Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 90
Yến Hảo rất thích một ca sĩ nọ, khi có thời gian, cậu sẽ đi xem concert, bình thường đều rủ theo Dương Tùng, thi thoảng còn rủ Hạ Thuỷ đi chung.
Cõi lòng biến hoá từ “Cuối cùng cũng được gặp thần tượng ngoài đời thật” “High các kiểu”, sang “Mịa nó mệt mỏi vãi” “Sao vẫn chưa bắt đầu”, lại đến “Đứng không nổi, kệ vậy, kiếm chỗ ngồi đại đi” “Sau này không đi xem trực tiếp nữa”.
Cuối cùng khi thần tượng bước ra, thanh máu hồi đầy, xúc động khóc như mưa, lần sau vẫn muốn tự hành mình.
Yến Hảo rất rõ mọi quy trình ở buổi diễn trực tiếp, có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn chờ đến đau lưng, cộng thêm việc dẫn theo cậu bạn trai là tâm điểm của chú ý, nên tâm trạng có phần u sầu.
Đáng lẽ vé của họ là vé đứng, nhưng chỉ cần Giang Mộ Hành kéo khẩu trang xuống, bốn phía sẽ xôn xao như có ngôi sao tới.
Hơn nữa dù hắn không lộ mặt, đôi khi vẫn sẽ có người ngó sang.
Thân hình và dung mạo không giấu được, vừa nhìn đã biết là một anh chàng siêu siêu siêu đẹp trai.
Yến Hảo nhịn rồi lại nhịn, phiền đến cực độ, cậu gọi thẳng cho một nhân viên cấp cao của tổ chương trình.
Một nhân viên công tác chạy đến rất nhanh, dẫn bọn họ lên hầu hai.
.
Buổi diễn bắt đầu, trường quay như một cái chảo đun lửa nhỏ suốt mười mấy hai mấy tiếng, nước đột ngột bắn tung, không ngừng sôi trào.
Những món đồ cổ vũ đủ màu sắc đủ hình dạng đều đang được khua qua khua lại.
Yến Hảo nằm sấp trên lan can, nhàm chán lia nhanh lầu một, bỗng bắt gặp một bóng người quen thuộc, cậu sửng sốt.
“Hình như tôi thấy bạn gái cũ của anh Tự.”
Cậu thò đầu xuống lầu dưới, nửa người đều nhoài ra, Giang Mộ Hành kéo cậu về.
Yến Hảo không bị cận, nhưng trường quay quá đông người, ánh sáng lại không rõ, cậu không chắc chắn lắm: “Cậu mau nhìn giúp tôi xem có đúng không?”
Giang Mộ Hành nắm cánh tay cậu, không cho cậu lộn xộn: “Không liên quan đến chúng ta.”
Yến Hảo do dự hỏi: “Họ quay lại rồi sao?”
Giang Mộ Hành lắc đầu.
Yến Hảo “À”, không hỏi nữa.
Có lẽ bạn gái cũ của Hoàng Tự cảm giác mình đã thật lòng yêu y và gửi gắm hết thảy thanh xuân cho y nên muốn đưa mắt nhìn y debut, chứng kiến thời khắc quan trọng ấy?
Lầu hai có một vài phòng nghỉ, cấm khán giả đi lên, chỉ có bóng dáng nhân viên công tác vội vàng lướt qua, tạo nên độ tương phản lớn với lầu một chật kín đầu người.
Yến Hảo cởi mũ lưỡi trai, gãi tóc mấy cái: “Phải phát sóng hết hai tiếng, lầu hai không có chỗ ngồi, tôi không đứng nổi.”
Giang Mộ Hành đến một câu: “Vậy thì ngồi xuống đất.”
Yến Hảo xoay người dựa vào lan can, giày đụng chân Giang Mộ Hành: “Cậu không sợ tôi làm cậu mất mặt hả?”
Giang Mộ Hành không ngó ngàng.
Yến Hảo tiếp tục ghẹo hắn: “Bạn trai lôi thôi lếch thếch ngồi dưới đất, chẳng hề bận tâm đến chuyện vệ sinh, không có hình tượng chút nào, cậu mất mặt biết bao.”
Mặt Giang Mộ Hành hiện vẻ trầm tư: “Quả thực.”
Yến Hảo trừng mắt.
Giang Mộ Hành búng trán cậu.
Yến Hảo lấy tay bụm trán: “Mắc gì búng tôi?”
Giang Mộ Hành nói: “Nghe tiếng nước.”
Nửa ngày Yến Hảo mới phản ứng được, Giang Mộ Hành đang khịa cậu đầu óc nước vào.
“Tối tôi không cho cậu làm nữa.”
Giang Mộ Hành phun ra một chữ: “Được.”
Yến Hảo nổi cáu, xoay gáy về phía hắn.
Như một bạn nhỏ mẫu giáo cãi nhau với bạn mình, nói “Tui bo xì cậu”.
Giang Mộ Hành đặt tay lên vai Yến Hảo.
Yến Hảo lưu luyến lực và nhiệt độ ấy nên không cam lòng gạt ra, ngoài miệng lạnh lùng nói: “Tôi đang giận.”
Giang Mộ Hành bóp vai cậu, hững hờ vuốt khẽ: “Ừm.”
Lầu dưới quá ồn ào, Yến Hảo dựng thẳng lỗ tai, rồi sao? Không dỗ dành chỉ muốn cho qua?
Hơi thở ấm áp của Giang Mộ Hành phả vào tai Yến Hảo: “Tối tôi cho cậu ở trên.”
Toàn thân Yến Hảo chấn động, hoài nghi rằng mình nghe lầm, thật không vậy? Với cơ thể và thể lực của cậu, ở trên…!đè Giang Mộ Hành? Đè kiểu gì? Hình ảnh tưởng tượng ra không hài hoà cho lắm.
Tông giọng trầm thấp của Giang Mộ Hành vang bên tai: “Cậu cưỡi tôi.”
Yến Hảo: “…”
.
Sân khấu chương trình rất đẹp, bỏ ra một đống tiền.
Không lâu sau khi người chủ trì đọc quảng cáo, Hoàng Tự đi theo các thí sinh khác của trận chung kết tiến lên sân khấu.
Y không tuỳ tiện như trên xe, tóc tai và quần áo đều đã được chăm chút, thân hình hết sức chuẩn, đẹp trai cực kỳ.
Nhưng vẫn để lộ cảm giác mệt mỏi.
Yến Hảo vừa định nói chuyện thì bị giật mình bởi tiếng gào thét ở lầu dưới.
Những khán giả kia điên cuồng hô tên thí sinh mình ủng hộ, những âm thanh ấy đan xen nhau, tra tấn màng nhĩ.
“Rất nhiều người hô anh Tự.”
Giang Mộ Hành mở một túi bánh quy có nhân: “Ăn chút.”
