Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 37: Viên kẹo đường thứ ba sáu


Đọc truyện Yêu Đương Không Bằng Học Tập – Chương 37: Viên kẹo đường thứ ba sáu

Edit: 1inhd4an.

Beta: Cẩm Anh.

Khi anh đến gần, Đường Vi Vi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ở viền tai đã tăng trở lại, cả cổ và má đều nóng bừng. Ngón tay của anh hơi lạnh, nhưng khi đặt trên da cô lại không làm chúng hạ nhiệt. Tiếng tim đập “thịch thịch thịch” càng lúc càng nhanh.

Đường Vi Vi cảm thấy mình sắp bốc khói tới nơi. Cô thật sự không hiểu, tai cô đỏ thì anh nói ra làm gì. Hơn nữa còn sờ sờ. Làm tai của tôi càng đỏ lên, vậy là đối xử tốt sao bạn học Hạ Xuyên?!

Nhưng dù sao cũng phải thừa nhận là cô đã dính thính, cô là người nông cạn như thế sao???

Cô vỗ lên bàn tay không an phận của anh rồi dịch ghế ra xa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do tôi cảm thấy nóng thôi.”

“Bây giờ mới tháng tư.” Hạ Xuyên nói.

Đường Vi Vi trừng mắt nhìn anh: “Tháng tư thì sao, tháng tư thì không được phép nóng ư?”

Tết Thanh Minh mưa kéo dài mấy ngày, nhiệt độ ở Hi Thành giảm xuống đôi chút, không khí ẩm ướt, cửa sổ sau lưng đều mở toang. Làn gió thoảng vào mang theo hương hoa đất, có chút lạnh lẽo.

Hạ Xuyên nhướng mày, không vạch trần lời nói dối vụng về của cô.

Bàn tay vừa bị cô vỗ cũng không thu về, dừng ở trên không một lúc lại duỗi ra, nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay lên làn da mềm mại mỏng manh của cô, Hạ Xuyên đặc biệt quan tâm nói: “Vậy thì tôi sẽ giúp cậu hạ hỏa.”

“….”

Vị trí bị chạm vào có cảm giác lành lạnh, giống như một khối băng bị ném vào nước nóng. Nó tan chảy nhanh chóng. Vùng da chỗ đó càng ngày càng nóng. Đường Vi Vi rất muốn nói với Hạ Xuyên rằng, ngài đây không phải là giúp tôi hạ nhiệt mà là làm nhiệt độ của tôi tăng lên mới đúng.

“Còn nóng không?” Thiếu niên cúi đầu nhìn cô, cả lòng bàn tay áp vào gò má đỏ ửng. Cô gái nhỏ mở to đôi mắt đen láy và ẩm ướt, đôi môi ửng hồng khẽ mở, trầm mặc không nói gì. Nhiệt độ dọc theo lòng bàn tay anh truyền sang, thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng trong người anh.

“Anh trai, đây là lần thứ hai em nhắc nhở anh.” Giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ vang lên, “Giữa thanh thiên bạch nhật, anh có thể chú ý hành động hơn không?”

Hạ Xuyên nhướng mày.

Đường Vi Vi cảnh cáo: “Mau bỏ tay ra, nếu không tôi sẽ đánh cậu.”

Thiếu niên khẽ cong môi cười. Anh buông tay nhưng vẫn không nhúc nhích, cứ cúi người về phía trước nhìn cô, đôi mắt đen láy, thấp giọng hỏi: “Cậu định bạo hành gia đình hả?”

Đường Vi Vi: “….”

Ban nãy không có ý định này, nhưng hiện tại cô rất muốn cho vị giáo bá lão đại này nếm một chút mùi vị của bạo lực học đường. Nhưng khả năng lớn là cô sẽ không đánh lại được.

Điều này thật sự rất khó chịu.


…..

Chuông báo vào lớp vang lên, giáo viên cầm giáo án bước vào phòng học, tiếng ồn ào trong lớp đột nhiên im bặt, Đường Vi Vi hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ Hạ Xuyên sẽ lại bắt đầu sự nghiệp ngủ nướng.

Nhưng không.

Hôm nay mỹ nhân ngủ hiếm khi thức trong giờ học, hơi nghiêng người, mặt chống lên mu bàn tay, tay kia thò tay vào ngăn bàn học lấy một cuốn sách.

Một cuốn sách Địa lý. Tiết này học môn Địa lý.

