Đọc truyện Yêu Đương Không Bằng Học Tập – Chương 47: Viên kẹo đường thứ bốn ba
Edit: Cẩm Anh.
Lớp trưởng giật mình, bàn tay đang cầm bút dừng lại, làm nguệch một đường màu đen trên giấy.
“Cậu….”
Cậu ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đường Vi Vi, thiếu nữ hai tay ôm mặt đối diện với cậu ta, đôi mắt to xinh đẹp vô tội.
“Không được sao?” Giọng của cô gái mềm nhẹ.
Đôi mắt hạnh chớp chớp, hàng lông mi vểnh lên như hai hàng lông vũ. Lớp trưởng hoảng thần, vô thức nhìn xem thiếu niên đang dựa người vào tường.
Nhận ra ánh mắt của cậu ta, Hạ Xuyên giương mắt: “Nhìn tôi làm gì?”
Đường Vi Vi nói câu đó ngụ ý hết sức rõ ràng, dường như lão đại không có dấu hiệu tức giận, ánh mắt yên tĩnh, tựa như mọi việc không hề liên quan đến anh.
Lớp trưởng nuốt nước miếng một cái, hỏi dò: “Vậy tôi ghi tên nhé?”
Bây giờ là thời gian tan học, trong lớp học ồn ào huyên náo, có nam nữ sinh đang đuổi nhau đùa giỡn, cũng có tiếng âm thanh của game kịch liệt vang lên.
Chỉ có góc này là yên tĩnh lạ thường.
Tất cả bàn trước bàn bên phải đều quay đầu nhìn bọn họ chằm chằm.
“Cậu ghi đi.” Hạ Xuyên dựa vào tường, liếc Đường Vi Vi rồi nói: “Tôi không diễn mấy thứ này, hỏi tôi làm gì?”
Lớp trưởng khẽ sửng sốt: “Cậu không tham gia sao? Vậy “Người đẹp ngủ say”…”
Hạ Xuyên nheo mắt: “Hử?”
Lớp trưởng lập tức sợ hãi: “Không, không có gì.”
“Cậu không diễn à?” Đường Vi Vi bỏ tay đang chống mặt xuống, lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn anh, ra vẻ tiếc nuối: “Vậy bỏ đi, tôi cũng không diễn đâu.”
Hạ Xuyên cũng ngồi thẳng dậy, đôi mắt tĩnh mịch mang vẻ nghiền ngẫm: “Cậu là đang phu xướng phụ tùy?”
Đường Vi Vi: “… Tùy cái rắm, cút.”
Đường Vi Vi phát hiện ngồi cùng Hạ Xuyên một thời gian, tính tình của cô dường như đã ngày càng nóng nảy.
Cụ thể là hiện tại…
Mấy câu từ không nho nhã như “rắm”, “lăn” đã xuất hiện trong miệng cô với tần suất ngày càng cao.
Trước kia tốt hay xấu gì cũng chỉ là mắng trong lòng, bây giờ có lẽ là đã quen lâu nên Đường Vi Vi cũng không khách khí, mắng thẳng trước mặt luôn.
Dù sao cũng thành thói quen rồi.
Sau khi tin Hạ Xuyên không tham gia văn nghệ được tung ra, những cô gái đang làm “Hoàng tử dự bị” cũng không thoát khỏi.
Mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không thể tránh khỏi. Dù sao bọn họ cũng không thể cầm dao dí lên cổ anh ép anh diễn được. Nếu có lá gan này thì bọn họ cần gì phí sức như vậy nữa, vòng vo tam quốc như thế thì trực tiếp xông lên cưỡng hôn người ta còn hơn.
Sau khi xác định xong danh sách tham gia, phần tiếp theo chính là luyện tập.
Tiết cuối tự học buổi chiều lớp được giáo viên cho phép hoạt đông tự do, trong phòng học trống hơn phân nửa, những bạn học tham gia diễn kịch đã tìm một căn phòng trống, mà Tạ Tiểu Vũ cũng đi tìm một phòng tập riêng.
