Đọc truyện Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 99: Phiên Ngoại 9 Có Một Loại Lạnh Gọi Là Bạn Trai Cảm Thấy Bạn Lạnh
Mùa đông thành phố T, bao giờ tuyết rơi phải dựa cả vào duyên số, mấy năm liền không có là chuyện rất bình thường.
Thành phố A thì khác, ở đây vừa vào đông là tuyết rơi thường xuyên, đắp lên từng lớp một, trắng phau.
Vả lại quả thực giống lời Giang Mộ Hành nói, tuyết khô.
Mảng lớn nhẹ tênh, rơi xuống người sẽ không dễ tan, rất hợp cho các đôi tình nhân dạo bước trong tuyết.
Yến Hảo làm ổ trong chăn, ngoẹo cổ nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.
Nhìn một hồi, cậu lớn tiếng hô ra ngoài phòng: “Giang Mộ Hành, tôi khỏi rồi, chúng ta xuống xem tí đi.”
Giang Mộ Hành tiến vào phòng: “Khỏi rồi?”
“Khỏi thật mà, cậu xem này.” Yến Hảo bò dậy, đứng trên giường biểu diễn bài thể dục số 8 trên loa phát thanh.
Thái dương Giang Mộ Hành giật một phát.
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành không phản ứng, dứt khoát bổ nhào về phía hắn.
Giang Mộ Hành đỡ lấy cậu một cách vững vàng, kéo vào lòng: “Kiềm chế thôi.”
Yến Hảo ôm cổ Giang Mộ Hành trêu ghẹo: “Cậu ẵm tôi kiểu này, trông rất giống bố.”
Giang Mộ Hành ghé bên tai cậu thở ra, tiếng như đang cười: “Ừm.”
Yến Hảo: “…”
Chịu không nổi chịu không nổi.
.
Bình thường nhiều tiết, Giang Mộ Hành sẽ cố gắng hết sức để kiềm chế, duy trì tần suất vận động một đến hai lần một ngày.
Chỉ có ngày nghỉ mới mặc kệ Yến Hảo, dung túng cho mình.
Hôm qua là tết dương, ngày đầu tiên trong ba ngày nghỉ, Yến Hảo bị hắn chơi đùa đến tận sau nửa đêm, có thể hồi máu sống lại nhanh tới vậy, toàn bộ là nhờ món quà tròn kỷ niệm một năm Dương Tùng tặng cho.
Một hộp KY* đóng gói tinh xảo, tổng cộng mười tám tuýp, hạn sử dụng ba năm.
*Nhìn hình đoán công dụng.
Một viên ngọc sáng long lanh, kèm thêm sách hướng dẫn, chỉ cần mỗi ngày làm theo, tiếp tục giữ vững là có thể dưỡng hoa.
Còn có quyển sổ tay làm top, Giang Mộ Hành muốn đọc.
Đích thực là hàng quý giá, tác phẩm từ lương tâm.
Là một đứa bạn nối khố, Dương Tùng bận nỗi lòng cha mẹ.
.
Đi xuống lầu, hai tay Yến Hảo đút trong túi áo phao lông vũ, đầu đội mũ len màu xanh nhạt.
Da cậu trắng nên mang màu gì cũng có thể kiểm soát, cũng đẹp.
Không những đội mũ len, mà chiếc mũ của áo phao cũng bị Giang Mộ Hành kéo lên, bao lấy quả cầu nhung trên mũ len.
Hơn nữa, ngoài mũ còn quấn hai vòng khăn quàng cổ ca-rô…
Hơn nửa gương mặt Yến Hảo núp trong khẩu trang màu xám đậm, chỉ để lộ đôi mắt ươn ướt trong trẻo.
“Tôi cảm giác mình như con gấu ý.”
“Cậu đáng yêu hơn gấu.”
“Cảm ơn.”
Yến Hảo thở dài một tiếng từ cái miệng bị che phủ: “Tôi muốn đắp người tuyết với cậu, cậu bọc tôi nhiều thế này thì tôi còn không chuyển động nổi.”
Giang Mộ Hành nói: “Bọc ít thì lạnh.”
Yến Hảo ôm cổ Giang Mộ Hành: “Anh à, tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh, đây là kiến thức vật lý cấp hai.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Ngoài miệng đáp lời như vậy, song lại đưa đôi bao tay bằng da chống nước sang: “Đeo.”
Yến Hảo: “…”
Có một loại lạnh gọi là bạn trai cảm thấy bạn lạnh.
.
