Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 78
Đài phát thanh mở khúc nhạc dạo.
Hạ Thuỷ quào: “Ánh dương đẹp nhất.”
*Khuyến khích nghe _(:3 」∠)_
https://youtu.be/2Hyo9u6f_ik
Dương Tùng dựa vào ghế rung chân, tay gõ lên bàn theo nhịp: “Thế giới của anh vì có em mới trở nên tươi đẹp, bầu trời của anh vì có em mà sẽ chẳng đen tối.”
Hạ Thuỷ hắng giọng hát tiếp: “Cho anh niềm vui…”
Yến Hảo cấp tốc nhét sách vào cặp: “Anh ơi chị ơi, xin hai anh chị thương xót em đừng gây rối nữa.”
Hạ Thuỷ hất về phía cửa trước: “Đi.”
Yến Hảo luống cuống tay chân cầm cặp đi ngay, vội vàng gấp gáp đi dập lửa.
Hạ Thuỷ di chuyển bàn học bị Yến Hảo đụng lệch: “Ba chấm thuỷ kia bình thường nhìn không thấu, lúc ghen trái lại rất rõ ràng.”
Dương Tùng cười nhạo: “Cũng chỉ là một người phàm tục, đều giống nhau.”
“Không phải vậy.” Hạ Thuỷ nói, “Chúng ta không giống cậu ta, chúng ta còn phàm tục hơn nữa.”
Dương Tùng: “…”
Hạ Thuỷ không vội thu dọn cặp sách, cô kề tai nói nhỏ với Dương Tùng: “Nếu chuyện này xảy ra với mày, mày sẽ nghĩ gì?”
Dương Tùng cà lơ phất phơ: “Rất tốt mà, có nhiều người theo đuổi và cạnh tranh chứng tỏ người tao nhìn trúng vô cùng ưu tú.
Vậy đối phương chọn tao có nghĩa là tao ưu tú hơn.”
“Nghe logic đấy, khá là ấn tượng.” Hạ Thuỷ sờ cằm, “Vậy mày không tức giận?”
Dương Tùng nhếch một bên mép, cười đến ngang ngược: “Tạm ổn, chỉ nổi khùng thôi.”
Mắt Hạ Thuỷ trợn trắng.
Tống Nhiên từ đằng trước vòng qua, mặt mũi rõ vẻ khó tiêu: “Hai đứa mày có thấy không, lão Giang ném sách giáo khoa.
Ôi mẹ tôi ơi, xưa nay chưa từng có, tròng mắt tao thiếu điều rớt ra ngoài.”
“Có thấy.” Hạ Thuỷ cảm thán, “Này nhất định phải liệt kê vào cột mốc lịch sử.”
Dương Tùng khinh thường: “Tch, không phải chỉ giỡn thôi à?”
Hạ Thuỷ không chừa mặt mũi cho cậu ta: “Đừng ghen tị, mày ném luôn cả sự đẹp trai cũng không ai bàn tới.”
Dương Tùng muốn mở miệng thì bị cô giành trước một bước: “Mày nhìn Tống Nhiên xem, nó có ghen tị không? Từng ghen tị không? Không hề có lần nào, ai như mày.
Thừa nhận người khác xuất sắc hơn mình khó lắm chắc?”
Sắc mặt Dương Tùng lúc xanh lúc đen.
Đoạn, Hạ Thuỷ vừa lắc đầu vừa thở dài, đầy nỗi phiền muộn con lớn không nghe lời mẹ: “Aiz…”
Bộ dạng Dương Tùng như muốn bỏ đi vì bị chọc giận.
Tống Nhiên cứ như đang xem hai con gà con đập cánh làm ầm, cậu ta ho khan hai tiếng: “Hai bọn mày muốn đánh thì ra ngoài đánh.”
Dương Tùng cười lạnh: “Đánh cái rắm, bố đây là đàn ông.
Cho dù đang sống sờ sờ bị tức chết cũng tuyệt đối sẽ không động thủ với đàn bà.”
“Đỉnh mày.” Hạ Thuỷ dựng thẳng ngón cái, “Với giác ngộ này của mày, hai ta còn có thể làm anh em năm trăm năm nữa.”
Dương Tùng: “Cút.”
“Có ngay.”
Hạ Thuỷ lấy cái cặp treo ở sau ghế đặt lên đùi, cất vài cuốn sách vào trong một cách hứng thú, khoát tay với Tống Nhiên đang hóng chuyện: “Sa dô na ra.”
Tống Nhiên vẫy vẫy: “Sa dô.”
Dõi mắt nhìn Hạ Thuỷ rời khỏi lớp, Tống Nhiên líu ríu: “Một cô nàng rất tốt.”
Dương Tùng ngoáy tai: “Tốt cái gì?”