Miệng Yến Hảo giật giật: “Lúc này ai mà còn tâm trạng ăn cái gì?”
Giang Mộ Hành cầm một cái đút vào miệng cậu: “Chúng ta.”
Yến Hảo im lặng.
Vòng đấu đầu tiên là năm loại một, các thí sinh mỗi người hát một bài, khán giả trước màn hình tivi bỏ phiếu bình chọn, quyết định dựa theo thời hạn cuối cùng.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành không quan tâm các thí sinh khác, họ nghe Hoàng Tự hát xong, biết số phiếu và xếp hạng, chắc chắn là rất an toàn bèn đi tìm phòng nghỉ.
Bản nhạc quen thuộc vang lên ở lầu dưới, là “Giữa mùa xuân”, có một thí sinh chọn bài này.
Đêm hội mùa xuân năm ngoái cũng có bài hát này, khi ấy Yến Hảo đi theo giai điệu hát đoạn điệp khúc, ghé bên vai Giang Mộ Hành nhìn gò má của hắn.
Rồi Yến Hảo bị Giang Mộ Hành bịt mắt.
Sau đó nữa, bọn họ ôm hôn trên ghế sofa, triền miên, mãi cho đến khi tiếng chuông gõ mừng năm mới và bánh pháo vang lên.
Như mới chỉ ngày hôm qua.
Yến Hảo ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra làm mới: “Độ hot của anh Tự cực kỳ cao.”
Giang Mộ Hành ngồi ở bên, ánh mắt nhìn lướt phòng nghỉ.
Yến Hảo xáp xáp vào Giang Mộ Hành: “Cậu tạo Weibo chưa?”
Giang Mộ Hành cúi đầu hồi âm tin nhắn.
“Tôi vẫn chưa.” Mặt Yến Hảo hồng hào, “Nào về tạo cùng nhau, đặt một cái tên cặp không nhìn ra là tên cặp.”
Giang Mộ Hành chống đầu nhìn cậu: “Tuỳ cậu.”
“Hiện tại không nhiều người dùng Weibo, còn có Wechat nữa, đều không có ai biết.”
Yến Hảo mò trang web: “Sang hai năm nữa, nó bắt đầu phổ biến…”
Còn chưa dứt lời, đã có một tiếng hát rách họng, quên hết tất cả vang lên: “Nếu có một ngày, tôi lặng lẽ rời đi -“
Giang Mộ Hành đang nghĩ ngợi thì bị âm thanh này kích thích cho huyệt thái dương đập mạnh một phát.
Yến Hảo ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: “Tôi hát vẫn được nhỉ?”
Giang Mộ Hành ngậm miệng không nói.
Yến Hảo không buông tha, nhất quyết muốn Giang Mộ Hành tung hoa hồng cho: “Sao ấy nhỉ? Hồi học cấp hai, vào học kỳ hai lớp 7, tôi còn từng cùng Dương Tùng tham gia cuộc thi ca hát do cửa hàng tổ chức đấy, thậm chí giật giải thưởng nữa cơ.”
Giang Mộ Hành nghiêng mặt qua: “Giải xuất sắc.”
Yến Hảo đần ra.
Giang Mộ Hành sửa sang cổ áo sau của cậu: “Cũng gọi là giải khuyến khích, ai dự thi đều có.”
Khoé môi Yến Hảo cong lên: “Nhạt nhẽo.”
Bên ngoài cửa vô cùng ầm ĩ, hai thiếu niên bên trong lại chẳng bị nhấn chìm trong bầu không khí ấy, vẫn là thế giới nhỏ của hai người họ.
Yến Hảo kiềm không được: “Có camera không? Tôi muốn hôn cậu.”
Giang Mộ Hành: “Có.”
“Lừa tôi hả.”
Yến Hảo tiến đến trước mặt Giang Mộ Hành, vừa định hôn hắn thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng gõ cửa.
“Tiểu Giang, Tiểu Hảo, mấy đứa ở trong hả?”
Nhận được lời đáp, Hoàng Tự bèn đẩy cửa vào.
Y đã thay bộ quần áo khác, áo sơ mi trắng đơn giản già giặn và quần tây dài đen, hẳn là trang phục cho trận tiếp theo.
Yến Hảo chăm chú nhìn đôi chân dài được quần tây ôm lấy của y.
Giang Mộ Hành cau mày.
Trong giây lát đó, căn phòng nghỉ ngập tràn mùi giấm.
Yến Hảo mãi mới phát hiện ra, nhỏ giọng kề tai hắn nói: “Cậu mặc quần tây là gợi cảm nhất.”
Sắc mặt Giang Mộ Hành dịu bớt.
Yến Hảo biết Hoàng Tự có thể tìm đến đây chắc chắn là vì Giang Mộ Hành báo vị trí, nhưng cậu vẫn có chỗ không hiểu: “Anh Tự, anh đến làm gì, không cần chuẩn bị đấu tiếp sao?”
“Chuẩn bị xong từ sớm rồi.”
Hoàng Tự xắn ống tay áo sơ mi lên mấy tấc, điệu bộ tựa hồ hoàn toàn thả lỏng: “Thế nào?”
Yến Hảo giơ ngón tay cái.
Giang Mộ Hành quen biết với Hoàng Tự tương đối lâu, biết rõ thực lực của y: “Phát huy như thường.”
“…” Hoàng Tự giật giật khoé môi, “Mẹ nó, có không ít ngôi sao tới.”
Yến Hảo không để ý tới trường quay lắm.
Từ các trang tin tức, cậu biết rằng có vài cái tên đình đám trong giới nghệ sĩ được mời tới, tổ chương trình rất giàu.
“Anh Tự, sao ban nãy anh không hát nhạc rock, sở trường của anh?”
“Hát ngán rồi, tối nay muốn đột phá bản thân.”
Hoàng Tự hàn huyên với hai thằng em chưa bao lâu thì nhắm mắt lại, không nói nữa.
Không căng thẳng là giả.
Y chạy tới đây, chỉ vì muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi chốc lát.
.
Trận chung kết, những bài Hoàng Tự hát đều là nhạc y tự sáng tác.
Mỗi ca khúc là một câu chuyện, nhân vật chính có khi là bản thân, có khi là bạn bè, cũng có khi là người lạ ven đường.
Y vượt qua từng ván đấu một, cuối cùng lúc tranh quán quân và á quân, y hát bài “Sa Loa”.
Hát xong, âm thanh dưới sân khấu la điếc tai, rồi ngày càng trật tự, liên tiếp hô từng tiếng một: “Hoàng Tự!” “Hoàng Tự!” “Hoàng Tự!”
Như thể đây không phải trận chung kết, mà là concert của Hoàng Tự, sân nhà.
Hoàng Tự vác guitar đứng dậy, những nỗi niềm thấp thỏm trong tâm đều tụt về số không, y điềm tĩnh như chẳng hề đoái hoài.