Năm ngoái thành phố T tuyết lớn, tan học Yến Hảo đi bộ về cùng Giang Mộ Hành làm ướt quần áo, biến thành con chuột lột, cứ như kẻ khờ.
Năm nay càng khờ hơn, hai người tản bộ từng vòng quanh tiểu khu, từ cửa trước đến cửa sau.
Các chuỗi dấu chân nối tiếp nhau.
Điều năm ngoái chờ mong, năm nay đã trở thành sự thật.
Yến Hảo vừa đạp tuyết, vừa nghe tiếng lộp bộp dưới chân: “Tối mai ở trung tâm hoạt động có tiệc tối mừng tết dương, đi xem không?”
Giang Mộ Hành: “Tuỳ cậu.”
Yến Hảo: “Tôi phát hiện cậu rất thích nói hai chữ này.”
Giang Mộ Hành: “Chỉ nói với cậu.”
Không phải lấy lệ, phớt lờ, là cưng chiều.
Yến Hảo nhìn sườn mặt Giang Mộ Hành, liếm liếm môi, người nóng lên từng hồi: “Tại cậu mặc nhiều quần áo cho tôi như vậy mà tôi toát mồ hôi rồi, nóng quá.”
“Không liên quan mấy đến quần áo.” Giang Mộ Hành liếc cậu, “Là do andrenaline của cậu tăng vọt.”
Yến Hảo bị nhìn thấu phát một, chột dạ, ánh mắt cậu dao động: “Gì cơ gì cơ?”
Giang Mộ Hành dừng bước, hơi cúi đầu nhìn cậu.
Yến Hảo đối diện với Giang Mộ Hành, toàn thân ngày càng nóng, như có dòng điện liên tục xẹt qua.
Cậu lẩy bẩy, thì thầm: “Có phải cậu bỏ độc tôi rồi không?”
Giang Mộ Hành cau mày: “Bỏ độc?”
“Ừ đấy.” Yến Hảo nói nhỏ, “Hai ta hẹn hò lâu lắm rồi, nhưng sao cậu chỉ ngoắc nhẹ tay tôi vẫn không chịu nổi? Tim lại đập rộn lên, tay chân lại như nhũn ra.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu chăm chú, nhoẻn bờ môi mỏng: “Rất tốt.”
Yến Hảo trông thấy gì đó, cậu không chớp mắt nhìn sang: “Giang Mộ Hành, tai cậu đỏ lên kìa.”
Giang Mộ Hành mặt không đổi sắc: “Lạnh.”
Yến Hảo hừ hừ: “Xạo.”
Ngữ điệu Giang Mộ Hành nhàn nhạt, rất thong dong: “Ừm.”
Yến Hảo đờ mặt ra.
Giang Mộ Hành đẩy nhẹ lưng cậu: “Đi thôi.”
Yến Hảo hoàn hồn, lầu bầu câu: “Người đẹp trai, lúc không biết xấu hổ vẫn đẹp trai.”
.
Dọc đường tiểu khu có dấu chân lộn xộn, tuyết dính vào bùn đất có phần bẩn, nhưng đống tuyết trên bãi cỏ lùm cây đều sạch sẽ, trông như kẹo bông.
Có người lớn dẫn trẻ con xuống lầu nghịch tuyết, tiếng vui đùa ầm ĩ ngập tràn giữa khoảng trời đầy hoa tuyết, phác hoạ nên cảnh tượng ấm áp ngày trời đông giá rét.
Yến Hảo bốc một nắm tuyết trên bụi cây, thè lưỡi liếm một cái, lạnh cóng.
Giọng Giang Mộ Hành bình tĩnh: “Ăn bậy bạ cái gì, tiêu chảy thì đừng than với tôi.”
“Cậu là bạn trai tôi, là người đàn ông của tôi,” Yến Hảo ném số tuyết còn lại xuống đất, “tôi không than với cậu, thì than với ai?”
Giang Mộ Hành như được vuốt lông, hoàn toàn thần phục: “Than với tôi.”
Yến Hảo cười cong mắt: “Đúng đó.”
“Tình yêu à.” Cậu đi theo Giang Mộ Hành, “Giang Giang ơi?”
Giang Mộ Hành nghiêng ngả một phát.
Yến Hảo không được đáp lời, bèn gọi liên tục, lặp đi lặp lại những danh xưng kia.
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc chịu đựng luồng nhiệt nóng tán loạn trong cơ thể mình, muốn vác người bên cạnh về đánh một trận, cho cậu khóc đến mức không ngậm miệng nổi.
