Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 80
Hôm ấy mọi thứ rất hỗn loạn.
Hàng lang lầu trên lầu dưới chật cứng người, tiếng xe cứu thương truyền từ cổng trường đến lầu dạy học số ba, như bệnh nhân đang đau khổ gào thét.
Âm thanh ấy vang dưới lầu dạy học số ba chưa đến một phút, đã mang theo một nữ sinh lâm vào hôn mê, và bạn bè, thầy của cô cấp tốc tiến về bệnh viện.
Tiếng nghị luận nối tiếp nhau.
“Là lớp nào của khối 12 vậy?” “Ai thế?” “Sao bị ngất?” “Tụt huyết áp?” “Thiếu máu?” “Có phải bị bệnh gì không?” “Không phải hồi tháng tư lớp 12 có đợt khám sức khoẻ à?” “Trông đáng sợ vãi.” “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu”.
Chuông vào học vang lên như thường lệ, rất nhiều người vẫn đứng trên hành lang.
Cùng một trường, dù rằng không biết nữ sinh nọ tên gì, từ trước đến nay chưa từng nói chuyện, nhưng vẫn cảm giác đó là người xung quanh mình, mắt thấy cô được đưa lên xe cứu thương, ai nấy khó mà bình tĩnh nổi.
Nội tâm kinh ngạc, cũng có một số thiếu niên bị sợ hãi bởi điều không biết.
Hy vọng cô đến bệnh viện rồi có thể tỉnh lại thật nhanh, không bị mắc bệnh nặng gì.
.
Trên đường chạy đến bệnh viện, trái tim Hạ Thuỷ nhiều lần đột ngột ngừng đập, vừa tới bệnh viện thì được đẩy đi cấp cứu ngay.
Khoảnh khắc cửa phòng phẫu thuật đóng lại, hành lang hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiếng ho khan của Tống Nhiên phá vỡ bầu không khí khiến người ta hít thở không thông.
Cổ họng cậu ta chợt khô ngứa, càng không muốn ho càng không nhịn được, ho đến mặt đỏ tía tai, thiếu điều thở không ra hơi.
“Tôi…!Khụ khụ…!Tôi vào phòng rửa tay…”
Tống Nhiên ho khan rời đi.
Giang Mộ Hành bị chủ nhiệm gọi đi nói chuyện.
Yến Hảo và Dương Tùng đứng trên hành lang, toàn thân hai người nhễ nhại mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch.
Dương Tùng kéo cổ áo đồng phục lau mặt: “Tiểu Hảo, mày gọi điện cho nhà Hạ Thuỷ, hay là tao gọi?”
Yến Hảo buông khoé miệng đóng chặt: “Chủ nhiệm báo rồi.”
Ngữ điệu Dương Tùng nghiêm trọng: “Ổng báo là chuyện của ổng, chúng ta cũng cần phải gọi nói một chút.”
Yến Hảo luồn tay vào tóc mái ẩm ướt bết bết, cạ cái trán lạnh buốt: “Vậy mày gọi đi, tao không mang điện thoại theo.”
Dáng vẻ Dương Tùng táo bón: “Tao gọi không có gì, chỉ là tao nói chuyện luôn cộc cằn, sợ kích thích trưởng bối.”
Yến Hảo mất kiên nhẫn: “Đưa điện thoại cho tao.”
Dương Tùng lấy điện thoại đưa sang.
Thấy Yến Hảo muốn đi ra ngoài hành lang, cậu ta kéo cánh tay cậu: “Tiểu Hảo, mày nói xem…”
Yến Hảo mặt âm trầm ngắt lời: “Không có gì đáng nói.”
Dương Tùng nhìn cậu như đang nhìn một con mèo bị chọc giận: “Tao chỉ lo lắng thôi…!Đ*t! Coi như tao chưa nói gì đi.”
.
Yến Hảo gọi cho ba Hạ Thuỷ, không dám liên lạc trực tiếp với mẹ cô.
Cú điện thoại này dài hai ba phút, Yến Hảo không hề bị trách cứ một lần nào, nhưng cậu lại khiển trách bản thân.