Đường Vi Vi nhìn anh mở sách giáo khoa đến trang mà giáo viên nói, rồi lại từ trong ngăn bàn lôi ra một chiếc bút lông đen, dùng một tay mở nắp bút, làm bộ ghi chép bài.

Đường Vi Vi: “….”

Đường Vi Vi cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.

Vừa rồi Hạ Xuyên nói cái gì mà thù lao cô giúp anh học tập, Đường Vi Vi căn bản không tin là thật, chỉ cảm thấy anh đang nói giỡn.

Kết quả là không phải.

Có vẻ như anh muốn học tập thật.

Điều này cũng thật đáng sợ.

Rốt cuộc là vì lý do gì mà làm một người hay trốn học, đi học muộn, không mặc đồng phục cũng không làm bài tập,… lại có tinh thần nghe giảng? Và với sự ép buộc lẫn dụ dỗ của cô mà anh thử làm bài tập về nhà một lần, sinh ra ý niệm cải tà quy chính?

Đường Vi Vi thực sự muốn quay sang phải, hét vào tai Hạ Hành Chu, người đang chiến đấu hăng hái trong vương giả hẻm núi: Nhìn kìa! Ngay cả đại ca của cậu cũng đã bắt đầu nghiêm túc nghe giảng trong lớp rồi, cậu còn lý do gì để chơi game hả!!!

Hành vi bất thường của Hạ Xuyên khiến Đường Vi Vi rất để ý và cũng rất tò mò.

Cô gái nhỏ khoanh tay lên bàn, nằm lên đó, cần cổ mảnh khảnh mềm mại trắng như tuyết lộ ra, trắng đến nổi bật trên mái tóc đen mượt. Cô lặng lẽ di chuyển sang bên trái, nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cậu có chuyện gì sao?”

Hạ Xuyên một bên cầm bút viết, một bên duỗi tay ấn đầu cô, quay đầu cô về phía bục giảng, ý bảo cô nhìn phía trên bảng đen, ở đó có dán một cái khẩu hiệu, tám chữ to, đỏ rực rỡ.

“Học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến bộ.”

Hạ Xuyên đọc chúng thành tiếng, thanh âm lười biếng.

Nhưng một câu nói tràn đầy năng lượng tích cực và ý nghĩa triết học sâu sắc như vậy mà lại từ trong miệng lão đại này nói ra, nghe thế nào cũng thấy không thích hợp.


Đường Vi Vi hất đôi tay đặt trên đầu ra, ngồi thẳng dậy, nhìn anh chằm chằm. Thiếu niên vẫn ngồi tư thế dựa tường, mắt cụp xuống, ánh mắt dừng trên quyển sách Địa lý, trên tay cầm cây bút lông mực đen, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Nhìn giống như một đứa trẻ vậy.

Đường Vi Vi thật sự không nhịn được, nâng tay lên, mu bàn tay chạm vào trán anh, đặc biệt chân thành hỏi: “Cậu phát sốt sao?”

Hạ Xuyên: “….”

……

Một tiết học 45 phút.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Hạ Xuyên hiểu thế nào là giày vò, thế nào là tra tấn, thế nào là sống một giây như một năm, nhờ tiết Địa lý này mà anh đã cảm nhận qua tất cả một lần.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn tùy tâm tùy ý. Chưa bao giờ ép bản thân làm chuyện mà mình không thích.

Hạ Xuyên nhắm mắt.

Bên tai lại xuất hiện giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ lúc ở chỗ cầu thang và nói một câu khiến người ta tuyệt vọng: “Tôi không muốn nói chuyện yêu đương với người có thành tích kém hơn tôi.”

….. Chết tiệt.

Giáo viên giảng bài trên bục như hát ru, cộng thêm chữ viết dày đặc trên sách, Hạ Xuyên chịu đựng, nhịn không được muốn ném sách vào thùng rác sau lưng, xoay người rời đi.

Chịu đựng tới lúc tan học. Trời bên ngoài đã tối, gió đêm thổi qua khiến lá cây hai bên đường kêu xào xạc, trong gió thoảng hương hoa nhẹ.

Đèn đường mờ ảo, bóng của họ kéo dài, nghiêng ngả.

Hai người đi bên cạnh nhau, Đường Vi Vi cúi đầu nhìn bóng hai người trên mặt đất, nhìn giống như họ đang nắm tay nhau vậy, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Không ai trong hai người lên tiếng, bầu không khí trầm lặng, yên tĩnh. Hạ Xuyên vốn không phải là người có tính nói nhiều, mọi ngày đưa cô về nhà cũng như thế này, thường thường là ngáp mấy cái, bộ dạng buồn ngủ làm người ta hoài nghi việc anh ở trên lớp ngủ không phải thật.

