Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 93: Phiên Ngoại 3 Người Yêu Và Dấu Răng
Không phải cái gì Yến Hảo cũng không biết rồi dựa hết vào Giang Mộ Hành giảng giải cho cậu.
Trước tiên cậu sẽ tự mình làm.
Giang Mộ Hành ở bên cạnh đánh máy tính.
Tiếng gõ lạch cạch lạch cạch như bản nhạc tuyệt vời, móc tâm trí của Yến Hảo đi.
“Cậu làm xong hết bài tập rồi?”
“Ừm.”
“Không đọc sách?”
“Đọc rồi.”
“Đang làm thêm bài à?”
“…”
Giang Mộ Hành bó tay: “Tôi đang ra đề.”
Yến Hảo vốn tưởng hắn đang chơi nên hơi bất ngờ: “Gì cơ?”
Giang Mộ Hành gõ phím, ánh mắt rơi trên màn hình, nói ngắn gọn: “Làm thêm.”
Yến Hảo lẩm nhẩm: “Làm thêm?”
Một giây sau cậu phản ứng được, vội đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Mộ Hành, thò đầu nhìn máy tính.
Có hơn chục câu trắc nghiệm, đều là kiến thức lớp 12.
Công tắc ký ức của Yến Hảo bị bật lên, những tháng ngày ôn tập tuôn trào ngay trước mắt, có cảm giác như đã qua mấy đời.
Giang Mộ Hành nắm tay cậu, bụng ngón tay vuốt ve mu bàn tay cậu: “Cân bằng tâm lý chưa?”
Yến Hảo giả ngu: “Gì mà cân với chẳng không cân.”
Giang Mộ Hành thở dài: “Nếu cậu đang làm bài tập, tôi đang chơi máy tính…”
Yến Hảo lúng túng đến độ mặt đỏ bừng, quyết đoán bịt miệng Giang Mộ Hành, không cho hắn nói tiếp.
Giang Mộ Hành hôn lòng bàn tay cậu, cắn nhẹ hai cái.
Tay Yến Hảo run lên, hô hấp trở nên hỗn loạn dính ướt: “Tôi vẫn còn cả đống bài chưa làm xong.”
Giang Mộ Hành lấy tay cậu xuống: “Đi đi.”
Phong thái bình tĩnh thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra là đang trêu ghẹo người kia.
Có thể gọi là vua của làng nghiện còn ngại.
Yến Hảo: “…”
.
Bàn học rất lớn, đồ đạc nhiều nhưng không bừa bộn mà chỉnh tề.
Một khung hình đặt ở góc trái trên cùng, lồng bên trong là câu chuyện của ngày hè năm 2010.
Thiếu niên trong tấm hình hướng mặt về biển cả, cầm máy ảnh chụp mặt trời mọc, bóng hình trẻ trung mỏng manh hoà vào ánh sáng toả lan muôn phương.
Khung cảnh tươi đẹp ấy, vĩnh viễn đóng khung trong một ống kính khác.
Yến Hảo làm bài đến phát chán, cảm xúc tiêu cực chỉ vừa trồi lên chút đỉnh, cậu sẽ vô thức nhìn tấm hình, sau đó tìm thấy sơ tâm, rồi trân quý hiện tại khó kiếm.
Đặt tấm ảnh trong phòng làm việc quả là hành động sáng suốt.
Lúc Giang Mộ Hành giảng đề cho Yến Hảo, đôi khi Yến Hảo còn nhìn nó chốc lát.
Mặt bị bóp, Yến Hảo vô tội quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Giang Mộ Hành, mắc gì bóp tôi?
Ngòi bút Giang Mộ Hành gõ gõ giấy nháp.
Yến Hảo giật mình một cái, nịnh nọt ôm eo Giang Mộ Hành, cọ cọ vai hắn: “Cậu giảng tiếp đi.”
Giang Mộ Hành cầm lấy một quyển sách tài liệu, lật đến trang đã gấp nếp trước đó, đánh dấu câu hỏi.