Nếu lúc tập thể dục cậu khăng khăng kêu Hạ Thuỷ gọi tài xế đến đón cô về nhà, hoặc cậu và Dương Tùng đưa cô đến bệnh viện sớm hơn, biết đâu sự việc sẽ không hỏng bét như thế.
Chuyện đã xảy ra rồi, hiện tại nghĩ cái này cũng không có tác dụng gì.
Yến Hảo cúi gằm đầu, bóp chặt ngón tay.
Bên trái truyền đến tiếng bước chân, Giang Mộ Hành xuất hiện trong dư quang cậu, cậu xoá sạch nôn nóng bất an trên mặt thật nhanh rồi nghênh đón.
“Chủ nhiệm nói sao?”
Giang Mộ Hành thấp giọng đáp: “Hỏi vài chuyện.”
Ấn đường Yến Hảo nhăn lại: “Hỏi gì?”
Giang Mộ Hành vò tóc cậu một cái: “Thả lỏng chút.”
Yến Hảo hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn như đã dịu bớt, song ấn đường vẫn nhăn.
“Chủ nhiệm biết tình hình của Hạ Thuỷ.” Giang Mộ Hành nói, “Thầy ấy hỏi tôi, buổi sáng Hạ Thuỷ có bất thường gì không.”
Yến Hảo khó hiểu: “Chẳng phải việc này hỏi tôi với Dương Tùng là thích hợp nhất sao?”
Giang Mộ Hành thở dài: “Hai cậu sắp sợ đến choáng váng, hỏi kiểu gì?”
Yến Hảo nhớ đến cảnh bác sĩ làm hồi sức tim phổi cho Hạ Thuỷ, cậu vẫn hoảng sợ, dạ dày có phần co rút: “Nhưng chỗ ngồi của cậu cách xa chỗ bọn tôi như vậy.
Cho dù Hạ Thuỷ khó chịu cậu cũng không thể biết được, hỏi cậu chẳng phải hỏi vô ích à?”
Giang Mộ Hành nhíu mày: “Đúng là tôi cách khá xa, nhưng người của tôi cách gần.”
Yến Hảo gãi gãi cổ: “…!Cũng phải”
Giang Mộ Hành cụp mắt nhìn cậu: “Chủ nhiệm cho rằng với quan hệ thầy trò bạn bè giữa cậu và tôi, nếu Hạ Thuỷ có khác thường, tôi cũng là một trong những người biết chuyện.”
Yến Hảo ngẩng đầu: “Thế cậu nói sao?”
Giang Mộ Hành nói cậu nghe câu trả lời trước đó: “Buổi sáng không có bất thường, chỉ là lúc tập thể dục cơ thể và tinh thần đều không tốt, không xuống lầu.”
Yến Hảo vuốt tóc: “Buổi sáng thể dục điểm danh, nó không đi, không phải chủ nhiệm biết à?”
Giang Mộ Hành nói: “Chủ nhiệm tưởng rằng cô ấy chỉ không muốn đi tập thể dục.”
Yến Hảo không có sức mỉa mai: “Chỉ hỏi mỗi vậy?”
Giang Mộ Hành “Ừm”: “Những thứ khác giờ cũng không thể hỏi được.
Khi nào Hạ Thuỷ tỉnh rồi, mọi việc sẽ dễ nói.”
Hắn không nói một kết quả khác.
Yến Hảo cũng không hỏi, không dám nghĩ.
.
Chập tối Hạ Thuỷ mới phẫu thuật xong, vẫn chưa tỉnh lại, cần chống chọi giai đoạn nguy hiểm trong phòng ICU.
Rất nhiều người của nhà họ Hạ đến, bố trí ổn thoả bệnh viện xong xuôi, đội điều trị chuyên dụng của Hạ Thuỷ cũng chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Đám Yến Hảo đợi trong bệnh viện đến hơn tám giờ, quay về trường lấy cặp sách.
Đèn đường hai bên cây ngô đồng mờ nhạt, bóng người trên mặt đất đông đúc, cảnh đêm tối nay mờ ảo như tối qua.