Đường Vi Vi thích trêu chọc anh bằng cách nói chuyện cười hoặc kể một số câu chuyện cười trên mạng, nhưng người này hoàn toàn không có phản ứng gì, vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, một lời khó nói hết.

Ngược lại cô lại bị chính câu chuyện của mình chọc cười như 250 (đồ ngốc). Lúc đó, khóe miệng anh mới khẽ cong lên.

Nhưng hôm nay Đường Vi Vi không kể chuyện cười, cô vẫn luôn mơ màng như đi vào cõi thần tiên. Cô cảm thấy hôm nay đặc biệt đến không chân thật.


Bạn ngồi cùng bạn không trốn học, không ngủ, nghiêm túc nghe giảng hai tiết buổi chiều. Đương nhiên nghe có hiểu hay không là một việc khác.

Đường Vi Vi thật sự không nghĩ tới một ngày chính mình có thể thấy Hạ Xuyên có tinh thần học tập chăm chỉ, cô muốn đốt 500 quả pháo để kỷ niệm ngày đặc biệt này.

Đường Vi Vi hơi quay lại, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang cố ý giảm tốc độ đi bên cạnh, hỏi lần thứ n: “Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?”

Hạ Xuyên nghiêng đầu liếc xéo cô một cái, không nói chuyện.

“Tại sao đột nhiên lại muốn chăm chỉ học tập?” Đường Vi Vi thật sự tò mò không chịu được, “Chẳng lẽ là thành tích học tập của cậu quá kém, bị bố mẹ đánh mắng? Hẳn là không đến mức đấy chứ.”

Hạ Xuyên hơi dừng lại: “Không phải.”

Sau một lúc, anh mở to mắt, ngay khi Đường Vi Vi nghĩ rằng anh ta sẽ không nói, giọng nói lãnh đạm của anh lại vang lên: “Bố tôi không quan tâm đến tôi.”

Đường Vi Vi nghe thấy giọng điệu của anh có gì đó không ổn.

Kỳ thật cô không hiểu lắm, không bị quản thúc không phải là chuyện rất vui sao. Mặc dù công việc của Vu Uyển Ngâm bận rộn như vậy, cô vẫn bị bà quản nghiêm ngặt.

Đối với mẹ, cô muốn bà về nhà nhiều hơn để chăm sóc mình, nhưng cô lại có chút sợ khi bà ở nhà. Nhìn anh như vậy, Đường Vi Vi biết tiếp tục hỏi cũng không hỏi được gì, đè xuống sự hiếu kỳ trong lòng, cô chạy về phía trước hai bước, chắp tay sau lưng, đi lùi lại.

Mái tóc dài buông xõa của cô lắc lư qua lại, đôi mắt đen láy mang theo ý cười, bên môi có chiếc lúm đồng tiền nhạt: “Không sao đâu, bạn học Hạ Xuyên.”

Cô nghiêng đầu, nói: “Về sau Vi Vi lão sư sẽ quản cậu.”

Hạ Xuyên nhìn cô, có lẽ vì cách xưng hô này nên cô gái nhỏ cảm thấy có chút ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ.

Nhìn vài giây, anh mới nói: “Được.”

Một luồng sáng trắng chiếu tới sau lưng cô, tiếp theo là tiếng còi xe dồn dập vang lên, vẻ mặt Hạ Xuyên thay đổi, anh nhanh chóng bước lên phía trước, vươn tay, nắm lấy cánh tay của Đường Vi Vi kéo về phía mình.

Giây tiếp theo, một chiếc xe ô tô chạy qua chỗ cô vừa đứng. Mặt vùi vào lồng ngực cứng rắn của người thiếu niên, xung quanh toàn là mùi hương của anh. Thân thể Đường Vi Vi cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, men theo yết hầu sắc bén cùng chiếc cằm xinh đẹp nhìn lên, thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh.

“Đường Vi Vi.” Lúc anh kêu tên cô, giọng điệu so với ngày thường lạnh hơn một ít, âm điệu vững vàng, “Khi đi đường cậu có cẩn thận một chút không?”

Đường Vi Vi còn có chút hoảng hốt, “a” một tiếng. Đôi tay đặt bên hông anh, ngẩng đầu, ánh mắt rất vô tội: “Tôi muốn nhìn cậu cũng không được sao?”

“….”

Hạ Xuyên im lặng.