Yến Hảo không hiểu sao rùng mình một cái: “Cậu đang nghĩ gì?”
Bước chân Giang Mộ Hành không ngừng, âm điệu chậm rãi, mang theo chút khàn khàn mệt mỏi: “Đang nghĩ xem tối ăn gì.”
Yến Hảo buột miệng thốt ra: “Ăn tôi?”
Giang Mộ Hành nghiêng đầu: “Cậu hiểu thật đấy.”
Yến Hảo không giữ được mồm văng tục: “Đậu má, cậu…”
Không chờ Giang Mộ Hành phản ứng, Yến Hảo nhanh chân chạy ngay, kéo dài khoảng cách nhìn hắn như con mèo bị hoảng sợ, thiếu điều cắm đầu xuống tuyết.
Giang Mộ Hành day huyệt thái dương: “Chạy cái gì?”
Yến Hảo trịnh trọng đường hoàng nói vớ vẩn: “Chuột rút, đạp với chạy một lát cho dễ chịu.”
Giang Mộ Hành còn đứng đắn hơn cậu: “Vậy tối về kéo chân thêm.”
Yến Hảo đỏ mặt: “Tôi không được.”
Giang Mộ Hành chọc cậu, trong mắt chứa trêu đùa: “Đàn ông không thể nói không được.”
Yến Hảo chân thành nói: “Tôi có thể.”
Giang Mộ Hành: “…”
.
Đi chưa bao lâu, một lớp tuyết mỏng manh rơi trên vai Yến Hảo.
Cậu kích động nhìn một chút, ngón tay vê một mảnh tuyết nhỏ, vừa thổi thì tan.
Mùa đông đầu tiên tại đại học, có bạn trai bên cạnh, có tuyết lông ngỗng mình thích, cái gì cũng tốt.
Ngoại trừ những kỳ thi dày đặc chờ đón.
“Giờ anh Tự hot thật, tôi lướt tin tức giải trí lát là có thể thấy anh ấy trên đó.”
Yến Hảo huých cánh tay Giang Mộ Hành: “Trên tin tức nói anh ấy đã nhận một bộ phim, năm sau bắt đầu quay.
Cậu biết chuyện này không?”
Giang Mộ Hành vuốt tuyết trên khăn quàng cổ cậu: “Nhằm vào đạo diễn.”
Chẳng khác nào đang thừa nhận tin tức là thật.
Yến Hảo dừng bước, ngây ra một hồi: “Với hình tượng của mình, anh Tự đã có thể diễn kiểu người kiên cường, lại gánh vác được series chủ tịch, đường đi rất rộng.”
“Vậy anh ấy còn hát không?”
“Còn.”
Lòng bàn tay Giang Mộ Hành xuất hiện một viên kẹo táo: “Ăn không?”
Yến Hảo lắc đầu, rồi đổi ý: “Cậu bóc cho tôi đi.”
Giang Mộ Hành đã quen với việc cậu làm nũng, cũng vô cùng hưởng thụ, đáy mắt ngậm cười xé giấy gói kẹo: “Đắp người tuyết nhé?”
Đầu lưỡi Yến Hảo cuốn lấy kẹo: “Được, cậu đắp của cậu đi, còn tôi đắp của tôi, xem ai đắp nhanh hơn.”
Đoạn bỏ lại Giang Mộ Hành, còn mình ăn gian đi lăn tuyết trước.
.
Cuối cùng chỉ đắp được một người tuyết, do Giang Mộ Hành đắp.
Cái của Yến Hảo thì sụp giữa chừng, lăn tuyết chưa đủ chắc.
Cậu đứng cạnh người tuyết bị sụp, trắng trợn kiếm cớ cho bản thân.
“Là tại tôi mặc nhiều quá, ngồi xổm không nổi, khom lưng cũng tốn sức, đeo bao tay nên không dùng được bao nhiêu sức, nếu không chắc chắn sẽ không thành ra như này.”
Giang Mộ Hành “Ừm”: “Lỗi của tôi.”
Nghe hắn nói vậy, mặt Yến Hảo nóng lên, có chút xấu hổ đá đống tuyết nhỏ.
“Cậu dỗ trẻ con à.”
“Dỗ trẻ lớn.”
Ngay khi Yến Hảo thẹn quá hoá giận, cậu ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt thâm sâu dịu dàng của Giang Mộ Hành, thoáng cái mất đi khả năng nói, ngơ ngác nhìn hắn.