Yến Hảo ở lầu hai nhìn xuống sân khấu, ấn đường sốt ruột nhăn lại: “Anh Tự sẽ về nhất đúng không?”
Giang Mộ Hành không lên tiếng.
“Tổ chương trình sẽ không nhúng tay vào phiếu bầu chứ?” Yến Hảo nói một mình, “Công ty đằng sau anh ấy không lớn, tôi sợ không bảo vệ nổi anh ấy.”
“Chỉ có điều hiện tại đang phát sóng trực tiếp, hậu kỳ không thể cắt xén.
Ai hot thấy rất rõ rệt, không làm giả được.”
Giang Mộ Hành vỗ nhẹ lưng cậu: “Đừng cắn môi.”
Tim Yến Hảo đập thật nhanh.
Hoàng Tự là một người bạn quan trọng của Giang Mộ Hành nên cậu cũng để tâm tới.
Thật lòng mong Hoàng Tự có thể đánh thật đẹp trong trận chiến đầu tiên ở giới giải trí, bắt đầu hành trình một cách suôn sẻ.
Số phiếu bắt đầu xuất hiện trên màn hình lớn, không ngừng tăng lên, ba chữ số, bốn chữ số, năm chữ số…
Bầu không khí hồi hộp lan đến lầu hai, Yến Hảo nín thở, nhìn chằm chằm số phiếu của Hoàng Tự.
Giang Mộ Hành cũng nhìn vào đấy, bọn họ đều không nói chuyện, đang đợi số phiếu dừng.
Khoảnh khắc số phiếu dừng lại, trường quay yên tĩnh một hai giây, rồi hò reo điên cuồng khàn cả giọng.
Hoàng Tự cúi mình với khán đài, duy trì tư thế cảm ơn, cảm kích ấy, mãi vẫn không đứng thẳng dậy.
Hình ảnh phối thêm với những cây lightstick vẫy kịch liệt và tiếng hò hét mang tới một sự chấn động không thể nghi ngờ, Yến Hảo có phần xúc động.
Cậu vô thức đi tìm bạn gái cũ của Hoàng Tự dựa theo phương hướng trước đó.
Cậu tìm được cô nhưng không thấy rõ nét mặt, có vẻ là đang lau nước mắt.
Yến Hảo còn phát hiện rất nhiều fan hâm mộ của Hoàng Tự cũng khóc, cậu không khỏi bùi ngùi.
Trên đài dưới đài, người nổi tiếng và người bình thường, ngôi sao và fan, ước mơ và người theo đuổi ước mơ.
Hai thế giới, hai cuộc sống.
Yến Hảo không nhịn được nghĩ thầm, nếu Giang Mộ Hành từng vì khoản nợ kếch xù trên người mà không thể gượng dậy, buộc phải khuất phục trước hiện thực và kế sinh nhai, hoặc không thể chống lại sự cám dỗ mà chấp nhận chọn con đường tắt ông trời thưởng cho, cất bước tiến vào giới giải trí.
Thì với ngoại hình, trí tuệ vô cùng phát triển và khả năng tự kiềm chế, độ trưởng thành khác hẳn với bạn đồng trang lứa của Giang Mộ Hành, cùng với khí chất gợi cảm cấm dục trong bộ quần áo chỉnh tề, có thể tưởng tượng sẽ đi được đến đâu.
Giang Mộ Hành mà làm ngôi sao, Yến Hảo nhất định sẽ theo đuổi hắn ở khắp mọi nơi trên cả nước, trở thành một phần trong số những fan hâm mộ đông đảo của hắn.
Nhưng cũng chỉ là fan hâm mộ.
Khi Yến Hảo hoàn hồn, cậu đã nắm lấy tay Giang Mộ Hành, nắm rất chặt, móng tay đâm vào trong da thịt của hắn, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Cũng may, may thay.
.
Vào nửa đêm hôm đó, Hoàng Tự uống rượu trong phòng khách sạn cùng Yến Hảo và Giang Mộ Hành.
Y say rồi khóc.
Không phải im lặng khóc, là gào khóc.
Biết đâu là vì đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, biết đâu là vì đã gánh vác áp lực rất lớn.
Nội tâm ngột ngạt trong suốt khoảng thời gian dài, bởi lý do thể diện, tôn nghiêm, lập trường mà chẳng để lộ chút nào.
Giờ rượu vào thì chẳng đè nén nữa mà giải phóng hết ra ngoài.
Hoàng Tự khóc thật lâu, khóc xong thì nằm ngủ trên ghế sofa.
Yến Hảo nhặt lon nước dưới đất: “Cách sống mà anh Tự đổi sang, mệt mỏi hơn so với trước kia.”
“Vả lại ca hát trong quán bar cũng tự do hơn làm ngôi sao rất nhiều.”
“Làm ngôi sao, mỗi lời nói hành động đều bị đặt dưới kính lúp, phải bị giải mã quá đà, thậm chí không thể giải thích.
Ngoại trừ fan, bạn bè và người nhà, ai buồn quan tâm thật giả về người khác, chỉ muốn hóng chuyện thôi.”
Giang Mộ Hành đặt thùng rác xuống trước mặt cậu: “Mọi thứ đều có hai mặt.”
Yến Hảo ném mấy lon nước vô: “Cũng phải.”
Một giây sau cậu giật mình: “Vậy nếu chiếu theo ý của cậu thì, hai ta yêu đương cũng có mặt xấu?”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo không buông tha: “Mặt xấu ở đâu?”
Giang Mộ Hành đứng dậy: “Đi liên hệ lễ tân, bảo họ mang ga giường lên.”
Yến Hảo túm quần hắn: “Cậu nói rõ ràng xem.
Cậu hẹn hò với tôi, đối với cậu thì cái nào là chỗ tệ?”
Ngữ điệu Giang Mộ Hành bình thản nói một điểm: “Tự chủ trở nên kém.”
Yến Hảo nghẹn họng.
Giang Mộ Hành nhìn cậu giây lát, khom lưng kéo cậu dậy: “Quá nhiều chỗ lợi, chỗ tệ không đáng kể.”
Yến Hảo hỏi đến nghiện: “Vậy việc tôi vào cùng một đại học với cậu thì sao? Chỗ tệ là gì?”
Thái dương Giang Mộ Hành mơ hồ động đậy.
Rốt cuộc Yến Hảo cũng tìm thấy lương tâm, quyết định tha cho bạn trai: “Hỏi kiểu này thì cứ như phải lôi hết chuyện ra suy nghĩ một lượt ấy, rườm rà quá.
Được rồi được rồi, không hỏi nữa.”
Giang Mộ Hành thở ra một hơi, nếu thật sự hỏi tiếp, đêm nay e là không có cách nào ngủ.
.
Sau khi trở về thành phố T, Yến Hảo gọi điện thoại cho một trợ lý của ba cậu, nhờ đối phương tìm người dọn vệ sinh nhà cậu một chút và chuyển nhà.