“Cậu không đi luyện đàn sao?”
Thấy Đường Vi Vi còn ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn định lấy bài tập ra làm thì Hạ Duyên nhướng mày hỏi một câu.
“Không mang thẻ, không vào được.”
“Phòng âm nhạc đâu?”
“Bị lớp ba lớp bốn chiếm từ lâu rồi.”
“…”
Cổ tay bỗng nhiên bị siết chặt, không kịp phòng bị bị thiếu niên nắm lấy, độ ấm của lòng bàn tay truyền qua lớp tay áo đồng phục.
Đường Vi Vi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Xuyên kéo dậy, chiếc bút trong tay rơi xuống bàn rồi lăn nhanh như chớp xuống mép bàn.
“Cậu làm gì vậy?” Đường Vi Vi mờ mịt.
Hạ Xuyên kịp thời đỡ được chiếc bút, tiện tay đem nó nhét vào trong ngăn kéo, kéo Đường Vi Vi đi về phía cửa sau: “Đưa cậu đến nơi không có người.”
“…”
Câu này nghe vào có nghĩa khác.
Người không biết còn tưởng anh định đưa cô tới nơi không có người để làm gì ấy chứ!
Nhưng kết hợp với cuộc dối thoại vừa rồi của bọn họ, Đường Vi Vi cảm thấy anh muốn tìm một nơi không có người để cho cô luyện tập.
Nhưng mà…
“Cậu chờ đã!” Đường Vi Vi muốn giãy tay ra nhưng không được, đành phải gọi anh: “Hạ Xuyên.”
Hạ Xuyên dừng lại, quay người hỏi: “Cậu không muốn luyện?”
Đường Vi Vi rất bất đắc dĩ, cổ tay cựa quậy, nói: “Không phải….”
Cổ tay cô gái tinh tế mềm mại, bây giờ thời tiết đang nóng dần lên, bên trong cô mặc áo cộc mùa hè, chỉ cách lớp áo khoác đồng phục nên cảm giác vô cùng rõ ràng.
Hạ Xuyên ngừng lại hai giây rồi mới buông tay.
“Cậu có cảm giác còn thiếu gì không?”
Khi thấy anh lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Đương Vi Vi giơ hai tay trống không lên, quơ quơ trước mặt anh: “Đàn đó! Tôi không cầm đàn theo, cậu định cho tôi luyện cái gì giờ?”
Hạ Xuyên: “….”
Đường Vi Vi không ngờ nơi Hạ Xuyên gọi là “không có người” lại là sân thượng trường học.
Bò lên sáu tầng lầu đã khiến cô thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối khom lưng thở dốc, hai bên tóc mai dính bết vào da, hai gò má ửng đỏ.
So sánh mới thấy Hạ Xuyên bình thản hơn cô nhiều, hô hấp không loạn nhịp.
Cửa sân thượng có khóa.
Một cánh cửa sắt bị hoen gỉ, phía trên đầy vết loang lổ, còn có một ổ khóa lớn.
Một lát sau, Đường Vi Vi ngẩng đầu nhìn ổ khóa đó, vẻ mặt cứng đờ, tâm tình lập tức sụp đổ.
Cô bò lết cực khổ như vậy mà lại – phải – quay – về – sao???
“Cái khóa này… Chúng ta vào kiểu gì đây?” Đường Vi Vi khoác tay lên lan can bên cạnh, chờ đợi nhìn Hạ Xuyên: “Cậu có chìa khóa không?”
“Không có.” Hạ Xuyên nói.
Hai chữ này đã bóp chết toàn bộ hi vọng của cô.
Đường Vi Vi cúi đầu, rất ưu thương thở dài một tiếng.
Một giây sau, cô đột nhiên nghe thấy “két” vang lên, sau đó là tiếng mở cửa lạch cạch.