Song sáng hôm qua lại chẳng xảy ra một màn gây chấn động như sáng hôm nay.
Dương Tùng cho Tống Nhiên một điếu thuốc, hai người vừa đi vừa nuốt mây nhả khói, người này thành thạo hơn người kia.
Tống Nhiên sờ cái bụng dẹp xuống: “Trưa chưa ăn mấy, tối không ăn gì hết, cả buổi sáng chỉ uống nước, hay chúng ta kiếm chỗ ăn một bữa?”
Dương Tùng bảo không có khẩu vị.
Yến Hảo thì dùng cách nói khác, không muốn ăn.
Giang Mộ Hành dứt khoát không mở miệng.
Tống Nhiên thở dài như ông bố đơn thân lao tâm khổ trí vì ba đứa nhỏ, không biết lo liệu thế nào.
Ngựa xe huyên náo, tối đầu tháng năm, trong gió có hơi lạnh.
Đi một hồi, Dương Tùng dập tắt nửa điếu thuốc, búng vào trong thùng rác: “Tao không về trường nữa, bọn mày đứa nào cầm cặp hộ tao, không cầm cũng không sao, bên trong không có gì quan trọng.”
“Liên lạc qua điện thoại.” Nói xong cậu ta xua tay, chặn chiếc taxi rời đi.
Dương Tùng vừa đi, Tống Nhiên liền cảm giác công suất bóng đèn của mình trở nên lớn hơn.
Cậu ta cắn điếu thuốc nhìn trời, gắng gượng tán gẫu: “Trăng tối nay rất tròn.”
Yến Hảo và Giang Mộ Hành đều không đáp lời.
Tống Nhiên đẩy kính, lần nữa thử kiếm chủ đề nói chuyện: “Tiểu Hảo, nếu Hạ Thuỷ tỉnh lại trong đêm, người nhà nó sẽ nói mày biết à?”
Yến Hảo gật đầu.
“Vậy mày nhớ báo một tiếng trong nhóm.” Tống Nhiên nói, “Muộn thế nào cũng không sao.”
“Được.”
Mắt Yến Hảo nhìn đất, tang thương.
Bả vai chìm xuống, Giang Mộ Hành ôm vai cậu, vỗ về vuốt ve đầu vai cậu.
Vì lý do chiều cao, Yến Hảo như đang ở trong lòng Giang Mộ Hành.
Có người đi đường bước qua, quay đầu nhìn ngó.
Con mắt sau thấu kính của Tống Nhiên loé lên, cậu ta kẹp điếu thuốc khoác vai Giang Mộ Hành.
Như ba anh em.
.
Tiết thứ hai của buổi chiều hai ngày sau, giáo viên vật lý giảng bài thi trên bục giảng.
Yến Hảo một tay chống cằm, một tay tuỳ tiện gác trên bàn học, cây bút chì bấm màu xanh dương mau lẹ quay tít giữa ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út.
Chẳng biết cơn gió thoảng vào cửa sổ từ nơi nào, mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Hoa dành dành trong trường đã nở rộ.
Yến Hảo đang định xoay đầu sang bên cửa sổ thì thình lình trông thấy Giang Mộ Hành ngoái cổ, bờ môi mỏng khẽ mấp máy với cậu, im lặng nói ra hai chữ, tỉnh rồi.
Trố mắt mấy giây, Yến Hảo lấy lại tinh thần, kích động véo đùi Dương Tùng.
Dương Tùng vốn đang ngủ đau đến lật bàn lên.
Sau đó cậu ta bị ra ngoài đứng, còn kéo Yến Hảo theo.
Hai thiếu niên lưng tựa vách tường, mặt hướng hành lang, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười thành tiếng.
Dương Tùng: “Ngu ngốc.”
Yến Hảo: “Mày cũng vậy.”
Dương Tùng: “So với mày, trình độ tao vẫn còn kém.”
Yến Hảo: “Khiêm tốn rồi.”
“Má!”
Dương Tùng dùng sức xoa xoa chỗ đùi bị véo: “Bố đau chết mất.”
Yến Hảo nhón mũi chân: “Hôm nào tao mua mày cái giò heo.”
“Nói tám trăm lần rồi, hôm nào của mày chính là chém gió.”
Dương Tùng khịt mũi coi thường: “Thêm nữa, chỗ bố mày đau là chân, chân! Không phải giò.”
“Vậy thì chân heo.”
Yến Hảo giơ hai ngón tay trước khi Dương Tùng bùng nổ, bộ dạng ân cần đối đãi với nhóc bướng: “Hai, được chưa.”
Dương Tùng ha ha: “Tao cảm ơn mày.”
Yến Hảo cùng cậu ta run vai cười, càng ngu ngốc hơn.
Cô nương trong bệnh viện đã tỉnh, tiếng giáo viên giảng bài tức khắc trở nên êm tai như tiếng hót chim sơn ca.
Dương Tùng huých khuỷu tay Yến Hảo: “Lát cúp học đi bệnh viện.”
Yến Hảo sửa sang đồng phục: “Xin phép nghỉ.”
Dương Tùng trừng mắt mắng: “Mẹ nó giờ mày thành bé ngoan rồi.”
Yến Hảo lạnh lùng phản kích: “Từ nhỏ đến lớn, tao đã cúp học lần éo nào?”
Dương Tùng à ồ: “Không phải gia sư của mày nghiêm khắc làm à, để tao báo với ai kia là mày nói tục nhé.”
Yến Hảo không kiềm được phì cười: “Cút.”
.
Lần này chỉ có hai người Yến Hảo và Dương Tùng đến bệnh viện.
Hạ Thuỷ chuyển sang phòng bệnh bình thường, gương mặt trứng ngỗng lớn biến thành gương mặt trứng ngỗng nhỏ, không hề có tơ máu, khí sắc kém vô cùng.
Trông thấy hai đứa bạn thân, mắt cô khôi phục một ít thần thái.
Mẹ vừa đi, Hạ Thuỷ liền kêu Yến Hảo và Dương Tùng đứng gần tí: “Lúc đó ai cõng tao xuống lầu?”
Dương Tùng rung chân: “Toàn trường, không đúng, cái tên đẹp trai nhất thế giới.”
Hạ Thuỷ bụm mặt: “Trời ạ, không thể nào, thần tượng của tao cậu ấy…!Cậu ấy…!Tao…”
Dương Tùng nhịn không nổi ngăn cản cô diễn tiếp: “Chị ơi, được rồi.”
Hạ Thuỷ thả tay xuống, vẻ mặt ghét bỏ: “Mày lớn hơn tao mười lăm ngày lẻ bảy tiếng mà gọi tao là chị? Có biết ngại không?”
Dương Tùng: “…”
Ban nãy tâm trạng Hạ Thuỷ kích động nên thở có hơi trầy trật, cô bình tĩnh: “Việc nào ra việc đó, ân tình một trăm lẻ năm cân*, tao đã nhớ.”
*52.5kg.
Dương Tùng nằm vào ghế như cụ ông: “Không phải hai trăm cân?”
Hạ Thuỷ chẳng buồn liếc thằng này lấy một cái, cô quay đầu nhìn Yến Hảo: “Có phải tao làm bọn mày sợ rồi không?”
Yến Hảo hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ba mày bảo cuối tháng tư đã sắp xếp phẫu thuật cho mày, nhưng mày hoãn lại đến giữa cuối tháng sáu.”
Sắc mặt Hạ Thuỷ cứng đờ, ánh mắt bắt đầu phập phù.
Dương Tùng bị sốc, cậu ta không biết chuyện này: “Là sao vậy? Đầu óc mày chập mạch à? Chuyện lớn như phẫu thuật mày cũng kéo dài?”
Hạ Thuỷ lần lữa không lên tiếng.
Tính Dương Tùng nóng nảy, kiên nhẫn cực kém.
Yến Hảo thấy cậu ta muốn nổi cáu thì kéo cậu ta khỏi phòng bệnh ngay.
“Bình tĩnh chút, nơi này là bệnh viện, đừng ồn ào.” Yến Hảo nhỏ giọng cảnh cáo, “Hiện tại tim Hạ Thuỷ không thể chịu nổi dù là kích thích nhỏ.
