Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 83
Hôm chụp hình tốt nghiệp, mấy học sinh tuyển thẳng đã không cần đến trường từ sớm cũng tới, trừ Hạ Thuỷ ra nước ngoài chữa bệnh, những người khác đều có mặt.
Cả lớp sáu mươi tư người, thiếu một người.
Chủ nhiệm đứng trên bục giảng điểm danh, điểm xong người cuối cùng, ông cất giọng nói: “Đừng đeo lệch huy hiệu trường, kiểm tra cho nhau một chút.
Lúc chụp ảnh nhớ chải tóc, thẳng eo lên, nhe răng ra, có tinh thần tí.”
Mọi người lề mà lề mề: “Biết rồi ạ.”
Chủ nhiệm cầm sổ điểm danh gõ mạnh hai phát lên bục giảng.
“Đã rõ!” Tiếng đáp lại vang dội.
Chủ nhiệm đảo qua từng gương mặt ngây ngô bên dưới, phất tay: “Đến toà khoa học kỹ thuật tập hợp đi.”
Bầu không khí ly biệt cứ thế lướt qua.
Khi các thiếu niên lấy lại tinh thần, họ đã đứng ở chỗ ngã ba, trên lưng trang bị đầy đủ bọc hành lý “Mông lung và nhiệt huyết”, sắp đường ai nấy đi.
.
Ảnh tốt nghiệp có giáo viên với lãnh đạo tham dự, cần phải chuyển ghế sang.
Giang Mộ Hành kêu vài nam sinh dọn một phần, còn lại hắn và Yến Hảo Tống Nhiên Dương Tùng mỗi người một cái.
Tống Nhiên rất cạn lời: “Không hiểu nổi, chẳng phải nói 1 tháng 6 mới chụp hình tốt nghiệp à? Sao hôm nay đã chụp ngay rồi?”
Dương Tùng đổi ghế từ tay trái sang tay phải: “Chỉ trước mỗi 3 ngày, có gì khác nhau?”
“Có chứ.” Tống Nhiên đau buồn chỉ đống mụn, “Bây giờ chụp hình tốt nghiệp, mặt mũi của tao thực sự thảm thương không nỡ nhìn.”
Dương Tùng liếc mắt: “Mày tưởng chụp chân dung mày chắc?”
“Lớp chúng ta cộng thêm thầy là hơn bảy mươi người chụp chung, đầu sát bên đầu, hàng kế bên hàng, ai thấy rõ được ai?”
Tống Nhiên yên tâm ngay: “Cũng đúng.”
Dương Tùng uể oải đến một câu: “Hơn nữa, cho dù chụp hết được cái mặt toàn mụn của mày không phải cũng rất tốt sao?”
Tống Nhiên còn chưa phản bác rằng mặt mình không toàn mụn, căn bản đều nằm ở trên trán, không có chạy xuống, thì nghe cậu ta nói: “Sau này lúc mày xem ảnh tốt nghiệp rồi hồi tưởng, còn có thể nhớ tới que cay, biết bao hương cay của thanh xuân.”
Tống Nhiên không nói hai lời xáp qua bên kia: “Lão Giang, Tiểu Hảo, hai bây thì thầm gì thế, tao tham gia với.”
Giang Mộ Hành cho cậu ta một ánh mắt, cậu ta im lặng rụt đầu lại.
Dương Tùng cười trên nỗi đau của người khác: “Đần, vội đi làm bóng đèn.”
Tống Nhiên đẩy kính: “Thứ cho tao nói thẳng, trên điểm này, công suất của mày còn cao hơn.”
Dương Tùng: “…”
.
Yến Hảo để ghế xuống đất, đặt mông ngồi lên.
Giang Mộ Hành buông ghế đứng một bên: “Tối qua tôi bảo cậu đi ngủ sớm, cậu không nghe.”
Dương Tùng và Tống Nhiên vốn định trêu Yến Hảo quá yếu, vừa nghe chủ đề này, họ nhìn nhau một cái, cùng nhấc ghế đi trước một bước.
Ánh nắng cay độc, Yến Hảo bị phơi mà nhức đầu, nóng choáng váng, cộng thêm việc ngủ không ngon nên tinh khí thần không tốt lắm, xách ghế không có sức lực gì.
Tối qua cậu dọn dẹp sách vở, bây giờ uể oải.
Giang Mộ Hành chuyển động bước chân, đứng ở phía trước.
“Cậu đừng đứng phía trước tôi.”
Yến Hảo thở nặng nhọc, mặt trắng bệch, tóc mái trên trán ẩm ướt dinh dính: “Chắn gió.”
Giang Mộ Hành không nói một lời.
Yến Hảo nửa ngày mới biết cả người mình đều khuất trong bóng Giang Mộ Hành, hắn đang che nắng cho cậu.
“Tôi vẫn chưa đeo huy hiệu trường.”
Yến Hảo cụp mắt nhìn ống quần đồng phục sạch gọn của Giang Mộ Hành: “Lát cậu đeo giúp tôi nhé.”
Giang Mộ Hành vẫn không lên tiếng như cũ.
Thi thoảng có người trong lớp đi ngang qua, Yến Hảo nhịn không nắm tay Giang Mộ Hành.
Cậu nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Giang Mộ Hành lặng lẽ xách hai cái ghế một trái một phải đi, sải bước tiến về phía trước.
Yến Hảo ngạc nhiên mấy giây, hơi luống cuống gãi chóp mũi nhỏ mồ hôi.
Tiêu rồi, bạn trai giận rồi.
“Lớp chúng ta quá ít con gái, trước đây có tám người, giờ thiếu đi Hạ Thuỷ còn bảy người, không đứng đủ hàng thứ nhất.
Vì để chụp ảnh có trật tự, con trai phải đi góp đủ số.”
Yến Hảo vừa nói vừa chăm chú nhìn Giang Mộ Hành, than thở: “Tôi cảm giác tôi sẽ là một trong những người bị thêm vô đó.”
Giang Mộ Hành mím khoé môi thành đường thẳng, cằm cũng kéo căng.
Yến Hảo gõ chiếc ghế phía bên cậu: “Để ý tôi đi mà.”
Giang Mộ Hành thốt ra bốn chữ khỏi miệng: “Không muốn để ý.”
Yến Hảo: “…”
“Anh đẹp trai ơi, anh lạnh lùng vậy sao.”
Giang Mộ Hành dừng bước, hơi cúi chếch đầu sang, nhăn mày liếc cậu.
Ánh mắt Yến Hảo nhìn ngang nhìn ngửa.
Giang Mộ Hành trầm giọng ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”
“Đừng.” Yến Hảo rất nhỏ giọng, “Tôi ngại lắm.”
Mặt Giang Mộ Hành giật nhẹ.
“Lỗi của tôi, tôi không nên thức khuya.”
Yến Hảo nói xong tạm ngừng: “Thực ra chuyện chuyển nhà phải tới tận nghỉ hè, không cần cứ phải sửa sang lại sách vở trong mấy hôm nay, không gấp.
Chủ yếu vì tuần sau là thi rồi, tôi muốn phân tán chú ý nên tìm chút chuyện cho mình làm.”
Ngón tay cầm ghế của Giang Mộ Hành tăng thêm lực, đếm ngược đến kỳ thi đại học sắp sửa về số không.
Sự lo âu hồi hộp của thiếu niên, hắn đều cảm nhận được gấp đôi.
Nhưng không thể biểu hiện ra chút nào.
“Không sao.”
Giang Mộ Hành trầm giọng mở miệng: “Cậu đã chuẩn bị rất tốt rồi.”
Yến Hảo kiềm không được hỏi: “Ờm…!Tôi hỏi cậu nhé, cậu không lo lắng tí nào sao?”
Ánh mắt Giang Mộ Hành rơi trên mặt cậu thoáng dịu dàng: “Không lo lắng.”
Mũi chân Yến Hảo chà đất, ngẩng mặt lên cười: “Đi thôi đi thôi.”
“Tối cơm nước xong xuôi cậu theo tôi xuống lầu dạo chơi.
Nếu đụng phải con mèo hoang ngày hôm qua, chúng ta đem nó về nuôi luôn đi.”
“…”
“Được không?”
“Không được lắm.”
“Tôi thấy rất được, cậu nghe tôi phân tích cho cậu xem nuôi mèo tốt ở chỗ nào.
Một, vuốt mèo có thể giải toả áp lực.
Hai, đảm nhiệm lò sưởi.
Ba…”
“Được rồi, nuôi.”
*Editor lạm quyền 3s.
Đúng thế, nuôi mèo đi mọi người.
.
Trước toà khoa học kỹ thuật hơi ồn ào, lớp 12-1 căn bản đã đến đông đủ, lãnh đạo vẫn chưa tới, mọi người bắt đầu bật chế độ tán dóc.