Không quá hai ngày, Yến Hảo rời chung cư, dẫn Giang Mộ Hành về nhà.
Cả cấp ba cậu chỉ về có hai ba lần, trong nhà cực kỳ quạnh quẽ, cậu không thích.
Lần này tâm trạng Yến Hảo rất khác biệt, trước khi đến thành phố A báo danh, cậu chỉ muốn rúc trong nhà với Giang Mộ Hành.
Bọn họ sẽ tạo nên thật nhiều hồi ức tươi đẹp.
Gần như là vào khoảnh khắc quành xe vô đường gạch, hướng đến giữa sườn núi, Yến Hảo chẳng chờ về nhà thêm nổi nữa, hận không thể cõng Giang Mộ Hành bay về.
Trợ lý là một chị gái hơn hai mươi tuổi vô cùng dịu dàng.
Cô giúp cậu chủ nhỏ xách đồ vào biệt thự, gọi thiếu niên còn lại ra vườn hoa, lễ độ dặn dò đôi lời mới đi.
Giang Mộ Hành nhìn một góc hoa dâm bụt nở rộ trong vườn.
“Nhìn gì thế?” Yến Hảo bước ra khỏi phòng khách, đi được mấy bước thì bắt đầu chạy, thoải mái nhảy lên lưng Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành vỗ vỗ cái chân bám trên lưng: “Nóng, buông lỏng ra chút.”
Yến Hảo chẳng những không buông lỏng mà còn quấn chặt hơn, lầm bầm: “Buông ra thì tôi rớt xuống mất.”
Mặt trời chói chang, hơi lạnh trong núi chưa kịp tụ lại đã bị nuốt chửng.
Cánh tay ôm cổ Giang Mộ Hành của Yến Hảo ẩm ướt dinh dính, nhưng cơ thể vẫn dán vào như con rùa.
Giang Mộ Hành bị cậu quấn mà người đổ mồ hôi, quay đầu trở về phòng khách.
Trong biệt thự sạch bóng không hạt bụi, phong cách trang trí lộng lẫy rộng rãi, vật dụng bài trí đều là hàng cao cấp, đâu đâu cũng thấy tranh chữ của danh nhân và đồ vật quý giá.
Hành lý và thùng giấy được đặt trên sàn nhà, đang chờ để sửa sang chỉnh lý.
Yến Hảo để Giang Mộ Hành cõng cậu từ lầu một lên đến lầu bốn, rồi lại xuống dưới lầu một, phòng ngủ phòng chơi game…!Trong phòng ngoài phòng, dạo quanh toàn bộ một lượt.
Bình thường khu biệt thự đều nằm ở vùng ngoại ô, cách xa thành thị.
Cảnh vật thanh nhã tịch mịch, là cuộc sống mà kẻ có tiền muốn cảm ngộ.
Tuy nhiên, căn của Yến Hảo vẫn ở trong thành phố, vị trí giữa sườn núi, dựa vào núi sông non nước, cảnh sắc hết sức đẹp đẽ.
Tại nơi đây, giao thông vô cùng thuận tiện, có thể quan sát thành phố T sầm uất mà không bị dính tiếng ồn ào, tĩnh lặng giữa xô bồ.
Giang Mộ Hành đứng trên ban công, trong tầm mắt là hoa tươi cỏ xanh.
Yến Hảo cắn cổ Giang Mộ Hành, nghiến răng: “Ban ngày thì thấy đẹp, buổi tối thì rất kinh khủng.”
“Cậu nghĩ xem, hàng xóm chung quanh cách xa, mà không phải nhà nào cũng có người về mỗi tối, bước ra ngoài sẽ có âm phong, đi trong nhà thì nhà lớn cỡ này lại còn im ắng, bước đi thôi cũng có tiếng vọng, cảm giác có người bám theo sau…”
Lưng Giang Mộ Hành kéo căng một phát.
Yến Hảo nhịn không nổi, run vai cười haha: “Giang Mộ Hành, cậu đáng yêu quá đấy.”
Vừa cười xong thì bị ném xuống giường lớn, ăn sạch sẽ trong ngoài.
.
Đồ đạc do Giang Mộ Hành thu dọn, Yến Hảo đau eo, toàn thân mềm xèo, chỉ rúc trên giường ăn cà chua bi.
Giang Mộ Hành treo từng bộ quần áo vào tủ: “Sách cấp ba đặt trong thùng giấy hay lấy ra ngoài?”
“Lấy ra đi.” Yến Hảo ngậm cà chua, một bên má phồng lên, “Bày ở hàng dưới cùng của kệ sách.”
Giang Mộ Hành đi sắp xếp sách vở.
Yến Hảo nằm một mình chán quá, bèn bưng cà chua đến phòng làm việc, đổi chỗ để rúc.
Phòng làm việc rất lớn, giá sách cực kỳ trống, thảm mềm mại, bàn ghế đều làm bằng gỗ sưa, văn phòng tứ bảo* mọi thứ đủ hết, cả những món mang phong độ của người trí thức, rất ít thứ không có.
*Gồm: Bút lông, mực tàu, nghiên mực và giấy.
Tiếng băng dính bị dao cắt tuy rất nhỏ nhưng bị phóng đại, thùng giấy mở ra, hơi thở của thanh xuân được thấy ánh mặt trời lần nữa.
Giang Mộ Hành kéo thùng giấy đến trước kệ sách, ngồi xuống cầm một quyển sách rồi bày ở hàng dưới cùng của kệ, mỗi quyển sát bên nhau, động tác thong dong, vui tai vui mắt.
Yến Hảo vừa ăn cà chua vừa ngắm hắn, nhìn một hồi thì quên cả ăn, không kiềm nổi dính vô.
Ánh sáng mặt trời rọi vào cửa sổ thuỷ tinh, hơi nóng bị bao phủ trong khí lạnh của điều hoà, bầu không khí an bình.
Có điều bầu không khí ấy kéo dài chưa tới nửa tiếng đã trở nên vi diệu, nguyên nhân là vì Giang Mộ Hành bắt gặp những quyển vở ở hàng thứ năm.
Hai ba đồng một quyển, bìa ngoài xanh trắng, tiện lợi dùng tốt.
Cấp hai, cấp ba Giang Mộ Hành đều dùng loại vở đó.
Yến Hảo mua rất nhiều, ngay cả tấm bọc trong suốt bên ngoài cũng chẳng gỡ ra, xem như vật sưu tầm.
Mặt Yến Hảo nóng như lửa đốt.
Ánh mắt Giang Mộ Hành lướt qua giá sách: “Chín mươi chín quyển.”
Yến Hảo xấu hổ đến hoảng loạn, bật thốt: “Cũng đâu phải chỉ mình tôi mua, người khác cũng mua.”
Giang Mộ Hành nhìn về phía cậu, nhíu mày: “Cậu và người khác đua nhau cái gì?”