Đường Vi Vi lại ngẩng đầu một lần nữa, nhìn cánh cửa sắt đang mở phanh ra, ánh hoàng hôn ấm áp trên sân thượng len vào bên trong cầu thang, mang lại cảm giác dịu nhẹ và mát mẻ.
Ổ khóa kia vẫn còn treo trên cửa, khóa đã mở, Hạ Xuyên đẩy cửa bước vào. Anh đứng trên sân thượng, áo khoác bị gió thổi căng, tóc mái trên trán bù xù che khuất khuôn mặt.
Anh đứng ở chỗ ngược sáng. Phía sau là bầu trời màu xanh lam hòa lẫn với sắc hồng, ánh chiều tà dát lên một lớp nhũ vàng, phác họa thân hình cao lớn.
Ánh sáng rất mạnh nên có hơi chói mắt.
Đường Vi Vi nheo mắt nhưng không nhắm lại. Dưới ánh chiều tà, thiếu niên đưa tay về phía cô, sau đó nói: “Tới đây.”
Không biết có phải do nghịch sáng hay không mà khuôn mặt anh cô không thấy rõ, sau đó là giọng nói nghe có chút không chân thật, có một loại cảm giác dịu dàng đến kỳ lạ.
Đường Vi Vi giật mình, sau đó đưa tay ra.
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh, cô nhìn thấy Hạ Xuyên tựa hồ như đang nhếch miệng, nở nụ cười với mình.
Thế là cô cũng cong môi cười theo.
Có một vài thứ vốn đang do dự mơ hồ không xác định, ngay tại thời khắc này bỗng nhiên sáng tỏ.
Chỉ cần là anh vươn tay về phía cô, dù cho khoảng cách giữa hai người có như vực sâu vạn trượng đi nữa thì cô nhất định sẽ giống như bây giờ, kiên định đưa tay cho anh.
Sau đó mỉm cười về phía anh.
Chỉ cần là anh.
Cũng chỉ có thể là anh thôi.
Trên sân thượng rất sạch sẽ.
Sau này Hạ Xuyên giải thích cô mới biết hóa ra là khóa hỏng, cái khóa treo ở đó chỉ là giả thôi.
Đám người Hạ Xuyên xem nơi này là địa bàn, không muốn thời gian nghỉ ngơi có người tới quấy rầy.
Bốn phía đều có lưới phòng hộ, đứng ở bên cạnh có thể trông thấy trên bãi tập có rất nhiều học sinh, có người chạy bộ trên đường chạy hoặc tản bộ, cũng có người ngồi trên bãi cỏ nói chuyện phiếm.
Tiếng ồn ào náo nhiệt vang vọng lên sân thượng yên tĩnh làm giảm đi cảm giác hoang vu.
Đường Vi Vi lấy đàn violon ra, tay trái ấn dây cung, tay phải kéo cung, tư thế tiêu chuẩn lại ưu nhã.
Cô đến Hi thành đã hai tháng nhưng gần như không chạm qua hộp đàn, lần này nhờ phúc của hội diễn văn nghệ nên cây đàn violon được phong ấn lâu như vậy cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Dưới áng mây đầy trời, thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu kéo đàn. Theo động tác trên tay, giai điệu nhẹ nhàng êm dịu bắt đầu chậm rãi vang lên trong ánh tà dương.
Hạ Xuyên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng cổ lên, ngoẹo đầu, khá mong chờ nhìn cô.
Lúc âm thanh đầu tiên vang lên.
Đầu ngón tay anh đặt trên đầu gối hơi cuộn tròn lại.
Theo tiết tấu của khúc nhạc, ánh mắt của thiếu niên ngày càng sâu, giống như không thấy đáy.
Lúc kết thúc, Đường Vi Vi mở mắt, vừa hay chạm phải ánh mắt của Hạ Xuyên.
Cô nhất thời không nhận ra được sai ở chỗ nào.