Các lớp khác có thể nhìn thấy, đều đang quan sát, chưa đến lượt lớp mình nên hóng hớt.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành vòng ra sau toà khoa học kỹ thuật.
Giang Mộ Hành đeo huy hiệu trường cho cậu.
Yến Hảo nhìn góc độ ngón tay thon dài gọn gàng của hắn loay hoay với huy hiệu trường, trong đầu nảy lên một khung cảnh: “Tôi cảm giác hai ta như đang trao nhẫn cưới.”
Thần sắc Giang Mộ Hành không gợn sóng.
Mấy giây sau, hắn phát ra một âm thanh, chậm chạp mà khàn khàn: “Ừm.”
Yến Hảo đờ người.
Giang Mộ Hành đưa huy hiệu của mình cho cậu: “Đeo cho tôi.”
Yến Hảo đỏ mặt nhận lấy, tim đập thình thịch thật nhanh.
Gió rất nóng, lòng bàn tay cậu toàn mồ hôi, trong mắt chứa đầy mê luyến.
Ánh mắt Giang Mộ Hành lia một vòng bốn phía, về lại đỉnh đầu thiếu niên.
Yến Hảo vừa đeo huy hiệu trường lên đồng phục Giang Mộ Hành, vừa lẩm bẩm: “Khi nào lên đại học rồi, tôi muốn tháo nhẫn xuống đeo trên tay.”
Giang Mộ Hành chăm chăm nhìn cậu hồi lâu, nói nhỏ: “Tuỳ cậu.”
.
Yến Hảo mong mỏi cuộc sống sau khi tốt nghiệp, đỉnh đầu cậu đang trời quang mây tạnh thì bị bão tuyết tập kích sau khi nghe thấy Tống Nhiên bảo mình đã cao thêm 3cm.
“Mày nói mày cao bao nhiêu?”
“Ba xăng ti mét.”
“Sao cao lên vậy?”
“Không để ý.”
Yến Hảo, người bổ sung và chú trọng đủ thứ, nhưng chỉ cao chưa đến 2cm không nói gì.
Tống Nhiên so đầu với Dương Tùng: “Quái lạ, lão Dương, không phải mày mét tám ba sao? Tao đã mét tám rồi, nhưng sao vẫn kém mày một khoảng lớn vậy.
Có phải mày đệm cao lên không?”
Dương Tùng chửi ầm lên: “Má mày, chỉ cho mỗi mày cao, còn tao không thể cao chắc?”
Tống Nhiên vẫn ngờ vực: “Thật sự không đệm thêm?”
Dương Tùng dứt khoát cởi giày hướng về phía mặt cậu ta.
“Mịa nó, mày chơi bóng suốt ngày mà không biết chân mình có mùi gì à?”
Tống Nhiên bị ngạt mà hai mắt tối thui, thiếu điều quỳ xuống.
Yến – chưa cao đến 2cm, miễn cưỡng mới tới mét bảy lăm – Hảo không tham gia vào chủ đề này, cậu ngồi thừ ở một bên.
Giang Mộ Hành nói chuyện với thầy chủ nhiệm, mặt nghiêng nhẹ sang phía Yến Hảo.
Chủ nhiệm trùng hợp bắt được: “Nguyện vọng của Yến Hảo là trường nào?”
Giang Mộ Hành đáp: “Đại học A.”
Biểu cảm chủ nhiệm không bất ngờ, như thể vốn nên là ngôi trường danh giá này.
“Nhìn từ những lần kiểm tra của em ấy, chỉ cần em ấy phát huy như thường là có thể thi đậu.”
Giang Mộ Hành vuốt bụng ngón tay: “Lớp 12 cậu ấy rất liều mạng.”
Chủ nhiệm định nói “Đó là tương lai của em ấy, em ấy không liều thì ai liều”, song lời đến khoé miệng lại thu về.
Đứa nhỏ Yến Hảo này gia cảnh giàu có, có thể không liều, hoặc không cần liều mạng đến vậy.
Xem chừng trong lòng có khát vọng, bằng không đã chẳng kiên trì nổi.
.
Mọi người chụp ảnh trên cầu thang toà khoa học kỹ thuật.
Con trai trong lớp không chỉ nhiều, mà chiều cao trung bình còn cao nhất cả khối.
Không có mấy ai dưới mét bảy lăm.
Yến Hảo bị xếp chung hàng với con gái, đứng ngoài cùng bên trái, ấn đường nửa kín nửa hở cau lại, nét mặt hết sức âm trầm.
Giang Mộ Hành vẫn chưa đứng vào trong, hắn đang xếp ghế, như có như không liếc qua thiếu niên không vui, xoay người nói gì đó với chủ nhiệm.
Chủ nhiệm xem đội hình: “Thế này, sắp xếp vị trí lại một chút, các nữ sinh ngồi xổm ở đằng trước.”
Các nữ sinh ngồi xổm ở hàng thứ nhất, thầy và lãnh đạo ngồi ở hàng thứ hai, bắt đầu từ hàng thứ ba là các nam sinh đứng xếp theo chiều cao.
Yến Hảo ở hàng thứ ba, tâm trạng dần ấm trở lại.
Tiếc nuối duy nhất là không thể đứng kế bên Giang Mộ Hành.
Yến Hảo nghĩ vậy, thì phía sau chợt vang lên giọng Giang Mộ Hành: “Yến Hảo, lên đây.”
Ba bậc thang Yến Hảo bước rất chậm, thế giới trở nên tĩnh lặng, bên tai lại vang ong ong, tim cậu đập dữ dội khiến sương xườn cậu hơi đau, dòng máu trong cơ thể không ngừng sôi sục.
Lúc cậu sóng vai với Giang Mộ Hành, cả người cậu có phần ngẩn ngơ.
Người không rõ tình hình nghĩ rằng, quan hệ hai người này thật vững chắc.
Người biết chuyện là Tống Nhiên và Dương Tùng thì nhìn nhau, biểu cảm ai nấy không cách nào hình dung.
Sao Giang Mộ Hành khéo vậy, giấu bách khoa toàn thư yêu đương đúng không?
Sau này phải mượn nghiên cứu tí.
Nhiếp ảnh gia rất nhiệt tình, răng như nhe cả ra ngoài.
Y quan sát mọi hướng, giơ camera hô: “Chuẩn bị xong hết chưa.
Tôi đếm tới ba, mọi người cùng nhau kêu cheese.”
Đoạn y dùng tay ra hiệu: “Ba, hai, một!”
Tất cả mọi người: “Cheese —”
.
Tuần cuối cùng trước khi thi tốt nghiệp không cần mặc đồng phục, hôm nay ngoại trừ chụp ảnh thì chính là ký tên.
Ký lên đồng phục học sinh, sử dụng bút đánh dấu vĩnh viễn, niêm phong cất giữ tên và ký ức cùng nhau.
Được xưng tụng là một loại cảm giác nghi thức khác của học sinh lớp 12 ngoài tiệc chia tay.
Trên đồng phục Giang Mộ Hành là nhiều tên nhất.
Có rất nhiều lý do, ví dụ như đẹp trai, lớp trưởng, tình cảm giảng bài vân vân.
Kỳ thực chỉ có một nguyên nhân, đó chính là thực lực.
Kẻ mạnh sẽ nhận được sự tôn trọng và sùng bái.
Dù là Dương Tùng, người cho rằng Giang Mộ Hành cuỗm mất anh em nhà mình, cũng chỉ đùa giỡn một chút ngoài miệng, chứ trong tâm vẫn công nhận hắn.
Suy cho cùng là đỉnh thật, không có trộn thêm nước.
Với việc mọi người lần lượt tới ký tên, Giang Mộ Hành rất phối hợp.
Mãi đến khi có một nữ sinh muốn ký lên tim hắn, hắn cản lại.
“Ký chỗ khác.”
Nữ sinh thấy lúc những người khác ký lớp trưởng đều không buồn bận tâm, vô cùng mặc kệ, nên cô định đục nước béo cò thực hiện chút tâm tư của mình, không ngờ lại bị ngăn lại.
“Sao…”
Giang Mộ Hành thờ ơ ngắt lời cô, thái độ lạnh lẽo cứng rắn không chỗ thương lượng: “Ở đấy không được.”
Nữ sinh lúng túng mà mặt tái đi, vội ký ở chỗ khác rồi đi ngay.
Đồng phục Giang Mộ Hành đầy sặc sỡ, trước sau đều là tên, duy chỉ có vị trí tim là luôn trống không, sạch đến hết sức bắt mắt.
Người sáng suốt đều nhận ra là cố ý giữ.
Sau khi tan học, vị trí tim của Giang Mộ Hành đã có chủ.
Hai chữ “Yến Hảo” xuất hiện ở trên, nét bút thoải mái phóng khoáng, bá đạo công khai biểu thị chủ quyền..