“Hồi đó tôi giống họ mà…”
Mí mắt Yến Hảo run run, mím miệng, không nói tiếp.
Giang Mộ Hành vân vê vành tai trắng nõn của cậu: “Chỉ có vở?”
Yến Hảo nhìn chung quanh, né tránh ánh mắt Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành trầm khàn gọi: “Yến Hảo.”
Yến Hảo không chịu nổi việc Giang Mộ Hành gọi tên cậu như vậy, thiếu điều cứng luôn, cậu ấp úng: “Còn có tẩy, thước, cốc, compa, giấy nháp vân vân.
Dù sao chỉ cần là cậu dùng, cậu có, tôi đều mua.”
“Con gái mua có thể dùng, cùng lắm là bị người ta trêu, vô cùng phổ biến, không có gì to tát, dẫu sao cũng có cả đống người thích cậu.
Một thằng con trai như tôi không thể dùng giống cậu, một hai món còn dễ nói, nhưng giống nhau hết thì không được, quá kỳ quặc, chỉ có thể cất trong nhà.”
Giọng càng nói càng nhỏ, cuối cùng âm lượng gần như đang thì thào.
Giang Mộ Hành không mở miệng.
Yến Hảo nhanh chóng liếc hắn một cái, bất ngờ đụng phải sự thâm sâu trong đôi mắt hắn, cậu ngây người.
Giang Mộ Hành nhoẻn môi cười khẽ.
Yến Hảo mặt đỏ tận mang tai: “Cậu cười cái gì hả? Không cho cười.”
“Rồi,” Giang Mộ Hành nhìn cậu, “không cười.”
Nói vậy, nhưng độ cong bên môi vẫn y nguyên không biến mất, bày ra rõ ràng.
Yến Hảo đối diện với cặp mắt chứa ý cười của Giang Mộ Hành, toàn thân như bị điện giật, tê dại chốc lát.
Cậu có phần đứng ngồi không yên, tay siết chặt gối ôm trên đùi, thở khẽ trợn mắt một cách giận dữ: “Cậu dọn sách của cậu đi!”
Giang Mộ Hành cào mặt cậu, xúc cảm nhẵn bóng, nóng hầm hập.
Cảm giác run rẩy vọt lên da đầu Yến Hảo, chúng nhanh chóng lan ra khắp lưng, chui vào trong lỗ chân lông.
“Giang Mộ Hành, cậu…”
“Hửm?”
“Cậu chưa từng làm tôi trong phòng làm việc.”
“Ừm.”
“Vậy làm không?”
“Không làm.”
“Cậu đúng thật là chả có tình thú.”
“Ừm.”
“…”
.
Một tay Yến Hảo vịn vai Giang Mộ Hành, một tay nắm bờ eo bủn rủn, chậm chạp nằm về chỗ cũ.
“Lên đại học tôi đi làm thẻ tập thể hình.”
Giang Mộ Hành coi như không nghe thấy gì.
Yến Hảo ném gối ôm xuống cạnh chân hắn: “Đang nói chuyện với cậu đấy.”
“Cậu đừng không tin, tôi đã quyết định phải rèn luyện sức khoẻ thật tốt.” Yến Hảo nói, “Tôi muốn luyện cơ bụng.”
Giang Mộ Hành bỏ thùng giấy trống đi, đem cái đầy đến: “Nghĩ là được rồi.”
Yến Hảo ăn cà chua: “Xem thường tôi.”
Giang Mộ Hành nói thẳng: “Đúng.”
Mặt Yến Hảo co rúm: “Cậu chờ đấy.”
Giang Mộ Hành từ tốn nhắc nhở: “Có khát vọng là tốt, chỉ có điều, tôi khuyên cậu nên tra cứu những thói quen ăn uống phải chú ý trong quá trình luyện cơ bụng.”
Yến Hảo tra cứu xong, sau đó không còn sau đó.
Giang Mộ Hành không chấm dứt ở đấy, mà dùng giọng điệu giảng bài nói: “Cơ bụng có hay không không quan trọng, thể lực cậu quá kém.
Một lượt đã kêu không được.
Hai lượt căn bản tê liệt.
Đến lượt thứ ba không còn biết tôi là ai nữa.”
“…” Yến Hảo muốn phản bác, nhưng cậu không có tự tin.
Giang Mộ Hành nói: “Bình thường kêu cậu di chuyển, thì chẳng khác nào đang đòi mạng cậu.”
Yến Hảo nghe xong lời này, lập tức không quản nổi chuyện không có tự tin nữa, lớn tiếng nói: “Chiều cao hai ta chênh lệch, cân nặng chênh lệch, vậy thể lực khẳng định cũng…”
Giang Mộ Hành đảo mắt sang.
Yến Hảo yếu ớt ngậm miệng.
Giang Mộ Hành đặt vài cuốn sách xuống đất để sửa sang: “Phải làm thẻ, tôi đi cùng cậu.”
Yến Hảo hối hận khi đã nhắc tới chuyện này, đang định bụng làm nũng ăn vạ thì nghe Giang Mộ Hành đến một câu: “Khi nào thể lực cậu tốt, chúng ta thử những cái chúng ta chưa từng thử qua.”
Cậu tức khắc im lặng nuốt lời bên miệng vào trong bụng.
Còn nói gì được nữa? Vì cuộc sống tươi đẹp vững chắc, nhất định phải đi làm thẻ.
.
Khi Giang Mộ Hành dọn xong toàn bộ thùng giấy, Yến Hảo đã ngủ, cuộn mình nằm nghiêng trên thảm, ôm gối ôm ngỗng trắng lớn, khoé môi vểnh lên, không biết đang mơ đẹp gì.
Gối ôm bị lấy đi, Yến Hảo cảm nhận được bèn vung vẫy cánh tay.
Giang Mộ Hành bế cậu rời phòng làm việc, vòng qua hành lang yên tĩnh bước vào phòng ngủ, đặt nhẹ trên giường.
Yến Hảo trở mình nằm sấp, đầu nghiêng về hướng cửa sổ, hơn nửa khuôn mặt vùi trong tấm chăn màu xanh da trời.
Giang Mộ Hành kéo rèm trở về bên giường, chẳng một tiếng động chăm chú nhìn thiếu niên, quỳ gối ngồi xuống, đưa tay gẩy búi tóc cậu cột.
Gẩy xong lại gẩy, chút ít trẻ con hiếm thấy.
Thiếu niên khẽ nhếch miệng thở, dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, hoàn toàn không có chút lạnh lẽo quái đản nào.
Giang Mộ Hành xích lại gần hơn, hôn cậu, mút một hồi mới buông ra, dùng ngón cái vuốt ve cánh môi hồng hào của cậu, không biết đang suy nghĩ gì.
Điện thoại trong túi kêu, Giang Mộ Hành nhìn thấy tên người gọi thì đôi mày núi khẽ cau lại.