“Có hay không?” Thiếu nữ ngẩng cao đầu kiêu ngạo. Đôi mắt hạnh kia sáng long lanh, trong đó cất giấu sự chờ mong như muốn một lời khen ngợi.
Hạ Xuyên chăm chú nhìn cô vài giây, đột nhiên giơ tay lên vỗ, hiếm khi không đùa: “Rất êm tai.”
Đường Vi Vi hài lòng, cười đến mặt mũi đều cong lên hết cả. Cô tung tăng chạy tới trước mặt anh, lại hỏi: “Tôi định lên sân khấu biểu diễn bài này, cậu thấy có thể không?”
“Có thể.” Hạ Xuyên gật đầu.
Đường Vi Vi há to miệng, còn muốn nói gì đó nhưng nhận ra vẻ mặt của anh, đôi mi thanh tú lại nhíu lại.
Dường như anh không mấy vui vẻ.
Cô nhìn cây đàn trong tay, mấp máy môi hỏi: “Là tôi đàn không hay ư?”
“Không phải.”
Nghe thấy Hạ Xuyên phủ nhận, Đường Vi Vi dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, mặt tiến sát tới, chăm chú nhìn anh hỏi: “Vậy tại sao cậu có vẻ mặt này?”
Lông mi Hạ Xuyên khẽ run.
Khoảng cách quá gần, hương vị trên người cô gái ập vào mũi. Cơ thể anh vẫn không nhúc nhích, cứ duy trì khoảng cách này mà đối mặt với cô: “Vẻ mặt gì?”
“…”
Thật ra cũng không phải là vẻ mặt gì.
Bình thường thái độ anh toàn như vậy, nhìn qua bình tĩnh không chút gợn sóng, luôn là đang vẻ điềm nhiên đạm mạc.
Biểu lộ thì có thể ngụy trang, nhưng đôi mắt không lừa được người.
Trong mắt anh có tia bi thương rất nhỏ và hoài niệm, dù anh đã giấu rất sâu nhưng vẫn bị cô phát hiện.
Lúc mới tới còn chưa có tâm trạng này, hiển nhiên sau khi cô kéo đàn mới có.
Đường Vi Vi thật buồn bực.
Rõ ràng khúc nhạc cô kéo cũng không phải bi thương gì mà.
“Cậu… Có phải nhớ đến cái gì không?”
Đường Vi Vi vừa chần chờ hỏi vừa quan sát vẻ mặt biến hóa của Hạ Xuyên: “Nếu như không muốn nói cũng không sao, coi như tôi chưa hỏi.”
Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Phía chân trời, mây đã tản đi bị nhuốm màu sắc diễm lệ của ánh hoàng hôn, dường như đang bị lửa thiêu đốt xung quanh, ửng đỏ một vùng. Toàn bộ thế giới như chỉ còn lại màu đỏ.
Đẹp dẽ như vậy mà lại bị nhuốm đỏ.
Giống như màu máu.
Hạ Xuyên trầm mặc thật lâu mới nói: “Mẹ tôi.”
“Salut d”Amour của Edward Elgar, bài này bà ấy rất thích.”
Hạ Xuyên vậy mà có thể nhận ra bài hát này, đồng thời còn nói chính xác tên tác giả. Đường Vi Vi quả thực hơi kinh ngạc.
Kinh ngạc xong, cô bắt đầu tiêu hóa ý tứ trong câu nói này.
Anh nói mẹ anh rất thích bài hát này.
Mẹ anh…
Đường Vi Vi cũng không biết muốn nói gì, nhưng đột nhiên lại nhớ ra một chuyện: “Nhắc mới nhớ, mẹ tôi cũng rất thích bài này, đây là bài bà dạy tôi.”
Hạ Xuyên nhìn cô, đôi mắt thâm trầm không nhìn ra cảm xúc. Anh cất giọng nhàn nhạt: “Mẹ tôi cũng từng dạy tôi bài này.”
“…”
“!!!”
Đường Vi Vi đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường.