Đọc truyện Yêu Đương Không Bằng Học Tập – Chương 44: Viên kẹo đường thứ bốn mươi (2)
Edit: Cẩm Anh.
Đủ 130 vote + 20 cmt đăng chương mới!
Đường Vi Vi rụt người vào trong góc, rút cái gối ra đặt giữa hai người xem như chướng ngại vật, tựa như một đường ranh giới.
Không gian im ắng.
Áo sơ mi của anh bị cô kéo làm hỏng mất mấy cúc, lúc này vạt áo hơi hé ra, có thể loáng thoáng trông thấy cơ bắp bên trong, cổ áo cũng phanh ra, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.
Ngay cả băng gạc cũng lộ ra ngoài.
Đường Vi Vi nhíu mày, nhìn thẳng vào chỗ đó: “Cậu… Bị sao vậy?”
Hạ Xuyên đưa tay kéo lại cổ áo, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn qua có vẻ như rất thờ ơ.
Đường Vi Vi nhìn anh: “Nói thật đi.”
Khi anh nhìn cô, cô gái nhỏ không né tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, miệng hơi phồng lên một chút, tựa hồ như đang muốn lý sự.
Được rồi, đây là điềm báo muốn xù lông đây mà.
Hạ Xuyên khẽ thở dài, nói thật: “Bị người khác chơi khăm thôi.”
“À…” Đường Vi Vi muốn giơ tay lên chạm vào bả vai anh, như cánh tay mới vừa nâng lên lại hạ xuống: “Bọn họ mang theo người?”
Hạ Xuyên nhìn cô, nhướng mày: “Cậu còn biết mấy thứ này?”
Đường Vi Vi hất cằm: “Cái này có gì mà không biết, cậu coi thường tôi quá đấy.”
Hạ Xuyên lùi về phía sau, khóe miệng hơi cong lên, khen cô một câu: “Vi Vi lão sư thật lợi hại.”
“…”
Nghe không có thành ý gì hết, không có cảm giác vui vẻ khi được khen ngợi chút nào.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, băng bó nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, rất nhanh sẽ khỏi.” Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái, nâng cánh tay bên phải lên xoa đầu cô.
“Rất nhanh sẽ khỏi ư?” Đường Vi Vi muốn đẩy tay anh ra nhưng sợ động đến vết thương của anh nên cắn răng chịu đựng: “Năng lực tự lành lợi hại vậy, cậu cho rằng mình là Người sói à, hay là người khổng lồ xanh?”
Mấy lời này cô vốn chỉ dùng để trào phúng, không ngờ Hạ Xuyên lại nghiêm túc trả lời: “Người sói đi, không thể là người khổng lồ xanh được.”
Đường Vi Vi: “Hả? Tại sao?”
Hạ Xuyên bấm tay, búng lên trán cô một cái: “Vì không muốn thành màu xanh.”
(*Ý anh Xuyên là không muốn bị cắm sừng á.)
“…”
Đường Vi Vi ở lại rất muộn, ở lại ăn cơm chung với bọn họ.
Con trai à, tụ tập lại là nhất định phải uống rượu, gọi hai két bia, để cô uống nước trái cây.
Đường Vi Vi nhìn phục vụ đi lấy chai nước cam 500ml, khóe mắt lơ đãng nhìn sang phía bên phải, Hạ Xuyên đang ngồi ở đằng kia cúi đầu chơi điện thoại. Đường Vi Vi nghĩ lại, bảo phục vụ đổi thành chai lớn.
Nghe thấy giọng của cô, Hạ Xuyên ngẩng đầu: “Cậu uống xong rồi sao?”
Vừa hay lúc này Hạ Hành Chu cầm bia đi phát cho từng người, khi đến chỗ Hạ Xuyên, cậu ta bị Đường Vi Vi trừng mắt.
“Cậu đang bị thương.” Đường Vi Vi nhìn anh, ngữ khí không cho phép cự tuyệt: “Cậu giống tôi, uống nước trái cây đi.”
“… Được.”
Những người còn lại đang ngồi trao đổi ánh mắt với nhau, mang theo tia khiếp sợ và một chút mới lạ.
Trước kia bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ…
Hạ Xuyên là người nói một không hai, thích gì làm nấy, không nghe lời người lớn, vậy mà lại bị một cô gái nhỏ gắt gao quản thúc một ngày.
Hơn nữa nhìn kỹ còn thấy con mẹ anh còn rất thích thú.
“Hừm…” Hạ Hành Chu nâng cốc lên, chạm ly với Chu Minh Triết, cảm khái: “Chén rượu tình yêu này, ai uống người đó ở trên.”
Chu Minh Triết gật đầu: “Không uống cũng ở trên rồi.”