Tống Nhiên suy xét nói: “Nhiệt tình, chưa từng chán nản, luôn rất vui vẻ.”
Dương Tùng dọn bút trên bàn: “Một đứa bệnh tật bẩm sinh, chịu khổ muốn chết, lúc không vui không để mày thấy mà thôi.”
Tống Nhiên không nghe rõ lời Dương Tùng nói, không hỏi được ra nguyên do, cậu ta bèn đổi đề tài: “Mày nói xem Yến Hảo phải làm sao với lão Giang?”
Dương Tùng biếng nhác đứng dậy: “Chuyện một cục kẹo.”
Đoạn ngâm nga theo bài hát: “Lời nói của em vẻ đẹp của em, nụ cười của em nước mắt của em…”
Đối với câu trả lời kia của Dương Tùng, Tống Nhiên gõ ra một đống chấm hỏi lớn.
Một cục là xong chuyện? Hẳn không thể nào, lão Giang sẽ không có nguyên tắc vậy sao?
.
Trong nhà xe dưới lầu, Yến Hảo đứng cạnh xe Giang Mộ Hành.
“Em là thành trì trên con đường thành công của anh -“
Giọng ca trên loa phát thanh trở nên mãnh liệt, “Cho anh đôi cánh để anh được chao liệng.
Cho anh sức mạnh để anh trở nên kiên cường…”
“Loảng xoảng.”
Giang Mộ Hành giật khoá xích ra, quăng mạnh vào trong giỏ xe.
Yến Hảo tê cả da đầu: “Đây chỉ là một bài hát cổ vũ.”
Hơi thở quanh người Giang Mộ Hành lạnh băng.
Bầu không khí cứng ngắc.
Có vài nam sinh nữ sinh học lớp khác cười đùa đi tới, vừa mở khoá xe vừa nhìn Yến Hảo và Giang Mộ Hành.
Học thần vẫn là học thần, học sinh kém tiến hoá thành đại học bá.
Suy cho cùng vẫn là học sinh kém tốt số, nhà có tiền, lại còn có học thần hộ giá hộ tống, cứ thế đưa cậu từ chót lớp tiến lên top 100 khối, vững vàng chiếm cứ một vị trí.
Đã thành một trong những truyền thuyết của nhất trung.
Cặp bạn bè này quá mức khác thường, căn bản không phải người thuộc về một thế giới, song lại có thể mỗi ngày cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, chưa từng thay đổi dù chỉ một lần.
Tam quan và nhận thức của mọi người bị đổi mới vì vậy.
Kỳ thi tốt nghiệp cận kề, nếu bọn họ tuyệt giao thì nhất định vô cùng đặc sắc.
Những người kia trao đổi ánh mắt, động tác mở khoá chậm lại, hờ hờ muốn xem trận cãi vã nảy lửa, nhưng đợi mãi vẫn không thấy.
Yến Hảo quay đầu, ánh mắt xuyên qua bóng dưới tóc mái, lành lạnh nhìn bọn họ.
Bọn họ không hẹn mà nảy sinh một suy nghĩ, cái tên này có giống như lời trên đài phát thanh nói không.
Bọn họ không biết nụ cười đẹp nhất là thế nào, nhưng lúc không cười thật sự rất u ám.
.
Khi những người kia đạp xe đi mất, ý lạnh trong mắt Yến Hảo thoắt cái mất sạch, cậu bóp chuông xe Giang Mộ Hành: “Anh ơi.”
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Yến Hảo đổi sang điệp âm, giọng mềm mại tám phần: “Anh ơi anh à.”
Vành môi kéo căng của Giang Mộ Hành có phần dãn ra.
Yến Hảo tiếp tục làm nũng: “Mùi giấm của cậu nổi lên, chẳng những nồng mà còn kéo dài rất lâu.”
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc: “Giấm gì?”
Yến Hảo: “…”
“Người khác gửi nhạc cho cậu, tôi cũng chẳng vui vẻ.”
Yến Hảo chống một chân lên bàn đạp của Giang Mộ Hành, phòng ngừa hắn chạy: “Chỉ có điều ngoại trừ không vui, tôi sẽ còn mừng thầm.”
Giang Mộ Hành trông sang.
Yến Hảo lần mò trong túi quần, lấy ra một cục kẹo táo đưa hắn: “Bởi vì người người khác muốn có, nhưng lại không có được, tôi có.”
Sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn của Giang Mộ Hành mềm đi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
“Bài này Dương Tùng thích nghe, tôi nghe theo nó nhiều nên biết hát một chút.”
Yến Hảo nhoài trên đầu xe, nhỏ giọng hát với Giang Mộ Hành: “Là em khiến cho anh trở nên kiên cường.
Chẳng sợ tổn thương, vì đã có em bên cạnh.”
“Nụ cười của em nước mắt của em, là mặt trời đẹp nhất trên con đường dựng xây giấc mộng của anh.”
Giang Mộ Hành bóc kẹo ăn: “Đi thôi.”
Mắt Yến Hảo khẽ cong: “Ngay đây.”
Giọng ca hào hứng, hát cảm ơn, hát chúc phúc, hát tươi đẹp, ánh hoàng hôn đẹp vô cùng, giấc mộng đều đã giương buồm.
.
Sáng sớm chủ nhật, Yến Hảo bị Giang Mộ Hành dựng dậy.
Yến Hảo nhắm hai mắt: “Mấy giờ rồi?”
Giang Mộ Hành lục tìm quần áo trong tủ: “Năm giờ.”
“Mới năm giờ à…” Yến Hảo ngả về giường.
Giang Mộ Hành lấy quần bò và áo sơ mi trắng ra: “Cần ngồi xe, tầm sau khi ăn sáng xong.”
Phía sau không có tiếng động.
Giang Mộ Hành xoay người, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên rúc vào trong chăn, bọc kín mình như con sâu róm, sắc mặt hắn đen kịt: “Còn đi đạp thanh nữa không?”
Yến Hảo qua quýt khua cánh tay, mơ màng nhìn Giang Mộ Hành: “Đi đi đi.”
Người còn ở trong chăn.
Mấy giây sau, Yến Hảo thiếp đi lần nữa.
Giang Mộ Hành khom lưng, một tay cách lớp chăn mềm bóp Yến Tiểu Hảo.
Yến Hảo tỉnh táo trong chớp mắt, cậu cọ của mình vào lòng bàn tay Giang Mộ Hành, híp mắt giống như con mèo, môi khẽ nhếch, hơi thở nóng ướt.
Giang Mộ Hành dùng ngón cái gãi cậu một cái: “Dậy được chưa?”
Yến Hảo hết cách trả lời.
Trong tầm mắt Giang Mộ Hành, thiếu niên nhắm chặt hai mắt, lông mi run không ngừng, cái cổ trắng mịn mà đẹp đẽ ngửa ra sau, toàn thân run rẩy dữ dội, biểu cảm muốn khóc nhưng không khóc được.
Tựa như một con thiên nga sắp chết.
.
Lúc ăn sáng, Yến Hảo lướt điện thoại di động, muốn xem hôm nay thành phố mình có chỗ nào tắc đường không.
Cậu vừa mới thoát khỏi tin tức thành phố ra ngoài, ngón tay vô tình bấm vào mục giải trí thì thấy thứ gì đó, lắp bắp cả kinh kêu lên: “Anh, anh Tự này!”
Giang Mộ Hành lia sang màn hình điện thoại Yến Hảo, ánh mắt nhanh chóng lướt bản tin.
Yến Hảo xáp vô: “Anh ấy tham gia một chương trình ca hát.”
Giang Mộ Hành đặt đũa xuống, cầm điện thoại cậu vào website kiếm tên chương trình.
“Một nền tảng rất lớn.”
Yến Hảo gác mặt lên cánh tay Giang Mộ Hành cùng xem với hắn: “Đây là lần đầu tôi thấy người quen trên tin tức.”
Cuối cùng bổ sung một câu: “Trừ ba mẹ tôi.”
Giang Mộ Hành thoát web, đứng dậy vào phòng cầm điện thoại mình liên lạc với Hoàng Tự.
Yến Hảo không đi theo, cậu ăn một miếng cháo, một miếng bánh bao khoai lang tím, giọng không rõ nói: “Cậu hỏi anh Tự xem.
Nếu cần bỏ phiếu, chúng ta có thể giúp anh ấy chút.”
“Trường, tieba, blog, Không Gian, công ty ba tôi, công ty mẹ tôi, thân bằng cố hữu của công ty nhà tôi…!Có rất nhiều đường và cách.”
Một lát sau, Giang Mộ Hành bước ra khỏi phòng.
Yến Hảo vội nuốt thức ăn hỏi: “Thế nào? Tình hình sao rồi?”
Giang Mộ Hành ngồi về ghế: “Anh ta nói đang một mực dụng tâm sáng tác, tận lực hát tốt mỗi một bài mình viết, những điều khác ông trời tự có sắp đặt.”
“…”
Yến Hảo gắp sợi dưa chuột lên ăn, trong cái giới kia sư nhiều cháo ít, nhiều người có thực lực nhưng lại không có sân khấu lớn.
Cứ chúc cho anh Tự tiến được xa trên con đường kia đi.
.
Chuyện Hoàng Tự lên báo, liên luỵ tới một cú điện thoại của Trần Tinh.