Yến Hảo nhìn sang, cậu có dự cảm xấu, bên tai vang giọng Giang Mộ Hành: “Đây là một câu na ná câu nãy tôi vừa giảng cho cậu.”
Giang Mộ Hành nói: “Lát nữa cậu tự làm, luyện một chút.”
Yến Hảo không hó hé gì cả, nằm bò trên đùi hắn như chó chết.
Các phương pháp học toán ở cấp ba không còn thực hiện được nữa trên đại học.
Không thể vùi đầu cày đề, để hiểu được định nghĩa đã siêu khó, phải đọc nhiều hơn, một lần hai lần ba lần bốn lần, đọc như điên.
Biết khó còn đỡ, đáng sợ nhất là lâu lâu cũng chẳng biết nó có khó không.
Yến Hảo nhoài trên đùi Giang Mộ Hành dậy không nổi, dáng vẻ cứ như bị đời chịch đến mềm oặt.
Lần thi tốt nghiệp, toán cậu chỉ mất 3 điểm.
Hiện tại mọi thứ chỉ hiểu được lơ mơ.
Điểm an ủi duy nhất đó là, những người đạt điểm tối đa toán đợt thi đại học cũng không hiểu lắm về chứng minh định lý, ví dụ như Từ Mậu.
Giải tích đã giảng đến chương bảy, Từ Mậu vẫn kẹt ở chương năm.
Khi đi học Yến Hảo lia đại một vòng cũng có thể thấy một loạt biểu cảm “Giảng viên đang nói gì vậy” “Không hiểu” “Muốn chết” “Xong đời rồi” như sao chép nhau.
Không những ngành toán, năm nay toàn bộ khoa Khoa học đều phải quỳ mà đi, không chỉ có mỗi mình Yến Hảo, cậu vẫn còn nhiều bạn đồng hành khác.
Song chỉ có cậu có ông bạn trai cực kỳ trâu bò, đặt ra phương pháp học tập, bố trí kế hoạch ôn tập cho cậu giống như hồi cấp ba.
Trong đắng chứa ngọt, sao cũng phải nuốt xuống.
Bởi phần ngọt ấy chỉ thuộc về mình cậu, là của riêng, người khác không ai nếm được.
Yến Hảo lăn mặt trên đùi bạn trai, lăn qua lăn lại hai bên trái phải, nhõng nhẽo.
Giang Mộ Hành thấp giọng nói: “Ngồi dậy.”
Giọng Yến Hảo buồn buồn: “Cậu chờ tôi nghỉ tí thôi.”
“Cậu cho tôi nghỉ chút đi mà, câu đó đáng sợ dữ lắm, tôi cần xây dựng tâm lý một tẹo.
Không thì tay tôi sẽ run, không cầm nổi bút.”
“…”
Giang Mộ Hành xách cậu dậy.
Yến Hảo cụp mắt, tay vẽ vòng tròn trên ngực Giang Mộ Hành: “Tôi chỉ tự hỏi, sao bài tập về nhà chẳng có chút nước nào.”
Giang Mộ Hành đè tay cậu lại, không cho cậu châm lửa: “Có nước rồi, thì có thể tiêu hoá được mấy thứ trong chương đó không?”
“Không có nước không tiêu hoá được.”
*Editor: Tham khảo từ một bạn có vẻ là người Trung, thì “nước” ở đây giống khi người ta sản xuất ra các sản phẩm ví dụ như sữa, họ sẽ thêm nước vào để tăng lợi nhuận chứ không hoàn toàn là sữa 100%.
Có thể hiểu rằng trong đoạn này “không có nước” chỉ việc toàn bài khó.
Đây là ý kiến xem chừng hợp lý nhất đối với mình.
Yến Hảo phản bác, nhìn sang đồ ăn vặt trên bàn: “Tôi muốn ăn cái bánh quế kia.”