Hắn bấm nút nhận, ánh mắt quay về khuôn mặt say ngủ của thiếu niên.
Người gọi là bác sĩ điều trị chính của Chu Thuý, cũng họ Chu, hiểu biết về nghệ thuật của bà.
“Tiểu Mộ, mẹ con vẽ một bức tranh, muốn cho con.”
Bác sĩ Chu nói ở đầu bên kia điện thoại: “Tranh được lắp vào khung ảnh lồng kính nên không tiện gửi.
Chú lo trong quá trình vận chuyển sẽ bị hư hại gì đó.”
Giang Mộ Hành cầm cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo của thiếu niên, vuốt từng chút từng chút: “Vậy con sang một chuyến.”
Bác sĩ Chu nói đươc, nhưng không cúp máy.
Giang Mộ Hành im lặng một hai giây, hỏi: “Dạo này mẹ con thế nào?”
“Tình trạng rất tốt.” Bác sĩ Chu nói, “Hiện tại đã hoàn toàn thoát khỏi thuốc.”
Giang Mộ Hành hỏi: “Bao giờ xuất viện?”
Bác sĩ Chu không đáp, sự yên lặng này của ông không khớp với câu trước, tiết lộ thông tin nào đó.
Động tác vân vê cổ tay Yến Hảo của Giang Mộ Hành khựng lại.
“Tiểu Mộ, chú có một căn hộ trong bệnh viện, mẹ con muốn đến chỗ chú.”
Lời của bác sĩ Chu bao hàm nghiêm túc: “Căn hộ có hai phòng, mẹ con ở một mình một phòng, sẽ không có chuyện bất tiện trên phương diện sinh hoạt.”
“Trong giai đoạn tiếp xúc lại lần nữa với xã hội khi xuất viện, mẹ cháu sẽ có chút hoảng loạn, Nếu tâm lý mẹ cháu xuất hiện khốn đốn, chú có thể kịp thời…”
Giang Mộ Hành mở miệng cắt ngang: “Chú Chu.”
Trong điện thoại là tông giọng thận trọng lại ấm áp của bác sĩ Chu: “Con nói đi.”
Giang Mộ Hành thấp giọng nói: “Chú chuyển lời cho mẹ con, con tôn trọng quyết định của bà ấy.”
Cúp điện thoại, Giang Mộ Hành nằm bên thiếu niên, kéo cậu vào trong lòng, để cậu gối lên cánh tay của mình.
Giang Mộ Hành nhìn trần nhà, ôm chặt thiếu niên trong lồng ngực.
.
Ngày hôm sau, trên tường phòng ngủ Yến Hảo xuất hiện một bức hoạ, treo đối diện với đầu giường.
Khoảng cách giữa các gam màu rất lớn.
Nửa này là một cậu bé gầy gò ngồi xổm trong bóng đêm, ôm chân, vùi mặt vào trong.
Nửa kia là một cậu bé đưa lưng về phía cậu bé nọ, ngẩng đầu lên cười, thân hình cao lớn rắn rỏi, cất bước nghênh đón ánh mặt trời.
Ở giữa chỉ có vài nét bút, lại phác hoạ nên nỗi xót xa, đấu tranh, kiên cường.
Yến Hảo xem đi xem lại bức vẽ: “Bức tranh này đẹp thật.”
Bị mù cách diễn đạt, không hình dung nổi bút pháp sắc thái kết cấu gì đấy, không hiểu, chỉ cảm thấy đẹp mắt.
Giang Mộ Hành chạy qua chạy lại, say xe chóng mặt dữ dội.
Hắn nhắm mắt dựa vào đầu giường, không muốn nói chuyện.
Yến Hảo phát hiện gì đó, cậu chỉ vào cậu bé trong bức hoạ gọi Giang Mộ Hành: “Cái quần yếm này tôi cũng có một cái, giống y như đúc.”
Giang Mộ Hành mở mắt: “Bộ quần áo mới tôi mặc hồi đi thuỷ cung năm lớp 4.”
Yến Hảo có phần sửng sốt, cậu còn tưởng mẹ Giang Mộ Hành vẽ đại.
“Cậu từng đi thuỷ cung à?”
Yến Hảo chuyển sang chủ đề khác: “Tôi chưa đi bao giờ nữa.
Thuỷ cung có vui không?”
Giang Mộ Hành: “Không.”
Yến Hảo: “Tôi muốn đến chơi, cậu theo cùng tôi nhé.”
Giang Mộ Hành: “Ừ.”
Yến Hảo: “Cậu đi đu quay bao giờ chưa?”
Giang Mộ Hành: “Chưa.”
Yến Hảo: “Vậy hôm nào chúng ta dành thời gian đi thử xem.”
Giang Mộ Hành: “Ừ.”
Yến Hảo: “Còn bungee? Tôi cũng muốn cậu đi cùng tôi…”
Giang Mộ Hành: “Đừng hòng suy nghĩ.”
Yến Hảo: “…”
.
Sáng ngày 10, Yến Hảo nhận cuộc gọi từ chủ nhiệm lớp, báo cậu đến trường nhận giấy trúng tuyển.
Giang Mộ Hành đi cùng với cậu.
Chủ nhiệm đang họp nên kêu họ tới phòng làm việc chờ.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành vào văn phòng chưa bao lâu thì có một nam sinh thấp bé học cùng lớp xách theo hộp trà tới, ba người đối diện với nhau.
Nam sinh nọ biết Giang Mộ Hành tuyển thẳng nên không hỏi hắn, mà hỏi Yến Hảo: “Đến lấy giấy báo trúng tuyển?”
Yến Hảo gật đầu.
Nam sinh đặt hộp trà lên bàn làm việc, hỏi là trường nào.
Yến Hảo đáp là đại học A.
Bạn học kia sốc đến mức không ngậm mồm vào được, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, con mắt sau thấu kính tràn đầy hâm mộ: “Chúc mừng nhé.”
Yến Hảo cười cười.
Nam sinh nhìn Yến Hảo, trong lòng bội phục lại bùi ngùi.
Một người trước đây xếp chót lớp, kéo điểm trung bình lớp xuống, rốt cuộc lại tăng cao tỷ lệ đỗ đạt vào trường danh giá của lớp họ.
“Chủ nhiệm hẳn phải mừng phát điên.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, gọi bằng tên mụ, nam sinh ngượng ngùng gãi đầu: “Ba tôi gọi tôi, khi khác nói chuyện sau.”
Văn phòng trở nên yên tĩnh, oi bức khó chịu.
Yến Hảo mở quạt điện, sách trên bàn vang sột soạt, cậu liếc sang hộp trà cậu bạn kia mua: “Tôi có nên mua gì đó không?”
Giang Mộ Hành đáp: “Không cần.”
“Thật sự không mua?” Yến Hảo bóp bóp ngón tay, “Hai tay tôi trống không, có phải chẳng hay ho gì không?”
“Cậu nghĩ xem, tất cả mọi người không mua còn được.
Nhưng người khác mua, tôi không mua, thậm chí tới lấy giấy báo cùng với tôi, này thì…” Cậu bĩu môi với bạn trai, “Cậu hiểu ý tôi mà đúng không, có chút khốn nạn.”
Cuối cùng như cảm thấy nguy hiểm nhảy về sau hai bước: “Khốn nạn không phải chửi thề nhé, chỉ là một loại tâm trạng thôi.”
Mặt Giang Mộ Hành co rúm: “Trưa mời chủ nhiệm đi ăn cơm.”
Ánh mắt Yến Hảo sáng lên: “Được.”
.
Lúc ăn cơm trưa, chủ nhiệm uống hai ly rượu vào bụng, ríu rít nói đại học A toàn nhân tài, lên đấy không thể lơ là, mỗi lần thi cử đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không đủ tín chỉ sẽ bị khuyên nghỉ.
Yến Hảo vốn đang ăn, nghe vậy thì tay run một cái, suýt chọt đũa vào yết hầu.
Giang Mộ Hành liếc cậu.
Yến Hảo lau cái trán đổ mồ hôi lạnh, chưa hoàn hồn.
“Cấp ba là cái gì cũng quản, đại học là cái gì cũng kệ, tương đối mà nói thì rất tự do.
Nhưng đó là ngoài mặt, tự do là sản phẩm của kỷ luật và tự giác.” Chủ nhiệm nói thấm thía, “Nhất định phải kỷ luật và tự giác, bằng không sẽ rất dễ đánh mất chính mình.”
Không biết nhớ đến chuyện cũ gì, viền mắt chủ nhiệm ửng đỏ, vô cùng thương cảm.
Chân Yến Hảo đá đá Giang Mộ Hành dưới gầm bàn.
“Chủ nhiệm, nghe bảo thủ khoa đạt điểm tối đa trong kỳ thi cấp ba năm nay không chọn nhất trung.” Giang Mộ Hành nuốt đồ ăn, thuận miệng đề cập tới.
Tâm tư của chủ nhiệm quay trở về hiện thực, vô cùng đau đớn: “Phải, em ấy chọn tam trung, aiz.”
“Mỗi người có chí riêng, cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể nói rằng nhất trung chịu mất mát.”
“Họ chọn nhất trung, nhất trung chọn họ, đều là thành tựu của nhau.”
“…”
Chủ nhiệm lớp lại bắt đầu huyên thuyên, những giáo viên khác đều đang không ở trường, không thì đã vào chung bàn huyên thuyên hết cả buổi.
Thi thoảng Giang Mộ Hành sẽ đáp lại một câu, thầy chủ nhiệm đang bật chế độ họp lớp.
Yến Hảo vừa nghe vừa lơ đãng, đại học A không phải đích đến, mà là một khởi đầu mới, xem chừng lên đại học càng phải nỗ lực hơn mới được.
Cậu muốn đuổi theo Giang Mộ Hành.
.
Hồi đi báo danh lớp 10, Yến Hảo cảm thấy nhất trung rất lớn.
Giờ tốt nghiệp rồi, cậu cảm thấy nhất trung rất nhỏ.
Đi dạo một hồi đã xong.
Cửa hàng tạp hoá đang mở cửa, Yến Hảo có phần vui mừng ngạc nhiên.
Cậu mua hai que kem rẻ tiền, chia Giang Mộ Hành mỗi người một cây, vừa đi vừa ăn dưới ánh nắng mặt trời.
“Nắng quá.”
Yến Hảo mút kem sắp chảy, kéo vành mũ lưỡi trai thấp xuống, mặt khuất hết trong bóng mờ: “Cửa lớp có khoá không?”
“Không khoá.” Giang Mộ Hành dẫn cậu đi chỗ có bóng cây.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành vào lầu dạy học, hai người sóng vai lên cầu thang.
Hàng lang râm mát, chỉ có tiếng bước chân của họ.
“Kem Lục Sắc Tâm Tình ngon biết bao, sao ông chủ tiệm tạp hoá không nhập nhỉ?”
“Nào về mua một chút.”
“Vậy thì tôi lấy đậu đỏ.”
Yến Hảo cắn kem que, giọng mơ hồ: “Nhắc mới nhớ, năm ấy cậu mua kem Lục Sắc Tâm Tình làm tôi kích động dữ lắm.
Nếu không phải cậu ở ngay bên cạnh, đến que và bọc tôi còn không nỡ vứt, mà rửa rồi đem đi cất.”
Giang Mộ Hành hơi dừng lại.
Yến Hảo lên lầu ba, bóng dáng mảnh mai biến mất ở khúc ngoặt: “Đuổi theo nào lớp trưởng.”
Nghe xưng hô này, đáy mắt Giang Mộ Hành nhất thời loé qua sự hoảng hốt.
Cửa lớp đang mở, không có ai, Yến Hảo bước đến chỗ của mình ngồi xuống, ngồi nghiêng, lưng tựa vách tường và cửa sổ.
Giang Mộ Hành muốn đến gần thì bị Yến Hảo cản, ngón tay cậu chỉ vào chỗ ngồi ở cửa trước.
“Cậu đừng tới đây, ngồi chỗ cậu đi.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu.
Yến Hảo cũng nhìn Giang Mộ Hành, trong mắt cậu viết mong đợi và cầu khẩn.
Bước chân Giang Mộ Hành xoay một cái, tiến về phía trước.
Yến Hảo chống đầu, từ góc độ này nhìn bóng lưng Giang Mộ Hành.
Rất nhiều hồi ức mông lung, ngây thơ, cuống quít, bàng hoàng, rõ rệt…!ào ra trong giây lát.
Mũi cậu xon xót, song khoé miệng lại conglên.
“Quay đầu.” Yến Hảo hô, giọng rất khẽ, xót xa ngọt ngào dính giữa răng môi.
Giang Mộ Hành cảm nhận được, ngoảnh đầu lại.
Thời gian ngưng đọng trong khoảnh khắc đó.
.
Chiều buông, ánh nắng vàng kim rải khắp phòng học, đằng sau tấm bảng đen vẫn viết đếm ngược về 0.
Thi đại học ắt thắng.
Thanh xuân không để lại nuối tiếc, thanh xuân muôn năm.
Ăn kem xong, Yến Hảo tìm một cục phấn, viết hai chữ to một cách phóng khoáng, tạm biệt.
Viết xong nét cuối cùng, cậu đưa phấn cho Giang Mộ Hành: “Học thần, để lại cho các em khoá sau vài châm ngôn cuộc sống gì đó đi.”
Giang Mộ Hành nhận phấn, viết một dấu chấm bên cạnh chữ của Yến Hảo.
“Tạm biệt” trở thành “Tạm biệt.”
Yến Hảo sững người: “Chỉ vậy thôi, hết rồi?”
Giang Mộ Hành tung viên phấn đến trước bục giảng, dùng hành động nói cậu biết rằng, hết rồi.
“Cậu qua loa quá đấy.”
Đoạn Yến Hảo thở dài: “Người đẹp trai có khác, viết mỗi dấu chấm thôi mà vẫn đẹp và quyến rũ đến vậy, mị lực toả ra tứ phía.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo tiếp tục khen, mãi đến tận khi Giang Mộ Hành không nán lại nổi nữa.
“Đi đâu vậy, ở lại thêm tí nữa.”
Yến Hảo giữ chặt Giang Mộ Hành, nhón chân ghé bên tai hắn cười: “Hôn cái đã.”
Thế là hai người trao nụ hôn mang vị kem rẻ tiền.
Bạn Yến vẫn chưa thoả mãn, cậu liếm môi nhìn bạn trai, cặp mắt ươn ướt chứa ánh nước: “Thật sự rất muốn phòng học play.”
Giang Mộ Hành mặt xong cảm xúc lấy hơi, siết chặt cậu vào lòng hôn thật lâu.
.
Hơn ba giờ, Yến Hảo và Giang Mộ Hành chuẩn bị về.
Dọc đường đến cổng chính, họ mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói.
Giang Mộ Hành không quan tâm.
Yến Hảo hiếu kỳ nhìn ngó, trông thấy hai nữ sinh đang chụp ảnh trước bức tường thổ lộ.
Kỷ niệm tình yêu thầm kín của mình, và thanh xuân đã mất.
Chiếc hộp ký ức của Yến Hảo thình lình rạn nứt, một đoạn ngắn thoát ra ngoài, nở rộ ngay trước mắt trong khoảng thời gian ngắn, sống động mà sáng ngời.
Cậu siết bàn tay đang đút túi, hô hấp hỗn loạn: “Giang Mộ Hành.”
Giang Mộ Hành chưa nói gì, Yến Hảo đã tóm lấy tay hắn, kéo hắn đến bức tường thổ lộ.
Hai nữ sinh vẫn đang chụp ảnh.
Thấy Giang Mộ Hành, mặt họ đỏ lên, xô đẩy nhau, thầm thì, ngại ngùng nhìn lén, nhưng không ai tiến lên chào hỏi.
Không phải ai cũng có thể dũng cảm một lần trước hoặc sau khi tốt nghiệp.
Hai nữ sinh đi rồi, Yến Hảo bèn tới gần bức tường.
Màu sắc đỏ đen xanh vàng lấp kín tường, chữ và chữ chi chít nhau, rối tung.
Yến Hảo đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích: “Tôi có viết trên này một câu, cậu tìm thử xem?”
Giang Mộ Hành nhăn mày.
Yến Hảo nhìn thẳng vào hắn: “Tìm thử xem.”
Giang Mộ Hành cất bước, vững vàng tiến đến phía sau bên phải của bức tường, cong ngón tay gõ gõ lên một nét chữ.
Yến Hảo vô thức đi sang, ánh mắt theo dõi chuyển động của ngón trỏ Giang Mộ Hành.
Thấy rõ nội dung dòng chữ, mắt cậu bỗng trợn to.
Thời gian đã khá lâu, cậu nhớ mình từng để lại lời nhắn trên đây, nhưng quên mất vị trí cụ thể.
Làm sao Giang Mộ Hành không cần nhìn nhưng vẫn tìm được?
Yến Hảo thật sự không nghĩ ra, tìm Giang Mộ Hành kiếm câu trả lời.
Ánh mắt Giang Mộ Hành rơi trên bức tường thổ lộ.
Yến Hảo liếc qua lời mình viết, liếc Giang Mộ Hành, rồi lại liếc câu chữ kia.
– Giang Mộ Hành, trước khi tốt nghiệp tôi nhất định phải tóm được cậu!
Yến Hảo viết.
Hồi đó chữ còn rất xấu, tình cảm còn e dè, không dám nói cho bất cứ ai biết, chỉ dám xả ở trên đây.
Giang Mộ Hành vẫn đang nhìn.
Mặt Yến Hảo nóng lên, định lên tiếng thì giọng hắn vang bên tai: “Bởi lúc cậu viết câu này,”
Giang Mộ Hành chỉ vào cây ngô đồng già cách đó không xa: “tôi đang ở kia.”
Yến Hảo không buồn nghĩ ngợi nói: “Không thể nào!”
“Khi ấy là một lần tan học vào mùa đông, cậu lén cầm đèn pin viết.”
Giang Mộ Hành nhớ lại cảnh đó, nét mặt mang đôi phần dịu dàng: “Viết xong liền đẩy xe chạy, quên cả đạp, rất ngốc.”
Yến Hảo bối rối không ngóc đầu lên nổi: “Cứ coi như là cậu nhìn thấy tôi, nhưng sẽ không thể thấy tôi viết ở đâu, trời cũng đã tối rồi.”
Lông mày Giang Mộ Hành động động, hắn chỉ thấy vị trí đại khái, để tìm ra cái mình muốn giữa đống chữ viết hết sức lộn xộn phải tốn chút thời gian.
“Chữ cậu xấu đến mức đáng yêu.” Giang Mộ Hành nói, “Dễ dàng nhận ra.”
Hươu con* trong lòng Yến Hảo đang chơi xích đu, chữ của cậu xấu thật.
*Hươu con lấy từ cụm 小鹿乱撞 (hươu con va loạn), chỉ trạng thái tim đập rộn lên khi gặp người mình thích.
Về phần đáng yêu, chính miệng bạn trai chứng thực, thì tức là đáng yêu.
Yến Hảo bỗng hỏi: “Cậu có viết cái gì không?”
Giang Mộ Hành mặt không đổi sắc: “Không có.”
Yến Hảo không nhìn ra tâm tư của hắn: “Thật sự không có?”
Biểu cảm Giang Mộ Hành vẫn chẳng mảy may thay đổi như cũ: “Đi thôi.”
Yến Hảo mè nheo đi sau hắn: “Rốt cuộc có hay không có? Nếu có thì tranh thủ cơ hội này nói tôi biết đi.
Sau này có lẽ cũng chẳng về trường…”
Giang Mộ Hành không viết gì trên bức tường thổ lộ cả, hắn chỉ đọc từng chữ Yến Hảo viết, con tim nóng hầm hập, ấu trĩ phỏng theo từng nét bút một.
Thêm nữa đó là, lúc đạp xe suýt nữa đụng trúng cây, khi về mất ngủ suốt đêm.
Thời gian đang trôi, thời niên thiếu chẳng thừa lại bao nhiêu, thật may khi có được người mình mong muốn, cùng nhau bước vào giai đoạn thanh niên.
Ánh dương rạng rỡ, và đời người còn rất dài..