Bữa tiệc kết thúc là lúc trên bàn đã hỗn độn. Tình huống này bọn họ tập mãi đã thành thói quen, mấy người còn tỉnh dìu mấy con ma men sang phòng bên cạnh hoặc về nhà.
Ra khỏi nhà hàng, đúng lúc một cơn gió đêm ùa tới.
Đèn trên đường phố tỏa ra bốn phía, ánh sáng nhuộm bầu trời đêm, chỗ bọn họ ăn cơm cách phòng chơi bi-a rất gần, ngoặt một cái là đến.
Nhìn tấm biển rất có cảm giác dụ hoặc, Đường Vi Vi dừng bước chân, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Hạ Xuyên cũng dừng lại: “Làm sao vậy?”
“Khi tôi mới đến…” Cô gái nhỏ chỉ vào cánh cửa thủy tinh đang khóa, có thể trông thấy bên trong không có ai trông coi: “Những người đó nói không cho trẻ vị thành niên vào, vậy tại sao các cậu lại được vào?”
Hạ Xuyên cụp mắt nhìn cô: “Vì đây là do người nhà chúng tôi mở.”
“…”
Đường Vi Vi hơi trầm mặc, quay đầu: “Vậy sau này tôi có thể tới đây chơi không?”
“Có thể.” Hạ Xuyên nói.
Trên đường đi, Đường Vi Vi nhìn thấy trạm xe lửa phía trước, thốt lên một tiếng.
Hạ Xuyên: “Sao thế?”
Đường Vi Vi vô cùng oán niệm: “Hóa ra gần đây có trạm xe lửa à.”
“Cậu không biết?” Hạ Xuyên hơi ngừng lại: “Vậy chiều nay…”
“Đón xe.” Đường Vi Vi thở dài.
Cô không thích ngồi xe taxi, nhưng chiều nay thời gian gấp gáp nên không còn cách nào khác.
“Nói mới nhớ.” Đường Vi Vi nghiêng đầu, bắt đầu tính sổ chuyện buổi chiều: “Nếu như không phải tôi hỏi Hạ Hành Chu thì cậu định bao giờ mới nói cho tôi biết?”
“…”
“Cậu định gạt tôi luôn?”
Bọn đi đến trạm xe lửa, trước mặt chính là thang cuống tự động, Hạ Xuyên vẫn không trả lời câu hỏi của cô. Đường Vi Vi mím môi, đứng tại chỗ kéo anh.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt không nhịn được đỏ lựng, bên trong mang theo chút hơi nước mờ mịt, thanh âm bé tí tẹo: “Chắc là cậu phải biết… tôi lo lắng cho cậu phải không?”
Đằng sau có người muốn đi xuống, Hạ Xuyên kéo cổ tay cô dịch sang bên cạnh, tránh đường.
“Tôi biết.” Anh nói.
“…”
“Đúng là tôi không muốn làm cậu lo lắng.” Thiếu niên vẫn không buông tay mà duỗi một bàn tay khác ra lau khóe mắt cho cô: “Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi.”
Đường Vi Vi vuốt sống mũi, quay đầu, không muốn để anh trông thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Thật ra cô không muốn khóc.
Dù sao cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì, nếu khóc nhè vì anh thì thật mất mặt.
Chỉ là cô cảm thấy tủi thân mà thôi.
Rõ ràng cô và đám Hạ Hành Chu đều lo lắng cho anh, nhưng lại chỉ có một mình cô không biết gì, thậm chí còn suýt bị anh lừa.
Bên cạnh trạm xe lửa có hàng cây xanh, bóng cây chập chờn, che đi phần lớn ánh đèn đường.
Tiếng còi huyên náo trên đường phảng phất như từ xa truyền đến.
Gió vẫn cứ thổi.
Bọn họ đứng dưới tàng cây trầm mặc thật lâu.
“Đường Vi Vi.”
Khi anh gọi tên cô, bàn tay đang nắm cổ tay cô cũng giật giật theo, Đường Vi Vi bị kéo về phía trước một chút, giương mắt nhìn về phía anh.
Thiếu niên cụp mắt, đôi mắt đen trong bóng tối không nhìn thấy rõ cảm xúc.
“Cậu có cảm thấy….” Thanh âm của anh rất thấp, phảng phất như đang nói lắp: “Tôi rất xấu không?”
“… Cái gì?”
Đường Vi Vi há to miệng, đôi mắt mở to, không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này.
Hai ngày hôm nay kiểm tra, Hạ Xuyên không phải là chưa từng đi đến phòng 1 tìm cô.