Giang Mộ Hành bóc cho cậu.
Yến Hảo sán lại gần tay Giang Mộ Hành, há miệng cắn một cái, mơ hồ nói: “Tuần này ra ngoài đi chơi đi.”
Giang Mộ Hành vân vê chiếc gáy trơn nhẵn của cậu: “Được.”
Tinh thần Yến Hảo tức khắc tỉnh táo, vui vẻ hôn Giang Mộ Hành.
Trước khi cậu lui về, Giang Mộ Hành khiến nụ hôn này sâu thêm.
Hôn một hồi, ghế của Yến Hảo đổi thành Giang Mộ Hành…
.
Bảy giờ sáng, Yến Hảo mơ màng trượt xuống giường, quỳ gối nằm nhoài bên giường, buồn ngủ đến độ không mở nổi mắt.
Tối qua cậu làm bài đến hơn hai giờ sáng, chưa bao giờ ôn tập trễ tới vậy.
Hơn nữa còn mơ thấy rằng mình vừa làm bài, vừa ăn Đại Giang, thật tình.
Giang Mộ Hành vào phòng, khom lưng kéo Yến Hảo: “Dậy.”
Yến Hảo tụt xuống.
Giang Mộ Hành buông tay cậu ra, cầm một cái khăn lông ướt trở về, thả xuống mặt cậu.
Sâu ngủ bị hơi lạnh bao trùm, chết sạch.
Yến Hảo ngồi thẳng dậy, qua quýt gãi mái tóc ổ quạ: “Đại ca, cậu cũng đi ngủ cùng một giờ với tôi, mà sao sáng vẫn bò dậy được hay vậy?”
“Năm bước.” Giang Mộ Hành ném khăn lông lên ghế, “Bỏ tay cậu ra, rút cánh tay khỏi đầu cậu, vén chăn lên, ngồi dậy, xuống giường.”
Miệng Yến Hảo giần giật.
“Đừng ngồi ngây ra đó, đi đánh răng rửa mặt.” Giang Mộ Hành ôm chăn mền đi phơi.
Yến Hảo ngửa đầu nhìn cửa sổ sát đất, ánh ban mai trải nguyên một tấm rèm.
Cậu duỗi cái lưng siêu mỏi, lại là một ngày mới.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Yến Hảo đứng dậy nghe điện thoại: “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?”
“Chuẩn bị ngủ.”
Giọng Nghê Thanh ấm áp: “Hảo Hảo, hôm nay con nhiều tiết không?”
Yến Hảo mở rèm cửa: “Kín tiết.”
Nghê Thanh thở dài: “Sao lần nào mẹ hỏi con cũng kín tiết vậy, có mệt không con?”
Yến Hảo là một người theo khuôn sáo tốt khoe xấu che.
“Vẫn ổn, mẹ à, mẹ gọi ngay đúng lúc thôi, không phải ngày nào con cũng kín tiết đâu.
Chiều mai chỉ có hai tiết đầu, có thể chơi.”
Nghê Thanh nói: “Vậy con với Tiểu Giang đi ra ngoài một chút.”
Yến Hảo ngáp: “Định đi.”
Nghê Thanh dừng một lát: “Hai đứa con vẫn còn tốt chứ?”
Yến Hảo quái lạ nói: “Mẹ, lần trước gọi điện mẹ cũng hỏi chuyện này, có phải đã nghe đồn gì không?”
“Mấy đứa đã ở bên nhau hơn một năm, thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.”
Nghê Thanh dừng lại, tựa hồ là đang sắp xếp từ ngữ, lo làm tổn thương con trai.
Yến Hảo mau chóng hiểu được hàm nghĩa của câu nói kia.
Bình thường mà nói, một đoạn tình cảm kéo dài hơn một năm nửa năm, có vài thứ sẽ phai nhạt, giảm bớt, thậm chí biến mất không còn tăm hơi.
Mà có vài thứ sẽ dần lộ ra, bày ra giữa hai người, chia cắt con tim yêu thương nhau.
Tình cảm cần phải được bồi đắp vun vén.
“Hảo Hảo,” Nghê Thanh nhu hoà nói, “mẹ lại hỏi con, không phải vì không tin tưởng con, mà là bởi cảm thấy lần trước là lần trước, lần này là lần này.
Ngay cả hôm nay và hôm qua còn không giống nhau mà, đúng chứ.”
“Mấy đứa bước vào một giai đoạn mới, người và sự vật trong đại học hết thảy đều mới toanh, tâm thái và tam quan nhất định sẽ có thay đổi.
Mẹ không ở bên cạnh con, không biết tình hình cụ thể của con, nên sẽ suy nghĩ nhiều.”
Nghê Thanh không chờ con trai phản ứng đã tự mình kết thúc: “Mẹ đang tuổi mãn kinh, bắt đầu lải nhải, con nghe vậy thôi là được.”
Yến Hảo gãi mặt: “Vậy không nhắc lại lần trước nữa, con nói lần này thôi.
Con và Giang Mộ Hành vẫn rất tốt, mặc dù có cãi nhau, nhưng ổn thoả rất nhanh.”
“Với tư cách là người từng trải, mẹ vẫn nên cho con chút lời khuyên.” Nghê Thanh nói, “Bớt phàn nàn, bớt chê bôi, phải thấu hiểu, phải bao dung, phải học cách đặt mình trong hoàn cảnh của người khác.”
Yến Hảo cười cong con mắt: “Mẹ, con cảm giác trước đây mẹ cho rằng con và Giang Mộ Hành đi không xa, nên cũng không xem trọng cho lắm.
Sao giờ lại bắt đầu giúp đỡ bọn con rồi?”
Giọng điệu Nghê Thanh trở nên nghiêm túc: “Thằng nhỏ Tiểu Giang tốt thật, mẹ càng nhìn càng vừa ý.
Nếu thằng bé đã vào cửa nhà chúng ta rồi, vậy thì không thể để nó đi.”
Yến Hảo: “…”
.
Lúc ăn sáng, Yến Hảo rút hai cái chân ra khỏi dép lê, một trái một phải đặt trên mặt dép của Giang Mộ Hành, giẫm lên hắn, kể đôi ba câu về nội dung cuộc gọi.
“Mẹ tôi khen cậu.”
Giang Mộ Hành tiếp tục ăn bánh bí ngô, nét mặt không có cảm xúc trập trùng gì.
Yến Hảo dùng ngón chân cọ bắp thịt cẳng chân hắn: “Phản ứng này của cậu là ý gì đấy?”
“Một ý,” Ngữ điệu Giang Mộ Hành đều đều, “xấu hổ.”
“Phụt.”
Yến Hảo phun cháo.
Giang Mộ Hành như không hề có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh ăn cháo ăn bánh.
Yến Hảo ngượng ngùng, liếc hắn một cái, rồi lại liếc một cái.
“Không cần nhìn tôi.” Giang Mộ Hành gắp trứng xào cà chua ăn, “Phun cháo mà thôi, không sao, nước miếng của cậu ngày nào tôi chẳng ăn.”
Yến Hảo thoắt cái mặt đỏ xuống tận cổ, xương quai nhanh còn vương lớp hồng nhạt.
Giang Mộ Hành ngước mắt: “Cho tôi.”
Mắt Yến Hảo sáng lên ngay chốc lát: “Bây giờ? Trên bàn?”
Giang Mộ Hành đối diện với cậu, bờ môi mỏng mấp máy, phun ra mấy chữ: “Tôi đang nói bát.”
Yến Hảo nghẹn họng một hồi: “…!À.”
Giang Mộ Hành nhận cái bát cậu đưa tới, hết sức bình thản đến một câu: “Mau ăn đi, trước khi đi học làm một lần.”
Yến Hảo hờn dỗi: “Không làm.”