Vừa rồi cô đi trên đường thật sự rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần một câu nói đơn giản của cô, cơn giận trong anh liền biến mất.

“Được.” Hạ Xuyên thở dài nói, hàng mi dài rũ xuống, đưa tay lên xoa đầu cô gái.

Anh cúi người xuống, mặt tiến gần cô: “Cậu có thể xem bao lâu đều được.”


Đường Vi Vi bấy giờ mới có phản ứng, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, cô thoát ra khỏi cánh tay anh, ấp úng cố gắng giải thích: “Không phải, cái đó…. tôi….”

Hạ Xuyên: “Không muốn nhìn?”

“….x

Ánh mắt cô gái nhỏ né tránh, không hé răng.

“Vậy để lần sau xem.” Thiếu niên cũng không nói gì, đôi tay đặt lên bả vai cô, xoay người cô về phía trước: “Nhìn đường trước đã.”

….

Tới cửa nhà, Đường Vi Vi không vội đi vào mà đứng ở bậc thang xoay người nhìn vị sứ giả cùng bàn chịu thương chịu khó đã đưa cô về nhà kia, vỗ vỗ cặp sách trong tay, dặn dò anh: “Về nhà nhớ làm bài tập, ngày mai không được nói với tôi là quên hoặc không đem, bài nào không biết có thể lên WeChat hỏi tôi.”

Ánh đèn ở tiểu khu cũ mờ mờ, thiếu niên đứng đó, càng lộ rõ vẻ thâm trầm.

Anh vẫn không nói chuyện, Đường Vi Vi không nhịn được thúc giục: “Cậu sẽ không đổi ý chứ? Cậu còn nói đều nghe tôi, cùng học bài, trên WeChat của tôi còn có chứng cứ, tôi đã ghi âm những gì cậu nói!”

Hạ Xuyên giương mắt: “Ghi âm?”

Không cẩn thận lỡ miệng nói ra, Đường Vi Vi mặt đỏ tai hồng, tai lại bắt đầu nóng lên, nỗ lực tỏ vẻ vô biểu tình: “Đúng vậy, ghi âm, tôi giữ lại để tương lai nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ lấy cho cậu nghe, cho cậu nghe âm thanh tự vả có bao nhiêu thanh thúy.”

Thiếu niên bật cười, tiếng cười trong trẻo hấp dẫn trên hành lang trống trải, Đường Vi Vi cảm thấy không thể nhịn được nữa, liền trốn nhanh vào nhà.

Sau khi tắm xong, cô ngồi vào bàn cầm sách tiếng Anh lên, bắt đầu chuẩn bị trước nội dung bài học ngày mai. Lúc cô duỗi eo, cúi đầu, điện thoại trên bàn vừa vặn rung lên. Đường Vi Vi đoán được là ai gọi, nhìn vào điện thoại, thế mà lại là cuộc gọi video.

Ấn nút nghe, trên màn hình hiện ra khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên với sống mũi cao và đôi mắt đen nhánh, anh nhìn vào màn hình, lười biếng gọi cô một tiếng, lại hỏi: “Tại sao cậu không bật camera?”

“Tôi chỉ phụ trách dạy học, không cần lộ mặt.” Đường Vi Vi lạnh lùng vô tình nói, “Cậu quay màn hình lại đi. Tôi muốn xem bài tập của cậu chứ không phải là cậu.”

Đối diện với nhan sắc dụ hoặc như vậy mà cô có thể nói ra những lời kiên định như thế, Đường Vi Vi cảm thấy bản thân quá tuyệt vời.

Thiếu niên cong môi: “Không phải cậu thích nhìn tôi sao?” Anh nhích người lại gần, “Tôi không đẹp bằng bài tập?”

Đường Vi Vi không biết tại sao người này lại thành ra như vậy, nhưng cô quen rồi, hơn nữa có thể là do không trực tiếp tiếp xúc nên cách một màn hình, hiệu quả của lời trêu đùa giảm đi nhiều.

Đường Vi Vi lúc này còn rất bình tĩnh: “Bài tập ngày mai nộp kiểm tra, cậu định mang khuôn mặt này lên nộp sao?”

Hạ Xuyên nhướng mày, cuối cùng vẫn thành thật chuyển màn hình lại, quay về phía bài tập trên bàn.

“Không biết làm chỗ nào?” Đường Vi Vi hỏi anh.

“…..”

Không đợi anh trả lời, Đường Vi Vi nghĩ nghĩ, lại vô cùng tốt bụng thay đổi cách hỏi: “Bài này, cậu định làm như thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.