Mày nói chuyện bình thường, nhường nó một chút.
Đừng cứ nó nói một câu là mày đốp chát một câu.
Nếu đã quen, thật sự không nhịn được…”
Dương Tùng tưởng cậu sẽ nói “Quên đi”, kết quả lại là “Thì tự đánh mình.”
Thật không ngờ.
Khoé miệng Dương Tùng giật mạnh: “Chuyện khác tao gác một bên.
Nhưng chuyện nó trì hoãn phẫu thuật là ba nó nói mày biết đúng không, tại sao mày không nói với tao trước?”
Yến Hảo gãi gãi tóc mái: “Tao tưởng mày biết lâu rồi.”
Dương Tùng bó tay: “Mày không nói, làm sao tao biết? Hai ta có thần giao cách cảm, hay là tao biết thuật đọc tâm?”
Yến Hảo dùng mũi giày chà chà mặt đất: “Được rồi, là lỗi của tao, tao không đúng.”
Dương Tùng nghe cậu xin lỗi như vậy, nghẹn họng, cơn nóng lập tức bị thu.
“Mày nói xem chị gái bên trong nghĩ gì vậy? Tao thấy cho dù dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không làm liều như thế.”
Yến Hảo có một suy đoán, đến bên miệng lại nuốt về: “Hỏi là biết.”
.
Hạ Thuỷ nằm trên giường bệnh ngẫm nỗi lòng.
Yến Hảo và Dương Tùng vừa về phòng cô thú nhận ngay: “Tao hoãn phẫu thuật, là bởi muốn thi tốt nghiệp.”
“Mẹ nó, tao chả thấy mày ôn tập bao giờ…”
Dương Tùng nhớ đến lời nhắc và cảnh cáo của Yến Hảo, gượng ép chuyển từ một chàng trai gắt gỏng máu nóng thành ông bố già từng trải: “Thi tốt nghiệp quan trọng bao nhiêu? Năm nay có, sang năm vẫn có mà? Mỗi năm đều có, nhưng sức khoẻ thì sao?”
Ngữ điệu chất chứa xót xa và bất lực, thiếu điều hô một tiếng con gái ơi.
Mãi Hạ Thuỷ mới thốt ra câu: “Chẳng phải vì tao muốn đến nơi đến chốn sao.”
Biểu cảm Dương Tùng cứng lại trong chớp mắt.
Yến Hảo đã đoán đúng.
“Mặc dù tao hoãn phẫu thuật, nhưng các bác sĩ đã đồng ý.
Họ rõ nhất tình hình của tao, cho là tháng sáu phẫu thuật cũng không thành vấn đề.”
Yến Hảo không lên tiếng, Dương Tùng cũng không.
Hạ Thuỷ trông ra ngoài cửa sổ, trời xanh thăm thẳm: “Không phải tao nhất quyết muốn tấm bằng tốt nghiệp kia, cũng không phải vì muốn chụp ảnh chung với cả lớp, chỉ là muốn cùng bọn mày bước đến điểm cuối.”
“Còn mỗi hai mươi lăm ngày nữa thôi, thật tình…”
Hạ Thuỷ cười một cái rồi ngưng, khó có thể che giấu tiếc nuối trong đôi mắt.
Bình thường Dương Tùng hay ngứa mồm nói linh tinh, cậu ta không giỏi an ủi, nên dùng giày bóng rổ của mình đá giày thể thao của Yến Hảo một cái.
Yến Hảo không có phản ứng.
Dương Tùng lại đá, bị Yến Hảo nửa đường chặn lại, đạp cho một cước.
Trên chiếc giày bóng rổ đắt tiền xuất hiện thêm một dấu giày, ngoài trừ nó ra thì không còn động tĩnh nào khác.
Bầu không khí trong phòng bệnh đầy ngột ngạt.
Hạ Thuỷ nằm một hồi, an ủi ngược bọn họ: “Thực ra tiếc thì tiếc thôi, tao có thể buông bỏ chuyện này.”