Giang Mộ Hành cong ngón tay gõ bàn ăn: “Ngay tại đây.”
Eo Yến Hảo mềm nhũn, chẳng hờn mấy nữa: “Bát cháo đâu, mau múc cho tôi, mau mau mau.”
Thấy Giang Mộ Hành vẫn không nhúc nhích, cậu bèn liếm môi cười: “Tình yêu à, hãy trân trọng thời gian, bắt đầu từ tôi và cậu.”
“…”
.
Đại học A nhân tài đông đúc, khoa Khoa học thì càng gió tanh mưa máu, sự khắc khổ nỗ lực không dễ thấy như hồi cấp hai, cấp ba, chủ yếu là so đo thiên phú.
Học bá cấp ba trở thành học sinh kém dưới xu thế khó bề ngăn cản.
Học thần vẫn là học thần.
Giang Mộ Hành không làm lớp trưởng, trong kế hoạch đại học không có chức vị và trách nhiệm ấy.
Nhưng sức ảnh hưởng của hắn trong lớp vẫn rất lớn như cũ.
Tồn tại như một nhân vật trung tâm.
Có việc, bí thư chi đoàn không tìm lớp trưởng mà tìm Giang Mộ Hành, dạo này còn càng chăm tìm hơn.
Trên bục giảng, giảng viên nói chuyện cùng Giang Mộ Hành, bí thư chi đoàn sán tới, mặt cười tươi như hoa.
Yến Hảo dựa vào ghế xoay bút, mắt lườm bục giảng, cắn viên kẹo trái cây vang răng rắc.
Ánh mắt Từ Mậu dõi theo chuyển động của cây bút giữa ngón tay cậu: “Cái cửu cung bát quái đồ ngoài cây bút này ngầu phết.”
Yến Hảo không quan tâm: “Tạm được.”
Từ Mậu hiếu kỳ nói: “Tôi có thể xem không?”
Yến Hảo ngước mắt.
Từ Mậu bị cậu nhìn, có cảm giác sợ hãi: “Không được cũng không sao, tôi chỉ…”
Chưa dứt lời, Yến Hảo đã quăng bút cho cậu ta.
Từ Mậu đón cây bút, kinh ngạc bật thốt: “Thực sự là vẽ tay à, mua đâu thế? Taobao hả?”
Yến Hảo nói: “Sạp vỉa hè.”
Từ Mậu không tin.
Yến Hảo không nhiều lời, cậu mở sách, Từ Mậu “Ồ”: “Cậu làm được câu này?”
Sự chú ý của Từ Mậu chuyển từ cửu cung bát quái đồ lên câu hỏi.
Cậu ta chổng mông nằm sấp trên bàn Yến Hảo: “Làm thế nào? Mau giảng tôi tí đi.”
Yến Hảo viết lời giải trên giấy, giọng điệu tuỳ tiện đề cập tới: “Nghe bảo bí thư chi đoàn có bạn trai.”
Từ Mậu mờ ám nháy mắt: “Muốn theo đuổi?”
Yến Hảo nhoẻn khoé môi, như cười như không: “Hóng hớt chút thôi.”
“Tôi biết một chút về chuyện này.” Từ Mậu nói, “Cô ấy và người yêu bắt đầu hẹn hò từ cấp ba, gắng gượng vượt qua kỳ thi đại học rồi nguyên khí đại thương, sau đó lại phải đến nơi đất khách quê người, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, nên gần đây đã chia tay.”
Ngòi bút Yến Hảo chọc thành lỗ nhỏ trên giấy: “Chính miệng cô ấy nói cậu biết?”
“Đồn ra hết rồi, không phải bí mật gì.”
Từ Mậu đè thấp giọng: “Số nữ sinh lớp ta còn ít hơn cả lớp tôi hồi cấp ba, ai nấy đều là bảo vật.
Vẻ ngoài đẹp ấy à, vẫn chưa đủ đô, phải trông như một công chúa, giống bí thư ấy, được nhận cả đống sự chú ý.”
