ cũng biết.
Đường Vi Vi quyết định không thể để cho đám tiểu yêu tinh này bất cứ cơ hội nào. Cô quay người trở về khán đài, cũng lấy trong thùng ra một chai nước suối cầm trong tay.
Cuộc thi đã đến hồi kết thúc, vừa hay người chủ trì đang đọc bài giới thiệu Đường Vi Vi viết cho Hạ Xuyên, cái gì mà “Dáng người cậu chạy trên đường đua như gió nóng mùa hè, băng qua sông núi….”
Lúc viết cô không có cảm giác gì, nhưng bị MC đọc lên một cách diễn cảm, cô đột nhiên thấy hơi xấu hổ.
Đường Vi Vi sờ mũi một cái.
Cô bước nhanh hơn, chuẩn bị dành thời gian chạy tới đích.
Chạy được vài bước thì thấy gót chân đau nhói. Đôi giày màu trắng hôm nay của cô hơi chật, đi để phụ hợp với bộ quần áo này nên khá kích chân, giờ chắc là xước da rồi.
Đường Vi Vi không lo cho chân mình mà tiếng tục chạy, đúng lúc trông thấy Hạ Xuyên dẫn đầu băng về đích.
Hạng hai theo sát phía sau anh, dường như chỉ kém vài giây.
Thiếu niên chạy thêm vài mét mới dừng lại, có rất nhiều nữ sinh đi tới, tranh nhau đưa nước trong tay cho anh.
Hạ Xuyên không nhận, thấp giọng nói câu “Xin lỗi” rồi vượt qua đám người.
Đường Vi Vi đứng cách bọn họ khoảng bảy, tám mét.
Bốn mắt giao nhau.
Nhịp tim đập thình thịch.
Buổi chiều nắng đậm, bóng người thiếu niên đổ dài. Anh đắm chìm trong tia nắng màu vàng kim, mái tóc đen bị vầng sáng nhuộm cháy, đôi mắt sáng kinh người.
Anh quá chói mắt.
Thảo nào có nhiều nữ sinh như con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng can tâm tình nguyện.
Đường Vi Vi nhìn những nữ sinh đứng xung quanh Hạ Xuyên, chợt nhớ tới những gì Nghê Nguyệt từng nói với mình.
—— Phải bảo vệ uy nghiêm của chính cung!
Cô gái nhỏ thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế đi qua, nhận được vô số ánh mắt nóng rực, chuẩn bị đưa nước trong tay tới.
Hạ Xuyên cũng đưa tay phải ra, chuẩn bị nhận lấy.
Sau đó đột nhiên…
Gót chân tê rần, cảm giác đau nhói lãnh liệt ập tới.
Đường Vi Vi run chân, lập tức không còn hơi sức ngã xuống, ngay trước mặt mọi người, quỳ xuống trước mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên: “…”
Những nữ sinh khác: “…”
Đường Vi Vi: “……”
Ôi, nhục, quá.
Trên mặt Hạ Xuyên hiện lên vẻ kinh ngạc, không biết tại sao cô đột nhiên lại quỳ xuống. Anh nhướng mày, cúi người, đỡ lấy cánh tay nâng cô dậy.
“Anh biết, anh trai được hạng nhất em rất vui.” Hạ Xuyên uể oải nói: “Nhưng em không cần hành lễ lớn vậy đâu.”
Anh mới vừa chạy xong, lồng ngực còn đang rung kịch liệt, tiếng thở dốc nặng hơn bình thường nhiều, giọng nói cũng khàn khàn gợi cảm.
Đồng phục bị mồ hôi ướt nhẹp, tràn ngập mùi hóc môn.
Nhưng lúc này Đường Vi Vi không rảnh để chú ý tới những thứ đó, cô sắp sụp đổ tới nơi rồi.
Hai hốc mắt cô đỏ lựng, một phần vì đau, phần là do xấu hổ. Cô nghiến răng nói: “Cậu câm miệng cho tôi.”
Tuyệt vọng.
Quá tuyệt vọng.
Trong hoàn cảnh này bị mất hết mặt mũi, về sau cô còn lăn lộn trên giang hồ thế nào được nữa.
Chân đau, đầu gối cũng đau.
… Mặt càng đau hơn.