Cô gái nhỏ ngồi ở tổ 1, đứng ở ngoài cửa sổ đã có thể trông thấy cô. Khi anh tới, trùng hợp cô đang nói chuyện với nam sinh ngồi trước, đại khái là đang giảng bài nên thần sắc vô cùng chuyên chú.
Hai người đều mặc đồng phục sạch sẽ gọn gàng, ánh nắng buổi trưa xuyên qua hàng lang, chiếu rọi vào dáng hình nhu hòa của cô.
Hình ảnh nhìn qua rất ——
Hạ Xuyên không muốn dùng từ “xứng” để hình dung, chỉ có thể nói “hài hòa”.
So sánh mới thấy, anh thì sao?
Hạ Xuyên cười tự giễu, buông bàn tay đang nắm cổ tay cô ra, nhìn đồng phục màu trắng xanh trên người cô, những vết thương trên vai và lưng như đang nhắc nhở anh một sự thật nào đó.
…. Bọn họ không phải người trên cùng một con đường.
Mặc dù biết cô cũng biết đánh nhau, nhưng Hạ Xuyên cảm thấy điều đó không có gì là không tốt, chí ít gặp nguy hiểm cô còn có năng lực tự vệ.
Nhưng bọn họ mãi mãi không giống nhau.
“Tôi hút thuốc lại uống rượu, còn trốn học, suốt ngày đi gây chuyện thị phi.” Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Vừa rồi còn chọc giận làm cậu khóc.”
Đường Vi Vi lầm bầm: “… Tôi không khóc.”
“Được, không khóc.” Hạ Xuyên gật đầu, “Vậy cậu có ghét tôi… Ghét kiểu người như tôi không?”
“Không đâu.” Đường Vi Vi lắc đầu, “Cậu không làm chuyện gì quá đáng, hơn nữa gần đây còn biểu hiện rất tốt nữa…. Ngoại trừ việc hôm nay trốn kiểm tra ra ngoài.”
Hạ Xuyên vốn cho rằng chiều nay sẽ không ra tay.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, giải thích nữa cũng vô dụng.
Đường Vi Vi vẫn còn tiếp tục nói: “Cũng không phải là cậu không biết trong trường học cậu được hoan nghênh thế nào. Bây giờ có con gái nào mà không thích kiểu vừa đẹp trai vừa ngầu như cậu chứ.”
Cô bĩu môi, giơ từng ngón tay kể trừng cái tên cho anh nghe.
Sau khi đếm xong mười ngón, cô nắm chặt tay lại, định đếm thêm một vòng mới.
Hạ Xuyên giơ tay lên, cản cô.
“Vậy còn cậu thì sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“…”
Ngón tay anh hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp.
Đường Vi Vi khẽ sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại được, hiểu câu hỏi của anh đại khái là mình có thích anh hay không.
Từ đầu năm đến giờ số người hỏi cô có thích Hạ Xuyên không có rất nhiều, mỗi lần cô đều trả lời y hệt nhau:…. Không thích kiểu người này.
Nhưng lần này là Hạ Xuyên chính miệng hỏi cô.
Lời phủ nhận không có cách nào nói ra được.
“Cái này…” Đường Vi Vi kéo vạt áo, có chút khẩn trương: “Thật ra tôi cảm thấy cậu không tệ lắm, không hay gây chuyện… Anh Xuyên của chúng ta trọng tình trọng nghĩa, đẹp trai nhiều tiền, không giống như lão đại của các trường khác, lễ phép lại dịu dàng, là một người tốt….”
Đứng trước mặt người ta khen như vậy, Đường Vi Vi cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng không còn cách nào khác. Dáng vẻ ban nãy khi anh hỏi cô câu đó vô cùng tang thương, quả thật làm cô ấn tượng sâu sắc.
Cô phải khiến anh tự tin lên mới được.
Đường Vi Vi sắp bị bản thân mình làm cho cảm động đến nơi, nói vòng vo nhiều như vậy, phần quan trọng cũng phải đến rồi. Cô nghe thấy tiếng Hạ Xuyên hít sâu một hơi, cắt ngang cô: “Được, tôi biết rồi.”
Đường Vi Vi: “…???”
Biết? Tôi còn chưa nói xong, ngài biết cái gì?
“Biết” của Hạ Xuyên và điều cô định nói hiển nhiên không giống nhau. Khi quay về Đường Vi Vi còn ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ anh nghĩ cô muốn phát thẻ người tốt chăng?
“…”
Thôi được rồi, kệ đi.
Còn nhỏ tuổi thì nói gì đến chuyện thích hay không thích, chỉ có học tập mới là chuyện đúng đắn, chỉ có học tập là quan trọng nhất, chỉ có học tập mới khiến cô vui vẻ.