“Nói như này này, trong chương trình tắt đèn sau nửa đêm, cô ấy xếp đầu bảng chủ đề nói chuyện.”
Yến Hảo siết chặt bút: “Vậy nên cô ấy thật sự độc thân?”
Từ Mậu không chú ý tới ánh mắt u ám dần của cậu: “Một người có đang quen ai không, có thể nhìn ra được.”
Yến Hảo nhẹ nhàng thả một câu: “Vậy cậu có thể nhìn ra rằng Giang Mộ Hành có người yêu không?”
Từ Mậu không dám tin há to mồm: “Giang Mộ Hành có người yêu?”
Ý rõ rành rành, hoàn toàn không nhìn ra.
Ngoài ra, phản ứng của Từ Mậu còn để lộ việc người khác cũng không nhìn ra, chưa từng nghe ai nói về chuyện này cả, bằng không sẽ chẳng giật mình như thế.
Nói cách khác, tất cả mọi người đều cho rằng Giang Mộ Hành không có người yêu.
Yến Hảo không trả lời câu hỏi của Từ Mậu, cậu cau mày bóc hai cục kẹo đút vào miệng, cúi đầu tiếp tục giải bài.
Từ Mậu đắm chìm trong tin tức siêu khủng, lải nhải không chịu yên, không quá tin rằng đây là thật.
Có thể người bạn có quan hệ thân thiết nhất với Giang Mộ Hành chính là Yến Hảo, vì hai người học cùng trường cấp ba, lại thuê chung phòng bên ngoài.
Nguồn của thông tin có độ tin cậy không thể xem thường.
Vả lại, Yến Hảo đã có chủ, nhẫn đeo trên ngón áp út, chắc là người ở vùng khác.
Ngoại trừ chiếc nhẫn này ra thì không để lộ gì khác.
Nếu Giang Mộ Hành có người yêu, thì với tính cách không thể hiện cảm xúc của hắn, không phải không có khả năng giấu kỹ hơn.
Từ Mậu đáng thương, không đọc nổi đề bài nữa, tâm tư đặt cả vào hóng hớt.
.
Yến Hảo chẳng ừ hử gì giải hết bài, rồi cầm điện thoại đứng dậy ra ngoài, nhắn tin cho Giang Mộ Hành.
– Ra đây.
Giang Mộ Hành hồi âm rất nhanh
– Cậu đi đâu?
Yến Hảo không dừng bước rời khỏi lớp, răng cắn kẹo, nhanh chóng nhắn một tin.
– Đến nhà vệ sinh tìm tôi, bây giờ, lập tức.
Thấy tin nhắn, Giang Mộ Hành chào hỏi với giảng viên rồi đi.
Cô nàng bí thư chi đoàn định kéo áo hắn.
Khi tay vươn đến không trung thì bị ánh mắt lạnh lùng của hắn doạ cho cứng đờ.
“Sắp vào lớp rồi, cậu đi đâu thế?”
Giang Mộ Hành sải bước xuống bục giảng, thân hình cao lớn lại gấp gáp, lướt qua lớp học như một cơn gió.
Không ai sẽ ngờ rằng hắn vội vàng như vậy, là để đi dỗ vợ.
.
Lúc Giang Mộ Hành quay về phòng học, nơi yết hầu xuất hiện một dấu răng, mới vừa ra lò, rướm máu.
Còn có dấu vết bị mút.
Vị trí kia đã thân mật lại bá đạo.
Thế là chuyện Giang Mộ Hành đã có người yêu được truyền ra, không hề có điềm báo trước, đánh cho những người yêu mến đang ấp ủ dự định trở tay không kịp, đồng thời hoài nghi nhân sinh.
Ai nấy đều biết được người yêu hắn miệng nhỏ, răng đều, dục vọng chiếm hữu mạnh, công khai chủ quyền rất dữ dằn.
Và, được nuông chiều, coi trời bằng vung..