Lúc đó Yến Hảo đang rửa chén trong bếp, tổng cộng chỉ có hai phần bát đũa, hai cái đĩa, mà cậu rề rà mãi vẫn chưa rửa xong.
Giang Mộ Hành thấy vậy cau chặt mày: “Hoa văn của bát cũng sắp bị cậu chà cho bay mất rồi.”
Yến Hảo chịu phải đòn tấn công dữ dội: “Tôi giúp cậu không tốt đúng không?”
Giang Mộ Hành chọn im lặng.
Yến Hảo quăng khăn vào trong bồn, vẩy bàn tay dính nước rửa chén trước mặt Giang Mộ Hành: “Nếu cậu dám nói không tốt, sau này tôi ăn xong liền bỏ đũa xuống rời đi, bàn không dọn, bát không rửa, nhà không lau, áo không giặt, việc gì đều không làm, thành con mọt gạo ăn rồi chờ chết.”
Giang Mộ Hành nói vắn tắt: “Không tốt.”
Yến Hảo vô thức giơ chân: “Chỗ nào không tốt? Tôi giúp cậu, chắc chắn so với một mình cậu bận rộn phải…”
Đột ngột im bặt, khi cậu phản ứng được thì ngẩn cả người.
Điện thoại Giang Mộ Hành vang lên, hắn dặn dò một câu “Để tôi rửa bát” rồi ra ngoài bắt máy.
Yến Hảo bụm khuôn mặt nóng bừng, ngẫm một hồi mới nhận ra nước rửa chén dính cả vào mặt rồi.
Cậu nhỏ giọng chửi, không dám để Giang Mộ Hành nghe thấy.
Giang Mộ Hành liếc sang tên người gọi, nhấc chân ra ban công.
Đầu bên kia điện thoại là Trần Tinh, cô bảo xem tin tức mới biết Hoàng Tự tham gia chương trình.
Kinh ngạc và rối ren không giống như là giả.
Thi thoảng Giang Mộ Hành sẽ lên tiếng, còn hầu như đều không biểu lộ thái độ.
Trần Tinh nói một lát, dừng một hai giây: “Tiểu Giang, em có phương thức liên lạc của anh ấy không? Có thể nói chị biết không?”
Giang Mộ Hành nói thẳng: “Xin lỗi, không tiện cho lắm, tôi muốn hỏi anh ấy trước.”
Giọng điệu Trần Tinh có phần mất tự nhiên: “Có thể hiểu mà.”
“Gần đây mấy đứa có ổn không?”
Trần Tinh ra vẻ thoải mái: “Thi đại học đừng nên căng thẳng quá, cứ giống như bình thường là được.”
“Tiếc thay lúc mấy em lên đại học A, chị đã tốt nghiệp rồi…”
Dường như Trần Tinh nhớ đến năm tháng cấp ba của mình, cảm xúc dồi dào kể về một số chuyện của cô và Hoàng Tự.
Nói xong mới ý thức rằng mình thất lễ nên vội cúp máy.
Giang Mộ Hành trầm ngâm vài giây lát, gửi tin nhắn cho Hoàng Tự.
Phòng bếp truyền ra giọng Yến Hảo: “Ai gọi thế?”
Giang Mộ Hành về bếp: “Trần Tinh.”
Yến Hảo cảm thấy đáp án này nằm ngoài dự liệu của cậu, cũng nằm trong dự liệu.
Tình cảm bảy năm, từ niên thiếu đến khi trưởng thành, gập ghềnh hai bên nâng đỡ nhau, cuối cùng sa thành người lạ từng yêu.
Yến Hảo thất thần, quên mất mình đang cầm bát trong tay, khẽ buông lỏng, tiếng loảng xoảng vang lên trên mặt đất.
Không chờ Giang Mộ Hành nói gì, Yến Hảo đã rụt vai, vừa quẫn vừa cuống: “Ừm…!Tôi…!Không phải…”
Không biết là đầu óc rối loạn, hay là đầu lưỡi thắt núi, hoặc có thể là cả hai, cậu mãi vẫn không nói hoàn chỉnh, ảo não mà mặt đỏ lên.
Yến Hảo không đối mặt với Giang Mộ Hành, cậu như em học sinh tiểu học làm sai chuyện, đứng thẳng, cúi gằm đầu nhận lỗi: “Không phải tôi cố ý.”
Giang Mộ Hành sải bước lại gần, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Không sao, toái toái bình an*.”
*Toái toái bình an (碎碎平安, toái có nghĩa là vỡ) đồng âm với tuế tuế bình an (岁岁平安, câu chúc cho mỗi năm đều được bình an).
Thế nên người ta thường nói “toái toái bình an” khi có một món đồ gì đó bị rơi vỡ để mong cho sau đấy được may mắn..