“Khi còn bé ba mẹ tao đưa tao ra nước ngoài chữa trị, bệnh viện nói tao không sống tới năm mười tuổi.
Bọn mày xem không phải tao vẫn sống tốt sao, làm người không thể quá tham lam.”
Đây gọi là tốt? Ngực Dương Tùng phập phồng kịch liệt, tâm trạng đè nén lại đè nén, cậu ta bóp mạnh đầu, đặt mông ngồi trên ghế, bả vai hạ xuống, vừa suy sụp vừa nặng nề.
Yến Hảo dùng khoé mắt nhìn Dương Tùng, phát hiện đầu mũi cậu ta đỏ lên.
Dương Tùng phát giác trừng sang, nhìn gì mà nhìn?
Yến Hảo lườm một cái.
.
Không lâu sau, bác sĩ y tá tiến vào, Yến Hảo gọi Dương Tùng ra ngoài.
“Tùng Tùng, tao mượn điện thoại mày gọi phát.” Yến Hảo nói.
Dương Tùng biết rõ còn hỏi: “Gọi cho ai?”
“Bạn ơi, đó không phải cách mày mồm mép đâu.”
Yến Hảo đưa tay vào túi cậu ta mò điện thoại, bước nhanh ra hành lang gọi vào số của mình.
Bây giờ vừa khéo tan học, Yến Hảo không có thời gian.
Sau khi nối máy, cậu nghe thấy tiếng thở khá gấp của Giang Mộ Hành, khẳng định là chạy xuống dưới lầu để bắt.
“Cậu chưa bắt máy đã chạy trước, sao biết là tôi gọi thế? Theo lý thuyết không phải là Dương Tùng sao? Đây là điện thoại của nó.”
Giang Mộ Hành đứng dưới cây nhãn lồng, không trả lời câu hỏi cực kỳ đơn giản của cậu, bình ổn hơi thở rồi mở miệng: “Gặp được chưa?”
Yến Hảo nói: “Rồi.”
Giang Mộ Hành hỏi: “Tình trạng thế nào?”
“Cũng được.”
Yến Hảo ngồi xổm trên hành lang: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong hai ngày Hạ Thuỷ sẽ ra nước ngoài tiếp nhận trị liệu dài hạn.”
Giang Mộ Hành trầm mặc vài giây lát: “Nền tảng xã giao hiện tại nhiều hơn trước kia, wechat weibo cũng dần nổi lên, đều có thể liên lạc.”
“Tôi biết.” Yến Hảo bĩu môi, “Ngày nào đó tôi muốn đi thăm nó, liệu cậu có thể đi cùng tôi không?”
Giang Mộ Hành không do dự: “Có.”
Yến Hảo ngẩn người, rũ mắt khẽ gọi: “Giang Mộ Hành.”
Giọng Giang Mộ Hành trầm thấp: “Hử?”
“Cậu thật tốt.” Yến Hảo nói.
Giang Mộ Hành sững sờ.
Hai nam sinh ở lớp (1) đi vệ sinh bắt gặp lớp trưởng đứng dưới gốc cây.
Thấy gì đó, họ cả kinh há hốc mồm
Giang Mộ Hành nói với Yến Hảo hai câu rồi cúp máy, mặt không cảm xúc rời khỏi.
Để lại hai nam sinh đần mặt trong gió.
Đậu xanh, tai của lớp trưởng đỏ chót, hơn nữa còn cười cưng chiều.
Giữa ban ngày ban mặt, gặp quỷ rồi.
.
Quả thực Hạ Thuỷ phải ra nước ngoài, đến nước Anh, trễ nhất ngày mốt lên đường.
Cuộc sống cấp ba cứ thế vội vàng kết thúc, khiến người ta không kịp trở tay.
Cũng may giông tố đã tạnh.
Yến Hảo đứng bên giường nhìn Hạ Thuỷ: “Đến lúc đó bọn tao đi tiễn mày.”
“Đừng đừng đừng.” Hạ Thuỷ xua tay ngay, “Tao ghét nhất là cảnh đó.”