Giang Mộ Hành khẽ cười: “Chúng ta chụp hình với người tuyết nhé?”
Yến Hảo gãi cái mũi cóng đến đỏ, kéo khẩu trang lên, nhớ ra rằng phải chụp ảnh bèn kéo xuống cằm: “Ừ.”
.
Hôm ấy Giang Mộ Hành cầm chiếc mũ len của vợ, cùng cậu chậm rãi đi đến bạc đầu sau một năm, thực hiện nguyện vọng nọ vào mùa đông năm lớp 12 của cậu.
Đánh một dấu tick cho quyển sổ nhỏ trong lòng.
Những nguyện vọng còn lại, sau này thực hiện từng cái một.
Tối ấy Yến Hảo khoanh chân ngồi trên giường, ôm điện thoại chia sẻ với Dương Tùng Hạ Thuỷ về cảnh tuyết ở đại học A.
Lúc Yến Hảo hứng lên đi tắm, đám người trong nhóm lục tục trồi lên.
Anh zai Tống: Đậu má, đại học A không hổ là lão đại, cảnh mẹ nó tuyết còn có tiên khí hơn Khoa Đại bọn này.
Chị Hạ mài: Ghen tị tụi bây được chơi tuyết.
Anh zai Tống: Chỗ mày không rơi?
Chị Hạ mài: Rơi rồi, nhưng không thể ra ngoài chơi *khóc*
Anh zai Tống: *Xoa đầu xoa đầu*, sức khoẻ quan trọng, tuyết sang năm vẫn có.
Anh zai Tống: Lão Dương đâu? @Dương đại tiên.
Dương đại tiên: Làm gì vậy? Bố đang làm bài tập, mệt như chó đây này.
Anh zai Tống: Làm bài tập? Mi là ai? Sao lại nhập vào trong cơ thể người anh em của ta? Có ý định gì?
Dương đại tiên: Tao là bố mày.
Anh zai Tống: …
Chị Hạ mài: Tiêu òi, cáu òi *gặm hạt dưa*
Nhóm đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Dương Tùng mới có động tĩnh.
Dương đại tiên: Cảnh tuyết được đấy.
Dương đại tiên: Má, đứa nào đắp con người tuyết kia vậy, xấu vãi cả nồi.
Chị Hạ mài: @Giang.
Giang Mộ Hành đang đọc sách, nghe thấy điện thoại trên tủ đầu giường kêu, hắn cầm lên xem xem, cong ngón tay gõ vài cái.
Trong nhóm xuất hiện thêm một tin nhắn.
Giang: @Yến bunny.
Nhắn xong, Giang Mộ Hành với lấy điện thoại của Yến Hảo, hết sức bình tĩnh nhắn một câu.
Yến bunny: Xấu đâu, đẹp mà.
Dương đại tiên: Đệt, là Giang Mộ Hành đúng không?!
Giang Mộ Hành tìm icon trên điện thoại Yến Hảo, nhắn icon vả mồm cậu hay sử dụng với Dương Tùng nhất.
Dương đạt tiên: …!Đệt!
Chị Hạ mài: Là anh Hảo của chúng ta,
Anh zai Tống: +1.
Dương đại tiên: Haha, hai vị bạn nhỏ ở trên ơi, hai bọn mày đang chơi trò tao tung mày hứng IQ âm vô cực đấy à.
Giang Mộ Hành xem nhật ký trò chuyện trước đấy, tự nhận rằng mình đã học được tinh tuý của vợ, không để lộ sơ hở gì, xem chừng là cảm ứng nào đó giữa bạn thuở nhỏ với nhau, khó nắm bắt hơn so với hắn tưởng.
Phòng tắm truyền đến tiếng la của Yến Hảo: “Giang Mộ Hành, mau tới đây chà lưng cho tôi.”
Giang Mộ Hành đặt điện thoại xuống, mở ngăn kéo đầu giường ra.
Yến Hảo thúc giục: “Có ra đây không hả?”
Giang Mộ Hành lục lọi trong ngăn kéo: “Chờ một lát.”
Yến Hảo hô: “Phòng tắm vẫn còn bao.”
Nghe vậy, Giang Mộ Hành đóng ngăn kéo: “Đến đây.”
Ngoài cửa sổ trời băng đất tuyết, trong phòng tắm dạt dào nắng xuân.
(ノ≧∀≦)ノ ‥…━━━★ TOÀN VĂN HOÀN ★━━━━━━‥…ヽ(≧∀≦ヽ).