Dương Tùng bóc chuối ăn, tán đồng một trăm lần: “Bố đây cũng ghét, khóc sướt ma sướt mướt, tí chuyện vặt vãnh, đâu phải không thấy mặt nữa.”
Hạ Thuỷ cười tủm tỉm: “Đúng thế.”
“Vậy được rồi.” Yến Hảo nói, “Không tiễn, lên đường bình an.”
Bầu không khí trở nên thoải mái sôi nổi, khôi phục về ban đầu.
Hạ Thuỷ cầm tay Yến Hảo như đồng chí cách mạng: “Anh Hảo, tao chờ thư thông báo trúng tuyển của mày.”
Yến Hảo tạo dấu tay “OK”.
Dương Tùng bắt tréo chân: “Giấy trúng tuyển của tao thì sao? Không chờ?”
Hạ Thuỷ lời nói thấm thía: “Bạn học, không phải cái gì cứ chờ là có.”
Dương Tùng: “…”
.
Buổi tối Yến Hảo khoanh lịch, tính thời gian, định bụng thi đại học xong sẽ ra nước ngoài thăm ba mẹ, dẫn Giang Mộ Hành theo cùng.
Đi nghỉ, đến thăm Hạ Thuỷ.
Tới giờ ngủ, Giang Mộ Hành giục Yến Hảo lên giường.
Yến Hảo đột ngột nói: “Tôi muốn đi thăm mẹ cậu.”
Động tác trải chăn của Giang Mộ Hành khựng lại.
Yến Hảo từ đằng sau ôm eo hắn: “Ngày mai tan học đi liền đi.”
Giang Mộ Hành nghiêng mặt sang, ánh mắt dò xét lia về phía thiếu niên: “Sao tự nhiên lại nói thế?”
“Ừm…!Ờm…!Thì rất muốn nói một tiếng cảm ơn trước mặt thôi.”
Yến Hảo xoay mặt Giang Mộ Hành về phía trước, hai tay một trái một phải nắm lấy, không cho hắn quay đầu nhìn mình, nhỏ giọng ghé bên tai hắn nói: “Phù bình an, và cả cậu nữa, tất cả đều do mẹ cậu cho tôi.”
Giang Mộ Hành không nói lời nào.
Yến Hảo quýnh lên, nhảy lên người hắn như con khỉ: “Không thể dẫn tôi đi ư? Nếu cậu không đồng ý, tôi đi một mình.”
Khí thế phóng ra, toàn thân thơm thơm mềm mềm, không doạ được ai.
Giang Mộ Hành kéo cậu vào trong lòng: “Ngủ.”
Yến Hảo mong ngóng hỏi: “Đồng ý với tôi rồi đúng không?”
Giọng điệu Giang Mộ Hành nghiêm túc, thậm chí là lạnh lùng, nếu nghe kỹ thì chính là dỗ trẻ con.
“Bây giờ cậu ngủ yên, thì mai tôi dẫn cậu đi.”
Yến Hảo lập tức tránh khỏi cái ôm của Giang Mộ Hành bò lên giường, nằm ngửa, nhắm mắt.
.
Sắp đến kỳ thi đại học, Chu Thuý rất bất ngờ khi con trai tới chỗ bà.
Khi bà thấy thiếu niên đi cùng, nghi ngờ của bà mau chóng có đáp án.
Thái độ Chu Thuý vô cùng thân thiện: “Tiểu Hảo, con đã ăn tối chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
Yến Hảo cứ tưởng chủ đề này đến đây là hết, nào ngờ mẹ Giang Mộ Hành tiếp tục hỏi cậu ăn gì, cậu đành trả lời đầu đuôi gốc ngọn.
Ăn gì uống gì đều nói hết.
Thực ra Chu Thuý muốn nghe ngóng sinh hoạt của con trai mình, bà vuốt nếp gấp trên váy: “Mấy đứa đều đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều thêm mới có thể cao lên.”
Yến Hảo có cảm giác số kiếp bị giáng đòn nghiêm trọng.
Thoạt đầu Chu Thuý không phát hiện có cái gì không đúng, mãi đến khi thấy con trai nhíu mày, bà ngẫm mới nhận ra lời kia của mình gây hiểu lầm, vội nói: “Tiểu Hảo, không phải cô nói con thấp đâu, chiều cao của con rất tốt, rất hợp với Tiểu Mộ.”
Yến Hảo mím môi cười cười.
Trên bàn có một chiếc hũ trong suốt, bên trong toàn kẹo bạc hà.
Yến Hảo chăm chú nhìn mãi, nghe Giang Mộ Hành kể mẹ hắn vẫn luôn cai thuốc.
Kẹo có tác dụng ư?
Chu Thuý vặn nắp, đổ một nắm kẹo bạc hà đưa thiếu niên: “Ăn đi con.”
Yến Hảo dùng hai tay nhận, được chiều mà sợ.
Giang Mộ Hành chìa tay: “Đưa tôi.”
Ánh mắt Yến Hảo khẩn cầu giữ lại một viên, còn lại đưa hắn hết.
Chu Thuý vạn phần kinh ngạc: “Tiểu Mộ, con ăn kẹo sao?”
Ngữ điệu Giang Mộ Hành rất bình thản: “Giữ hộ cậu ấy, cậu ấy bị nóng, đau răng.”
Tâm trạng Chu Thuý cực kỳ phức tạp, sau quãng thời gian dài đằng đẵng, bà vẫn khó mà tin rằng con trai mình lại thua trước một cậu bé.
Vẫn cứ luôn là niềm hy vọng của con trai.
Chu Thuý ấm áp nói: “Tiểu Hảo, con đau răng thì đừng ăn kẹo.”
“Một cục không sao.”
Yến Hảo tiến tới trước giá vẽ: “Cô ơi, cô vẽ đẹp ghê.”
Chu Thuý ôm mái tóc dài: “Giết thời gian.”
Yến Hảo xích lại gần xem rừng hoa đào: “Hoa đào vẽ trông cứ như thật ấy.”
Chu Thuý bỗng hỏi: “Tiểu Hảo, con thích vẽ tranh không?”
Yến Hảo bị hỏi tới, cậu liếc mắt cầu cứu Giang Mộ Hành, tôi nên thích, hay là không thích?
Giang Mộ Hành bóc vỏ quýt xuống thùng rác: “Cậu ấy không thích.”
Nét mặt Chu Thuý rõ ràng tối đi.
Yến Hảo vô thức nói: “Cũng không phải không thích, con không có thiên phú, chỉ biết vẽ bừa.”
Chu Thuý đứng dậy tìm kiếm trên giá sách.
Yến Hảo thì thầm với Giang Mộ Hành: “Không phải mẹ cậu muốn dạy tôi vẽ tranh chứ?”
Giang Mộ Hành tách một múi quýt đút vào miệng cậu.
Yến Hảo ăn thật nhanh, định lên tiếng thì Giang Mộ Hành lại đút thêm một múi.
Rất giống như là cố ý chặn miệng cậu.
Chu Thuý tìm thấy một quyển sách tranh: “Tiểu Hảo, con lấy quyển này về nhìn xem.
Nếu thích, lần sau cô sẽ cho con thêm quyển nữa.”
Yến Hảo đã sẵn sàng để chào đón mẫu vẽ thạch cao, kết quả lại là nhân vật hoạt hình.
Mà còn là do mẹ Giang Mộ Hành vẽ, phía dưới mỗi trang đều có một chữ “Z” mang cảm giác hết sức nghệ thuật.
Kế đó, Chu Thuý lôi kéo Yến Hảo hỏi han, tình trạng tinh thần rất tốt.
Yến Hảo cư xử rất ngoan ngoãn, toàn bộ quá trình ngồi như học sinh tiểu học, cậu còn treo lời cảm ơn ở bên miệng, muốn nói thêm mấy cái.
Chu Thuý cười nói: “Tiểu Hảo, con và Tiểu Mộ là người yêu, đừng khách sáo như thế.”
“Vậy…”
Yến Hảo liếc Giang Mộ Hành bên cạnh thật nhanh, hô với mẹ hắn: “Mẹ!”
Rất vang dội..